Chương 58

Chương 58

MALONE RỌI ĐÈN VÀO BÊN TRONG NHÀ THỜ, TÌM KIẾM trên các bức tường đá những dấu vết khác. Họ đã dở tất cả đống dụng cụ mà Cassiopeia để trên xe và mang chúng vào tu viện. Stephanie và Cassiopeia ở bên ngoài dựng trại. Henrik tình nguyện đi tìm củi. Anh và Mark vào bên trong để xem còn có gì mà họ đã để sót hay không.

“Nhà thờ này bị bỏ không từ lâu rồi”, Mark nói. “Ba trăm năm, cha xứ trong làng nói thế”.

“Chắc là thời đó nó cũng được biết đến nhiều lắm”.

“Lối xây dựng này không có gì bất bình thường. Khắp vùng Languedoc đều có các nhà thờ ngầm dưới đất. Ở Vals, ngay gần Carcassonne, có cái nổi tiếng hơn cả. Còn vững chãi lắm. Tranh tường còn nguyên. Tất cả các nhà thờ trong vùng này đều được sơn vẽ. Đó là phong cách chung. Thật không may do Cách mạng mà còn lại rất ít nghệ thuật đó”.

“Chắc ở trên đó cuộc sống phải khó khăn lắm”.

“Các thầy tu sống thanh đạm lắm. Họ không đọc báo, không nghe đài, không xem vô tuyến, nghe nhạc, xem hát. Chỉ có một ít sách và những bức tranh tường được coi là vô bại”.

Malone tiếp tục dò xét bóng tối đầy kịch tính đang vây quanh anh, chỉ bị xuyên qua bởi ánh sáng mờ ảo phát ra từ một số chi tiết, như thể bên trong đang ngập một lớp tuyết dày.

“Chúng ta phải đặt giả định rằng bức mật mã trong báo cáo của viên tướng quân là đúng”, Mark nói. “Không có lý do nào để nghĩ khác cả”.

“Ngoài việc viên tướng quân đã biến mất không lâu sau khi viết xong bản báo cáo”.

“Tôi vẫn luôn tin rằng viên tướng quân đó đã hành động giống hệt de Roquefort. Tôi nghĩ ông ta cũng đi tìm kho báu. Hẳn là ông ta phải biết câu chuyện về bí mật của gia đình de Blanchefort. Thông tin đó, và việc tu viện trưởng Bigou cũng biết bí mật đó, đã từng là một phần Biên niên sử của chúng tôi trong nhiều thế kỷ. Hẳn là ông ta phải nghĩ rằng Bigou để lại cả hai bản mật mã đó và rằng chúng chỉ đường đến Bí mật Lớn. Là một người nhiều tham vọng, ông ta muốn một mình chiếm lấy nó”.

“Vậy thì tại sao lại phải chép lại bản mật mã ?”

“Có quan trọng gì đâu ? Ông ta đã có lời giải, do tu viện trưởng Gélis đưa cho. Không một ai khác biết được đầu dây mối nhợ nào cả. Vậy thì tại sao không viết bản báo cáo đó và tỏ ra với trưởng giáo rằng ông ta đã làm việc ?”

“Nghĩ theo hướng đó, rất có thể là viên tướng quân đã giết Gélis và quay trở về rồi chép lại những gì xảy ra sau đó như một cách để xóa dấu vết của mình”.

“Cái đó thì hoàn toàn có thể”.

Malone bước đến gần dòng chữ I PRIER EN VENIR 1 khắc trên tường. “Ở đây không còn lại gì khác nữa cả”, anh thì thầm.

“Đúng vậy. Thật là đáng tiếc. Có rất nhiều ô tường, hẳn là trước đây trong đó đặt những bức tượng. Cộng thêm với các bức tranh tường, có thể nói rằng đây đã từng là một nơi rất đẹp”.

“Vậy thì ba từ này làm thế nào mà vẫn còn lại được nhỉ ?”

“Thì chúng vẫn tồn tại thôi”.

“Mà lại vừa đủ”, anh nói, nghĩ rằng có thể là Bigou đã tìm ra cách để chắc chắn được vào điều đó.

Anh lại nghĩ đến tấm bia mộ của Marie de Blanchefort. Mũi tên hai đầu và cụm từ PRAE-CUM. Anh nhìn chăm chú xuống sàn nhà và cách bố trí bảy-chín. ‘Trước đây chỗ này chắc là nơi kê những dãy ghế, đúng không ?”

“Chắc chắn rồi. Bằng gỗ. Mất từ lâu rồi”.

“Nếu Saunière biết được lời giải cho bản mật mã từ Gélis hoăc là tự mình giải được…”

“Trong báo cáo viên tướng quân nói rằng Gélis không tin Saunière”.

Malone lắc đầu. “Có thể đó chỉ là một cách đánh lạc hướng của viên tướng quân thôi. Rõ ràng là Saunière đã đoán được điều gì đó mà viên tướng quân không biết. Vậy nên cứ cho rằng ông ấy đã tìm ra Bí mật Lớn. Từ tất cả những gì chúng ta biết được, Saunière đã nhiều lần quay trở lại đó. Lúc còn ở Rennes, anh đã nói với tôi là ông ấy cùng người tình đã nhiều lần rời khỏi thành phố, rồi quay trở lại, mang theo đá cho công trình đang xây dựng của mình. Có thể ông ấy đã đến đây để rút tiền từ ngân hàng riêng của mình”.

“Vào thời Saunière, chuyến đi đó không khó khăn lắm nếu dùng tàu hỏa”.

“Vậy thì có lẽ ông ấy cần vừa vào được nơi cất giấu bí mật lại vừa không để lộ nó”.

Anh lại chăm chú nhìn vào dòng chữ PRIER EN VENIR. cầu nguyện để đến.

Rồi anh quỳ gối xuống,

“Có nghĩa, nhưng từ chỗ đó anh nhìn được gì mà tôi không thể nhìn thấy ?”, Mark hỏi.

Cái nhìn của anh đi vòng quanh nhà thờ. Bên trong không còn lại gì ngoài ban thờ, cách đó hai mươi feet. Mặt trên bằng đá dày ba inch, dưới là một khối bệ đỡ hình vuông bằng đá granit tảng. Anh đếm số tảng đá xếp theo chiều ngang. Chín. Rồi theo chiều dọc. Bảy. Anh chiếu đèn vào những tảng đá phủ địa y bên trên. Những vệt vữa vẫn còn ở đó. Anh lấy đèn lia nhiều lần, rồi chiếu đèn lên mặt dưới của ban thờ bằng đá granit.

Và nhìn thấy nó.

Giờ thì anh đã biết.

Anh mỉm cười.

Cầu nguyện để đến. Thật thông minh.”

“De Roquefort không hề để tâm lắng nghe các trình bày của viên thủ quỹ. Điều gì đó về ngân quỹ và vật liệu cung ứng cho tu viện. Tu viện sống bằng tiền hiến tặng lên đến hàng triệu euro, số tiền có được đã từ lâu và được giữ gìn nghiêm ngặt để đảm bảo Dòng không bao giờ thiếu tiền. Tu viện gần như tự cung tự cấp được. Các cánh đồng, trang trại, và lò bánh riêng đáp ứng được gần hết các nhu cầu của nó. Xưởng rượu vang và sữa cung cấp đầy đủ đồ uống. Và nước thì dồi dào đến mức còn phải dẫn xuống thung lũng, nơi chúng được đóng chai và bán trên khắp nước Pháp. Tất nhiên, vẫn phải mua thêm rất nhiều thứ liên quan đến các loại lương thực khác nữa. Nhưng thu nhập từ bán rượu vang và nước, cùng với tiền thu của khách du lịch rất dư dả cho các chi tiêu cần thiết. Vậy thì cần phải quan tâm đến các hàng hóa cung ứng đó làm gì ?

“Chúng ta có cần tiền không ?”, gã ngắt lời.

“Hoàn toàn không, thưa Trưởng giáo”.

“Vậy thì tại sao lại phải quấy rầy ta ?”

“Trưởng giáo phải được thông báo về các quyết định liên quan đến tiền nong”.

Thằng đần này nói đúng. Nhưng gã không muốn bị quấy rầy. Dù vậy, tay thủ quỹ này vẫn có thể hữu dụng. “Gần đây con có theo dõi quá trình chi tiêu không ?”

Câu hỏi có vẻ khiến người kia cảnh giác. “Dĩ nhiên rồi, thưa Trưởng giáo. Đó là việc mà tất cả những ai làm thủ quỹ đều phải Ở Pháp, nhiều tu viện sản xuất rượu vang, trong đó có không ít nhãn hiệu rất nổi tiếng.

thực hiện. Hiện nay con đang đào tạo cái đó cho những người dưới quyền”.

“Vào thời Thanh Trừng, tài sản của chúng ta là bao nhiêu ?”

“Không tính xuể được. Dòng sở hữu hơn chín nghìn lãnh địa, và không thể định giá đầy đủ được số tài sản đó đâu”.

“Tiền mặt là bao nhiêu ?”

“Cả cái đó cũng khó nói lắm. Có tiền dinar vàng, florin vàng, drachma, mark, cùng với bạc và vàng ròng nữa. De Molay đã đến Pháp năm 1306 cùng mười hai con ngựa thồ bạc, cái đó chưa bao giờ được tính đến cả. Rồi còn có những thứ không được công khai vì lý do an toàn nữa”.

Gã biết ông ta muốn nói đến cái gì. Dòng đã đi tiên phong trong việc trông coi giấy tờ, giữ hộ các di chúc và tài liệu quan trọng cho những người có thế lực, cũng như những thứ đồ trang sức quý giá khác. Danh tiếng về độ an toàn của Dòng rất cao, điều đó cho phép công việc phát triển mạnh mẽ trên khắp lãnh thổ của đạo Cơ đốc – tất nhiên là mọi cái đó đều chỉ được thực hiện sau khi đã trả phí.

“Các thứ đồ vật mà chúng ta giữ”, viên thủ quỹ nói, “đều biến mất vào thời Thanh Trừng. Giấy tờ kiểm kê nằm cùng với các loại giấy tờ lưu trữ của chúng ta cũng đã biến mất. Vậy nên không có cách nào để ước lượng được những cái đó. Nhưng hoàn toàn có thể nói rằng tổng số tài sản phải lên đến hàng tỉ euro hiện nay”.

Gã biết chuyện những cỗ xe đi về phía Nam, do các giáo hữu được lựa chọn hộ tống, và chỉ huy là Gilbert de Blanchefort, người đã nhận được lệnh không được phép tiết lộ cho ai về nơi cất giấu, và sau đó phải đảm bảo rằng những gì ông ta biết sẽ được truyền lại cho những người khác theo một cách thích hợp nhất. De Blanchefort đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Bảy trăm năm đã trôi qua, và cho đến giờ đó vẫn còn là một điều bí mật.

Có cái gì quý giá đến mức Jacques de Molay phải ra lệnh việc tẩu tán đó một cách cẩn thận đến vậy ?

Gã đã tự hỏi câu trả lời cho câu hỏi đó suốt ba mươi năm nay.

Điện thoại trong túi gã rung lên, khiến gã giật nảy mình.

Cuối cùng nó cũng đến.

“Có chuyện gì vậy, thưa Trưởng giáo ?”, viên thủ quỹ hỏi.

Gã đã trấn tĩnh lại. “Giờ thì con đi ra đi”.

Ông ta đứng dậy, cúi người chào, rồi đi ra. De Roquefort vội mở điện thoại và nói, “Tôi hy vọng rằng sẽ không lãng phí thời gian”.

“Làm thế nào mà sự thật có thể là một sự lãng phí thời gian được ?”

Gã nhận ngay ra giọng nói đó.

Geoffrey.

“Thế tại sao ta phải tin vào những gì mà ngươi nói ?”, gã hỏi.

“Bởi vì cha là Trưởng giáo của con”.

“Sự trung thành của ngươi là dành cho người tiền nhiệm của ta”.

“Khi mà ông ấy còn thở thì điều đó đúng. Nhưng sau khi ông ấy chết, lời thề của con với Dòng buộc con phải trung thành với bất kỳ ai mặc cái áo choàng màu trắng…”

“Ngay cả khi ngươi không kính trọng gì người đó”.

“Con tin rằng cha đã từng làm giống hệt như vậy trong suốt nhiều năm”.

“Và tấn công trưởng giáo của ngươi cũng là một phần lòng trung thành của ngươi ?”. Gã vẫn chưa quên cú đập báng súng vào thái dương trước khi Geoffrey và Mark Nelle chạy trốn khỏi tu viện.

“Một cách để cho giám quản thấy là con đứng về phía ông ta thôi”.

“Ngươi có cái điện thoại đó từ đâu ?”

“Trưởng giáo trước đã đưa cho con. Lẽ ra nó đã được sử dụng trong chuyến vượt thoát của bọn con. Nhưng con đã quyết định sẽ sử dụng cho một việc khác”.

‘”Ngươi và Trưởng giáo đã lên kế hoạch rất kỹ”.”

“Với ông ấy, việc bọn con thành công là rất quan trọng. Chính vì vậy mà ông ấy đã gửi quyển nhật ký cho Stephanie Nelle. Để kéo bà ta vào chuyện này”.

“Quyển nhật ký không có giá trị gì cả”.

“Con biết rồi. Nhưng với con đó là một thông tin mới. Hôm qua con mới biết điều đó”.

Gã hỏi về điều gã muốn biết. “Chúng đã giải mã xong chưa ? Theo bản mật mã trong báo cáo của tướng quân ấy ?”

“Rồi”.

“Vậy thì nói cho ta đi, giáo hữu. Ngươi đang ở đâu ?”

“St. Agulous. Tại tu viện đổ nát ngay phía Bắc làng. Không xa chỗ cha lắm đâu”.”

“Bí mật Lớn của chúng ta có ở đó không ?”

“Đó là nơi tất cả các dấu vết đều chỉ về. Lúc này bọn họ đang tìm kiếm chỗ cất giấu. Con được cử đi Elne mua đồ ăn”.

Gã bắt đầu tin kẻ ở đầu bên kia điện thoại. Nhưng gã tự hỏi không biết điều đó xuất phát từ sự tuyệt vọng hay là một sự đánh giá tình hình sáng suốt. “Giáo hữu, ta sẽ giết ngươi nếu đó là một lời nói dối”.

“Con không hề nghi ngờ gì lời của cha. Trước đây cha đã từng giết người rồi”.

Gã biết là không nên, nhưng vẫn hỏi, “Thế ta đã giết ai ?”

“Chắc chắn là cha có trách nhiệm trong cái chết của Ersnt Scoville. Còn Lars Nelle ? Cái đó thì khó xác định hơn, ít nhất là theo những gì Trưởng giáo trước đã nói với con”.

Gã muốn biết thêm một số điều, nhưng biết rằng chỉ cần tỏ ra quan tâm hơn một chút thôi là đã gần như ngầm công nhận sự dính líu của mình, nên gã chỉ nói, “Ngươi là một kẻ mơ mộng, giáo hữu ạ”.

“Con từng có biệt danh tệ hại hơn cơ”.

“Động cơ của ngươi là gì ?”

“Con muốn trở thành một hiệp sĩ. Cha là người duy nhất được quyền ra quyết định đó. Trong nhà thờ nhỏ, vài đêm trước, khi cha bắt giám quản, cha đã nói rõ là sẽ không có chuyện đó. Khi ấy con đã quyết định rằng mình sẽ đi theo một con đường khác – con đường mà Trưởng giáo trước sẽ không thích thú chút nào. Và con đã làm. Tìm hiểu tất cả những gì có thể. Và đợi cho đến khi có thể tặng cho cha những gì cha thực sự muốn. Để đổi lại, con chỉ tìm kiếm sự tha thứ thôi”.

“Nếu những gì ngươi nói là đúng, ngươi sẽ có được điều đó”.

“Con sắp quay lại chỗ tu viện đổ nát đây. Họ định cắm trại ở đó qua đêm nay. Cha đã thấy họ có tài năng đến thế nào rồi dấy, xét từng cá nhân một lẫn xét cả tổng thể. Mặc dù con chưa bao giờ có ý định đánh giá tình hình thay cha, nhưng con cũng khuyên cha nên có một hành động mang tính chất quyết định”.

“Ta đảm bảo với ngươi, giáo hữu ạ, câu trả lời của ta sẽ mang tính quyết định hết sức”.

Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ

Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ

Score 9
Status: Completed Author:

Dòng tu cổ của Hiệp Sỹ Đền Thờ sở hữu một kho báu vô kể và một quyền lực tuyệt đối trên cả các vị vua và các Đức giáo hoàng. Khi bị đưa ra xét xử ở toà án Dị giáo vào thế kỷ XIV, họ bị xoá sổ, và những của cải của họ cũng biến mất.

Nhưng giờ đây, hai thế lực đang ganh đua để giành kho báu, và họ cũng nhận ra rằng không chỉ có của cải như họ từng nghĩ, mà kho báu kia cũng còn chứa đựng một "bí mật lớn" có thể khiến cả thế giới hiện đại choáng váng.

Cotton Malone, một thời từng là đặc vụ cấp cao trong Bộ tư pháp Mỹ, đang tận hưởng một cuộc sống mới thanh bình của người buôn bán sách cũ ở Copenhagen, Đan Mạch. Nhưng rồi một tình huống nguy hiểm bất ngờ ập đến, khơi dậy bản năng hành động sẵn có và lôi anh trở lại với cái thế giới của các thế lực đen tối mà anh ngỡ đã bỏ lại sau lưng.

Stephanie Nelle, cựu chỉ huy của anh, đến Đan Mạch với một mục đích đặc biệt và bị một kẻ lạ mặt giật mất chiếc túi xách khi đi trên đường phố.

Khi biết mình đang nắm giữ những đầu mối quan trọng dẫn tới một loạt những câu đố đã tồn tại từ hàng thế kỷ bị phân tán rải rác khắp châu Âu, Stephanie quyết định sẽ khám phá điều bí ẩn đã ám ảnh các học giả và những kẻ săn lùng kho báu từ nhiều năm nay, bằng cách tìm ra chốn truyền thuyết đó, nơi cất giấu của cải và những "Bí mật lớn" tưởng như đã mất theo Dòng tu các Hiệp sỹ Đền Thờ từ thế kỷ XIV.

Cùng với tham vọng tìm thấy món quà của lịch sử, một kẻ cuồng tín giấu mặt - Robert de Roquefort, cùng với đám sát thủ của y - đã bằng mọi thủ đoạn liều mạng chiếm đoạt những tài liệu quan trọng trong tay Stephanie.

Dẫu được hoan nghênh hay không, cotton vẫn lao vào cuộc tìm kiếm, mặc cho những bất hòa nảy sinh trong suốt cuộc đua nguy hiểm này. Nhưng, càng hiểu thêm về những âm mưu xa xưa xung quanh các Hiệp Sỹ Đền Thờ, anh càng nhận ra rằng điều gì đó còn lớn hơn những sinh mạng đang bị lâm nguy.

Kết thúc trò chơi chết người trong cuộc chinh phục kho báu mà ở đó, đầy rẫy những mưu mô, sự phản bội, những tham vọng quyền lực đớn hèn, là một khám phá gây chấn động có thể làm rung chuyển thế giới văn minh đương đại và khiến các thế lực đen tối phải quỳ gối.

Một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo cho các fan thích đọc chuyện ly kỳ cũng như chuyện lịch sử. Cốt truyện hoang đường lắt léo.
Và hơn hết, còn có một "bí mật lớn" mà những kẻ truy tìm kho báu lẫn các học giả nhiều thời đại đều bị ám ảnh phải khám phá đến cùng, một bí mật có thể làm rung chuyển thế giới văn minh đương đại.

Bằng lối kể chuyện cuốn hút, ngôn từ giản dị mà tài tình, nhà văn Steve Berry đã khôn khéo dẫn dắt người đọc đi hết từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác, và dâng tặng độc giả một kết thúc hoàn toàn thoả mãn. Ông xứng danh là tác giả best-selling trên toàn thế giới do tờ New York Times danh tiếng bình chọn.

Mời các bạn đón đọc!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset