Thì ra, một hồi chấn động vừa rồi, cả việc bầu rượu rơi xuống đất, kỳ thật đều là trò bọn Tần Vô Song bày ra. Trong nháy mắt bầu rượu rơi xuống đất, Tần Vô Song nhanh tay chụp lấy, trong lúc đứng lên, đã bỏ một ít độc dược đã chuẩn bị sẵn vào trong đó.
Độc dược này là do Ngọc Thố đặc biệt chế luyện ra, có thể làm cho người khác không thể vận hành linh lực trong đan điền. Sở dĩ Tả phú hộ không sao là do trước đó đã uống thuốc giải, La Dương cũng không phải là thần tiên, không thể dự đoán trước sẽ có việc này.
Thiềm Cung Ngọc Thố đã vô cùng thành thục Thần Cổ Thuật, La Dương bị bọn họ khống chế, tự nhiên không có một chút cơ hội phản kháng.
Tất cả đều như kế hoạch, đợi La Dương tỉnh lại, thần thức của hắn cũng đã bị Tần Vô Song khống chế, thần cổ trong cơ thể của La Dương đã hoàn toàn khống chế thần thức hắn.
– Bái kiến chủ nhân.
La Dương cung cung kính kính đi tới.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, cố nén lửa giận nói:
– Chuyện tối hôm nay nên thu xếp thế nào, chắc ngươi rõ chứ?
– Xin chủ nhân yên tâm, La Dương biết nên làm thế nào.
Hiện tại ở biệt viện Trúc Hải, thân phận của La Dương là cao nhất. Đợi sau khi Bảo Trư và Thần Mã bắt sống hai tên tùy tùng của La Dương trở về, tất cả những động tĩnh ở biệt viện Trúc Hải sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn.
Tần Vô Song rất hài lòng với hành động tối hôm nay, bước thứ nhất của kế hoạch đã kết thúc hoàn mỹ.
Mở đầu tốt đẹp là đã thành công một nửa, sau khi nắm được La Dương, đầu óc Tần Vô Song đã tỉnh táo lên rất nhiều. Tuy lửa thù hận vẫn như cũ hừng hực bốc cháy, nhưng lúc này tâm trí Tần Vô Song cũng không còn bốc hỏa như lúc đầu nữa.
Hắn biết, quá trình thực thi của cả kế hoạch, đã càng ngày càng nắm chắc.
Sáng sớm hôm sau, La Dương đem theo bốn tên tùy tùng tâm phúc đến tìm Tần Vô Song, Tần Vô Song không muốn kéo dài, tránh đêm dài lắm mộng.
– Chủ nhân, bây giờ có thể xuất phát rồi!
La Dương nói.
Theo kế hoạch, năm đại Linh thú Phong ấn vẫn về Phong ấn Đồ quyển, mà Bao Bao và Cô Đơn thì đi cùng với Tần Vô Song.
Tả phú hộ và ba tùy tùng khác của ông ta đều ở biệt viện Trúc Hải, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Bốn gã tùy tùng của La Dương, cũng chỉ dẫn theo hai người, thêm Tần Vô Song, Bao Bao và Cô Đơn, tổng cộng có sáu người.
Dù sao đây cũng là địa bàn của La Thiên Đạo Trường, lúc Tần Vô Song đưa bản đồ ra trước mặt La Dương, La Dương cũng rất ngạc nhiên:
– Chủ nhân, người muốn đi Cửu Luyện Huyền Phong Cốc?
– Nơi này gọi là Cửu Luyện Huyền Phong Cốc sao?
Tần Vô Song chỉ vào bản đồ hỏi.
Sắc mặt La Dương âm trầm bất định:
– Đúng vậy, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
Hiển nhiên, cái tên này làm người có thân phận cao như La Dương cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
– Nơi này không thể đi vào sao?
Tần Vô Song nhịn không được hỏi.
– Không phải là không đi được, mà là cái địa phương này rất nguy hiểm.
Trong giọng nói La Dương có một loại sợ hãi vô cùng. Hiển nhiên, đối với hắn mà nói nơi này luôn là nơi vô cùng kiêng kỵ.
– Đừng ấp a ấp úng như vậy, ngươi xem xem, con đường đi Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này có bao nhiêu đạo phòng ngự?
Tần Vô Song hỏi.
La Dương không dám vô lễ, nghiêm túc nhìn, đột nhiên lắc đầu:
– Không đúng, còn đường này không phải là con đường đi Cửu Luyện Huyền Phong Cốc của các đệ tử La Thiên Đạo Trường. Đây chắc là con đường ngầm, hơn nữa có rất nhiều nguy hiểm.
– Là con đường ngầm sao?
Tần Vô Song thật sự không ngờ đến điểm này.
– Chắc chắn là con đường ngầm, theo ta biết, con đường đi Cửu Luyện Huyền Phong Cốc khẳng định chính là con đường này.
La Dương chỉ vào con đường khúc khuỷu trên bản đồ.
– Không đi như vậy thì không được sao?
Tần Vô Song hỏi.
– Muốn đi Cửu Luyện Huyền Phong Cốc thì chắc chắn phải đi đường này. Nếu không sẽ có những nguy hiểm, những cơ quan khủng khiếp mà chủ nhân cũng không thể tượng tưởng nổi. Điều quan trọng nhất chính là, nếu chủ nhân đi con đường ngầm, sẽ bị những Hộ pháp tuần sơn phát hiện. Nếu là như vậy, bất kể chủ nhân có động cơ gì, đều là tự tiện xâm nhập cấm địa.
La Dương phân tích kỹ càng làm Tần Vô Song rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Lỗ Tiên Lâu thiết kế đi con đường ngầm này chắc cũng có cái lý của ông ấy. Vì Lỗ Tiên Lâu lợi hại như vậy, cũng không thể thấy trước sự việc, biết người kế thừa di nguyện của ông ấy có thể thi triển Thần Cổ Thuật, khống chế khôi lỗi và lấy được lệnh bài Trưởng lão, như vậy cũng là Lỗ Tiên Lâu không nghĩ đến việc đi vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc bằng con đường chính đạo.
Hôm nay, Tần Vô Song đã khống chế được La Dương, có một Trưởng lão dẫn đường, có thể đi bằng con đường chính đạo, đường hoàng tiến vào.
Đương nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn con đường ngầm, cái lợi của đi đường ngầm là không cần phải lo lắng, không cần phải tìm lý do, sẽ không bị lộ.
Nhưng khuyết điểm cũng rất dễ thấy, đi đường ngầm sẽ gặp phải những nguy hiểm không thể tưởng tượng được, hơn nữa cũng dễ gặp phải Hộ pháp tuần sơn. Những nguy hiểm này sẽ làm hỏng hết kế hoạch.
Bao Bao và Cô Đơn cũng biết cái lợi cái hại trong việc này, đều chăm chú nhìn Tần Vô Song đợi hắn ra quyết định cuối cùng.
Tần Vô Song cân nhắc một lát, quyết định tiếp tục dùng con bài La Dương, hỏi:
– La Dương, tuy ngươi là Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường, nhưng Cửu Luyện Huyền Phong Cốc là cấm địa, ngươi có lý do gì để vào không?
La Dương không giấu diếm, cười như mếu nói:
– Thẳng thắn mà nói, ta cũng không tìm ra được lý do thuyết phục.
– Vậy đi đường chính đạo, có tổng cộng bao nhiêu đạo phòng ngự?
– Theo như ta biết, có bốn trạm kiểm soát, đều là trạm kiểm soát bên ngoài, có bao nhiêu trạm kiểm soát ngầm thì ta cũng không rõ.
Tần Vô Song trầm ngâm, theo cách nói của La Dương, muốn đi vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc vẫn không dễ dàng. Trạm kiểm soát bên ngoài có, kiểm soát ngầm cũng có, coi như La Dương hắn là Trưởng lão, muốn thoải mái tiến vào cũng không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lại hỏi:
– La Dương, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc rốt cục là nơi như thế nào? La Thiên Đạo Trường cho nó là cấm địa chắc cũng có lý do của nó chứ?
La Dương nói:
– Có rất nhiều tin đồn về Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, nhưng tin đồn chính xác nhất, chính là Trấn Ma Thạch Bia. Ở Cửu Luyện Huyền Phong Cốc có một Trấn Ma Thạch Bia, nghe nói dùng để phong ấn hai con yêu linh Thần đạo đã từng tàn sát bừa bãi tại Thiên Dương Sơn.
– Yêu linh Thần đạo?
Tần Vô Song cảm thấy không thể nào tin nổi, Thần đạo cường giả, như thế nào lại bị phong ấn ở trong Thiên Dương Sơn này, chẳng lẽ là La Thiên Đạo Trường đã từng có Thần đạo cường giả trấn môn?
– Đúng vậy, chính xác là có một tấm Trấn Ma Thạch Bia, nhưng nó phong ấn yêu linh cấp bậc như thế nào, e rằng chỉ có mỗi mình Đại Đạo tôn mới có thể biết được. Những người khác, ngay cả Nhị Đạo tôn cũng không biết việc này.
La Dương liên tục cảm khái.
– Ngoại trừ tấm Trấn Ma Thạch Bia ra còn có tin đồn gì khác nữa không?
– Tương truyền, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc là nơi Thái cổ Thần chiến, vì vậy, linh lực ở Cửu Luyện Huyền Phong Cốc vô cùng dồi dào, nhưng đồng thời cũng vô cùng hiểm ác. Ở La Thiên Đạo Trường, những Đệ tử Trung tâm cả đời ít nhất cũng sẽ có một cơ hội được vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc tu luyện, thời gian tu luyện thường là ba năm. Vì vậy, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc thường không rộng mở với người ngoài.
– Nói như vậy, cho dù là ngươi cũng khó có thể vào, có đúng không?
La Dương nói:
– Cũng không hẳn như vậy, các Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường đều có tư cách tiến vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, nhưng phải có lý do xác thực.
– Lý do?
Mắt Tần Vô Song lóe lên ánh nhìn kỳ quái:
– Ta tin ngươi nhất định phải có lý do, đúng không?
La Dương cắn môi, gật đầu nói:
– Đúng vậy, ta đã nghĩ ra một lý do.
– Mau nói xem.
Tần Vô Song trầm giọng nói.
– Các Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường cũng có tư cách mỗi ba năm vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc một lần. Nhiều năm nay ta đã không dùng tư cách này rồi, ở La Thiên Đạo Trường, ai cũng biết, La Dương ta không có con trai, không có người kế thừa.
– Vậy thì sao?
– Ta đã từng nói rằng, ta sẽ chọn một người kế thừa công lực của ta trong đám con cháu hậu bối. Muốn truyền công lực phải có một loại Kế Linh Đan. Luyện chế Kế Linh Đan cần phải có vài loại nguyên liệu chính. Các loại nguyên liệu chính này phải đến Cửu Luyện Huyền Phong Cốc mới có thể tìm được.
Lý do này vô cùng hợp lý, lại kết hợp được cả việc của bản thân La Dương, Tần Vô Song thản nhiên cười, lại hỏi:
– Lý do này có thể được thông qua sao?
– Có thể thông qua hay không thì phải xem người của trạm kiểm soát nói thế nào.
Kỳ thực La Dương cũng biết địa vị hiện nay của mình ở La Dương Đạo Trường, địa vị Trưởng lão của hắn thậm chí còn không bằng những Đệ tử Trung tâm xuất chúng. Nếu không, hắn cũng không cần đợi La Vân thông báo mới biết được tin tức truyền đến từ các quốc gia nhân loại.
– Hây, nói như vậy, ngươi vẫn không chắc chắn?
La Dương ảm đạm nói:
– Hai đứa con trai của ta trước sau cũng không còn trên đời nữa rồi, không có người kế thừa. Ở La Thiên Đạo Trường không có tiền đồ. Vì vậy, những người ở trạm kiểm soát có nể mặt hay không cũng không thể biết trước.
Đây là lời nói thật. Tần Vô Song mỉm cười nói:
– La Thiên Đạo Trường cũng đề phòng người của mình như vậy sao? Chẳng lẽ họ sợ ngươi sẽ hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia, thả ra hai tên yêu linh Thần đạo kia sao?
La Dương cười như mếu:
– Không phải họ sợ chuyện này. Tấm Trấn Ma Thạch Bia kia, ngoài lực lượng Thần đạo ra, nếu không, không thể phá được nó, kể cả Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cũng không thể hủy được tấm Trấn Ma Thạch Bia đó, với bản lĩnh của La Dương ta chắc chắn không làm được.
– Vậy phiền ngươi phải động não rồi, tóm lại, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, nhất định phải vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
Tần Vô Song khẩu khí kiên quyết.
La Dương không nhịn được hỏi:
– Chủ nhân, rốt cục ngài muốn vào đó làm gì?
– Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Tần Vô Song lãnh đạm nói.
Sau khi đã quyết định xong, đám người bọn họ quyết định đi theo đường chính, hai trạm kiểm soát đầu tiên nhìn thấy lệnh bài Trưởng lão của La Dương, không do dự liền cho qua. Dù sao, những người ở xa thì thân phận càng thấp, càng tôn sùng Trưởng lão. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đến trạm kiểm soát thứ ba, tuy La Dương đưa ra lệnh bài, nhưng vẫn bị chặn lại hỏi. La Dương đem lý do đã chuẩn bị sẵn nói ra. Đệ tử giữ quan nhìn thấy lệnh bài, chỉ có thể cho đi, nói:
– Trưởng lão La Dương, chúng tôi ở đây có thể cho ngài qua, nhưng cửa ải phòng ngự cuối cùng là do Trưởng lão La Thực đích thân trấn giữ, ông ấy có cho qua hay không thì tôi không dám chắc.
La Dương thản nhiên nói:
– Cửa ải này các ngươi không cản trở, ta đã rất cảm kích rồi, trạm kiểm soát sau không liên quan đến các ngươi, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi đâu.
– Được, Trưởng lão La Dương, mời!
Thu hồi lệnh bài, tiếp tục hành trình, khoảng trăm dặm nữa là đã đến phạm vi Cửu Luyện Huyền Phong Cốc. Trạm kiểm soát thứ tư cách cốc khẩu của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc không xa, xem tình hình này, muốn đi vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, cũng không có khả năng vòng qua trạm kiểm soát thứ tư.
Chương 550
Khí Trùng Tinh Hà
Khí Trùng Tinh Hà Là câu chuyện Tiên Hiệp kể về Vũ Tinh Hà - nhất đại tông sư võ học, vì tinh thần dân tộc, nên ra tay đánh cướp, ám sát các nhân vật, các sự kiện ảnh hưởng đến hình tượng dân tộc Trung Quốc, dẫn đến xúc phạm tình hình chính trị của rất nhiều quốc gia. Các quốc gia trên thế giới công khai có, âm thầm có, treo giải thưởng đến 5 triệu Mỹ kim cho tính mạng của hắn. Vô số các thế lực sát thủ của Thế giới ngầm vì món tiền thưởng cực cao này mà dốc toàn lực ra tay nhưng đều thất bại. Cuối cùng tổ chức Thực Huyết Sắc Vi, tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới ngầm đã phái ra 7 trong số 10 sát thủ vương bài cao cấp nhất của tổ chức tiến hành ám sát hắn. Kết quả là cả bảy gã sát thủ đều lần lượt chết dưới tay Vũ Tinh Hà. Nhưng do 7 gã sát thủ đến ám sát hắn vào đúng thời điểm hắn đột phá trùng quan lên cảnh giới Tiên Thiên, dẫn đến khiến hắn bị tẩu quả nhập ma mà chết. Một đời nhất đại tông sư không chết vì sát thủ ám sát mà lại chết vì tự mình luyện công bất thành, để lại người chị nuôi thân thiết...
Sau khi Vũ Tinh Hà xuyên việt trùng sinh, thì nhập vào Tần Vô Song, một gã công tử truyền thừa duy nhất của một gia tộc hàn môn đã suy vi, đang bị kẻ thù nhăm nhe cướp đoạt gia sản. Mang theo ký ức nhất đại tông sư đời trước, hắn bắt tay vào công cuộc khôi phục lại vinh quang trước đây của gia tộc hàn môn và cuộc hành trình đầy thú vị của mình tại thế giới mới...Mời các bạn cùng đón đọc Khí Trùng Tinh Hà.