Chủ ý của Tần Vô Song được mọi người ủng hộ, ngay cả Thiên Huyền Thất Tử cũng rất tán đồng. Bọn họ cũng biết rằng, Tần Vô Song muốn hoàn thành đại nghiệp bất diệt thì không thể an phận ở một góc. Bắt buộc phải đi ra ngoài, phải chu du trong Vũ trụ Đại La, trải qua thực tế chiến đấu mà trưởng thành.
Còn bọn người Âm Ma Thiên Tôn, càng mong mà không được. Bọn họ bị giam cầm mấy trăm vạn năm, sao có thể cam tâm hao phí thời gian ở dị quốc tha hương như Đại lục Thiên Huyền này? Do vậy nghe nói tới chu du trong Vũ trụ, bọn họ không những không phản đối mà giơ cả hai tay lên đồng ý.
Đương nhiên, cũng có người không nỡ rời đi, những người chí thân của Tần Vô Song gồm phụ thân và tỷ tỷ nằm trong số này. Còn về Mộ Dung Nhạn lại tương đối điềm tĩnh, nàng biết, bất kể phu quân đi tới đâu, chắc chắn sẽ đem theo nàng.
Tần Vô Song tự có chủ đích của hắn, chí thân và tâm phúc, ai nguyện ý đi đều đem cùng đi. Dù sao Xích Dương Thiên Thuyền cũng vô cùng rộng rãi, đừng nói là đem thêm mấy chục người, cho dù là mấy trăm vạn người cũng không vấn đề gì.
Nếu Xích Dương Thiên Thuyền có thể cực hạn thôi động, liền có thể đem theo cả Đại lục Thiên Huyền. Đến cường giả cấp độ Thánh Hoàng, gánh trăng vác sao không còn là chuyện gì khó khăn nữa.
Trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, tất cả các bảo vật sư phụ Lý Huyền Phong lưu lại hắn đều đã thu thập đủ. Chỉ còn Hỗn Độn Chi Khí kia là thứ làm hắn không thực sự yên tâm nhất.
Hỗn Độn Chi Khí kia, lưu lại Đại lục Thiên Huyền, Tần Vô Song không yên tâm lắm. Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận kia có thể phòng bị cường giả bình thường, tới cường giả cấp độ Chủ Thần và Thiên Tôn mà có ý nhòm ngó, cho dù là Đệ thất hoàn cũng có thể xông vào được.
Cho nên, Hỗn Độn Chi Khí kia, có thể mang đi được thì phải mang đi.
Hỗn Độn Chi Khí đó, bị Lý Huyền Phong phong ấn trong một tinh cầu. Tinh cầu đó, lại bị phong ấn trong một thạch bích. Tầng phong ấn này thì có thể giải khai được.
Còn tầng thứ hai, phong ấn của tinh cầu với Hỗn Độn Chi Khí, sư phụ đã dặn dò kỹ lưỡng, nếu không có cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong thì tuyệt đối không được giải khai.
Nếu không uy lực của Hỗn Độn Chi Khí sẽ làm cho vô số Vị diện sụp đổ trong nháy mắt. Hỗn Độn Chi Khí đó, phải có cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong, mới có thể miễn cưỡng điều khiển được. Còn về luyện hóa, thì phải xem ý trời, xem tạo hóa của chính mình.
Tần Vô Song cẩn thận đem tầng phong ấn đầu tiên giải khai. Cầm tinh cầu trên tay, ngỡ nhẹ mà tựa như ngàn cân.
Một tinh cầu thoạt nhìn vô cùng bình thường, ai biết bên trong lại ẩn chứa một năng lượng có thể hủy diệt cả Tiểu Vũ trụ?
Tần Vô Song đem tinh cầu mang vào trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, đặc biệt mở ra một mật thất, dùng chín đạo phong ấn cấm chế bao vây lại, còn phái mười hai Chủ Thần Khôi Lỗi trông coi xung quanh.
Những Chủ Thần Khôi Lỗi này, Tần Vô Song cũng huấn luyện rất tốt, cho bọn chúng tu luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận. Kiếm trận này uy lực ghê gớm, chín Chủ Thần Khôi Lỗi bày trận là có thể kháng cự cùng Thiên Tôn cường giả.
Về phía Đại lục Thiên Huyền, Thiên Huyền Thất Tử tất nhiên là không thể đi theo Tần Vô Song được. Trọng trách của bọn họ, là bảo vệ Đại lục Thiên Huyền, quản lý Đại lục Thiên Huyền, dẫn dắt Đại lục Thiên Huyền vươn lên.
Còn về phía Tần gia, người chí thân của Tần Vô Song tất nhiên là toàn bộ đều đi theo Tần Vô Song. Tần Vô Song cũng không từ chối, có thân nhân ở bên cạnh, trên hành trình sẽ bớt nhiều cô đơn.
Dù sao tu luyện trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, không những môi trường tốt, mà còn rất an toàn. So với bất kỳ Vị diện Chủ Thần nào đều an toàn hơn nhiều.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền, trong Vũ trụ Đại La, là tồn tại vô địch. Trừ phi gặp phải vũ trụ loạn lưu cực lớn, nếu không muốn cuốn Thánh Hoàng Thiên Thuyền đi, cơ hồ là không thể nào.
Từ xưa tới nay, rất ít khi nghe thấy Thánh Hoàng Thiên Thuyền bị không gian loạn lưu cuốn đi.
Bọn linh thú Bao Bao, tất nhiên là đi xem náo nhiệt rồi. Bọn chúng luôn ở bên Tần Vô Song như hình với bóng, cảm giác ỷ lại rất lớn, tất nhiên là sống chết ở một bên rồi.
Về phía Đại lục Thiên Huyền, Thánh Hoàng Thiên Thuyền rời đi là sẽ mất một nơi tu luyện. Nhưng Tần Vô Song cũng suy xét chu toàn, mở Vạn Thần Mê Tông Điện ra làm nơi tu luyện cho Đại lục Thiên Huyền. Tuy Vạn Thần Mê Tông Điện này hiệu quả không bằng Thánh Hoàng Thiên Thuyền, nhưng ít nhất cũng có một nửa công hiệu.
Quan trọng nhất là, Vạn Thần Mê Tông Điện này, nếu tất cả cấm chế đều thúc động, cho dù là Thiên Tôn cường giả xông vào, cũng không lo Vạn Thần Mê Tông Điện bị phá vỡ.
Tần Vô Song còn để lại mấy chiếc phi thuyền Thiên Tôn, giao cho Thiên Huyền Thất Tử điều khiển. Đây cũng là để đề phòng bất trắc, vạn nhất có Dị tộc xâm lược, phi thuyền Thiên Tôn này cũng có thể dùng thể chạy trốn. Phối hợp với Vạn Thần Mê Tông Điện, hai lớp bảo hiểm, cho dù là Thiên Tôn cường giả cơ hồ cũng không thể phá vỡ được.
Sắp xếp thỏa đáng như vậy rồi, Tần Vô Song mới yên tâm, lựa chọn một ngày tốt lên đường.
Ngày này, Tần Vô Song lại đón một vị khách không mời mà đến.
Không ngờ là Thủy Nhược Lan xa cách đã lâu. Người con gái lương thiện này, giống như thiếu nữ lương thiện ở Oán Tử Cốc ngày nào, u lan thanh thuần tới cực điểm.
Sư phụ của nàng, là nội ứng của Dị tộc, khiến cho cả Nga Mi Đạo Trường xấu hổ vô cùng. Thủy Nhược Lan lúc này ngược lại cũng không ghét bỏ, vì sư phụ lập nên một ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật, giữ hiếu ba năm. Tấm lòng này, làm mọi người thực cảm động.
Phải biết rằng, năm xưa sư phụ của nàng đã làm khó dễ cho nàng rất nhiều, Thủy Nhược Lan trước sau không thay đổi, không chịu đi hại Tần Vô Song. Đến nay chết rồi, chỉ có Thủy Nhược Lan giữ hiếu cho bà ta, thật khiến cho người ta cảm khái.
Trong nghìn năm nay, tu vi của Thủy Nhược Lan cũng đã tiến bộ rất nhiều. Tần Vô Song thấy nàng ăn mặc giản dị, bỗng nhiên lại nhớ tới thiếu nữ năm nào, trong lòng không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Mục đích của Thủy Nhược Lan, là tới mượn một phi thuyền Chủ Thần.
Tần Vô Song rất bất ngờ:
– Nhược Lan, nàng cần phi thuyền Chủ Thần làm gì?
– Tần đại ca, Nhược Lan muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài một chút.
Thủy Nhược Lan đã sớm Khí Trùng Tinh Hà, muốn ra ngoài xông pha không phải là không thể. Tần Vô Song tất nhiên không có lý do gì để từ chối.
Xích Dương Thánh Hoàng để lại rất nhiều phi thuyền Chủ Thần, Tần Vô Song chọn một cái tốt nhất đưa cho Thủy Nhược Lan, kèm thêm lời dặn dò cẩn thận.
Thủy Nhược Lan cười nhàn nhạt, giống như u lan khẽ nở:
– Tần đại ca, người yên tâm, ta không tranh với đời, chỉ là đi ra ngoài nhìn ngắm một chút. Sẽ không có ai hại ta đâu!
Tần Vô Song nhìn người con gái đơn thuần này, biết nàng bề ngoài mềm yếu mà trong lòng rắn rỏi, cho dù có ngàn vạn lời khuyên can, thủy chung không dám nói, chỉ có thể lúng túng gật đầu:
– Đi đường cẩn thận!
Một tháng sau khi tiễn Thủy Nhược Lan đi, Tần Vô Song khởi động Thánh Hoàng Thiên Thuyền, rời khỏi Đại lục Thiên Huyền, hướng vào Vũ trụ mênh mông thẳng tiến.
Một hành trình mới, từ bên bầu trời Đại lục Thiên Huyền bắt đầu.
Bọn người Bao Bao lần đầu tiên rời Đại lục Thiên Huyền, vô cùng hiếu kỳ, quan sát tinh hà bên ngoài, vô số tinh cầu bay lượn, cho người ta cảm giác như đi vào giấc mộng.
Bọn Thần thú Bao Bao đều vô cùng hưng phấn, đặc biệt là Bao Bao, nắm đầu nắm tai, vô cùng thích thú. Khiến cho Âm Ma Thiên Tôn nhìn thấy mà cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tiểu hầu này, không có chút phong phạm của Chủ Thần cường giả gì cả, hoàn toàn chỉ là một tiểu hầu chưa thoát khỏi tính trẻ con mà thôi.
Tần Vô Song cùng thê tử ở riêng, vô cùng ấm áp.
Mộ Dung Nhạn nằm trong lòng Tần Vô Song, ngọt ngào nói:
– Vô Song, ta nguyện thời gian dừng lại ở chỗ này, chúng ta cứ ôm nhau thế này, cho tới vĩnh hằng.
Mộ Dung Nhạn quả thực rất ngọt ngào, nàng năm xưa vừa gặp Tần Vô Song liền bị tiếng sét ái tình. Vì Tần Vô Song, làm những việc mà một nữ nhân không thể tưởng tượng ra nổi, thậm chí hy sinh thanh danh quý giá nhất của một người con gái, cũng phải đợi chờ Tần Vô Song.
Đến nay, phu thê cùng nhau ngao du, tận hưởng thiên luân chi lạc. Đúng là cuộc sống mà Mộ Dung Nhạn mơ tưởng bấy lâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Yên bình ấm áp, mỗi giây mỗi phút dều rung động lòng người.
– Nhạn nhi, trong Vũ trụ bao la, hành trình của chúng ta hàng trăm nghìn năm, không phải vĩnh hằng mà còn hơn cả vĩnh hằng.
Tần Vô Song cười nói.
Mộ Dung Nhạn thỏa mãn gật gật đầu:
– Đúng thế, Vô Song, Nhạn nhi cảm thấy mình rất may mắn. Cũng là người yêu chàng, chỉ có Nhạn nhi là có thể ở bên chàng.
– Nhạn nhi, sao lại nói những lời này?
Tần Vô Song cười nói.
Mộ Dung Nhạn có vẻ rất nghiêm túc, lông mi đẹp khẽ rung động, nhẹ nhàng nói:
– Nhạn nhi biết, Thủy Nhược Lan của Nga Mi Đạo Trường, còn có Vô Tận Đông Hải Mễ Già tiểu thư, đều có tình cảm sâu nặng với chàng. Chỉ tiếc là…
Nói tới đây, trong mắt Mộ Dung Nhạn hiện ra nụ cười tinh nghịch:
– Vô Song ca ca, đặc biệt là Thủy Nhược Lan, đối với chàng tình sâu nghĩa nặng, chàng không được phụ người ta.
Tần Vô Song tuy tu luyện đại thành, địa vị Chủ Thần cao quý, nhưng đối với chuyện nam nữ, chung quy không quá am hiểu, khó mà hiểu được tình cảm của mỹ nhân.
Tình ý của Thủy Nhược Lan, Tần Vô Song kỳ thực có biết. Chỉ là, hắn đối với Mộ Dung Nhạn yêu thương vô hạn, không đành lòng đi suy nghĩ nhiều hơn.
Còn người con gái đơn thuần như tờ giấy trắng như Thủy Nhược Lan, Tần Vô Song trong lòng cảm giác che chở, không nỡ phá đi, không nỡ để bất cứ ai làm thương tổn nàng.
Hắn không biết rằng, loại bảo vệ này của hắn, lại là một loại tổn thương vô hình, tổn thương đẹp đẽ.
Còn Thủy Nhược Lan cũng rất lương thiện, đem tình yêu trong lòng kìm nén, biến thành động lực tu luyện. Đến nay, Thủy Nhược Lan mượn phi thuyền Chủ Thần để đi nơi nào?
Vũ trụ mênh mông, chỉ e từ nay về sau, ngày gặp lại sẽ là không có. Trong lòng không khỏi có cảm giác đau buồn.
Mộ Dung Nhạn biết tâm tình của Tần Vô Song, nói:
– Vô Song ca ca, người lúc đó nên giữ cô ấy lại, Nhạn nhi không ngại, thực sự là không ngại đâu.
Tần Vô Song cười khổ:
– Nhạn nhi!
Mộ Dung Nhạn nghiêm túc nói:
– Vô Song ca ca, muội nói thật đó, những tu luyện giả như chúng ta, tuổi thọ vô cùng. Cùng phàm phu tục tử của thế gian tất nhiên là không giống. Trong hành trình tu luyện đằng đẵng này, nếu chỉ có mình Nhạn nhi bên cạnh Vô Song ca ca, thời gian lâu rồi sẽ thành lạnh lẽo. Nhược Lan cô nương ở cùng, chỉ thêm một phần vui vẻ, không phải là tình cảm nam nữ rối rắm, Vô Song ca ca, huynh nói đúng không?
Tu luyện đến trình độ của bọn họ, dục vọng nam nữ, không nói là không có, nhưng không giống với thứ dục vọng thô tục của thế gian.
Đó là sự dung hợp của tư tưởng và linh hồn, theo đuổi âm dương kết hợp, không phải là thứ dục vọng nguyên thủy thô tục thấp hèn kia.
Do vậy, những lời này của Mộ Dung Nhạn, không phải là lời giả dối, mà là lời nói từ tâm can.