Chương 345: Dân chúng

Dân chúng

Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn

______________

Tâm trạng của Lưu Đồng không yên cũng không có ảnh hưởng gì đến việc phát huy của hai con trai.

Dương Dương trầm ổn, khi trả lời câu hỏi của Thái Xương đế rất có lí có cứ, không chút luống cuống.

Dù Lăng Nhi nghịch ngợm, nhưng mỗi khi trả lời đều sẽ đưa ra một số quan điểm mới, khiến Thái Xương đế nhìn cậu nhóc với cặp mắt khác xưa.

Đợi sau khi hai chất nhi đi rồi, Thái Xương đế vui mừng vỗ vai Lưu Đồng, cười nói: “Hai đứa con trai này của đệ không tệ, qua vài năm nữa bọn họ lớn vào triều làm việc, có lẽ sẽ trở thành anh tài tương lai.”

Trong lòng Lưu Đồng cũng cảm thấy mỹ mãn, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Đều còn nhỏ, còn cần phải rèn luyện thêm.”

“Cũng phải, để bọn họ luôn đặt việc khoa khảo trong lòng, bá phụ ta đây cũng sẽ không tổn hại chế độ tuyển quan dẫn dắt bọn họ.”

Lưu Đồng gật đầu.

Thái Xương đế đã đồng ý lập lại chế độ tuyển quan, tất nhiên phải đối xử bình đẳng đối với tất cả mọi người bao gồm đệ tử hoàng tộc. Nếu hắn ta có tâm tư bất công, bị người ta biết khó tránh khỏi sẽ tổn hại hình tượng công chính.

Đối với việc này Lưu Đồng không có lo lắng, hắn tự tin nhi tử mình không phải hạng người ngu xuẩn, tất nhiên có thể đạt được yêu cầu của Thái Xương đế, thuận lợi thông qua khoa cử nhập sĩ.

Thái Xương đế và Hoàng Hậu ở lại phủ Vinh Quận vương nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đi thăm quầy vằn thắn Lưu Đồng đề cử.

Quầy vằn thắn đã mở vài năm, vẫn là một quầy vằn thắn. Lão bản cũng nhận ra Lưu Đồng, nhìn thấy hắn liền cười nói: “Tiểu ca tới rồi, vẫn quy củ cũ sao?”

“Ờ, ta dẫn theo khách mới cho ngươi này, tổng cộng ba phần!”

“Có ngay!”

Lão bản cười gật đầu, rất nhanh đã bưng ba chén vằn thắn nóng hôi hổi lên.

Thị vệ cầm ngân châm lặng lẽ thử độc, sau khi thấy không có dị thường, mới gật đầu với Thái Xương đế.

Trong cung mĩ vị không ngừng, Thái Xương đế ăn vằn thắn bên đường vẫn thấy ngon, Hoàng Hậu cũng ăn hết sạch, ngượng ngùng sờ bụng, cảm thấy có chút thất lễ.

Thái Xương đế đặt đũa xuống trước, gật đầu khen: “Canh tiên vị nồng, ăn ngon.”

Lúc này khách nhân ăn vằn thắn cũng không nhiều, đúng lúc lão bản rảnh rỗi, nghe vậy liền nhìn về phía bọn họ cười đáp: “Nếu như khách quan cảm thấy ăn ngon, lần sau lại đến nha.”

Thái Xương đế cười tủm tỉm vuốt cằm, nói với lão bản vài câu.

“Ta nghe đệ đệ nhà ta nói, quầy vằn thắn này của ngươi cũng đã bày nhiều năm, sinh ý không tệ, theo lý phải buôn bán lời không ít, thế nào còn bày hàng, không thuê cửa hàng phía trước?”

Lưu Đồng cũng nói: “Đúng vậy, sao không thuê cửa hàng?”

Lão bản mĩm cười nói: “Tôi chỉ buôn bán nhỏ, không có dư tiền thuê cửa hàng. Huống hồ tôi bày hàng cũng đã quen rồi, ngược lại không kiên nhẫn bỏ nhiều bạc ra thuê. Giá cả ở kinh thành đắt, bày sạp phí đã không ít, muốn thuê của hàng phía trước, tôi sợ là không thể lấy lại vốn.”

Lão bản nương cũng chen vào nói: “Đương gia là người thành thật, số lượng lớn vằn thắn nhà chúng tôi, canh đều là ngao tươi mới, giá cũng không quý, dù sinh ý tốt, nhưng mà chỉ kiếm được chút tiền lời mà thôi.”

Lão bản nở nụ cười: “Dân chúng, cũng không có nguyện vọng gì quá lớn, có thể sinh hoạt giàu có là được.”

Thái Xương đế cười cười, đang muốn mở miệng, trên đường có một thanh niên cõng cái sọt vội vàng chạy tới. Lão bản nương vội vàng nhận cái sọt trên lưng hắn ta, sau khi dặn dò mấy câu, thanh niên lại nhanh chóng đi xa.

“Đó là nhi tử nhà tôi, mới từ trong nhà địa lý đầu hái được chút đồ ăn tươi, có một ít khách nhân ăn vằn thắn, rất thích bên trong có nhiều thêm chút rau xanh.” Lão bản cười nói.

“Đó là Tuấn Sinh phải không?” Lưu Đồng còn nhớ thiếu niên nhận được nhiều bạc lúc trước, lại thành thật không tham, cười nói: “Đúng là lâu rồi không gặp hắn.”

“Tiểu ca còn nhớ Tuấn Sinh sao?” Lão bản rất cao hứng: “Sạp vằn thắn chúng tôi bày hai năm đầu, Tuấn Sinh liên tục đi theo hỗ trợ. Sau đó dành dụm được chút tiền, đưa hắn đi học đường trong thôn học chữ, khi chúng tôi bày sạp, liền để hắn ở nhà chăm sóc nhóm đệ muội, có đôi khi hắn cũng đến đưa đồ cho chúng tôi, đến cũng không lâu.”

Thái Xương đế nghe nhi tử của lão bản học chữ, nhất thời hưng trí, hỏi: “Hửm? Lão bản muốn lệnh công tử khảo khoa cử nhập sĩ sao?”

Lão bản ngượng ngùng nói: “Không nghĩ tới như thế, chỉ là trong nhà vẫn luôn là địa lý bào thực, hiếm hoi lắm mới có thể dư chút tiền, đưa cho nhi tử đi nhận thức thêm chút chữ nghĩa, muốn tương lai hắn trưởng thành làm mai, bà mối đem chuyện hắn biết chữ nói ra, nữ nhi nhà người ta có thể liếc mắ nhìn hắn một cái.”

Thái Xương đế gật đầu, lại cười hỏi: “Vậy hắn có đi khảo khoa cử sao?”

“Là có khảo qua, qua đồng thử đợt thứ hai.” Lão bản buông tiếng thở dài: “Qua vòng thứ ba có thể là đồng sinh, có chút đáng tiếc. Tuấn Sinh lại cảm thấy không quan hệ, tính toán năm nay lại khảo một lần.”

“Ta nghe nói hoàng thượng muốn ban bố chế độ khoa cử mới, sau này hài tử dân gian đều có thể thông qua khoa cử nhập sĩ làm quan.” Thái Xương đế cười chậm rãi nói: “Nếu lão bản có thể kiên trì, chẳng cho nhi tử người kiên trì một chút.”

“Việc này…” Lão bản có chút ngoài ý muốn vì tin tức mà vị khách nhân mới này lộ ra, trợn mắt nói: “Ngài làm sao biết?”

Thái Xương đế nháy mắt mấy cái: “Ta ở trong cung có người mạch, tin tức này chuẩn không sai được.”

Lão bản không hoài nghi hắn ta, vốn là tán gẫu, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, ông ta cũng không giấu diếm, nói: “Không dối gạt vị tiểu ca này, Tuấn Sinh nhà tôi rất thành thật, nội tâm chân thành, lão thôn trưởng trong thôn nói hắn làm việc, cùng người giao tiếp không tốt, không khéo đưa đẩy.”

Lão bản lắc đầu, vừa chọn đồ ăn xong rửa tay thì lão bản nương tiếp lời: “Lão thôn trưởng nói nếu Tuấn Sinh nhà tôi làm quan, chuẩn là người gánh tội thay cho đồng liêu phía trên.”

Thái Xương đế khẽ chớp, Lưu Đồng nhăn mày: “Cái gì gọi là người gánh tội thay?”

Lão bản cười nói: “Lão thôn trưởng chính là vừa nói như thế, phỏng chừng là sợ Tuấn Sinh nhà tôi bị người lợi dụng, ông ấy yêu quý hậu bối, không muốn Tuấn Sinh thang triều đình hồn nước.”

Thái Xương đế bất động thanh sắc nói: “Đương kim thánh thượng đăng cơ cũng ba năm, thống trị thiên hạ luôn tận tâm tận lực, ý tưởng của lão thôn trưởng, có chút nói chuyện giật gân. Huống chi, vào triều đền đáp triều đình, làm sao có thể nói là thang triều đình hồn nước?”

“Hoàng thượng lo lắng thống trị thiên hạ, cũng không có khả năng lúc nào cũng khắc khắc nhìn chằm chằm mọi người.” Lão bản nói: “Mượn việc người nông gia chúng tôi chăm sóc điền địa mà nói, dù mỗi ngày đều đi thăm một vòng, cũng không thể cam đoan không có côn trùng có hại ăn mất hoa mầu của chúng tôi, không phải sao? Phía trước không phát hiện, nói không chừng chờ phát hiện, đã tràn ra nạn sâu bệnh. Cho nên lão thôn trưởng mới nói, có thể biết chữ hiểu lẽ đã không tệ rồi, quấy hợp đến triều đình, có quyền thế phú quý, nhưng phiêu lưu không nhỏ, nói không chừng một ngày kia đại họa lâm đầu, bị người hại còn không biết. Các quý tộc đều là như thế, chưa chừng mỗ thiên liền bị giết toàn tộc, càng đừng nói tiểu dân chúng chúng tôi.”

Lão bản nương gật đầu: “Đúng vậy, đương kim hoàng thượng hẳn là minh quân, chúng tôi chỉ hy vọng, hoàng thượng trị hạ có thể làm cho tiểu dân chúng an cư lạc nghiệp, ăn mặc không lo, a di đà phật.”

Tâm tình tốt đẹp sáng sớm của Thái Xương đế có chút chùn xuống, Lưu Đồng thấy sắc mặt hắn ta không được tốt, thanh toán tiền vằn thắn, nhỏ giọng mời người hồi cung.

Kế Thê

Kế Thê

Status: Completed Author:

Số chương: 365
Editor: Bộ Yến Tử + Trương Phi Yên

Thường Nhuận Chi tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh cổ đại. Cô như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những người này là ai? Cổ nhân sao? Vì cái gì mà cô thấy khung cảnh vô cùng xa lạ này lại nhen nhóm một sự thân thuộc như vậy?

Khi cô vẫn chưa kịp hiểu gì thì một phần trí nhớ ùa vào óc cô khiến cô đau đớn mà ngất lịm....

Diễn biến câu chuyện, cuộc đời Thường Nhuận Chi sẽ ra sao? Mời các bạn đón đọc tác phẩm mới của Hồ Thiên Bát Nguyệt: Kế Thê.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset