Xích Dương Kim Thân Tháp vừa ra, cho dù là Quy Tàng Thánh Hoàng mắt cũng sáng lên, trong ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Thần vật bậc này, cho dù là Quy Tàng Thánh Hoàng cũng chưa hề có. Hắn trở thành Thánh Hoàng đã hai trăm vạn năm, nhưng Thánh Hoàng Thần Khí cũng mới chỉ có một kiện mà thôi.
Thánh Hoàng Thần Khí của hắn tuy cường đại, nhưng so với Xích Dương Kim Thân Tháp, thì vẫn là một trời một vực. Khoảng cách quá rõ ràng khiến cho một người bình tĩnh như Quy Tàng Thánh Hoàng cũng không khỏi dâng lên sự chua xót. Thánh Hoàng lâu đời quả có khác, tài sản cũng không phải tầm thường.
Còn Đại Càn Thiên Tôn và những người khác, đương trường liền choáng váng mặt mày. Dưới uy áp của Xích Dương Kim Thân Tháp, cho dù là Thiên Tôn cường giả, cũng có cảm giác hô hấp khó khăn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cho dù chỉ là cảnh giới Chủ Thần, có Xích Dương Kim Thân Tháp này, đối đầu với Đại Càn Thiên Tôn hắn, sẽ nắm chắc phần thắng.
Trong chớp mắt, trong Thần hồn của Quy Tàng Thánh Hoàng cũng xuất hiện rất nhiều ý niệm, thậm chí một ý niệm than lam cường liệt đã đã bốc lên.
Nhưng Thánh Hoàng vẫn là Thánh Hoàng, vẫn có thể kiềm chế được ý niệm tham lam này. Hắn biết, Xích Dương Kim Thân Tháp này, tham lam không được.
Hôm nay muốn cướp đoạt Xích Dương Kim Thân Tháp trong tay người trẻ tuổi này, có lẽ dễ dàng, nhưng nếu đối phương hạ cấm chế trên Thần khí, cho dù vào tay rồi, muốn tế luyện cũng vô cùng khó khăn.
Thậm chí, cho dù gã thanh niên trẻ này không thể đặt cấm chế, Xích Dương Thánh Hoàng một khi đã đưa bảo vật cho hắn, nhất định không thể nào không có cấm chế gì.
Phá cấm chế của Chủ Thần dễ, nhưng muốn phá cấm chế của Xích Dương Thánh Hoàng, cho dù là Quy Tàng Thánh Hoàng hắn cũng không thể làm được.
Bởi vậy, ý niệm tham lam này vẫn bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn. Cướp bảo vật dễ, giữ bảo vật khó. Nếu vào tay rồi mà bảo vật một chút lợi ích cũng không có, lại còn đắc tội với Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương thì đúng là tự tìm phiền phức.
Cho dù Quy Tàng Thánh Hoàng hắn vô cùng tự tin, nhưng bị hai Thánh Hoàng lâu đời ngắm phải, chỉ có con đường chết. Chưa nói tới hung danh của Tu La Vương, Xích Dương Thánh Hoàng là một trong mười Thánh Hoàng mạnh nhất, muốn diệt hắn thực sự không khó khăn gì.
Tham niệm đã bị nén lại, bất giác, trong lòng Quy Tàng Thánh Hoàng dâng lên một nỗi niềm ai oán. Tự mình vất vả tu luyện mấy trăm vạn năm, thành tựu Thánh Hoàng bất diệt kim thân, vốn là vô cùng đắc ý, cho rằng Vũ trụ bao la chẳng phải vẫn để hắn muốn làm gì thì làm sao?
Tới nay, một người trẻ tuổi chưa tới hai trăm tuổi, lại khiến hắn có cảm giác bất lực. Không phải là không tiêu diệt được người trẻ tuổi này, mà là hắn có khả năng, cũng không có gan.
Có Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương ở đó, Quy Tàng Thánh Hoàng gan có to hơn nữa, cũng không dám làm càn.
Còn thành tựu mà hắn rất tự hào, thanh niên trẻ này, trong mười vạn năm tới, đã có thể đạt được, thậm chí thời gian còn ngắn hơn!
Dù sao, cùng được Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương xem trọng, không khác gì ngậm chìa khóa vàng mà sinh. Nếu không có bất ngờ gì, chắc chắn có thể tiến tới cảnh giới Thánh Hoàng.
Nghìn vạn tham niệm, cuối cùng cũng bị lý trí trấn áp, vuốt vuốt râu, cười nói:
– Xích Dương Kim Thân Tháp, tương truyền là bảo vật giữ nhà của Xích Dương Thánh Hoàng, người trẻ tuổi, ngươi đã kế thừa Xích Dương Kim Thân Tháp, xem ra việc ngươi là truyền nhân của Xích Dương Thánh Hoàng quả không sai.
Tần Vô Song khẽ cười:
– Thánh Hoàng đại nhân anh minh!
Quy Tàng Thánh Hoàng lại nói:
– Xích Dương Thánh Hoàng thành danh nghìn vạn năm nay, đức cao vọng trọng. Nhưng không biết Xích Dương Thánh Hoàng hiện nay ở đâu, nếu còn ở trong lãnh địa của Quy Tàng Thánh Hoàng ta, ta không thể không bái phỏng một chút.
Tần Vô Song cười nói:
– Xích Dương Thánh Hoàng sư phụ không biết ngao du về đâu. Trăm năm trước, người nói muốn thu thập một vài vật liệu luyện chế một kiện bảo vật, vãn bối thực không biết người hiện tại ở nơi nào.
Quy Tàng Thánh Hoàng trong lòng có chút thất vọng, hắn thực sự thành tâm muốn bái phỏng Xích Dương Thánh Hoàng. Đối với Thánh Hoàng thành danh từ xa xưa, có thể xếp vào hàng ngũ mười Thánh Hoàng mạnh nhất, hắn cũng có ý muốn kết giao.
Kết giao với siêu cấp Thánh Hoàng như vậy, chỉ có lợi mà không có hại. Chưa biết chừng tương lai đắc tội Thánh Hoàng cường đại nào, nếu có đại nhân vật như vậy làm chỗ dựa, cho dù không trực tiếp ra tay, chỉ cần đứng giữa hòa giải cũng không tệ rồi.
– Xích Dương Thánh Hoàng là cao nhân, không được gặp mặt quả là đáng tiếc.
Quy Tàng Thánh Hoàng thở dài.
Tần Vô Song gật gật đầu.
– Nếu có cơ duyên, nhất định sẽ dẫn kiến!
Quy Tàng Thánh Hoàng cũng khẽ vuốt cằm, nói với Đại Càn Thiên Tôn:
– Đại Càn Thiên Tôn, Đại lục Thiên Huyền do ngươi quản lý, chung quy cần một cái danh phận. Ngươi hôm nay liền đăng ký cho Đại lục Thiên Huyền, cho bên ngoài biết, Vị diện này, không được vô cớ xâm phạm.
Đại Càn Thiên Tôn trong lòng rất không muốn, nhưng tình thế mạnh hơn tất cả, hắn biết, Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương, cho dù là Quy Tàng Thánh Hoàng cũng không trêu vào được. Đại Càn Thiên Tôn hắn cho dù có ý kiến thế nào đi nữa, cũng không trêu vào được.
Quy Tàng Thánh Hoàng nhìn Tần Vô Song nói:
– Ngươi diệt sát Phong Vân hai vị Chủ Thần, cái này cũng không sao, đó là do bọn chúng xâm lược, tự tìm cái chết. Lần sau Đại Càn Thiên Tôn cử Sứ giả đi điều tra, ngươi không nên tiếp tục giết chóc. Chuyện này, Đại lục Thiên Huyền nhà ngươi cũng phải giải thích, nếu không khó mà thuyết phục chúng nhân.
Cách xử lý này là đã rất giữ thể diện cho Tần Vô Song rồi. Nếu không phải vì tiếng tăm của Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương, không thể có kết quả xử lý như vậy được.
Tần Vô Song tự nhiên cũng biết không nên làm quá, phải tự biết điểm dừng, liền nói:
– Hôm đó ta quả thực không kịp thời ngăn chặn thuộc hạ xuống tay, dẫn tới ngộ sát Sứ giả Diệu Phong. Ta sẽ dâng một kiện Thiên Tôn Thần Khí, ba kiện Chủ Thần Khí, mười viên tinh thạch Cực phẩm để bồi thường.
Món bồi thường này, quả là hậu hĩnh, Đại Càn Thiên Tôn vô cùng bất ngờ.
Cũng may là, Tàng bảo khố của Xích Dương Thánh Hoàng có rất nhiều Chủ Thần Khí. Thiên Tôn Thần Khí có rất nhiều, lấy một kiện bồi thường, thực sự cũng không thiệt.
Dù sao Âm Ma Thiên Tôn cũng cướp đi một kiện Thiên Tôn Thần Khí, coi như là hòa.
Thứ đem dâng lên, chẳng qua là ba kiện Chủ Thần Khí, và mười viên tinh thạch Thập Nhất cấp mà thôi.
Tinh thạch Thập Nhất cấp này, đối với Thiên Tôn mà nói, rất có tác dụng.
Tần Vô Song năm xưa tìm được mỏ tinh thạch, khai thác ra vô số tinh thạch Cực phẩm, tài phú trên người không biết có bao nhiêu. Đừng nói là tinh thạch Thập Nhất cấp, cho dù là Thập Nhị cấp, cũng có một ít, ngay cả Đế cấp cũng còn có nữa là.
Tất nhiên, cái đó không thể đem ra bồi thường được.
Tinh thạch Thập Nhị cấp, cho dù là Thánh Hoàng cường giả cũng rất thèm thuồng. Tần Vô Song tự nhiên không thể khoe của được, nếu nói cho người ngoài biết mình có tinh thạch Thập Nhị cấp, chỉ e sẽ rước tới rất nhiều kẻ thù cấp Thánh Hoàng.
Quy Tàng Thánh Hoàng thấy Tần Vô Song ra tay rộng rãi như vậy, càng tin tưởng người trẻ tuổi này thực sự được thừa kế tài sản của hai đại Thánh Hoàng kia. Nếu không, chỉ là một thanh niên trẻ như hắn, lấy đâu ra nhiều tài sản như thế. Thiên Tôn Thần Khí và Chủ Thần Khí liền có thể dễ dàng đem ra hiến tặng.
Hắn chỉ e Đại Càn Thiên Tôn kia không biết điều, cười nói:
– Như thế, mọi người đều vui mừng. Đại Càn Thiên Tôn, ngươi còn gì để nói không? Món bồi thường này, cũng đủ thành ý rồi chứ?
Đại Càn Thiên Tôn gặp họa thành phúc, trong lòng mừng thầm. Cần biết rằng, tinh thạch Thập Nhất cấp, đối với Thiên Tôn cường giả mà nói, vô cùng thèm muốn. Đối với tu luyện của hắn rất có tác dụng, lúc này nào còn dám đưa ra yêu cầu quá quắt gì. Vạn nhất chọc giận đối phương, xôi hỏng bỏng không, hắn cũng làm gì được đối phương chứ?
Nói trắng ra, người ta bồi thường là nhìn vào thể diện của Quy Tàng Thánh Hoàng. Món bồi thường này, cũng là cho Thánh Hoàng đại nhân nhìn, nếu hắn thực sự không biết điều nhận lấy hết, thì quả là quá ư ngu ngốc, lập tức gật gật đầu, nói:
– Một khi đã nói rõ như vậy, xử trí như thế, ta cũng không nói gì được nữa. Tần Vô Song, ngươi đợi một chút, ta đi chứng thực tư cách Chủ nhân Vị diện cho ngươi.
Có được cái lợi, nỗi căm giận trong lòng Đại Càn Thiên Tôn cũng đã tiêu đi. Tuy chết không ít người, nhưng lợi ích cũng không ít. Kết quả như vậy, quả là ai cũng vui mừng.
Tần Vô Song đạt được điều mình muốn, liền cáo từ quay về. Quy Tàng Thánh Hoàng tất nhiên cũng không giữ, Đại Càn Thiên Tôn cũng không tiện thể hiện quá nhiệt tình, chỉ là để hắn đi.
Đại Càn Thiên Tôn đem món bồi thường nhận được, bày ra trước mặt Quy Tàng Thánh Hoàng:
– Thánh Hoàng đại nhân, món bồi thường này, thủ hạ không dám nuốt riêng, xin bệ hạ nhận lấy.
Không thể không nói, Đại Càn Thiên Tôn này vẫn có chút đầu óc, biết không thể nuốt riêng. Cố ý làm ra vẻ rộng rãi như vậy, người ta tất nhiên không thể lấy hết. Với địa vị của Thánh Hoàng, lấy chút tượng trưng là được, còn lại rất nhiên rơi vào túi hắn. Làm như vậy, khiến Thánh Hoàng đại nhân cảm thấy mình hiểu chuyện, cuối cùng vẫn đem đồ cầm trong tay mình, một mũi tên trúng hai đích.
Quả nhiên, Quy Tàng Thánh Hoàng liếc mắt một cái, lấy tượng trưng ba viên tinh thạch:
– Ta lấy ba viên tinh thạch, còn lại ngươi cầm lấy đi. Từ này về sau ngươi quản lý các Vị diện Chủ Thần kia phải có chút nguyên tắc, không thể quá mức ngạo mạn, tránh gặp phải sự tình như ngày hôm nay.
Đại Càn Thiên Tôn vâng vâng dạ dạ, vô cùng cảm kích. Lần này, hắn thực sự cảm kích. Nếu không có Thánh Hoàng ra mặt, Đại Càn Thiên Tôn hắn lần này chết chắc rồi.
Thánh Hoàng đại nhân lấy tượng trưng ba viên tinh thạch, đó căn bản là nhận cái nhân tình của hắn mà thôi. Loại tinh thạch này, đới với Thánh Hoàng cường giả mà nói, tác dụng không lớn. Có được, cũng chỉ là để ban cho thủ hạ dùng mà thôi.
– Thánh Hoàng đại nhân, tiểu tử Tần Vô Song kia, quả là có phúc phận. Được hai đại cường giả xem trọng, chọn làm đệ tử chân truyền, ta xem tiểu tử đó, bề ngoài cung kính nhưng kỳ thực một thân ngạo khí.
Đại Càn Thiên Tôn chung quy có chút ấm ức. Quy Tàng Thánh Hoàng cười:
– Ngươi vẫn chưa nhìn thấu?
Đại Càn Thiên Tôn ngượng ngùng cười:
– Cũng không phải, chỉ là cảm khái tiểu tử đó phúc phận quá lớn, xem hắn ra tay quả thực rộng rãi, tinh thạch Thập Nhất cấp, vừa ra tay là ba viên. Ta có chút bất ngờ!
Quy Tàng Thánh Hoàng như có chút suy tư, gật gật đầu:
– Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương đều là siêu cấp cường giả, nhà có chút của cải cũng là lẽ đương nhiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Đại nhân, người nói xem tiểu tử đó liệu có tinh thạch Thập Nhị cấp không? Nếu có mà không đem ra hiếu kính đại nhân ngài, quả thực có chút quá đáng.
Quy Tàng Thánh Hoàng cười tiêu sái:
– Ta chỉ là đứng giữa hòa giải, hắn không cần cống cho ta. Lẽ nào ngươi lúc này một viên tinh thạch cũng không bỏ xuống được sao?
Chương 1001: Giải quyết tranh chấp
Khí Trùng Tinh Hà
Khí Trùng Tinh Hà Là câu chuyện Tiên Hiệp kể về Vũ Tinh Hà - nhất đại tông sư võ học, vì tinh thần dân tộc, nên ra tay đánh cướp, ám sát các nhân vật, các sự kiện ảnh hưởng đến hình tượng dân tộc Trung Quốc, dẫn đến xúc phạm tình hình chính trị của rất nhiều quốc gia. Các quốc gia trên thế giới công khai có, âm thầm có, treo giải thưởng đến 5 triệu Mỹ kim cho tính mạng của hắn. Vô số các thế lực sát thủ của Thế giới ngầm vì món tiền thưởng cực cao này mà dốc toàn lực ra tay nhưng đều thất bại. Cuối cùng tổ chức Thực Huyết Sắc Vi, tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới ngầm đã phái ra 7 trong số 10 sát thủ vương bài cao cấp nhất của tổ chức tiến hành ám sát hắn. Kết quả là cả bảy gã sát thủ đều lần lượt chết dưới tay Vũ Tinh Hà. Nhưng do 7 gã sát thủ đến ám sát hắn vào đúng thời điểm hắn đột phá trùng quan lên cảnh giới Tiên Thiên, dẫn đến khiến hắn bị tẩu quả nhập ma mà chết. Một đời nhất đại tông sư không chết vì sát thủ ám sát mà lại chết vì tự mình luyện công bất thành, để lại người chị nuôi thân thiết...
Sau khi Vũ Tinh Hà xuyên việt trùng sinh, thì nhập vào Tần Vô Song, một gã công tử truyền thừa duy nhất của một gia tộc hàn môn đã suy vi, đang bị kẻ thù nhăm nhe cướp đoạt gia sản. Mang theo ký ức nhất đại tông sư đời trước, hắn bắt tay vào công cuộc khôi phục lại vinh quang trước đây của gia tộc hàn môn và cuộc hành trình đầy thú vị của mình tại thế giới mới...Mời các bạn cùng đón đọc Khí Trùng Tinh Hà.