Editor: Bộ Yến Tử
Long thể Nguyên Vũ đế bị bệnh nhẹ, sinh thần Quý phi vô tật mà chết.
Mọi người im miệng không nói, yên lặng rời cung.
Thái tử không dám đi, cùng Thái tử phi lo sợ bất an theo Nguyên Vũ đế đến tẩm cung.
Quý phi như cũ thoát trâm chịu tội, chẳng qua địa điểm cũng chuyển dời đến tẩm cung Nguyên Vũ đế.
Lưu Đồng một tay ôm Lưu Cảnh Dương, một tay dắt Thường Nhuận Chi, một đường vô ngôn ra cung.
Trên đường đối mặt ánh mắt của những người khác phóng tới hắn, có tò mò, kinh ngạc, thương hại, thậm chí là tiến lên hỏi ý, hắn đều trầm mặc chống đỡ, không nói một lời.
Do thân thể Nguyên Vũ đế không khoẻ, Thái tử cũng không đi, tự nhiên các Hoàng tử khác cũng không tốt rời khỏi lúc này.
Trừ bỏ Lưu Đồng.
Bắt đầu từ Kỳ Vương, sở hữu trình diện Hoàng tử, đều chờ ở ngoài tẩm cung Nguyên Vũ đế.
Thái tử thì ở trong tẩm cung, cách bình phong chờ thái y hỏi chẩn, Nguyên Vũ đế sau tục hành động.
Thập Nhị Hoàng tử do dự một lát, âm thầm cho Thập Tứ Hoàng tử ánh mắt.
Thập Tứ Hoàng tử suy nghĩ một chút, không có hé răng, đuổi theo Cửu Hoàng tử.
Hắn ta một đường chạy chậm, một đường ở trong lòng không ngừng nghĩ.
Cửu ca nói “Mãnh dược”, chẳng lẽ chính là chuyện phủ Phụ Quốc công dịch nữ mà gả?
Nhắc tới chuyện này ngược lại thật là mạnh mẽ, nhưng mà… Là thật hay là giả?
Nếu là giả, chân tướng chuyện này rõ ràng, đối với Thái tử mà nói cơ hồ không có tổn thất gì, bất quá chính là nhất thời thanh danh bị hao tổn.
Còn nếu là thật, vậy thì vì cái gì do Sầm vương đến công bố chuyện này?
Thập Tứ Hoàng tử cân não vòng vo, đột nhiên nhẹ giọng nói thầm: “Nếu Cửu ca sớm biết chuyện này, chuyện hôm nay, liền giải thích được thông…”
Thập Tứ Hoàng tử thình lình đánh rùng mình, run run nói: “Luận tâm kế, ta thật đúng so không được vài vị ca ca.”
Lưu Đồng một đường trở về phủ Cửu Hoàng tử, cho Thuyên Đại hạ lệnh đóng phủ.
Thuyên Đại thấy sắc mặt hắn nặng nề, trong lòng nhịn không được có chút bồn chồn, xin giúp đỡ nhìn về phía Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi khoát tay, nói: “Chiếu điện hạ nói làm đi.”
“Dạ.”
Hai phu thê ôm hài tử một đường trở về tẩm phòng, lúc này Lưu Cảnh Dương đã ngủ, Thu Lâm ôm bé đi xuống.
Lưu Đồng khép cửa phòng lại, không đợi Thường Nhuận Chi lên tiếng hỏi liền giải thích trước: “Chuyện mà Sầm Vương nói, là thật.”
Dừng một chút, hắn nói: “Chuyện này ta sáng sớm chỉ biết, cũng là thật sự.”
Thường Nhuận Chi ôn nhu cười: “Thiếp biết.”
“Vốn ta… Nàng có biết?” Lưu Đồng đang muốn cùng Thường Nhuận Chi giải thích chuyện hôm nay phát sinh, thình lình lại nghe Thường Nhuận Chi nói nàng biết, nhất thời trừng lớn mắt, giống như không thể tin nhìn Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng kéo tay hắn qua, vuốt vuốt nói: “Ừm, thiếp biết. Trước khi còn chưa có gả cho chàng, cũng đã có hoài nghi. Sau khi gả cho chàng, cũng bất quá là đem điều này hoài nghi, càng thêm chắc chắn mà thôi.”
“Nàng…” Lưu Đồng quả thực cảm thấy bất khả tư nghị.
Loại sự tình này, hắn không nói cho những người khác, ngay cả Thụy Vương hắn cũng không nói.
Nhưng Thường Nhuận Chi… Thế nhưng sẽ biết?
“Nàng là… Làm sao biết?” Lưu Đồng vừa tò mò, vừa kinh thán.
Thường Nhuận Chi cười nói: “Lão thái thái hướng vào chàng là nhân tuyển hôn phu tốt nhất của thiếp, đương nhiên thiếp sẽ hiểu biết chàng một hai. Sau đó cùng chàng quen biết, trong lúc vô ý nhắc tới Mạc Nhũ nhân, biểu hiện của chàng khiến thiếp hoài nghi, thế là cho nha hoàn đi hỏi thăm Mạc Nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi, dù sao đều xuất từ Mạc gia.”
Thường Nhuận Chi cúi thấp đầu: “Thái độ của phủ Phụ Quốc công đối với hai vị nữ nhi còn có lời đồn đãi, sau khi thiếp nghe xong bất quá cũng chỉ là dậy thêm chút lòng nghi ngờ, lòng nghi ngờ khuếch đại, là sau khi thiếp và đại tẩu nhàn thoại, nàng ta nhận thức Mạc Tân Trúc và Mạc Tân Trần. Hai tỷ muội tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng sau khi gả cho người, một người hương tiêu ngọc vẫn một người lại từ người hũ nút biến thành khéo léo… Nghĩ làm sao, đều có chút kỳ quái.”
Lưu Đồng trợn mắt há hốc mồm.
Thường Nhuận Chi cười mỉm: “Kỳ thực nếu là có điều hoài nghi, có thể tìm được rất nhiều dấu vết để lại. Ai có thể nghĩ đến, thật sự lại có chuyện như vậy?”
“Vậy nàng…” Lưu Đồng có chút miệng đắng lưỡi khô: “Vậy sao nàng không có nói với ta, cũng không hỏi ta?”
Thường Nhuận Chi than nhẹ: “Bởi vì thiếp nhìn ra được, Thụy Vương không biết chuyện này, mà chàng, muốn gạt chuyện này. Theo tính cách của chàng, phàm là có chút chuyện, chàng đều sẽ nói với Thụy Vương. Nhưng nếu như chàng đến cả Thụy Vương đều không chịu nói, nói vậy chàng hi vọng đem việc này lạn dưới đáy lòng không đề cập tới.”
Nàng đưa tay phủ phủ mặt Lưu Đồng.
Khuôn mặt này, góc cạnh rõ ràng, anh tuấn cương nghị, từ tướng mạo xem nhân tâm, hắn cũng là người cá tính cứng cỏi, nhưng mặc kệ kiên cường như thế nào, cuối cùng sinh mệnh có một chút không thể thừa nhận, áp dưới đáy lòng nặng trịch khó chịu, bại lộ dưới ánh mặt trời, cũng giống nhau phơi được người sinh đau.
Quyết định, không phải hẳn là người khác, chỉ hẳn là thừa nhận phân sức nặng người này.
“Chàng không đồng ý đề, tự nhiên thiếp cũng sẽ không thể nói.” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói.
Hốc mắt Lưu Đồng ửng đỏ, tất cả khổ sở và vũ nhục đã qua, ở trước mặt Thường Nhuận Chi tựa hồ đều không trị nhắc tới.
Hắn cưới thê tử, không có bởi vì hắn bị người ta tính kế mà xem nhẹ, xem thường hắn, chê cười hắn.
Nàng dùng ôn nhu và lý giải nàng có, bao dung hắn đi qua năm tháng, chiếu cố sinh hoạt bây giờ của hắn, cũng hứa cho hắn một tương lai bạch đầu giai lão.
Lưu Đồng ôm lấy Thường Nhuận Chi, nhẹ nhàng in xuống trán nàng một nụ hôn.
“Cám ơn nàng, Nhuận Chi.”
Hắn thấp giọng thì thào, hắn biết giữa vợ chồng, không cần nói cảm ơn, nhưng tâm hắn trướng được tràn đầy, không nói chút gì đó, hốc mắt liền muốn ẩm.
Nhuận Chi nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, giống như khi dỗ Lưu Cảnh Dương ngủ, ôn nhu lại có nhẫn nại.
Lưu Đồng nằm oa ở trong gáy nàng, Thường Nhuận Chi cảm thụ được nhiệt năng dòng nước ấm theo cổ lưu đi vào.
Nàng cũng không đề, cứ như vậy ôm lấy hắn.
Ủy khuất nhịn bao nhiêu năm, cũng nên đến thời điểm phóng thích.
Thật lâu sau, Lưu Đồng mới bình phục tâm tình, ngừng tràn mi mà ra, ức chế không được nước mắt.
Hắn có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm ấm áp của Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi cầm quyên khăn cho hắn, hắn xoa xoa ánh mắt.
“Thu Lâm.”
“Nô tì ở đây.” Thu Lâm chờ ngoài phòng vội trả lời.
“Cho người đoan bồn nước lạnh đến.”
“Dạ.”
Động tác Thu Lâm rất nhanh, sau khi Diêu Hoàng xuất giá, thế thân đến bên cạnh Thường Nhuận Chi làm việc Trầm Hương bưng một chậu nước lạnh đến, lại biết điều lui ra.
Thường Nhuận Chi cấp khăn, để Lưu Đồng lau mặt, lại cầm mặt sương nữ tử dùng cho hắn.
Lưu Đồng lúng túng nói: “Đây là nữ tử dùng …”
“Nam tử cũng có thể dùng.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Bằng không mặt làm, sẽ không thoải mái.”
Lưu Đồng ngượng ngùng cười cười.
Mặt làm còn không phải bởi vì khóc sao? Lưu Đồng cảm thấy mình mất hết mặt mũi.
Thường Nhuận Chi cũng không để ý chút tâm tình xấu hổ của hắn, đầu khăn gấp đứng lên, cho Lưu Đồng phu ở trên mắt, tốt xấu có thể chỉ một?