Chương 217: Thân tín

Thân tín

Với tình huống của Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu mà nói, bọn họ đương nhiên càng nguyện ý đi làm quan viên ngoại phóng thực quyền, còn tốt hơn ở trong gia tộc tiếp tục sinh hoạt phụ thuộc.

Cho nên bọn họ trả lời, cũng là nhất trí.

Bọn họ muốn làm quan ngoại phóng.

Nhưng nếu bọn hắn muốn ở Lại bộ chuẩn bị một hai, thời điểm thành công ở ngoài phóng đến một địa phương không đến nỗi quá mức khỉ ho cò gáy, cũng rất có hai phân chú ý.

Lưu Đồng ngồi ở một bên bàng quan, dường như Thụy Vương đối với lựa chọn của hai người bọn họ không có giật mình.

Thụy Vương nói: “Lại bộ tuy có Thượng thư tọa trấn, nhưng giữa mọi người, đều có tình bạn cố tri cùng Kỳ Vương. Nếu như trong hai nhà Hứa, Mạnh có người trước tiên đi tới Lại bộ chào hỏi, việc này ngược lại là có chút khó làm.”

Sắc mặt Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu đều có chút không tốt.

Thụy Vương dừng một lát nói: “Bất quá ngược lại cũng không cần sốt ruột, đợi sau khi thi đình, định ra thứ tự, việc nhậm chức bổ khuyết cũng muốn đề thượng hành trình, trước đó chuẩn bị qua, nói vậy vị trí chức quan rất nhanh có thể định. Về phần các ngươi, có lẽ nhân gia cũng không lại đề phòng.”

Hứa Duật Hoài lên tiếng nói phải, Mạnh Chiêu hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thụy Vương, học sinh có một chuyện không rõ.”

“Hửm?” Thụy Vương cười nói: “Nói tới nghe một chút.”

“Học sinh tự nhận tài học cũng không sai, nhưng cũng không đến mức có thể lọt mắt xanh Thụy Vương. Huống chi, mặc dù học sinh tam sinh hữu hạnh, có thể bổ khuyết làm quan, nghĩ đến muốn mở ra khát vọng, lên như diều gặp gió, cũng không phải chuyện dễ. Cho nên, hình như Thụy Vương có điều chiếu cố với học sinh, làm học sinh nghi hoặc…”

Hứa Duật Hoài bất động thanh sắc, mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng nhìn ra có chỗ không hiểu.

Lưu Đồng vừa thấy liền biết Hứa Duật Hoài càng khéo đưa đẩy, nhưng còn Mạnh Chiêu, tắc lược hàm hậu.

Thụy Vương uống một ngụm trà, nhẹ nhàng cười.

“Ta công vụ bận rộn, huống chi việc ở kỳ thi mùa xuân, không can hệ cùng ta nhiều, ta ở giữa cũng không bác được một quan nửa chức, đối với học sinh kỳ thi mùa xuân lần này, mặc dù không đến nỗi hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng chỉ biết một hai.”

Thụy Vương ngôn ngữ nhẹ nhàng chậm chạp, không chút khinh thường của những vị thượng giả nhìn xuống tầng người dưới chót.

“Còn về phần vì sao chú ý hai người các ngươi, là bởi vì Cửu Hoàng tử đề cập, ta mới có điều ghé mắt đối với các ngươi.”

Thụy Vương nói xong, nâng tay ý bảo Lưu Đồng.

Hai người Hứa, Mạnh nhất thời nhìn về phía hắn.

“Cửu Hoàng tử có một bằng hữu tốt ở dân gian, khi chu du Đại Ngụy, từng cùng các ngươi có điều lui tới. Sau khi hồi kinh, hắn ta báo cáo tình huống hai người các ngươi cho Cửu Hoàng tử biết. Đại khái là bôn tích tài chi tâm, Cửu Hoàng tử liền đem việc của hai người các ngươi, chuyển cáo tới ta.”

Thụy Vương cười cười: “Vì Đại Ngụy chân tuyển nhân tài, không đến nỗi làm lương tài mẫn nhiên mọi người, cũng là chi trách của bổn vương.”

Lúc trước Thụy Vương nói chuyện, đều là tự xưng “Ta”.

Còn khi nói đến câu này, cũng hơi hơi nhấc lên khí thế, dùng “bổn vương”.

Cho dù là Lưu Đồng ở trước mặt Thụy Vương nhấc lên, không trải qua hắn ta suy tính cùng khảo nghiệm, Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu sao có thể vào mắt hắn ta, vào vương phủ?

Phía trước câu đó Thụy Vương là bà con gần, vậy thì câu phía sau, còn có ý tứ lập uy cảnh chỉ.

Ít nhất, ở trong lòng Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu mang khát vọng như vậy, khát cầu Bá Nhạc trong mắt người, bọn họ chỉ sẽ cảm thấy mình nhận được anh chủ, một chuyến này chưa có tới sai.

Một ngày này, Thụy Vương, Lưu Đồng cùng hai người Hứa, Mạnh trò chuyện với nhau thật vui.

Đương nhiên, hơn phân nửa là hai người Hứa, Mạnh nói Thụy Vương lắng nghe, nêu câu hỏi cũng nhiều.

Nhưng còn Lưu Đồng, rất ít nói chuyện, tế tư càng nhiều.

Đợi hai người Hứa, Mạnh bái biệt ra phủ, Lưu Đồng cho nô bộc lui ra, châm chước một phen hỏi Thụy Vương: “Ngũ ca đang thu hút hai người này sao?”

Thụy Vương cười ôn hòa: “Nói đến, hôm nay là lần đầu tiên đệ gặp mặt hai người họ. Thời điểm lúc ban đầu bọn họ nói cái gì, đệ còn ấn tượng không?”

Lưu Đồng tinh tế nghĩ, nói: ” Hứa Duật Hoài nói, Ngũ ca coi hắn ta, sau này phân biệt khiến, đương làm hết sức.”

Lưu Đồng giật mình nói: “Khi đó hắn ta đã biểu trung với Ngũ ca à?”

Thụy Vương lắc đầu nói: “Nói biểu trung, ngược lại còn không đến nỗi.”

Hắn ta cũng không kỹ càng giải thích, chỉ để cho Lưu Đồng cẩn thận ngẫm lại, đánh giá hai người Hứa, Mạnh.

Lưu Đồng suy tư một hồi, đáp lời Thụy Vương: “Trong lời nói của Hứa Duật Hoài có giữ lại ý, còn về phần Mạnh Chiêu kia, Hứa Duật Hoài nói lời này, hắn ta vẫn chưa nói tiếp, chính là gật đầu tỏ thái độ, sau đó trong lời nói hỏi Ngũ ca, còn toát ra một chút tự ti, tựa hồ không tiếp thu việc hắn ta có thể được Ngũ ca coi trọng. Đệ cảm thấy…”

Lưu Đồng dừng lại câu chuyện, Thụy Vương cổ vũ nhìn hắn.

Lưu Đồng nói tiếp: “Đệ cảm thấy, Hứa Duật Hoài xử sự khéo đưa đẩy, cũng thiện lưu lại con đường vì chính mình, tương lai nếu làm quan, ngược lại có khả năng trở thành tên giảo hoạt, cao thấp khơi thông, khái không đắc tội. Còn Mạnh Chiêu, một căn ruột, làm người chân chất, nếu bản tính cứ như thế, tương lai làm quan, nhưng là hiếm có thẳng thần.”

Lưu Đồng dứt lời, có chút không yên nhìn Thụy Vương.

Thụy Vương cười cười, nhẹ nhàng vỗ tay hai cái: “Ánh mắt Tiểu Cửu không tệ.”

“Ý của Ngũ ca là, đệ phân tích đúng?” Lưu Đồng cũng cười nói.

Thụy Vương vuốt cằm, bổ sung thêm: “Nội tâm Mạnh Chiêu không nhiều lắm, làm người đơn giản, nhưng có thể làm cho người ta một mắt thấy thấu. Bất quá Hứa Duật Hoài, còn phải nhìn lại.”

“Nhìn lại?” Lưu Đồng không hiểu: “Ý của Ngũ ca, hắn ta làm người không tốt sao?”

Thụy Vương lắc đầu.

“Ta chỉ cảm thấy, có lẽ là chi cố xuất thân, so với Mạnh Chiêu, hắn ta muốn lõi đời hơn, nói trắng ra, ích kỷ hơn. Đệ không thấy khi Mạnh Chiêu hỏi một ít chuyện có lẽ sẽ làm ta tức giận, Hứa Duật Hoài không rên một tiếng sao? Hai người bọn hắn chung đường vào đến vương phủ, vốn nên cùng tiến cùng lui, đứng ở một bên, nhưng Hứa Duật Hoài tưởng tới là cảm thấy đều tự vì trận rất tốt. Hắn ta, càng hiểu được đạo bo bo giữ mình.”

Lưu Đồng hơi nhíu mày.

Nghe Thụy Vương giảng như vậy, hắn cảm thấy, người như Hứa Duật Hoài không quá tốt để kết giao.

“Hắn ta đã làm người như thế, vì sao Ngũ ca còn muốn nhìn lại?” Lưu Đồng hỏi.

Thụy Vương cười cười: “Hắn ta làm người ích kỷ lại như thế nào?”

Thụy Vương than nhẹ: “Nên làm quan một phương, làm người liền không thể rất đại gian đại ác, bằng không khó tránh khỏi chà đạp quê nhà, cá thịt dân chúng. Nhưng mà nhân tính phức tạp, tâm tư ích kỷ người người đều có, không thể trách móc nặng nề. Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu không có giao tình, khi Mạnh Chiêu đi việc nguy hiểm, Hứa Duật Hoài sống chết mặc bây, cũng chúc người chi thường tình. Chỉ cần lúc hắn ta làm quan, sẽ không thấy dân chúng cực khổ không để ý, thì hắn ta chính là một tên quan tốt.”

Thụy Vương nhìn Lưu Đồng, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, nói: “Tiểu Cửu, trong lòng đệ quá mức hắc bạch phân minh, như vậy không tốt.”

Lưu Đồng cúi thấp đầu, dừng một lát hỏi: “Hôm nay Ngũ ca để hai người bọn họ đến vương phủ, là muốn… Muốn thu bọn họ dưới trướng sao?”

Lưu Đồng hỏi trắng ra, Thụy Vương cũng đáp không quanh co lòng vòng.

“Ừ.” Thụy Vương gật đầu nói: “Kỳ Vương ở Lại bộ có thân tín, nhóm trưởng bối lão tổ tông ở Lễ bộ đều coi trọng có thêm với Lễ Vương, mặc dù Thái tử mất cây đại thụ như Hộ bộ dựa vào, khó bảo toàn một ngày kia tâm phụ hoàng mềm nhũn, lại đem Hộ bộ giao đến trên tay hắn ta. Ta cuối cùng tìm kiếm cho chính mình một hai con đường.”

Lưu Đồng không nói, trong lòng lại biết, Thụy Vương là phòng Thái tử.

Từ trước Ngũ ca hắn gian nan, cũng không có khởi tâm đề phòng Thái tử.

Hắn ta muốn phòng, chỉ có thể thuyết minh, hắn ta nhận định sau khi hắn ta động tác, sẽ xúc phạm đến lợi ích của Thái tử.

Thay lời khác nói, Ngũ ca hắn đã quyết định muốn tranh quyền.

Thụy Vương nhìn Lưu Đồng, cái gì cũng không tỏ vẻ, chỉ đưa tay vỗ vai hắn, nói hai chữ.

“Đừng sợ.”

Kế Thê

Kế Thê

Status: Completed Author:

Số chương: 365
Editor: Bộ Yến Tử + Trương Phi Yên

Thường Nhuận Chi tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh cổ đại. Cô như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những người này là ai? Cổ nhân sao? Vì cái gì mà cô thấy khung cảnh vô cùng xa lạ này lại nhen nhóm một sự thân thuộc như vậy?

Khi cô vẫn chưa kịp hiểu gì thì một phần trí nhớ ùa vào óc cô khiến cô đau đớn mà ngất lịm....

Diễn biến câu chuyện, cuộc đời Thường Nhuận Chi sẽ ra sao? Mời các bạn đón đọc tác phẩm mới của Hồ Thiên Bát Nguyệt: Kế Thê.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset