STEPHANIE CẢM THẤY BỊ CHẤN ĐỘNG. SAU HAI MƯƠI SÁU năm làm việc cho Bộ Tư pháp, trong đó mười lăm năm qua điều hành Magellan Billet, bà đã học được rằng nếu một cái gì đó đứng trên bốn chân, có một cái vòi, và bốc mùi lạc rang, thì đó là một con voi. Không việc gì phải làm dấu thánh. Điều đó có nghĩa là gã đàn ông mặc Jacket đỏ không phải là một kẻ giật đồ bình thường.
Gã là cái gì đó khác hẳn.
Và điều đó có nghĩa là ai đó biết chuyện của bà.
Bà nhìn thấy tên trộm lao từ trên đỉnh tháp xuống – lần đầu tiên bà thật sự chứng kiến cái chết. Trong nhiều năm, bà đã nghe suốt các nhân viên của mình nói về chuyện đó, nhưng không có điểm gì chung giữa việc đọc một báo cáo và việc nhìn thấy ai đó chết. Cái xác rơi uỵch xuống lòng đường. Có phải là gã đã nhảy ? Hay Malone ép gã phải làm vậy ? Có đánh lộn không ? Gã có nói gì trước khi nhảy không ?
Bà đến Đan Mạch với một mục đích đặc biệt và đã quyết định, trong khi ở đây, sẽ gặp Malone. Nhiều năm trước, anh từng là một trong số mười hai lựa chọn đầu tiên của bà cho Magellan Billet. Bà biết bố Malone và chứng kiến quá trình thăng tiến vững chắc của người con trai, sung sướng vì có được anh khi anh chấp nhận lời mời của bà và chuyển từ Hải quân sang Bộ Tư pháp. Sau đó anh đã trở thành nhân viên giỏi nhất của bà, và năm ngoái bà từng rất buồn khi anh quyết định thôi không làm nữa.
Kể từ đó bà không gặp lại anh, nhưng vẫn nói chuyện qua điện thoại vài lần. Khi anh đuổi theo tên trộm, bà nhận ra rằng thân hình anh vẫn còn rất săn chắc và mái tóc dày lượn sóng của anh vẫn còn giữ nguyên cái sắc hung đỏ mà bà còn nhớ, giống hệt như loại đá cổ dùng để xây những ngôi nhà giờ đây đang bao quanh bà. Anh đã làm việc cho bà trong khoảng mười năm, lúc nào cũng cả quyết và độc lập, công việc tiến hành một cách hiệu quả – một người mà bà có thể tin tưởng – xen lẫn vào đó còn có sự quý mến. Quả thật là anh có ý nghĩa nhiều hơn một nhân viên bình thường rất nhiều.
Anh là bạn của bà.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bà muốn anh tham gia vào trong chuyện của mình.
Đuổi theo gã đàn ông mặc áo jacket đỏ thì giống với Malone, nhưng đó cũng là một vấn đề. Giờ đây, đi cùng anh sẽ có nghĩa là làm nảy sinh những câu hỏi, những câu hỏi mà bà không hề có ý định trả lời.
Thời gian dành cho một người bạn lâu năm có thể chờ đến một dịp khác.
***
Malone rời khỏi Round Tower và đi theo hướng Stephanie đã đi khỏi lúc trước. Khi anh rời khỏi nóc tòa tháp, cặp vợ chồng già đã được chăm sóc sức khỏe. Người đàn ông bị choáng vì một cú đánh vào đầu, nhưng sẽ ổn. Người đàn bà vẫn trong cơn hoảng loạn và anh nghe tiếng các y tá nói với nhau rằng cần phải gọi xe cứu thương.
Xác của Jacket Đỏ vẫn nằm trên phố, dưới một mảnh vải vàng vọt, và cảnh sát đang bận rộn với việc giải tán đám người hiếu kỳ.
Đi men theo đám đông, Malone chứng kiến cảnh mảnh vải được mang đi. Vài thợ chụp ảnh của cảnh sát đến để làm việc. Tên trộm đã tự cắt cổ mình. Con dao đẫm máu nằm cách một cánh tay vặn chéo hình thù kỳ dị khoảng vài feet. Máu trào ra từ lỗ thủng ở cổ đọng lại thành vũng trên lòng đường. Cái đầu bẹp dúm, nửa người dưới nát nhừ, hai chân xoắn lại như không còn xương. Cảnh sát đã nói Malion không được đi – họ cần làm biên bản – nhưng lúc này anh cần tìm Stephanie.
Anh chui ra khỏi đám đông và nhìn lại lên trời, nơi mặt trời của buổi chiều muộn đang hào phóng tỏa chiếu. Không một gợn mây. Hẳn sẽ là một đêm tuyệt vời để ngắm các vì sao, nhưng sẽ không ai có thể lên được đài thiên văn đặt trên đỉnh Round Tower. Không ai cả. Nó sẽ bị đóng lại trong buổi tối, vì một gã đàn ômg vừa nhảy từ trên đó xuống và chết.
Và gã đàn ông đó thì sao ?
Những ý nghĩ của Malone trộn lẫn tò mò và bực bội. Anh biết mình nên quay trở lại hiệu sách và quên đi tất cả mọi chuyện về Stephanie Nelle cùng những gì bà làm. Chuyện của bà không còn là chuyện của anh nữa. Nhưng anh cũng biết là không thể làm vậy được.
Có điều gì đó đã hé ra, và là một điều không tốt.
Anh nhìn thấy Stephanie ở cách đó năm mươi yard, đang đi về phía Vestergade, một trong những phố dài trong mạng lưới chằng chịt phố xá của khu phố thương mại Copenhagen. Bà đang rảo bước, cả quyết, rồi đột ngột rẽ ngoặt sang phải và biến mất vào trong một tòa nhà.
Anh vội bước nhanh lên và nhìn thấy HANSEN’S ANTIKVA- KIAT – một hiệu sách, chủ là một trong số ít ỏi người trong thành phố không mấy mặn mà với Malone. Peter Hansen không thích người nước ngoài, nhất là người Mỹ, và thậm chí còn tìm cách ngăn không cho Malone gia nhập Hiệp hội Những người bán sách cổ Đan Mạch. Thật may mắn là sự ghét bỏ của Hansen không phải là thứ dễ lây lan.
Những trực giác cũ kỹ sống dậy, các cảm giác và giác quan đã ngủ yên kể từ khi anh thôi việc vào năm ngoái. Những thứ mà anh không thích thú gì. Nhưng là những thứ vẫn luôn đẩy anh tiến lên phía trước.
Anh dừng lại trước cửa ra vào và nhìn thấy Stephanie ở trong, đang nói chuyện với Hansen. Hai người sau đó vào sâu hơn trong hiệu sách, một tòa nhà cao ba tầng. Anh biết cách bố trí bên trong, vì năm ngoái đã bỏ thời gian nghiên cứu các hiệu sách của Copenhagen. Gần như tất cả chúng đều giống như một lời di chúc của sự gọn gàng miền Bắc, các giá sách được xếp theo chủ đề, sách được bố trí cẩn thận. Dù vậy, Hansen có phần lộn xộn hơn. Hiệu sách của ông ta là một thứ tổ hợp trộn lẫn đủ thứ cũ và mới — chủ yếu là mới, vì ông ta không đủ tiền để mua các bộ sưu tập cá nhân.
Malone kín đáo bước vào không gian mờ tối và hy vọng không có nhân viên nào gọi tên anh. Anh đã ăn tối vài lần với người quản lý của Hansen, và bằng cách đó anh biết được rằng mình không được Hansen ưa. Thật may vì xung quanh anh chỉ có khoảng chục người đang cắm cúi với mấy cái giá sách. Anh đi nhanh về phía sau, nơi anh biết có rất nhiều chỗ có thể trốn vào giữa các giá sách. Ở đây anh không cảm thấy thoải mái – dù sao thì Stephanie cũng chỉ gọi điện cho anh nói sẽ ở thành phố vài giờ và muốn chào anh – nhưng đó là chuyện trước khi Áo Jacket Đỏ xuất hiện. Và anh tò mò đến phát sốt phát rét về điều mà gã đàn ông đã chết đó muốn có.
Anh thấy không cần phải ngạc nhiên vì hành động của Stephanie. Bà luôn có cái tính khí đó. Nhưng ngồi trong một văn phòng ở Atlanta để điều hành công việc qua máy tính khác hẳn với làm việc ngoài thực địa. Không bao giờ có thể có được quyết định tốt nếu không có thông tin tốt.
Anh nhìn thấy Stephanie và Hansen đang ở trong một góc phòng nhỏ không cửa sổ. Văn phòng của Hansen. Malone đã vào đó một lần khi anh còn tìm cách làm thân với lão già ngốc.
Hansen là một lão già nặng nề với một cái mũi dài vươn ra khỏi bộ ria rậm rạp. Malone đứng sau một hàng dài giá sách nặng trĩu, giở một cuốn sách, vờ như đang đọc.
“Tại sao bà lại mất công đi xa đến vậy vì cái đó ?”, Harison hỏi bằng cái giọng rin rít và khò khè của mình.
“Ông có biết nhiều về nhà đấu giá Roskilde không ?”
Đặc trưng của kiểu Stephanie, trả lời một câu hỏi mà bà không muốn trả lời bằng một câu hỏi khác.
“Tôi vẫn thường đến dự. Có rất nhiều sách”.
Cả Malone cũng rất quen thuộc với các phiên đấu giá ở đó. Roskilde nằm cách Copenhagen ba mươi phút về phía Tây. Các trung gian sách cổ của thành phố tập hợp lại tại một nơi để bán sách cho người mua đến từ khắp Châu Âu. Hai tuần sau khi mở hiệu sách của mình, Malone đã kiếm được gần hai trăm nghìn euro ở đó cho bốn quyển sách mà anh đã mua được tại một lần bán nhà ít người biết ở Cộng hòa Czech. Số tiền đó đã giúp anh chuyển từ một nhân viên chính phủ ăn lương trở thành một ông chủ theo một cách dễ dàng hơn hẳn. Nhưng số tiền đó cũng tạo ra sự ghen tị, và Peter Hansen không hề giấu giếm sự ghen ghét của mình.
“Tôi cần quyển sách mà chúng ta đã nói. Tối nay. Ông đã nói là sẽ không có vấn đề gì để mua được nó”, Stephanie nói, bằng giọng của một người đã quen ra lệnh.
Hansen cười khẩy. “Người Mỹ. Ai cũng giống nhau. Thế giới này quay quanh các người”.
“Chồng tôi nói ông là người có khả năng tìm được những thứ không thể tìm. Quyển sách mà tôi muốn đã được tìm ra. Tôi chỉ cần mua nó nữa thôi”.
“Nó sẽ về tay người nào trả giá cao nhất”.
Malone nhăn mặt. Stephanie không biết gì về cái lãnh thổ mà bà đang đi ở trong. Quy tắc đầu tiên để mua được đồ là không bao giờ tỏ ra là mình rất muốn có một cái gì đó.
“Đó là một quyển sách ít nổi tiếng không mấy ai quan tâm”, bà nói.
“Nhưng có vẻ như bà thì có, điều đó có nghĩa là cũng có những người khác nữa”.
“Thì cứ chắc chắn chúng tôi là người trả giá cao nhất đi”.
“Tại sao quyển sách đó lại quan trọng đến vậy ? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó. Tác giả thì không ai biết”.
“Ông đã hỏi động cơ của chồng tôi chưa ?”
“Như thế nghĩa là thế nào ?”
“Không phải là việc của ông. Đảm bảo là có sách đi và tôi sẽ trả tiền cho ông theo đúng thỏa thuận”.
“Tại sao bà không tự mua nó ?”
“Tôi không có ý định giải thích”.
“Chồng bà là người dễ chịu hơn nhiều”.
“Ông ấy chết rồi”.
Dù lời tuyên bố không ẩn chứa chút xúc động nào, một thoáng im lặng cũng xuất hiện.
“Chúng ta có cần đi cùng đến Roskilde không ?”, Hansen hỏi, có vẻ như đã hiểu ra là mình sẽ không biết được điều gì từ bà.
“Tôi sẽ gặp ông ở đó”.
“Hiếm khi tôi có thể chờ lắm”.
Stephanie bước nhanh ra khỏi phòng và Malone lùi sâu hơn vào cái góc của mình, mặt quay đi nơi khác khi bà đi qua. Anh nghe tiếng cửa văn phòng Hansen sập mạnh và lợi dụng cơ hội đó để quay ngược ra lối vào.
Stephanie ra khỏi hiệu sách mờ tối và rẽ sang trái. Malone đợi một lát, rồi tiến về phía trước và nhìn bà sếp cũ của mình đang lách người qua đám những người bán hàng buổi chiều để quay lại Round Tower.
Anh cố tình tụt lại sau một chút rồi mới tiếp tục bám theo.
Không lần nào bà quay đầu lại. Có vẻ như bà hoàn toàn không nghĩ có người quan tâm đến những gì bà đang làm. Mà lẽ ra bà phải làm vậy, sau chuyện xảy ra với Jacket Đỏ. Anh tự hỏi tại sao không thấy bà có vẻ đề phòng. Dĩ nhiên bà không phải là nhân viên làm việc bên ngoài, nhưng bà cũng đâu có phải là một kẻ điên.
Ở Round Tower, thay vì rẽ sang phải và đi thẳng về Hojbro Plads, nơi có hiệu sách của Malone, bà lại đi thẳng. Sau ba khối nhà nữa, bà biến mất vào Hotel d’Angleterre.
Anh nhìn bà đi vào.
Anh thấy bị tổn thương vì bà có ý định mua một quyển sách ở Đan Mạch mà không nhờ đến anh. Rõ ràng là bà không muốn anh dính dáng đến chuyện này. Thực tế, sau chuyện xảy ra ở Round Tower, có vẻ như bà thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Quá bốn giờ rưỡi một chút. Phiên đấu giá bắt đầu vào lúc sáu giờ chiều, và Roskilde cách đây khoảng nửa giờ đi xe. Anh không có ý định đến đó. Quyển catalog gửi đến mấy tuần trước không có gì thú vị. Nhưng giờ thì không phải là như vậy nữa. Stephanie đang cư xử một cách kỳ cục. Và một giọng nói quen thuộc nằm sâu trong đầu anh, giọng nói mà anh vẫn có trong suốt mười hai năm khi còn là nhân viên chính phủ, nói rằng bà đang cần anh.