*Bà la: Chữ La nghĩa là giăng lưới.
“Bất quá vì sao Phi Cảnh lại giống Doanh Phong dữ vậy?”
Trong phi thuyền hướng đến Hỏa Túc tinh phía trước, Tóc đỏ cũng đưa ra vấn đề này.
“Tướng mạo của chúng ta vốn là từ kho số liệu tùy cơ hợp lại vẽ thành mà thôi,” Lăng Tiêu kiến quái bất quái*, “Những năm gần đây tớ đã thấy rất nhiều người tướng mạo tương tự nhau.”
*Kiến quái bất quái: không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, hoặc nhìn chuyện lạ mãi thành quen.
Tóc đỏ vui sướng che mặt, “May là gương mặt tớ không đại chúng.”
“Bởi vì cậu thấp hơn phân tuyến trung bình của quần chúng nhiều lắm, hệ thống cũng không tiện đem trị số bình quân nhan sắc kéo xuống thấp như vậy.”
“Cậu dám phỉ báng một người anh tuấn như tớ thế hả?”
Tóc đỏ muốn tiến lên bóp cổ Lăng Tiêu, mắt thấy hai tên này lại muốn quậy, Vũ Tập trên ghế lái cắt đứt bọn họ.
‘Đằng trước giám sát được tín hiệu khả nghi, địch quân hư hư thực thực, số lượng không ít.”
Doanh Phong cũng nhìn thấy trên radar chi chít những điểm nhỏ màu đỏ đang tiếp cận họ, “Lách qua được không?”
“Tôi thử xem.” Vũ Tập mới vừa khởi động động cơ chuyển tiếp, thình lình ngẩng đầu, phi thuyền đang bay tốc độ cao thắng gấp một cái, người bên trong không có phòng bị, suýt nữa ngã sấp.
“Làm sao vậy?” Băng Xán vừa ổn định thân hình lập tức hỏi.
Tiểu Hôi ở tay lái phụ thấy rõ ràng, “Cư nhiên còn có người có thể hoàn toàn bại lộ trong vũ trụ, hắn là đồng loại của các anh sao?”
Lăng Tiêu vọt tới phía trước, tập trung nhìn, “Chẩm Hạc?!”
“Hắn không phải Chẩm Hạc,” Doanh Phong sửa lời cậu, “Hắn chỉ là Cô Tinh được tạo ra theo bộ dạng Chẩm Hạc thôi.”
Lăng Tiêu tiếp tục nhìn kỹ, quả nhiên Chẩm Hạc giả này có ánh mắt giống hệt của Cô Tinh.
“Tóm lại là địch nhân sao?” Tóc đỏ xoa tay, sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, “Ai thèm quan tâm hắn là ai, để tớ đi gặp hắn.”
“Đừng lỗ mãng!” Băng Xán còn chưa dặn dò xong, trong khoang thuyền đã không thấy bóng dáng Tóc đỏ, lại nhìn bên ngoài khoang thuyền, hai bóng người đã đánh thành một cục.
Băng Xán lắc đầu, hỏi Vũ Tập, ” Địch nhân thì sao?”
“Vốn cũng tránh không khỏi.” Bị Chẩm Hạc trì hoãn như vậy, phi thuyền còn chưa kịp tăng lên tới tốc độ cần thiết để chuyển tiếp thì đã bị chặn.
“Vậy tốc chiến tốc thắng đi.” Băng Xán quăng ra ba mảnh hồn tinh, một cái tiếp một cái kích hoạt, mỗi khi kích hoạt một cái thì lực lượng cùng tốc độ của Tóc đỏ lại tăng thêm một bậc, đợi cho toàn bộ hồn tinh có hiệu lực, Tóc đỏ đã đề thăng gấp bội lúc trước.
“Hắn so với Cô Tinh tôi gặp lúc trước mạnh hơn rất nhiều.” Doanh Phong lãnh tĩnh bàng quan nhìn hai người chiến đấu, cho ra đánh giá với Chẩm Hạc như vậy.
“Nhưng có mạnh hơn nữa cũng không sánh bằng khế tử đã được hồn tinh tinh thần cấp mười cường hóa,” Sương Phong mắt lộ khâm phục, “Khế chủ hệ tinh thần ở phương diện phụ trợ chiến đấu thật sự là không ai bằng.”
Lăng Tiêu nhãn tình sáng lên, “Hồn tinh tinh thần cấp mười Doanh Phong cũng có thể kích hoạt, vậy thì tôi cũng có thể làm được vậy rồi.”
“Em thành thật đợi đi.” Doanh Phong lập tức thủ tiêu sự nóng lòng muốn thử của cậu.
Vũ Tập sớm đã liên lạc quân đội liên minh Lang Túc đi theo, “Chuẩn bị chiến đấu, địch nhân đến rất nhanh.”
“Lôi lang của tôi đã cơ khát hết chịu nổi rồi!” Thanh âm kiêu ngạo của Hoắc Lạc truyền lại.
“Anh ta nói gì thế?” Tiểu Hôi ngốc ngốc hỏi.
Chẳng ai quan tâm phiên dịch cho cậu, Tóc đỏ đem đối phương đánh cho liên tục bại lui, ngẩng mạnh đầu, chỉ thấy những vật hình tròn màu đen phô thiên cái địa ập về phía mình, nháy mắt đã cắn nuốt một nửa hai chân của cậu.
Băng Xán cực nhanh triệu Tóc đỏ lại, vật thể không rõ vừa mới tụ cùng một chỗ liền cấp tốc tản ra, tràn ngập trong không trung, như tạo thành một tấm lưới kim loại.
“Đây là thứ gì,” Tóc đỏ vỗ ngực, kinh hồn chưa định, “Giống như châu chấu ấy, làm tớ sợ muốn chết.”
“Là kiến binh (lính kiến), vũ khí nửa sinh hóa nửa cơ giới do Bộ đội duy trì hòa bình vũ trụ mới nghiên cứu ra vài năm gần đây.”
Những người khác đều đối phát ngôn của Doanh Phong rất ngoài ý muốn, “Anh mỗi ngày rúc trong giáo đường trồng hoa cũng biết nhiều như vậy nga?”
Cơ giáp Lang Túc đã hướng kiến binh kịch liệt khai hỏa, một số lớn kiến binh bị chết cháy, một lượng kiến binh lớn hơn nữa xông tới, Băng Xán từng chấp hành nhiệm vụ có liên quan, đối với tổ chức này hiểu biết rõ hơn.
“Bộ đội duy trì hòa bình vũ trụ mượn danh nghĩa cảnh sát tinh hệ, trên thực tế nhiều năm liên tục tại những tinh cầu an ninh thấp đoạt lấy tài nguyên, bài trừ những phe phái đối lập, hơn nữa đối với gene của chúng ta mơ ước đã lâu, cơ hồ bằng hết mọi cách bắt sống đồng bào của chúng ta, tổ chức giao dịch ngầm treo giải thưởng lớn cũng là âm mưu của bọn chúng.”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn anh giảng giải như thế, kiến binh ào ạt đến bám lên phi thuyền của bọn họ, tầm nhìn dần dần bị những điểm đen chằng chịt che khuất, cơ hồ nhìn không thấy được bên ngoài.
“Cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì hết.” Vũ Tập đang điều khiển phi thuyền trong tình trạng mù đường rồi.
Ngay khi anh nói xong câu đó sau, một trận tia laser dày đặc đều đặn quét qua phía trước, nháy mắt đốt trọi một mảnh kiến binh, đồng thời cũng kích hoạt báo động bị tập kích trong phi thuyền.
Vũ Tập thuận thế xoay tròn hai vòng, vẫy rớt đám thi thể kiến binh, vừa lắc đầu vừa tắt báo động đi. Quả nhiên trong tầm nhìn vừa được lần nữa khôi phục, máy phóng laser trong miệng lôi lang của Hoắc Lạc đang thẳng tắp hướng phía này, may là có mấy em pháo hôi (chỉ vật hy sinh) che chắn, công kích không tạo thành thương tổn lớn đến phi thuyền.
“Tôi thấy thật lo lắng vì phong cách tác chiến quá phóng khoáng của quân liên minh của chúng ta rồi đó.” Băng Xán thở dài.
Phi thuyền càng không ngừng tăng tốc, ý đồ bỏ rơi đám quấn người phiền phức này, nhưng Lăng Tiêu mắt sắc lại nhận ra một sự kiện.
“Mấy cậu có phát hiện không, mục tiêu của bọn họ chỉ là chúng ta, đối những người khác đều không có phản ứng.”
Có cậu nhắc nhở, mọi người quả nhiên chú ý tới vô luận bộ đội Lang Túc có công kích họ thế nào, đều không thể hấp dẫn cừu hận, toàn bộ kiến binh đều ăn ý truy tung cùng một mục tiêu, chính là phi thuyền của bọn họ.
“Xem ra quả nhiên là hướng về phía chúng ta…” Lời của Băng Xán bị một va chạm bạo lực đến từ bên trái cắt đứt, thân ảnh Chẩm Hạc theo sát mà lóe lên.
“Nhỏ đã đủ khó chơi rồi, còn có cái to nữa chứ, tốc độ của hắn thật là nhanh.”
“Tiếp tục như vậy không ổn, tôi đi thử xem.” Vũ Tập giao quyền hạn điều khiển phi thuyền cho Sương Phong, chính mình thì nhảy ra ngoài. Kiến binh cảm giác được mục tiêu xuất hiện, điên cuồng đánh về phía anh, chỉ thấy Vũ Tập không hoảng không loạn giơ hai tay lên, trên không trung có tiết tấu điểm lên vài chỗ, động tác tao nhã như đang tấu một nhạc cụ nào đó.
“Anh ấy đang làm gì vậy?” Lăng Tiêu giật mình nhìn đám kiến binh đang tiến lên đồng loạt ngừng phắt lại, con gần nhất chỉ cách Vũ Tập một centimet.
“Ảnh đang mô phỏng ngôn ngữ của kiến, nếu là vũ khí sinh hóa, nhiều ít cũng bảo lưu chút ít bản năng sinh vật đi.” Sương Phong không điều khiển đi xa, mà vòng quanh đối phương.
Cổ tay Vũ Tập nhẹ rung lên, đột nhiên đầy tính công kích chỉ qua một bên, kiến binh đã bị mê hoặc nhất thời thay đổi phương hướng, Chẩm Hạc cách đó không xa cũng không kịp né tránh nháy mắt bị bao phủ, đàn kiến đem hắn từng tầng phủ kín, cuối cùng tạo thành một khối cầu lúc nhúc mũi nhọn khiến người ta nhìn mà ngán ngẩm.
“Làm đẹp lắm!” Lăng Tiêu buột miệng.
Vũ Tập lại vẻ mặt lo lắng truyền tống về bên người Sương Phong, “Tôi cảm giác như vừa làm chuyện gì sai lầm.”
“Không, cậu xem.” Doanh Phong cắt lời anh.
Quả cầu vừa rồi có vẻ vô cùng kiên cố bỗng như nổ mạnh mà tản ra, Chẩm Hạc bị cắn nuốt bình yên vô sự hiện ra, kiến binh Vũ Tập chỉ huy không tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn.
“Hiển nhiên đồ ăn này không hợp khẩu vị bọn nó rồi.” Lăng Tiêu nói.
“Chẩm Hạc là đồng loại của chúng ta, binh chủng bộ đội duy trì hòa bình chế tạo ra này nhằm vào chúng ta, lại đối với Chẩm Hạc thân là đồng loại không có phản ứng.”
“Có hai loại khả năng,” Doanh Phong phân tích, “Một là Bộ đội duy trì hòa bình còn chưa kịp đem Cô Tinh mới sinh ra đưa vào mục tiêu, hai là bọn chúng chỉ cảm thấy hứng thú với loại có được trí năng như chúng ta.”
“Này rất dễ hiểu a,” Tiểu Hôi vô tâm vô phế tiếp lời, “Nếu có hai cái điện thoại, một cái là cục gạch* nhiều năm trước đã bị đào thải, một cái là là điện thoại thông minh đời mới, tôi cũng sẽ thích cái mới a.”
*Cục gạch: Có hai nghĩa, một là theo ngôn ngữ tin học, tiếng Anh là ‘brick’ nhưng lang thang diễn đàn lại thấy người Việt hay dùng từ ‘chặn giấy’, chỉ những sản phẩm điện tử nâng cấp hệ thống (upgrade) hoặc root không thành công, dẫn đến cháy bảng BIOS mạch chủ. Hiện tượng này thường xảy ra khi trong quá trình nâng cấp mà điện chập chờn, ngắt nguồn điện… Nếu không thể Recovery hoặc quay lại cấu hình nhà sản xuất (reset to factory) thì sẽ gọi là ‘brick’. Tuy nhiên trong trường hợp này mình nghĩ nó mang nghĩa thứ hai, chỉ mấy sản phẩm của Nokia đặc biệt là Nokia 1100, thời gian chờ lên tới 400 giờ và là chiếc điện thoại có lượng tiêu thụ nhiều nhất thế giới, rớt n lần cũng không hư, siêu bền J
Lăng Tiêu hàm ý sâu xa giáo dục cậu, “Sao cậu có thể coi thường cục gạch chứ? Cục gạch thời gian chờ lâu, đi tới chỗ nào cũng có tín hiệu, quan trọng nhất là cục gạch còn có thể dùng để đập vỏ hạt đào nữa, đời trước anh dùng chính là cục gạch, cậu thấy anh có ghét nó không?”
Tiểu Hôi: “…”
Tôi lại không biết kiếp trước của anh thế nào!
Vũ Tập nhẹ nhàng thở ra, “May là chúng không chịu, bất kể là Cô Tinh hay là chúng ta, cũng không thể bị nhiều người hơn nữa đạt được.”
“Phía trước sắp đến Tinh Môn, xuyên qua nó hẳn là có thể thoát khỏi chúng.” Sương Phong tăng tốc thêm một bậc, phi thuyền kéo theo cái đuôi trùng trùng điệp điệp bằng tốc độ cao nhất hướng về Tinh Môn, bộ đội Lang Túc theo sát phía sau càng không ngừng bắn phá đám kiến binh ở gần bọn họ, chỉ có Chẩm Hạc về sau lực không đủ dần dần bị rớt lại.
“Tình hình có chỗ không ổn, sao tôi cứ cảm thấy số lượng chúng nó càng gia tăng?”
Sự thật chứng minh Tóc đỏ không hề đa lo, trong làn lửa đạn của người Lang Túc, đám kiến binh đang phi hành tốc độ cao cũng đồng thời để lại từng đám trứng côn trùng đen sẫm trong vũ trụ, trứng côn trùng mới sinh nhanh chóng nở ra rồi sinh trưởng, trong thời gian cực ngắn liền có thể gia nhập chiến đấu.
“Đây là địch nhân buồn nôn nhất tớ từng gặp đó, uỷ ban bảo vệ môi trường vũ trụ sao không thanh lý chúng đi.” Lăng Tiêu tự đáy lòng ghét bỏ nói.
“Chúng sinh sôi quá nhanh, chúng ta sắp khống chế không nổi!” Khó thấy Hoắc Lạc chủ động tỏ ra yếu thế.
“Với số lượng này tôi cũng thúc thủ vô sách,” Vũ Tập bất đắc dĩ nói, “Tôi không thể bảo đảm chắc chắn toàn bộ kiến binh đều có thể nhìn thấy mệnh lệnh của tôi, nhưng còn tiếp tục như vậy năng lượng phi thuyền không đủ để duy trì.”
“Xem ra tớ chỉ có thể ra ngoài thêm lần nữa.”
“Tớ cũng đi!” Lăng Tiêu vội nói.
Lần này Doanh Phong không ngăn cản, ném cho cậu một bộ tai nghe, “Mang cái này vào, trong vũ trụ cũng có thể trao đổi.”
Tóc đỏ cùng Lăng Tiêu lần lượt ra khoang thuyền, những điểm đen không thể đếm hết chen chúc ào đến.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hai người cùng liên thủ.
“Đương nhiên!”
Hoắc Lạc mẫn tuệ nhìn thấy động tác của bọn họ cấp tốc hạ lệnh, “Mọi người tránh ra.”
Toàn bộ cơ giáp Lang Túc nhanh chóng rút lui, chỉ thấy tại ngay chỗ họ vừa né ra, rõ ràng là hoàn cảnh tuyệt đối chân không, lại không hiểu sao xuất hiện huyễn thể của gió xoáy, toàn bộ kiến binh xông lên trước đều bị cuốn vào trong đó, giây lát liền biến mất không thấy bóng dáng.
Người Lang Túc đồng hành thấy mà trợn mắt há hốc mồm, “Này, này làm sao làm được?”
“Chậc chậc,” ở một bên nhàn nhã xem cuộc chiến Hoắc Lạc chậc lưỡi hai cái, “Cho nên ta không muốn đối đầu nhất chính là người Thiên Túc.”
Lốc xoáy càng lúc càng lớn, ngàn vạn kiến binh xông lên trước như thiêu thân lao đầu vào lửa, dần dần tạo thành một khối thể xoắn ốc xoay tròn tốc độ cao, có hai bóng người từ trung tâm lốc xoáy như tên rời cung bắn ra, dùng một lồng phòng hộ hình cầu vô cùng lớn nhốt chiến lợi phẩm trong đó.
“Tôi cần ít thuốc diệt côn trùng!” Lăng Tiêu hét.
Sương Phong không biết từ hướng nào xông ra, đem lòng bàn tay dán bên ngoài lồng phòng hộ, rất nhanh lấy chỗ tay cậu tiếp xúc làm tâm, nhanh chóng tạo nên một lượng lớn tinh thể trong suốt. Tinh thể tùy ý lan tràn bên trong, gặp phải kiến binh liền ngưng kết, hai bên lẫn lộn, chèn ép nhau, cuối cùng tràn ngập cả không gian. Thi thể màu đen cùng những viên bi trong suốt lần lượt đổi chỗ, bề ngoài loang lổ, xa xa nhìn lại lại như một tinh cầu nho nhỏ.
“Cứ thanh lý sạch sẽ đống rác cỡ bự này đi.” Lăng Tiêu đá một cước lên kiệt tác ba người hợp lực, cục đá di động do sức người tạo thành có một lực khởi đầu mới, hướng về hướng ngược lại chậm rì rì bay đi.
“Phải trở thành vệ tinh a!” Lăng Tiêu hướng về phía phương hướng nó rời đi phất tay.
Tóc đỏ xem thường nhìn cậu, “Cậu thấy có vệ tinh nào nhỏ như vậy sao? Lại còn làm từ côn trùng.”
“Đừng lơi lỏng, còn chưa thanh lý xong đâu.” Sương Phong đối với một đợt kiến binh mới bay tới trước mặt bày thế chuẩn bị chiến đấu.”
“Chúng ta ở không vầy không sao chứ?” Một trong những chiến sĩ Lang Túc hỏi vào thiết bị thông tin.
“Ai biết được, ” Hoắc Lạc gãi gãi cổ, lôi lang cũng làm theo gãi gãi lỗ tai, “Đánh bài chút đi.”
“Hồn tinh tớ mang theo sắp hết rồi.” Tóc đỏ vừa định hỏi Lăng Tiêu mượn một chút, ngẩng đầu liền thấy đằng sau cậu là vị khách không mời mà đến ẩn trong đàn kiến, “Cẩn thận!”
Một tầng lồng phòng hộ thoáng hiện sau lưng Lăng Tiêu, thay cậu hoàn toàn ngăn cản công kích từ phía sau.
“Oa nga, ” Lăng Tiêu phát ra một tiếng cảm thán may mắn thoát hiểm, xoay người cùng đuổi theo Chẩm Hạc mặt đối mặt, vừa rồi hiển nhiên là Doanh Phong giúp cậu cản rồi.
“Cám ơn nhá.” Cậu hét to vào micro, rồi chuyển sang oán giận Chẩm Hạc, “Anh sao như âm hồn bất tán vậy a?”
Trong mắt không có bất luận tình cảm nhân loại nào, Chẩm Hạc nghe không được cũng không trả lời, chính là liều lĩnh phát khởi công kích về phía Lăng Tiêu. Quả nhiên như Doanh Phong nói, hắn thật không phải là Cô Tinh thông thường, luận đơn đả độc đấu, Lăng Tiêu vị tất có kế hay.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn mười phần tin tưởng, bởi vì cậu không phải đang chiến đấu một mình, lực lượng cuồn cuộn không dứt từ bên trong cơ thể tràn ra, năng lượng đạt được từ Doanh Phong, không giữ lại một phần giáng xuống người Chẩm Hạc.
“Anh quả thật rất mạnh, nhất định là đã giết chết đồng bạn rất lợi hại, mới lấy được lực lượng mạnh như vậy đi?”
Nắm đấm Lăng Tiêu ngày càng mạnh mẽ, tốc độ ra quyền cũng càng lúc càng nhanh, Chẩm Hạc lúc đầu còn đỡ được, dần dần chỉ có thể bị động chịu đánh.
Lăng Tiêu gằn từng câu từng chữ, theo tần suất công kích của quyền cước mà nói, “Nhưng mà, lực lượng, thu được, dựa vào phương thức này, một chút cũng, không làm, người ta, cao hứng nổi đâu!”
Cậu phi đá một cú, Chẩm Hạc bị đá đi thật xa, “Vũ khí!” Lăng Tiêu hét lớn một tiếng.
Cánh tay cậu được kim loại tầng tầng lớp lớp bao vây, linh kiện phức tạp tinh vi tổ hợp thành một bộ phận phóng xạ, Lăng Tiêu song chưởng giao nhau, nhắm hướng Chẩm Hạc bị đá bay, ầm một cái, đạn pháo bốc lên ánh sáng lam sắc bay vụt ra, trúng giữa mục tiêu.
“Ngầu ngây người!” Ngay cả bản thân cậu cũng nhịn không được khen ngợi chính mình.
“Đừng giỡn nữa, mau tới hỗ trợ!” Tóc đỏ bị vô số kiến binh làm cho có chút mệt mỏi, hồn tinh cũng sắp sạch bách, Sương Phong một mình đối kháng địch binh ở mặt khác, bộ đội cơ giáp Lang Túc lại lần nữa gia nhập chiến đấu.
“Đến đây!” Lăng Tiêu vừa muốn qua, không ngờ bị Chẩm Hạc cả người là tổn thương lần thứ hai ngăn lại.
“Anh…” Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ của hắn đều có chút không đành lòng, “Tiếp tục chiến đấu anh sẽ chết!”
“Ổng căn bản là không nghe được cậu nói chuyện!” Tóc đỏ hét lên.
“Đó là Cô Tinh a, ” Sương Phong tiêu diệt xong một đợt lui về phía sau lấy hơi, “Không biết đau, không biết mệt, chỉ cần còn sống, liền chiến đấu đến một khắc cuối cùng.”
Trong tai nghe đột nhiên truyền đến thanh âm lo lắng của Vũ Tập, “Lăng Tiêu cậu mau trở lại! Doanh Phong có chỗ nào đó không ổn lắm!”
“Làm sao vậy?” Lăng Tiêu hoảng hốt, khó trách vừa rồi cậu không cảm giác được hỗ trợ của Doanh Phong.
“Không biết, Băng Xán đang cấp cứu cho anh ấy, nhiệt độ cơ thể anh ấy cao khủng khiếp!”
Lăng Tiêu không còn lòng dạ nào ham chiến, muốn thuấn di trở về lại liên tiếp bị Chẩm Hạc cắt đứt, đối phương có vẻ như vì thương thế quá nặng nên tiến nhập trạng thái cuồng bạo, lại trở nên phi thường khó đối phó.
“Cậu về trước, bên này để tớ!” Tóc đỏ chạy tới giúp cậu cản lại Chẩm Hạc, đàn kiến bay phía sau đuổi theo không bỏ.
“Nhưng…”
“Đừng thừa lời, nhanh đi!” Tóc đỏ đẩy cậu một phen, Lăng Tiêu mượn lực văng ra mấy thước, cách phi thuyền của bọn họ chỉ có một bước.
“Thiên Tứ!” Tiếng hô của Sương Phong chấn đến Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, quay phắt đầu lại chỉ thấy Tóc đỏ hai mặt thụ địch bị vật thể gì không rõ bắn trúng chỗ xương sống, thân thể bị đau ngửa ra sau, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, tiếp đó là tiếng rên tuy bị gắt gao đè nén, nhưng vẫn đủ đế kinh động màng nhĩ Lăng Tiêu.
Hồn tinh của Lăng Tiêu cứng lại nơi tay, không biết là nên đến bên người Doanh Phong, hay là trở lại nghĩ cách cứu viện Tóc đỏ. Sương Phong cùng Hoắc Lạc bọn họ đều đang ào ạt tiến đến chỗ Tóc đỏ, Lăng Tiêu nhìn cơ giáp không ngừng xẹt qua mình, cắn răng một cái xoay người nhảy về phi thuyền.
“Tóc đỏ gặp nguy hiểm! Doanh Phong thế nào?” Cậu vừa rớt xuống đất liền nói liên tục không ngừng.
Không cần Vũ Tập nói, cậu cũng nhìn thấy Doanh Phong mắt nhắm chặt tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt đỏ đến có chút dọa người, Băng Xán hai tay phiếm quang, toàn tâm toàn ý trị liệu cho Doanh Phong, đối lời Lăng Tiêu nhắm mắt làm ngơ.
“Từ lúc sử dụng hồn tinh với cậu tới giờ, nghi ngờ là virus trong cơ thể anh ấy tạo thành!” Vũ Tập ấn Tiểu Hôi lên ghế lái, “Tôi ra ngoài hỗ trợ!”
Tiểu Hôi không có biện pháp ra khỏi khoang thuyền chiến đấu giống những người khác, chỉ có thể lái phi thuyền chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, đồng thời không quên lưu ý tình trạng Doanh Phong.
Lăng Tiêu bổ nhào vào bên người Doanh Phong, mười ngón tay đan chéo ụp lên đỉnh đầu anh, một lát sau bên cạnh hai người phiếm khởi từng đốm từng đốm ánh sáng vàng. Nhiệt độ cơ thể Doanh Phong cao đến mức khiến cậu kinh hãi, cậu đem tinh thần lực của mình không ngừng dâng ra, cho đến khi Doanh Phong chậm rãi mở mắt.
Trên thiết bị liên lạc hiện lên hình chiếu Phục Nghiêu, “Bên chúng tôi đã giải quyết xong, các cậu bên đó thế nào?”
“Bên này không được tốt,” Tiểu Hôi né né người ra, “Doanh Phong hôn mê, Lăng Tiêu cùng Băng Xán đang cứu chữa cho anh ấy… Ối? Băng Xán đâu?”
Trong khoảnh khắc Doanh Phong thoát hiểm Băng Xán liền tiêu thất, Lăng Tiêu cũng đồng dạng lòng nóng như lửa đốt, lại không thể bỏ lại Doanh Phong mà đi.
Tín hiệu được tiếp nối đến căn cứ xuất hiện, trên mặt Dục Tuyền khó được xuất hiện thần sắc lo lắng.
“Tôi theo dõi được tình trạng thân thể Doanh Phong cực kỳ không ổn định, chuyện gì xảy ra?”
“Anh ấy vừa mới sử dụng hồn tinh, bất quá bây giờ thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều.”
“Đúng vậy,” Dục Tuyền chặt chẽ chú ý theo dõi số liệu, “Nhiệt độ cơ thể cậu ấy đang vững vàng giảm xuống, tôi cũng không ngờ đến việc như vậy, xem ra loại virus này so với chúng ta tưởng tượng còn lợi hại hơn, kế tiếp không thể sử dụng tinh thần lực nữa.”
Lăng Tiêu mệt mỏi ngồi phịch một bên, sắc mặt Doanh Phong dần dần khôi phục đến bộ dáng bình thường, Tiểu Hôi nhìn nhìn phía sau rồi lại nhìn phía trước.
“Doanh Phong đã không có việc gì, bất quá…”
Cậu nhìn phía trước, giật mình há to miệng.
“Bất quá cái gì?” Phục Nghiêu truy vấn.
Lăng Tiêu vốn đã hư thoát sau khi nhìn thấy cảnh đó giãy dụa đứng lên, lảo đảo bước mấy bước về trước.
Tại chiến trường cậu vừa mới rời khỏi, lẳng lặng trôi nổi một hình cầu lớn vô cùng, thân đầy mũi nhọn, lớn gần gấp mười lần so với cái trước đó giam cầm Chẩm Hạc. Toàn bộ kiến binh đều tụ tập vào cùng nhau, tạo thành một thứ diện mục thật khó xem, cơ giáp lấy lôi lang cầm đầu đang không ngừng khởi xướng công kích từ xa, nhưng không cách nào lay động nó mảy may, thứ mà nó tạo thành thoạt nhìn như mất đi sinh mệnh, nhưng lại trở nên kiên cố không phá vỡ nổi.
“Tóc đỏ… Tóc đỏ!” Lăng Tiêu buột miệng!
“Cái tên Tóc đỏ đó đang ở bên trong!” Tiểu Hôi cũng kêu lên.
Lăng Tiêu tay phải dùng sức nắm chặt, lại không phản ứng chút nào, mở bàn tay ra nhìn, hồn tinh hoàn hảo không tổn hao gì nằm trong lòng bàn tay, tinh thần lực của cậu trong lần ‘phụng hiến’ vừa rồi đã hao phí hầu như không còn.
Cậu vừa định theo cửa khoang nhảy ra ngoài, lại bị người dùng sức ngăn cản, quay đầu nhìn, là Doanh Phong vừa thoát khỏi cơn nguy kịch.
“Tóc đỏ bị nhốt ở bên trong!” Lăng Tiêu lo cho bạn ngay cả tình trạng thân thể mình cũng ném ra sau đầu.
“Em ngay cả (hồn tinh) Cung dưỡng cơ bản nhất cũng không kích hoạt được, giờ mà ra ngoài chính là chịu chết.” Doanh Phong nhất châm kiến huyết vạch trần.
Lăng Tiêu sửng sốt mấy giây, đột nhiên nghĩ ra, “Băng Xán! Đem Tóc đỏ triệu ra a!”
“Làm không được,” Từ trong tai nghe truyền đến âm thanh thật trầm, “Hình cầu này trong ngoài như bị hoàn toàn ngăn cách, tôi cùng bọn Vũ Tập hợp lực cũng không phá được nó.”
“Vật này căn bản là được hoàn toàn thiết kế để chĩa mũi nhọn vào các anh,” Hoắc Lạc cũng quá giận hung ác nói, “Vũ khí bình thường đối với nó căn bản không có tác dụng.”
“Làm sao bây giờ!” Lăng Tiêu lo lắng nói, “Chẳng lẽ mặc cho chúng nó mang Tóc đỏ đi?”
“Chờ chút! Mau nhìn!” Tiểu Hôi chỉ vào phía trước, kích động nói.
Thể cầu vốn chắc chắn vô cùng đột nhiên xuất hiện vết rách, rồi dần dần mở rộng, sâu thêm, lực lượng từ bên trong sau một thoáng ngủ đông giờ dũng mãnh tràn ra, nhất cổ tác khí* nổ nó thành tứ phân ngũ liệt, Tóc đỏ hai mắt đỏ bừng từ giữa nhảy ra.
* Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái
“Ha ha ha là Tóc đỏ a! Cậu ấy tiêm đốt tẫn! Cậu ấy tự thoát ra rồi!”
Lăng Tiêu không biết làm sao biểu đạt nội tâm đang nhảy nhót, nắm chắc cánh tay Doanh Phong cơ hồ muốn nhảy dựng lên, cậu quá mức kích động, tự nhiên cũng không chú ý tới Doanh Phong đang lặng lẽ thở phào.
“Nhớ tinh lọc!” Cậu hét to, cũng không quản có ai cần lời nhắc nhở của cậu hay không.
Băng Xán đem Tóc đỏ vừa thoát được vòng vây ôm đến bên người, hoàn toàn không thèm nhìn ai hung hăng hôn xuống, ánh mắt Tóc đỏ dần dần khôi phục trong sáng, cũng không để ý hết thảy đáp lại, trong vũ trụ trình diễn màn tương phùng kích động tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Không nên như vậy a,” Tiểu Hôi thẹn thùng che mắt, “Người ta vẫn còn là xử lang độc thân đó.”