– Màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu tím. Ồ, Tuyệt quá!
Bao Bao đột nhiên hét lớn, miệng không ngừng kêu lên:
– Tuyệt quá, Lão Nhị, cái này quả là tuyệt!
– Lão Tam, đệ đang kêu gào gì vậy?
Cô Đơn nhảy ra từ bụi cỏ cách đó không xa.
– Ha ha, lúc nãy đệ đã có thể không ngừng tách từng màu sắc của ánh sáng ra, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Lão Nhị, điều này thể hiện đồng tử của đệ đã vô cùng mẫn cảm với quang nguyên. Ha ha, xem ra đệ là người đầu tiên luyện được Phụ Đồng Thuật trong ba huynh đệ ta rồi!
Bao Bao vẫn vô cùng hưng phấn, khoa chân múa tay co vẻ rất khoái chí.
Cô Đơn bĩu bĩu môi:
– Đấy là vì Lão Đại tạm thời vẫn chưa luyện được. Nếu như Lão Đại cũng luyện cùng chúng ta thì ta tin rằng huynh ấy sẽ là người luyện được đầu tiên.
Bao Bao cười khinh khích:
– Cái đó thì vẫn chưa chắc. Lão Đại mặc dù thiên phú siêu quần nhưng huynh ấy cũng không phải huyết thống Thái cổ Thần vượn.
– Làm sao đệ biết được huynh ấy không có huyết thống Thái cổ Thần vượn? Thái cổ Thần tộc không chỉ có mỗi Thần vượn, thời cổ đại, cũng chính là thời kỳ Thần Ma, Thần Ma có mặt ở khắp nơi. Cho dù tổ tiên của đệ có là Thần vượn thì cũng không thể ưu việt hơn huyết thống của những Thái cổ Thần Ma đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cô Đơn bản tính hiếu thắng, hắn biết mình bị lép vế về huyết thống, trên phương diện tu luyện nhất định không thể bằng được Bao Bao. Đương nhiên, cũng không phải là hắn đang ghen tỵ. Ngược lại, hắn đã quen tiếp xúc với Bao Bao, chỉ là không muốn thừa nhận Bao Bao mạnh hơn mình thôi. Bởi vậy lúc này mới đem Tần Vô Song ra để nói.
Bao Bao cười hì hì, nói:
– Vậy lúc đó chúng ta hãy cùng thống kê xem, đệ luyện Phụ Đồng Thuật mất bao nhiêu thời gian, Lão Đại mất bao nhiêu thời gian.
Nói đến đây, Bao Bao đột nhiên nhìn về phía hậu sơn:
– Đúng rồi, Lão Đại tiến triển đến đâu rồi? Lần đột phá này của huynh ấy hình như có chút khác biệt?
Bởi vì thời gian vừa qua đến phiên Cô Đơn hộ pháp nên Bao Bao mới có thời gian tu luyện Phụ Đồng Thuật.
– Lão Đại lần này đột phá là đột phá vượt cấp, đương nhiên phải khác biệt rồi. Nhưng ta thấy khoảng thời gian này, tâm thái của huynh ấy rất nhẹ nhàng, có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Bao Bao gật gật đầu:
– Lão Nhị, nói thật thực lực và tiềm lực của Lão Đại quả là đáng sợ! Trong lúc huynh ấy tu luyện, đệ đã từng quan sát qua, luôn cảm thấy cơ thể Lão Đại như một kho báu lớn mà trong đó có ẩn giấu rất nhiều bảo vật chờ chúng ta khám phá. Huynh nói trong người Lão Đại có huyết thống Thần tộc, đệ thực sự cũng không dám nói trước điều gì.
Đối với thiên phú của Tần Vô Song, Cô Đơn cũng có cùng cảm nghĩ như Bao Bao.
– Đợi chút, đó là gì vậy?
Đồng tử Bao Bao đột nhiên co lại, giật mình nhìn lên trời. Trên trời, hình như một đám mây đang bay nhanh tới như là thiểm điện phóng đến.
– Mau đi thông báo cho Lão Đại.
Cô Đơn chộp nhanh lấy thanh trường kiếm bạch lam của Tô Tổng quản:
– Ta sẽ cầm chân kẻ thù.
Bao Bao sắc mặt thảm đạm:
– Không cần đâu. Lão Đại đã biết rồi, huynh ấy đang tới.
Vừa dứt lời, trong chớp mắt mây mù đã kéo tới từng đàn, trực tiếp đáp xuống sườn núi, gần như đồng thời, Tần Vô Song cũng xuất hiện, len vào giữa Bao Bao và Cô Đơn.
Quát khẽ một tiếng:
– Lui về phía sau!
Tần Vô Song vẫn nhớ bài học lần trước, một tay nắm khẽ Thần Tú Cung, chuẩn bị sẵn tư thái có thể tấn công bất cứ lúc nào. Quát khẽ:
– Đứng sang bên kia.
Dưới sườn núi, mây mù tản ra, từ trong từ từ bước ra một bóng người. Bọn Tần Vô Song sau khi nhìn rõ người ấy, đều vô cùng kinh ngạc.
Người ấy chính là Mộ Dung Thiên Cực!
Mộ Dung Thiên Cực gần như chẳng thèm quan tâm đến trận thế công kích của Tần Vô Song, rảo từng bước lên núi, nhưng bước đi thì lại rất nhẹ nhàng. Mỗi một bước kết thúc, mắt thường nhìn thì như một bước nhỏ nhưng trên thực tế, khoảng cách mỗi bước là mười mấy trượng.
Sắc mặt Bao Bao có chút khó coi, lắp bắp nói:
– Đây chính là khả năng súc địa thành thốn.
Tần Vô Song cũng thầm giật mình, thần thông súc địa thành thốn hắn cũng đã từng nghe qua, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến. Nếu không phải Bao Bao nói hơi lớn tiếng thì không biết bao giờ hắn mới tỉnh ra.
Đúng như Bao Bao nói, từ vị trí sườn núi người đó đứng đến đây cũng phải gần trăm trượng, vậy mà Mộ Dung Thiên Cực chỉ bước có ba bốn bước đã đi hết gần trăm trượng.
– Người thanh niên, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Giọng nói của Mộ Dung Thiên Cực không phẫn nộ mà cũng chẳng vui vẻ gì, ngữ khí bình thản như đang nói về một chuyện không hề liên quan đến mình.
Đồng tử của Tần Vô Song cũng nhanh chóng co lại:
– Nhắc lại lần nữa, dừng ngay cước bộ!
Mộ Dung Thiên Cục bật cười ha hả, thu ngay cước bộ, đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tần Vô Song đầy thú vị rồi lại quay đầu nhìn bọn Bao Bao, Cô Đơn.
Cô Đơn thì không nói làm gì, lúc ánh mắt Mộ Dung Thiên Cực dừng ở chỗ Bao Bao, khóe miệng ông tràn đầy tiếu ý.
– Tên tiểu tử này chắc là tên tiểu hầu nhi của Hầu Tộc Hầu Vương Sơn?
Bao Bao bị Mộ Dung Thiên Cực uy hiếp, dù không sợ nhưng đột nhiên lại bị bóc trần thân phận, không khỏi có chút bối rối, ngập ngừng đáp lời.
– Thật đúng là tuổi trẻ hào kiệt, chỉ dựa vào sức của một mình mà cứ vớt cả gia tộc, tông môn, thậm chí là quốc gia. Không thể không nói ở độ tuổi này, những gì ngươi làm cho các quốc gia nhân loại thật đáng ngưỡng mộ.
Không có địch ý, cũng chẳng có uy hiếp, nhưng mấy câu nói này còn lợi hại hơn bất cứ thứ vũ khí nào, làm tan rã hơn một nửa địch ý cũng như phòng tuyến của bọn Tần Vô Song.
Cô Đơn nhìn Tần Vô Song, đột nhiên lớn tiếng nói:
– Hôm đó nhìn thấy ngài ở Công hội Liên minh Tán tu. Ngài là nhân vật lớn của Hiên Viên Khâu, là chủ nhân của Phiêu Tuyết Lâu. Không lẽ, nhân vật lớn như ngài cũng muốn ra tay với một thanh niên vừa mới xuất sơn như Lão Đại nhà ta sao?
– Đúng vậy, Mộ Dung lão gia tử, ngài đã nhận ra chúng ta thì chúng ta cũng không chơi trò trốn tìm với ngài nữa. Lão gia tử, với thân phận của ngài mà muốn làm khó cho chúng ta thì cũng có chút khó ăn khó nói đấy.
Tần Vô Song thì chẳng nói gì, nét mặt bình thản những ánh mắt thì đầy vẻ kiên nghị quả quyết, không có lấy một tia e ngại hay lùi bước, chỉ đứng im một chỗ, tay vẫn nắm chặt Thần Tú Cung, duy trì tư thái công kích.
Mộ Dung Thiên Cực cười cười:
– Tiểu hầu tử, sao ngươi lại nghĩ ta đến đây để làm khó các ngươi?
– Mộ Dung lão gia tử, ngài đừng giả bộ nữa. Hôm đó, ở Công hội Liên minh Tán tu, người đã treo thưởng mười vạn cho ai cũng cấp được manh mối của chúng ta. Xem ra, đã có kẻ nhận được mười vạn tiền thưởng rồi. Làm ngài tốn kém quá.
Khẩu khí Bao Bao cũng không yếu thế.
– Chàng thanh niên, nếu ta là ngươi, ta sẽ bỏ cung tiễn xuống.
Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nhìn Tần Vô Song, chầm chậm nói tiếp:
– Trước hết, cung tiễn của ngươi không tệ, nhưng với tu vi hiện tại của ngươi, muốn dùng thứ vũ khí nghịch thiên này đối phó với ta tỷ lệ thành công chỉ có một phần trăm. Thứ hai, nếu ta đến đây vì địch ý thì ta đã có một trăm cách tiếp cận mà các ngươi không nhận ra. Cuối cùng, tất cả mọi địch ý, đều chỉ là các ngươi tự nghĩ ra mà thôi. Tìm chỗ nào đó, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Cơ thể Mộ Dung Thiên Cực đột nhiên tan ra thành vô vàn mảnh nhỏ như một tấm gương vừa bị đập vỡ rồi biến mất giữa không trung.
Kiểu biến mất này không phải thủ thuật huyễn hóa chướng nhãn pháp mà là thần hình cùng biến mất triệt để. Cái này với hư hóa ẩn thân của Hư Võ Cảnh là hai thủ đoạn hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc bọn Tần Vô Song còn đang ngỡ ngàng thì Tần Vô Song đột nhiên cảm nhận thấy vai mình như bị ai đó vỗ mấy cái, vội càng quay lại, nhưng chỉ có một trận hư không, không hề có nửa phần nhân ảnh. Bất luận bọn họ thôi động thần thức tìm kiếm thế nào thì cũng không tìm ra chút manh mối.
– Ha ha, ta đợi ngươi trên sườn núi.
Giọng nói của Mộ Dung Thiên Cực từ bốn phương tám hướng truyền tới, như vài trăm âm thanh vừa dội vào màng tai cùng một lúc.
Tần Vô Song từ khi xuất đạo chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này. Chỉ còn biết ra hiệu cho Bao Bao và Cô Đơn chạy nhanh lên sườn núi.
Trên triền núi, Mộ Dung Thiên Cực đã ngồi xếp bằng dưới đất, thần thái thản nhiên, hình như đã đợi ở đó khá lâu.
– Ngồi đi!
Mộ Dung Thiên Cực lạnh lùng chỉ vào bãi cỏ đối diện.
Da mặt Tần Vô Song có dày cỡ nào thì cũng không còn nghĩ đến chuyện bắn tên vào Mộ Dung Thiên Cực nữa. Còn nữa, hắn cũng tin rằng những gì Mộ Dung Thiên Cực vừa nói không phải là giả. Với tu vi của hắn, dù có Thần Tú Cung phụ giúp thì cũng không thể làm được gì Mộ Dung Thiên Cực.
– Ha ha, lão gia tử…
Bao Bao vẫn tràn đấy khí thế lưu manh:
– Bọn ta không chơi trốn tìm với ngài nữa thì ngài lại chơi trốn tìm với bọn ta. Bản lĩnh lắm. Bái phục, bái phục.
Mộ Dung Thiên Cực vuốt vuốt hàm râu, mỉm cười nói:
– Tiểu hầu tử, lúc nãy ngươi tự khoe khoang là huyết thống Thái cổ Thần vượn thì bây giờ cũng không cần phải ngưỡng mộ chút bản lĩnh của ta đâu. Nếu như ngươi trưởng thành thuận lợi, có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa sẽ tới lượt ta quay sang ngưỡng mộ tên tiểu hầu nhi nhà ngươi.
Bao Bao gãi đầu gãi tai, cười hì hì nói:
– Mười năm, hai mươi năm mà đã được lợi hại như lão gia tử ngài sao?
– Nếu như huyết thống Thần tộc có thể thức tỉnh hoàn toàn thì còn có thể mạnh hơn ta.
Mộ Dung Thiên Cực cũng quang minh hòa ái, không cố gắng tỏ vẻ gì trước mặt vãn bối.
– Hì hì, vậy thì ta thật sự mong đợi vậy.
Bao Bao có vẻ rất hưng phấn, đảo đảo tròng mắt rồi lại hỏi:
– Lão gia tử, lúc nãy nhìn ngài tuyệt lắm. Ngài làm thế nào vậy?
– Tiểu hầu tử, nếu như muốn dùng những lời này để thu hút sự chú ý của ta thì ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi. Thủ đoạn này của ta, đợi các ngươi đột phá được khỏi sự trói buộc của Hóa Hư Cảnh, phá toái hư không, đại đạo hợp chân, vào được Kỳ Diệu Huyền Cảnh, lúc ấy các ngươi sẽ hiểu.
Phá toái hư không, nói ra thì chỉ là bốn chữ đơn giản. Một khi vào được phạm vi cảnh giới này, có thể hoàn toàn bỏ qua quy tắc hư không, hình thành hư không phá toái, tạo nên một thông đạo khác hình thành dịch chuyển tức thời.
Đương nhiên, khoảng cách có thể dịch chuyển tức thời quyết định ở việc tu vi của người đó mạnh hay yếu chứ hoàn toàn không bị quy tắc khống chế. Nói cho cùng, Kỳ Diệu Huyền Cảnh cũng không phải Vô thượng Thần đạo.
Mà ngay cả Vô thượng Thần đạo cũng không thể hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian. Phải biết là vũ trụ đại đạo, quy tắc mạnh nhất chỉ có hai loại là quy tắc vũ và quy tắc trụ. Tứ phương thượng hạ chi vũ, cổ vãng kim lai viết trụ! Cái gọi là quy tắc vũ và quy tắc trụ chính là quy tắc không gian và thời gian!
Đương nhiên, những quy tắc vô cùng huyền ảo này ngay cả Mộ Dung Thiên Cực cũng hoàn toàn không thể chạm đến được. Bởi vì dù có là người mạnh hơn chư hầu một phương như Mộ Dung Thiên Cực thì cũng không thể chạm vào được quy tắc tồn tại này!
Chương 476: Thủ đoạn phá toái hư không
Khí Trùng Tinh Hà
Khí Trùng Tinh Hà Là câu chuyện Tiên Hiệp kể về Vũ Tinh Hà - nhất đại tông sư võ học, vì tinh thần dân tộc, nên ra tay đánh cướp, ám sát các nhân vật, các sự kiện ảnh hưởng đến hình tượng dân tộc Trung Quốc, dẫn đến xúc phạm tình hình chính trị của rất nhiều quốc gia. Các quốc gia trên thế giới công khai có, âm thầm có, treo giải thưởng đến 5 triệu Mỹ kim cho tính mạng của hắn. Vô số các thế lực sát thủ của Thế giới ngầm vì món tiền thưởng cực cao này mà dốc toàn lực ra tay nhưng đều thất bại. Cuối cùng tổ chức Thực Huyết Sắc Vi, tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới ngầm đã phái ra 7 trong số 10 sát thủ vương bài cao cấp nhất của tổ chức tiến hành ám sát hắn. Kết quả là cả bảy gã sát thủ đều lần lượt chết dưới tay Vũ Tinh Hà. Nhưng do 7 gã sát thủ đến ám sát hắn vào đúng thời điểm hắn đột phá trùng quan lên cảnh giới Tiên Thiên, dẫn đến khiến hắn bị tẩu quả nhập ma mà chết. Một đời nhất đại tông sư không chết vì sát thủ ám sát mà lại chết vì tự mình luyện công bất thành, để lại người chị nuôi thân thiết...
Sau khi Vũ Tinh Hà xuyên việt trùng sinh, thì nhập vào Tần Vô Song, một gã công tử truyền thừa duy nhất của một gia tộc hàn môn đã suy vi, đang bị kẻ thù nhăm nhe cướp đoạt gia sản. Mang theo ký ức nhất đại tông sư đời trước, hắn bắt tay vào công cuộc khôi phục lại vinh quang trước đây của gia tộc hàn môn và cuộc hành trình đầy thú vị của mình tại thế giới mới...Mời các bạn cùng đón đọc Khí Trùng Tinh Hà.