Chương 296: Nhiệt tình

Nhiệt tình

Edit: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn

Thụy vương nghe vậy, biết là Quý phi đã dùng mưu kế xong rồi. Biểu cảm trên mặt như có như không, hỏi Nguyên Vũ đế: “Phụ hoàng không hỏi trước ý kiến của Quý phi và Cửu đệ?”

Nguyên Vũ đế hừ lạnh, rõ ràng nói cho Thụy vương biết, trẫm hạ chỉ, ai dám có ý kiến?

Thụy vương cũng không hỏi lại, đưa tới Trung thư lệnh để ông ta nghĩ ý chỉ, Gì Sáng dựa theo ý Nguyên Vũ đế, ôm ngọc tỷ đóng dấu lên tấu chương.

Thánh chỉ truyền đến ngõ hẻm Trung Quan, vốn dĩ Lưu Đồng luôn coi chuyện này không có cơ hội được đáp ứng, bị dọa nhảy dựng.

Lưu Đồng tiếp chỉ, công công truyền chỉ cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng Cửu điện hạ, có Quý phi nương nương làm dưỡng mẫu, xem ra cũng sắp tới ngày rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan rồi.”

Lưu Đồng cảm tạ hắn ta, đưa hồng bao, công công truyền chỉ vô cùng cao hứng nhận lấy.

Cho đến lúc nhận được thánh chỉ thật sự, Lưu Đồng mới xác thực quả thật đây là cảm giác chân thật.

Lưu Cảnh Dương thò đầu tới hỏi: “Cha, đây là cái gì?”

“Thánh chỉ.”

“Thánh chỉ… Là hoàng thượng hạ chỉ sao?” Lưu Cảnh Dương hỏi.

Thường Nhuận Chi ở một bên sửa cách gọi cho con trai: “Dương Dương, con phải gọi là hoàng gia gia.”

“Gia gia là phụ thân của cha.”

“Phải.”

“Nhưng mà Hoa Trạch thúc nói, chúng ta bị nhốt ở chỗ này là lệnh của gia gia.” Lưu Cảnh Dương có chút không vừa ý: “Làm gì có gia gia nào nhốt cháu trai chứ. Con không đồng ý gọi ông ta là gia gia.”

“Ách…” Thường Nhuận Chi không thể nói câu nào, đưa tay véo nhẹ hông Lưu Đồng.

Lưu Đồng ngập ngừng mở miệng, bắt đầu dạy dỗ Lưu Cảnh Dương: “Đó là bởi vì hoàng gia gia không giống với gia gia các nhà khác, các gia gia bình thường là gia gia nhưng mà hoàng gia gia còn là hoàng thượng, vua phải xếp phía trước người thân. Cho nên Dương Dương phải biết nghe lời, ông ấy vừa là hoàng thượng vừa là gia gia.”

“Con gọi ông ta là hoàng thượng không có sai.” Lưu Cảnh Dương nói: “Cha không phải nói, vua xếp trước người thân sao?”

Lưu Đồng không còn từ nào để giải thích.

Thường Nhuận Chi cười to: “Dương Dương nhà chúng ta còn biết phản biện nữa, học được rất tốt. Đi thôi, hôm nay nương nấu canh cá cho con uống.”

Lưu Cảnh Dương gật đầu: “Canh phải màu trắng cho thêm chút đậu phụ, đệ đệ cũng uống.”

“Được, cũng cho đệ đệ uống.”

Thường Nhuận Chi nắm tay Lưu Cảnh Dương đi, Lưu Đồng ngồi tại chỗ nở nụ cười, tầm mắt chạm đến thánh chỉ trên tay, tươi cười lại nhạt dần.

Làm một đứa nhỏ không mẹ nhiều năm, đột nhiên nhảy ra một dưỡng mẫu, cảm giác này thật sự có chút mới mẻ độc đáo.

Đối với thánh chỉ của Nguyên Vũ đế, Lưu Đồng cũng không có để ở trong lòng. Nhưng mà vào ngày hôm sau, Quý phi lại bắt đầu tặng đồ đến tiểu viện của bọn họ.

Ăn, mặc, dùng, toàn là đồ tốt. Cho dù sau khi Thụy vương trở về cũng chưa làm rõ ràng tới vậy.

Thường Nhuận Chi có chút lo sợ, hỏi Lưu Đồng: “Quý phi nương nương đang làm cái gì vậy, không sợ bệ hạ khó chịu?”

Lưu Đồng cũng cho là như vậy, nhưng trên thực tế, Nguyên Vũ đế lại mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bởi vì mỗi thứ Quý phi đưa cho Lưu Đồng, bà ta đều nói qua cùng Nguyên Vũ đế.

Ở trong mắt Nguyên Vũ đế, Quý phi cảm thấy mừng rỡ khi đột ngột có con trai. Cái gì cũng muốn đưa cho con trai, hơn nữa còn phải là đồ tốt nhất. Bây giờ mỗi ngày Quý phi đều lải nhải trước mặt Nguyên Vũ đế, nên đưa cái nào thích hợp, những thứ bà ta cảm thấy tốt sẽ cho người đưa đi, sau đó bổ sung thêm vài thứ nữa. 

Mặc dù Nguyên Vũ đế cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn không nói gì.

Bởi vì ông ta vẫn nhớ, lúc trước Quý phi nói cảm thấy thẹn với Tiểu Cửu nên muốn có cơ hội bù đắp lại cho bọn họ.

Bây giờ trạng thái Quý phi như vậy, không phải là đang bồi thường cho bọn họ sao?

Nhưng Nguyên Vũ đế còn có chút kỳ quái, cũng may Quý phi biết đúng mực, sự nhiệt tình này qua một thời gian cũng im hơi lặng tiếng, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.

Điều này làm cho tâm tình Nguyên Vũ đế cũng tốt lên theo.

Đảo mắt lại tới năm mới.

Đây là năm mới đầu tiên khi Thụy vương hồi kinh, lại thêm việc Tiên Ti vương bị bắt ở Yến Bắc, sau khi chinh chiến mấy năm cùng Đại Ngụy, Tiên Ti cũng đại thương nguyên khí. Hiện tại chưa thể gượng dậy nổi, cho nên cung yến được tổ chức vô cùng náo nhiệt.

Nguyên Vũ đế bị liệt, nhưng vẫn ngồi trên cao tòa, duy trì tôn nghiêm đế vương của ông ta.

Cung yến vừa múa vừa hát, mọi người chén cạn chén, trên mặt đều là vui vẻ.

Do tình huống thân thể cho nên Nguyên Vũ đế không thể uống rượu, lúc này ngồi sững, cả người vô cùng thanh tỉnh.

Ông ta yên lặng nhìn chung quanh, cung phi, hoàng tử, công thần, dường như mọi người đều quên khoảng khắc này một năm trước, trên cung yến còn có sự tồn tại của Thái tử.

Quý phi cùng Hiền phi ngồi ở hai bên Nguyên Vũ đế, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Từ sau khi Nguyên Vũ đế hạ chỉ ghi tạc Cửu hoàng tử làm con thừa tự cho Quý phi. Hiền phi và Quý phi lui tới nhiều hơn.

Quý phi vui vẻ tiến thêm một bước giao hảo cùng Hiền phi.

Lúc này hai người bọn họ đang nói về trưởng tử Lưu Cảnh Thiên của Thụy vương.

“Thiên Nhi cũng là đại hài tử, làm người trầm ổn.” Hiền phi nói tới cháu trai, cười rất vui vẻ: “Thụy vương có ba đứa con trai, bình thường cũng không thấy hắn quản giáo hài nhi, đều dựa vào Thụy vương phi, dạy dỗ ba đứa nhỏ rất tốt, ta coi đều là hảo hài tử.”

“Nếu có thời gian nhường Thụy vương phi dẫn vào cung chơi.” Quý phi cười nói: “Trong cung ít trẻ con, rất quạnh quẽ. Nếu để chúng đến chơi với bệ hạ, có thể làm cho bệ hạ vui vẻ.”

Hiền phi liền nhìn Nguyên Vũ đế, ôn nhu hỏi: “Ý của bệ hạ như thế nào?”

Nguyên Vũ đế chỉ “Ừ” một tiếng coi như trả lời.

Quý phi cùng Hiền phi liếc nhau, trong mắt đều là ý cười.

Sau khi qua năm mới, tiếp đến chính là sinh nhật Nguyên Vũ đế. Năm nay tương đối đặc thù, bởi vì là đại thọ năm mươi của Nguyên Vũ đế.

Trước năm mới hai tháng, Thụy vương đã bắt đầu sắp xếp việc chúc thọ cho Nguyên Vũ đế.

Nguyên Vũ đế vui vẻ thấy hắn ta bận rộn, trong lòng cũng thấy cao hứng.

Mặc dù xưa nay đế vương được xưng là “Vạn tuế”, nhưng thực tế có tuổi thọ cao cũng không được mấy người. Nguyên Vũ đế cảm thấy mình năm mươi tuổi, đã xem như rất khó có được.

Năm trước có sứ thần ngoại bang lục tục chạy tới kinh thành, không khí phồn vinh ở kinh thành tốt hơn năm trước gấp bội.

Hôm nay là sơ ngũ năm mới, Nguyên Vũ đế mặc triều phục long trọng, nhận vạn thần triều bái.

Đám thần tử cao giọng chúc thọ, tiếng chúc thọ vang vọng trong cung điện kinh động vô số chim chóc.

Mắt quét về phía đám người quỳ lạy phía dưới, trong lòng Nguyên Vũ đế thấy vô cùng thỏa mãn.

Ông ta vẫn là đế vương, tất cả mọi người đều phải xem sắc mặt ông ta mà làm việc.

Cho dù là Thụy vương nịnh hót lấy lòng ông ta, cũng phải đợi đến ngày ông ta nhắm mắt, ngôi vị hoàng đế mới được ông ta nhường lại.

Ông ta còn chưa có nhắm mắt, tương lai như thế nào, ai có thể biết?

Cơ thể Nguyên Vũ đế không thể chịu mệt nhọc, sau khi nhận xong triều bái ông ta được nâng trở lại tẩm cung, thay thường phục thoải mái.

Đại thọ đế vương, vốn nên đại xá thiên hạ, Thụy vương lại cầu thánh chỉ, hi vọng Nguyên Vũ đế khoan thứ người bị tù tội. Muốn xá thiên hạ, nhẹ dao mỏng phú, khuyên khóa nông tang, mở ra khoa cử, đó là đáp phúc tốt nhất cho dân chúng.

Thần tử tán thành, Nguyên Vũ đế cảm thấy Thụy vương là để ý có điều chỉ, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn không thể vào ngày đại thọ từ chối thỉnh cầu của Thụy vương.

Nguyên Vũ đế cũng đưa ra một yêu cầu, hi vọng có thể để phế Thái tử cùng Thái tử phi và Hiển quận vương tiến cung, chúc thọ ông ta.

Gì Sáng run sợ trong lòng chuyển cáo yêu cầu của Nguyên Vũ đế trước mặt quần thần, thậm chí không dám nhìn sắc mặt Thụy vương.

Thụy vương lại nhàn nhạt cười nói: “Cũng là lệnh của phụ hoàng, tự nhiên không có gì không ổn.”

Lập tức có người đi tới cấm phủ Thái Tử, thông báo cho hắn ta biết, hắn ta cùng với Thái Tử phi và Hiển quận vương được triệu vào cung.

Kế Thê

Kế Thê

Status: Completed Author:

Số chương: 365
Editor: Bộ Yến Tử + Trương Phi Yên

Thường Nhuận Chi tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh cổ đại. Cô như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những người này là ai? Cổ nhân sao? Vì cái gì mà cô thấy khung cảnh vô cùng xa lạ này lại nhen nhóm một sự thân thuộc như vậy?

Khi cô vẫn chưa kịp hiểu gì thì một phần trí nhớ ùa vào óc cô khiến cô đau đớn mà ngất lịm....

Diễn biến câu chuyện, cuộc đời Thường Nhuận Chi sẽ ra sao? Mời các bạn đón đọc tác phẩm mới của Hồ Thiên Bát Nguyệt: Kế Thê.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset