Chương 115: Đái thổ*

Đái thổ*

*Đái thổ: Vùng đất, miền đất

Một lần nữa lấp xong bảo khố bí mật của Tiểu Hôi, Doanh Phong thu thập công cụ, một người một lang hướng vào bên trong.

Gian phòng nhỏ kia vẫn chật chội như xưa, Doanh Phong ở đó lâu như vậy, cũng chỉ thêm vào vài bộ sách trong phòng, còn phần lớn đều là những thứ Lăng Tinh lưu lại, ngay cả cách bài trí đều duy trì nguyên dạng không hề thay đổi.

Tiểu Hôi chân trước vừa vào nhà, chân sau liền ngựa (lang chứ?) quen đường cũ ấn xuống nút mở một cái máy, Doanh Phong không ngăn cản nó, ngược lại đối với hành vi này tập mãi thành quen, dường như nhiều năm qua, mỗi ngày bọn họ đều trôi qua như thế.

Thân ảnh Lăng Tiêu xuất hiện chính giữa gian phòng chật hẹp, thanh âm của cậu thêm một chút nhân khí cho hoàn cảnh yên tĩnh, khiến nơi này không còn vẻ quạnh quẽ nữa.

“Mình sẽ phải nhận một trị liệu, sau lần trị liệu này, mình có thể sẽ mất đi toàn bộ ký ức ba tháng gần đây…”

Doanh Phong chỉnh lý lại bản vẽ thực vật mới phát hiện hôm nay, chuẩn bị đến thư viện tra một chút xem có tư liệu gì liên quan có thể chứng thực thân phận của nó không, nếu còn đủ thời gian, anh còn có thể thêm nó vào phần bổ sung và hiệu đính của bộ Sách ảnh thực vật sắp tái bản.

Điện thoại của Phục Nghiêu đúng lúc này gọi tới, nhiều năm qua Doanh Phong ru rú trong nhà, rất ít liên lạc với cố nhân ngày xưa, Phục Nghiêu xem như một trong số ít người luôn luôn chủ động liên hệ anh, quan hệ cũng cứ duy trì như vậy.

“Doanh Phong, có rảnh không? Đến Viện bảo tàng lịch sử một chuyến.”

Từ năm đó viễn chinh Hoàng Túc tinh đắc thắng trở về, Phục Nghiêu liền từ thiếu tướng vinh thăng thành trung tướng, nhưng thói quen nói chuyện hành văn gãy gọn vẫn không chịu sửa, Doanh Phong không nghĩ ra được lý do anh ta muốn mình đến bảo tàng.

“Đi làm gì?”

Thanh âm Phục Nghiêu có vẻ trầm thấp hơn ngày thường, “Đội khảo cổ đã phát hiện một vài đồ vật, muốn cậu tới phân biệt.”

Có lẽ do ngữ khí hắn không giống bình thường, hoặc do nội dung cuộc nói chuyện, khiến cho Doanh Phong bị dự cảm bất tường bao phủ, anh buông tư liệu trong tay vừa bước ra khỏi phòng nửa bước, liền thu được một cuộc gọi khác.

Lấy trình độ giao tế của Doanh Phong, trong vòng một ngày thu được hai tin là rất hiếm thấy, lần này trên cổng cá nhân biểu hiện là một dãy số xa lạ, anh ấn nhận, đối diện cũng là một thanh âm xa lạ.

“Xin chào ngài, xin hỏi có phải là Doanh Phong tiên sinh không?”

“Là tôi, xin hỏi anh là?”

“Đây là Viện bảo tàng lịch sử…”

Doanh Phong cắt lời anh ta, “Là muốn tôi qua đó sao? Tôi đã nhận được thông tri, rất nhanh sẽ đến.”

“Ối!” Bên kia cũng rất kinh ngạc, “Không cần ngài tự mình lại đây, chỉ cần ngài lưu lại địa chỉ, chúng tôi sẽ phái người đưa bưu kiện đến cửa.”

Bưu kiện? Doanh Phong cau chặt mi, “Anh không phải người của Trung tướng Phục Nghiêu sao?”

“Tiên sinh có phải ngài hiểu lầm rồi không,” người bên kia điện thoại quả nhiên đáp, “Chúng tôi là nhân viên của Viện bảo tàng lịch sử quốc gia, ngài có một bưu kiện thời gian, do một người bạn thần bí của ngài tặng vào mười năm trước, hôm nay chính là ngày nó cần phải đến tay ngài. Chỉ cần báo cho chúng tôi địa chỉ của ngài, chúng tôi sẽ đích thân đưa hàng tới cửa, phí tổn đã được thanh toán xong, ngài không cần lo lắng.”

Doanh Phong đã đến trước mặt Ly phi sa, nghe đến đó rốt cuộc hiểu rõ là hai chuyện không liên quan, bất quá đúng lúc cùng đến mà thôi.

“Tôi biết rồi, có điều tôi vừa lúc muốn đến bảo tàng, các anh ở đâu, tôi tiện đường qua lấy là tốt rồi.”

“Như vậy a, chúng tôi ở khu triển lãm di sản văn hóa dân gian trên lầu ba, anh đến quầy đồ lưu niệm là tìm được chúng tôi, kế bên quầy trưng bày Tư niệm thạch ấy.”

“Được.” Doanh Phong cúp điện thoại, thiết trí điểm đến thành Viện bảo tàng, từ lần đi thăm cùng Lăng Tiêu mười năm trước, đây là lần đầu tiên anh đến lại nơi đó.

Phục Nghiêu ở trung tâm hội nghị lầu trên cùng chờ anh, Doanh Phong sau khi tới mới phát hiện, hiện trường có rất nhiều người, ngoại trừ Phục Nghiêu cùng Niếp Vân là hai người anh quen ra, những người khác anh đều chưa từng gặp.

“Cậu đến rồi.” Phục Nghiêu chào hỏi một tiếng, khiến mục quang mỗi người ở hiện trường đều tụ lại trên người anh, nhất là chiếc kính râm đeo trên mặt anh, càng khiến cho mọi người phá lệ chú ý.

Doanh Phong gật đầu với người anh quen, Phục Nghiêu quen thuộc cá tính của anh, cũng chỉ giới thiệu ngắn gọn:

“Đây là những lãnh đạo của Viện bảo tàng, còn có chuyên gia giám định di sản văn hóa, lần này mời cậu tới là muốn để cậu hỗ trợ xem xét một thứ.”

Chuyên gia giám định di sản văn hóa mời anh một người ngoài nghề đến giám định đồ? Doanh Phong không hiểu lắm.

Phục Nghiêu đem tầm mắt dời đến một người khác ở đây, chuyên gia đó lập tức đứng lên, tiếp lấy đề tài câu chuyện.

“Đúng là như vậy, chúng tôi nửa năm trước đã phát hiện một di tích giác đấu tràng Thiên Túc cổ, sau đó vẫn luôn làm công tác khai quật và phục hồi. Vào tháng trước, trong di tích khai quật được một văn vật hết sức đặc biệt.”

“Văn vật đặc biệt?” Doanh Phong không kìm được lập lại một lần.

“Phải, từ mức độ phong hoá (ăn mòn) phán đoán thì văn vật đã có mấy ngàn năm lịch sử, nhưng kỳ quái chính là, nó lại có được công nghệ điêu khắc cận hiện đại, giữa hai điểm này thật sự rất mâu thuẫn.”

Doanh Phong trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng hỏi, “Là cái gì vậy?”

Trước mặt anh một người tiếp một người tránh đường, lộ ra một quầy triển lãm bằng thủy tinh ở tận cuối của trung tâm hội nghị, bên trong lẳng lặng trưng bày một thứ.

Doanh Phong xuyên qua đoàn người chậm rãi đi đến, tựa như xuyên qua thời gian bốn ngàn năm, đến trước mặt người mà anh ngày đêm mong nhớ.

Bề ngoài của di sản trong quầy trưng bày đã bị ăn mòn nghiêm trọng, từ đường nét có thể miễn cưỡng nhìn ra đó là một thanh chủy thủ, đồ án điêu khắc bên trên bị thời gian mài thành mờ nhạt không rõ, sớm đã không còn bộ dáng ngày xưa.

“Tôi biết hiện vật có thể không thấy rõ lắm, đây là đồ phục nguyên (phục hồi nguyên dạng)mà chúng tôi dùng máy móc tối tân nhất mô phỏng ra.”

Chuyên gia mở máy chiếu hình, một hình chiếu 3D vô cùng chân thật hiện ra trước mặt Doanh Phong, để người nhìn thêm rõ ràng, hình chiếu còn tự xoay tròn với tốc độ thong thả.

Chủy thủ chính là thanh chủy thủ đó, trên chỗ nối tiếp của phần chuôi cầm và phần lưỡi, hình tượng Khuê sau khi được phục hồi trông rất sống động.

Anh và Lăng Tiêu bởi vì có Khuê ngoài ý muốn xuất hiện mà đến với nhau, vì thế đã lựa chọn Khuê làm đồ đằng trên chủy thủ của nhau, một cái khắc chìm, một cái chạm nổi, có thể chặt chẽ không một khe hở hợp cùng một chỗ, mỗi thanh đều là độc nhất vô nhị, thế gian sẽ không thể tìm được thể phục chế nào của chúng.

Anh áp tay vào quầy thủy tinh, ánh mắt đó cùng với khi Tinh Lâu nhìn chăm chú huy chương hoàng thất ngày xưa không có gì khác biệt, Quân Lâm phụ Thương Vân thay đổi triều đại, Tinh Lâu hại Doanh Phong vĩnh viễn mất đi người yêu, trong chốn minh minh (‘minh’ ở đây mang nghĩa là tối tăm, u tối), luân hồi nhân quả.

Nhưng người ở đây lại không nhìn thấy được ánh mắt đó, bởi vì toàn bộ bi thương, đều bị hoàn mỹ giấu dưới kính râm, chỉ có thanh âm hơi run rẩy đã bán đứng anh.
“Anh vừa nói niên đại phỏng đoán của nó là…?”

Chuyên gia thật cẩn thận trả lời, “Là thời kì Thiên Túc cổ, cách nay ước chừng bốn ngàn năm.”

Người Thiên Túc không có thi thể, chỉ có chủy thủ vĩnh bất ly thân, mà khi chỉ có chủy thủ tồn tại, đó thường chính là di vật của một người, nếu quả thật như mọi người đoán, ý nghĩa mà nó bao hàm dĩ nhiên thập phần sáng tỏ.

Hiện trường lâm vào trầm mặc như cõi chết, bao gồm cả Doanh Phong, không ai phát ra thêm thanh âm nào. Những người khác đều bất đắc dĩ chuyển hướng Phục Nghiêu, Phục Nghiêu cũng lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng hết cách rồi.

Lại qua thật lâu, Doanh Phong lấy ra một thanh chủy thủ khác, yên lặng đặt trên quầy trưng bày thủy tinh, những người đứng gần đều thấy rõ, đồ án điêu khắc bên trên chính là dương bản (là cái chạm nổi đó, còn âm bản là khắc chìm) của thanh chủy thủ phục nguyên kia, nếu không phải lịch sử vô tình ăn mòn, chúng còn có thể chặt chẽ đan xen không kẽ hở.

Viện trưởng viện bảo tàng cho là anh muốn đem chủy thủ cho viện mượn dùng để nghiên cứu, vội vàng nói lời cảm tạ, “Cảm ơn sự hỗ trợ của cậu, chờ chúng tôi làm xong phim âm bản, sẽ gửi trả nó về…”

Doanh Phong cắt lời ông, “Không cần.”

Anh dừng một chút mới lại nói, “Tuy nó không phải di sản, nhưng phiền ông, để cả hai cái cùng một chỗ đi.”

Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Doanh Phong ly khai phòng hội nghị, Niếp Vân cảm thấy hành động này có chút không ổn, không yên lòng kéo tay áo Phục Nghiêu.

Phục Nghiêu đuổi theo, “Doanh Phong!”

Thanh âm của hắn quanh quẩn trong viện bảo tàng trống trải.

Doanh Phong xoay người, biểu tình bên dưới kính râm vĩnh viễn không sợ hãi ba đào.

Phục Nghiêu đi đến trước mặt anh, trên người Doanh Phong nhìn không ra sơ hở.

“Cậu…” Hắn mở đầu rồi lại chuyển đề tài, “Về mặt lý luận, dù chủy thủ của Lăng Tiêu là đồ cổ khai quật được, thì theo pháp luật vẫn thuộc về cậu, cậu xác định một đôi chủy thủ đều quyên tặng?”

“Phải,” Doanh Phong bình tĩnh trả lời, “Văn vật cổ cần được bảo quản chuyên nghiệp, lấy năng lực của tôi không thể làm được.”

Phục Nghiêu không tin, “Cậu thật sự nghĩ như vậy?”

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”

Phục Nghiêu trơ mắt nhìn anh xoay người rời đi, nhịn không được kêu lên, “Doanh Phong, tôi muốn nhắc nhở cậu, cậu bây giờ là thiếu niên, không có khả năng chuyển sinh.”

Doanh Phong cư nhiên dừng bước, hỏi lại hắn, “Anh cho rằng tôi sẽ cùng người khác lần nữa ký khế ước?”

Phục Nghiêu bị hỏi đến không có lời nào để trả lời, Doanh Phong nói tiếp, “Nếu đã như vậy, ngày này đến sớm một ngày hay muộn một ngày, lại có khác biệt gì chứ?”

Doanh Phong nói trắng ra như thế, chứng thực Phục Nghiêu chẳng phải buồn lo vô cớ.

Hắn nghĩ đến chín năm qua, Doanh Phong mỗi ngày trồng hoa nuôi chó, biểu hiện như không có việc gì, khiến tất cả mọi người đều yên lòng với cậu ta, lại không ngờ tới sau khi Doanh Phong hết hy vọng Lăng Tiêu sống sót, vẫn lập tức quyết định kết liễu sinh mệnh, thật làm cho người ta hận đến ngứa răng.

“Tôi cho cậu biết, loại tình huống như cậu, ngay cả yểm đường cũng sẽ không thu!”

“Nhưng yểm đường cũng không phải là con đường duy nhất, không phải sao?”

Doanh Phong ấn nút đóng cửa thang máy, nhốt Phục Nghiêu bên ngoài, anh trực tiếp bấm tầng một, cùng lúc cũng gọi điện thoại cho mục sư.

“Bản thảo sách ảnh thực vật tôi đã sửa sang tốt, đặt ngay trên bàn trong phòng tôi, việc xuất bản liền nhờ ngài.”
Doanh Phong vốn thường xuyên ra ngoài, mục sư cũng không nghi ngờ gì, “Được, cậu lại lâm thời quyết định đi du lịch sao?”

Con số hiển thị trên thang máy nhảy sang số 1, Doanh Phong đi ra ngoài, “Vâng, Tiểu Hôi phiền ngài chiếu cố.”

“Không cần khách khí như thế, tôi sẽ trông nó tốt không cho chạy loạn.”

Doanh Phong cúp điện thoại, mới vừa đi tới bên xe, liền nhận được điện thoại từ dãy số xa lạ lúc trước.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài đến bảo tàng chưa? Chúng tôi sắp phải tan tầm, nên muốn xác nhận với ngài một chút.”

Doanh Phong lúc này mới nhớ ra anh đã quên chuyện này.

“Không cần,” anh trả lời, “Bưu kiện tôi không cần.”

“Sao lại vậy được?” Đối diện vội la lên, “Đó có thể là một người có quan hệ thân thiết gửi cho ngài.”

Bên này máy truyền tin trầm mặc, “Tôi đã không còn ai thân thiết.”

Thấy bên kia tựa hồ có xu thế ngắt máy, nhân viên viện bảo tàng vội vàng gọi lại anh, “Ngài không xem qua một cái, làm sao biết nó không quan trọng chứ? Bưu kiện này chờ đợi ngài mười năm, ngài cứ như vậy buông tha cho nó, chẳng phải là cô phụ một mảnh tâm ý của người tặng sao?”

Doanh Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Được rồi, vừa rồi anh nói các anh ở lầu mấy?”

Nhân viên trung tâm lưu niệm trông thấy xa xa một người đi tới, ngay ánh mắt đầu tiên anh ta liền chú ý chiếc kính râm trên mặt người đó, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Vì mắt họ có cấu tạo đặc thù, vô luận trong điều kiện ánh sáng mạnh hay không có ánh sáng đều có thể tự nhiên mà nhìn thấy vật, cũng không bị bệnh gì về mắt, có một số nhân viên nghiên cứu sẽ đeo kính mắt chuyên dùng cho việc ghi chép số liệu, mà kính râm dùng để che ánh sáng thì chưa từng có người đeo, cho nên mới đặc biệt khiến người khác chú ý.

Bất quá bởi vì mắt bị che lại, nhân viên cũng vô pháp phán đoán thân phận anh, chỉ có thể từ chiều cao phỏng đoán đây đại khái là một vị khế chủ.

“Tôi tới lấy bưu kiện.”

Anh vừa mở miệng, nhân viên liền nhận ra ngay, “Doanh Phong tiên sinh phải không? Bưu kiện của ngài ở trong này, phiền ngài ký tên giúp tôi được không?”

Doanh Phong thuận tay ký lên máy tính bảng, sau đó tiếp nhận gói bưu kiện từ tay đối phương, thật kỳ lạ, cư nhiên có người ký gửi đồ cho mình, lại còn là gửi từ mười năm trước.

“Bên trong là cái gì?” Anh thuận miệng hỏi.

“Là Tư niệm thạch,” Nhân viên mỉm cười nói, “Đây là dịch vụ đặc sắc của bảo tàng chúng tôi, bắt nguồn từ việc chúng tôi không ngừng phát hiện văn vật cổ từ bốn ngàn năm trước, có người dùng chữ viết đồng dạng khắc lên hòn đá những lời biểu thị cho tưởng niệm, từ bốn ngàn năm nay không hề gián đoạn. Tuy những học giả lịch sử đến nay vẫn chưa đoán ra được đây rốt cuộc là làm bằng cách nào, bất quá mọi người đã quen dùng phương thức này để diễn tả tình cảm nhớ nhung với bạn lữ.”

Doanh Phong nhân thời gian anh ta giới thiệu mở gói bưu kiện, bên trong là một hòn đá lớn cỡ bàn tay, bên trên khắc văn tự anh nhìn mà không hiểu.”

“Trên này viết gì vậy?”

“’O-sa-mi-su-ka’, trong tiếng Thiên Túc cổ, nó có nghĩa là ‘Ta nhớ ngươi’.”

“Làm sao biết được là ai tặng?”

“Bên dưới hòn đá có lời nhắn.”

Doanh Phong theo lời anh ta cầm tảng đá lên, quả nhiên phía dưới có chặn một tấm thẻ nho nhỏ, người tặng anh lễ vật này, có lẽ lúc trước rất vội vàng, cũng có lẽ căn bản không có lời gì có thể nói, trong khung để lời nhắn hoàn toàn bỏ trống, chỉ viết ngoáy ký cái tên.

Khi nhìn rõ tên đó, Doanh Phong khẩn trương ngẩng đầu, “Anh nói mấy hòn đá thế này còn rất nhiều? Từ bốn ngàn năm?”

“Ách, mấy cái đó là đồ cổ khai quật được, còn khối của ngài là du khách…”

“Những hòn đá đó ở đâu?!”

Tuy nhân viên không rõ anh vì sao kích động, vẫn chìa tay phải chỉ qua một bên, “Đang ở quầy triển lãm bên đó…”

Anh ta còn chưa nói xong, chỉ thấy vị du khách kỳ lạ kia đã vọt tới tủ trưng bày, tay nhấn lên huyệt thái dương một cái, kính râm trên mặt ứng thanh tiêu thất.

Nhân viên giật mình há miệng, vị này hiển nhiên là người trưởng thành đã hoàn toàn phát dục, lại có một đôi nhãn châu màu khói mà chỉ thiếu niên mới có.

Anh ta rất nhanh nghĩ tới một người, đôi phối ngẫu duy nhất giải trừ huyết khế trên toàn bộ Thiên Túc, ‘Thiếu niên trưởng thành’ mà sau khi tin tức truyền ra đã oanh động cả nước, chẳng lẽ là cậu ấy?

Doanh Phong xem xét từng Tư niệm thạch kể từ bốn ngàn năm trước, cho đến khối mới nhất vừa được phát hiện, mỗi một khối đều giống hệt như khối Tư niệm thạch trên tay.

Chữ viết giống nhau như đúc, không ngừng thoát khỏi thời không, lặp đi lặp lại cùng một câu nói:

O-sa-mi-su-ka. Em nhớ anh.

—— Anh ta sẽ vĩnh viễn phiêu bạt trong khe hở thời gian, cho đến khi hồn phi phách tán trong sông dài lịch sử.

Bàn tay Doanh Phong nắm chặt Tư niệm thạch hơi phát run, khối Tư niệm thạch trước mặt anh đây, thời gian suy đoán theo đo đạc ghi trên nhãn là 30-40 năm trước.

“Em ấy còn sống.”

Doanh Phong khó có thể tin lắc đầu, trên mặt buồn vui đan xen.

“Lăng Tiêu còn sống.”

Khế Tử

Khế Tử

Status: Completed Author:

Văn án
Nơi tinh cầu Thiên Túc xa xôi, tồn tại một quần thể sống trí tuệ đặc thù, họ không có tuổi
thơ, cũng không có tuổi già, không sinh ra, cũng không chân chính chết đi. Họ dùng một
phương thức cực kỳ đặc biệt đến với thế gian, tại mỗi một kiếp sống trong vòng luân hồi
đều lưu giữ ký ức nguyên thủy nhất về sinh tồn, họ chính là người Thiên Túc.
Mỗi người Thiên Túc sau khi tìm được đối tượng trong lòng ngưỡng mộ, nếu muốn cùng
đối phương kết làm bầu bạn, nhất định phải trải qua một hồi đấu tranh sinh tử như một
nghi lễ trưởng thành, người thắng trong nghi thức, sẽ trở thành kẻ chi phối tuyệt đối trong
quan hệ phối ngẫu.
Mà kẻ bại, thì gọi là —— Khế tử

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset