Chương 59

Chương 59

MALONE ĐỨNG DẬY VÀ BƯỚC VỀ PHÍA BAN THỜ. TRONG luồng ánh sáng của cái đèn, anh nhận ra không có vết vữa ở mặt dưới. Cách bố trí bảy-chín của các phiến đá dùng làm bệ đỡ đã thu hút sự chú ý của anh, và anh quỳ gối xuống để có thể nhìn rõ hơn.

Ở chỗ ban thờ, anh cúi gập người xuống và đưa ngọn đèn vào sát hơn. “Mặt ban thờ không được gắn cố định”.

“Tôi không nghĩ là cần thiết”, Mark nói. “Trọng lực đủ để cố định nó tại chỗ. Nhìn này. Thế nghĩa là thế nào ? Dày ba inch và dài sáu feet ?”

“Bigou đã giấu bản mật mã của mình trong cột chống ban thờ ở Rennes. Tôi đã tự hỏi tại sao ông ấy lại chọn chỗ đó. Duy nhất, phải không nào ? Để làm được điều đó, ông ấy phải nâng phiến đá lên đủ cao để có thể nhét vừa được cái lọ thủy tinh vào lỗ. Đặt phiến đá ban thờ lên và thế là đã có được một chỗ giấu. Nhưng còn hơn thế nữa. Bigou đã để lại một thông điệp qua cách lựa chọn đó”. Anh hạ đèn xuống. “Chúng ta phải dịch chuyển nó”.

Mark bước đến một đầu và Malone đứng về đầu bên kia. Dùng cả hai tay, anh thử lay xem phiến đá có nhúc nhích chút nào không.

Nó có nhúc nhích, dù chỉ rất ít.

“Anh đã đúng”, anh nói. “Nó ở ngay dưới này. Tôi không thấy có lý do gì để không phải là như vậy cả. Nhấc nó ra thôi”.

Cùng nhau, họ lay phiến đá hết sang trải rồi sang phải, rồi dùng sức nâng lên để thoát ra được trọng lực đang giữ nó tại chỗ.

Malone nhìn chằm chằm vào khoảng mở hình vuông vừa lộ ra và nhìn thấy những viên đá xếp rời rạc bên trong.

“Chỉ toàn là đá thôi”, Mark nói.

Malone mỉm cười. “Chắc chắn rồi. Bỏ chúng ra đi”.

“Để làm gì ?”

“Nếu anh là Saimière và anh không muốn bất kỳ ai lần theo các dấu vết của mình, thì phiến đá che phía trên này đã là một phương pháp tốt. Nhưng những viên đá này còn tốt hơn nữa cơ. Như anh đã nói với tôi hôm qua ấy. Chúng ta cần nghĩ giống người ta vẫn thường nghĩ cách đây một trăm năm. Nhìn xung quanh mà xem. Sẽ không ai đến đây tìm kho báu cả. Không có gì khác ngoài một đống đổ nát. Và ai sẽ dịch chuyển cái ban thờ này ? Cái đó đã nằm ở đây hàng thế kỷ mà không bị động đến rồi. Nhưng nếu ai đó làm tất cả những việc ấy, thì tại sao lại không bố trí thêm một tuyến phòng thủ nữa ?”

Bệ đỡ hình vuông cao khoảng ba feet tính từ sàn nhà, và họ nhanh chóng nhấc hết đống đá bên trong ra. Mười phút sau, khoảng trống đã sạch sẽ. Ở dưới đáy, bụi phủ một lớp dày.

Malone nhảy vào trong và nghĩ rằng mình vừa cảm nhận được một rung động rất nhỏ. Anh cúi người xuống và lấy những ngón tay dò dẫm. Nền đất khá chắc, làm bằng cát nén lại. Mark chiếu đèn, trong khi anh lấy tay vốc đất ném ra ngoài. Sâu dưới đó sáu inch, anh chạm phải vật gì đó. Anh lấy cả hai tay gạt đất ra và nhìn thấy những tấm ván gỗ.

Anh nhìn lên, nhếch mép cười. “Thật tốt là tôi đã đúng”.

De Roquefort chạy xộc vào phòng và đối mặt với hội đồng cố vấn của mình. Gã đã vội vã ra lệnh triệu tập cuộc họp các chức sắc cao nhất của Dòng sau khi nói chuyện điện thoại xong với Geoffrey.

“Đã tìm được Bí mật Lớn”, gã nói.

Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt những người ngồi đó.

“Giám quản trước và các đồng minh của ông ta đã định vị được chỗ giấu. Tôi có một giáo hữu cắm theo họ để dò xét. Anh ta vừa báo cáo là họ đã thành công. Đã đến lúc đến đòi lại di sản của chúng ta rồi”.

“Cha định sẽ làm gì ?”, một người hỏi.

“Chúng ta sẽ mang theo một đơn vị hiệp sĩ và bắt lấy họ”.

“Lại sẽ có cảnh bắn giết ư ?”, cha tuyên úy hỏi.

“Sẽ không có nếu công việc được tổ chức tốt”.

Cha tuyên úy không có vẻ gì là bị ấn tượng. “Giám quản trước và Geoffrey, hình như là đồng minh của cha vì cha vừa nói một giáo hữu của chúng ta đang được cài vào chỗ họ, đã bắn hạ hai giáo hữu. Không có lý do gì để khẳng định họ sẽ không tiếp tục bắn nữa”.

Gã đã nghe quá đủ rồi. “Cha tuyên úy, đây không phải là một vấn đề về niềm tin. Sự hướng dẫn của cha là không cần thiết”.

“Sự an nguy của các thành viên của Dòng thuộc trách nhiệm của tất cả chúng ta”.

“Và cha dám nói rằng tôi không nghĩ đến sự an nguy của Dòng ? Gã tự cho phép mình lên giọng. “Cha có đặt câu hỏi về quyền hạn của tôi không đấy ? Cha có định thách thức quyết định của tôi không đây ? Nói cho tôi đi, cha tuyên úy, tôi muốn biết”.

Nếu quả thực tay người Venice thấy bị át vía, thì cũng không có gì ở vẻ bên ngoài ông ta để lộ điều ấy. Thay vào đó, ông ta chỉ nói, “Cha là trưởng giáo của tôi. Tôi xin tuân lệnh cha… dù có điều gì xảy ra đi nữa”.

Gã không thích cái giọng hỗn xược đó.

“Nhưng, thưa Trưởng giáo”, cha tuyên úy tiếp tục, “không phải chính cha đã nói rằng tất cả chúng ta cần phải cùng nhau tham gia việc quyết định về vấn đề lớn lao này sao ?”. Vài chức sắc gật đầu đồng tình. “Không phải chính cha đã nói với toàn thể giáo hữu trong cuộc họp bầu trưởng giáo rằng cha sẽ áp dụng một đường lối mới ư ?”

“Cha tuyên úy, chúng ta đang sắp sửa thực hiện sứ mệnh lớn lao nhất mà Dòng từng làm trong suốt hàng thế kỷ nay. Tôi không có thời gian để tranh cãi với cha”.

“Tôi nghĩ rằng vinh danh Chúa là sứ mệnh lớn lao nhất của chúng ta chứ. Và đó là một vấn đề liên quan đến lòng tin, cho nên tôi có thẩm quyền để phát biểu”.

Gã chán lắm rồi. “Cha bị bãi chức”.

Cha tuyên úy không nhúc nhích. Không ai lên tiếng.

“Nếu cha không rời khỏi đây ngay, tôi sẽ cho người bắt cha và mang cha đi chờ xử phạt”. Gã ngừng lại một lúc. “Cái đó thì không dễ chịu gì đâu”.

Cha tuyên úy đứng dậy cúi đầu. “Tôi sẽ đi. Theo lệnh của cha”.

“Và chúng ta sẽ còn nói chuyện với nhau nữa đấy. Tôi đảm bảo với cha”.

Gã chờ cho đến khi cha tuyên úy đi hẳn mới nói với những người còn lại, “Chúng ta đã tìm kiếm Bí mật Lớn của chúng ta rất lâu rồi. Giờ đây nó đã nằm trong tay chúng ta. Cái đó không thuộc về ai ngoài chúng ta hết. Di sản của chúng ta nằm ở đó. Tôi có ý định đòi nó về cho chúng ta. Mười hai hiệp sĩ sẽ đi cùng tôi để giúp sức. Tôi sẽ để các cha chọn những người đó. Họ sẽ phải được trang bị vũ khí đầy đủ và tập hợp ở phòng tập luyện trong một giờ nữa”.

Malone gọi Stephanie và Cassiopeia bảo họ đi lấy xẻng trong cốp chiếc Rover của Cassiopeia. Họ đi vào cùng với Henrik, và khi họ đã vào đến nơi, Malone nói với họ về những gì anh và Mark

“Thông minh thật đấy”, Cassiopeia nói với anh.

“Tôi cũng có những thời điểm lóe sáng”.

“Chúng ta cần phải gạt hết đống bụi ra khỏi đó”, Stephanie nói.

“Đưa cho tôi cái xẻng”.

Anh chọc xẻng xuống phía dưới. Vài phút sau, ba thanh gỗ sơn đen đã được nạy lên. Một nửa chúng được quấn các vòng thép.

Nửa còn lại là một cánh cửa có bản lề mở lên phía trên.

Anh cúi người xuống và nhẹ nhàng vuốt ve lớp kim loại. “Sắt bị mòn rồi. Bản lề hỏng hết. Một trăm năm nằm đó đã khiến chúng trở nên như vậy”. Anh đứng dậy và lấy xẻng gạt những mảnh gỗ còn vướng lại.

“Anh nói là một trăm năm à ?”, Stephanie hỏi.

“Saunière đã làm cái cửa này”, Cassiopeia nói. “Gỗ còn khá mới, chắc chắn là chưa đến nhiều thế kỷ. Và có vẻ như các đầu đã được bào nhẵn, đó là một việc không thể thấy được ở kỹ thuật mộc thời Trung cổ. Hẳn Saunière đã ra vào hết sức dễ dàng. Vì vậy khi đã tìm ra lối vào này, ông ta đã làm cái cửa”.

“Tôi đồng ý”, Malone nói. “Điều đó giải thích ông ấy đã bố trí phiến đá nặng bên trên đó như thế nào. Ông ấy chỉ dịch nó ra một phần, đặt đống đá lên trên cái cửa, trèo xuống, rồi đẩy mọi thứ về nguyên chỗ cũ. Qua tất cả những gì tôi từng nghe nói về ông ấy, ông ấy là một người rất khỏe. Và cũng khôn ngoan khủng

khiếp”.

Anh thọc cái xẻng vào kẽ cửa và bậy mạnh để nó bật lên. Mark nắm lấy nó và giữ im. Mark để cái xẻng sang bên cạnh và họ cùng nhau gạt những gì còn sót lại ra, để lộ một cái lỗ đi xuống phía dưới.

Thorvaldsen nhìn chằm chằm vào hố. “Thật đáng kinh ngạc. Chắc chắn đây là chỗ đó rồi”.

Stephanie soi đèn vào lỗ hổng. Một cái thang nằm dựa vào một bức tường đá. “Mọi người nghĩ sao ? Liệu nó có vững không ?”

“Có một cách để biết điều đó”.

Malone thò một chân xuống và lắc nhẹ nhàng ở bậc đầu tiên. Cái thang làm bằng gỗ dày, và anh hy vọng là những cái đinh vẫn ở nguyên chỗ cũ. Anh có thể nhìn thấy vài cái đầu đinh đã gỉ. Anh ấn mạnh hơn, hai tay vẫn bám chặt vào bệ đỡ ban thờ, phòng trường hợp thang gãy. Nhưng không có gì xảy ra. Anh đặt chân còn lại lên bậc thang và thử nhún thêm một lần nữa.

“Tôi nghĩ là nó sẽ đứng vững đấy”.

“Tôi nhẹ hơn”, Cassiopeia nói. “Tôi sẽ rất vui nếu được xuống đầu tiên”.

Malone mỉm cười. “Nếu cô không thấy phiền, tôi thích có được vinh dự đó”.

“Anh thấy chưa, tôi đã nói đúng nhé”, cô nói. “Anh thực sự thích cái đó”.

Đúng vậy. Cái nằm bên dưới đang hấp dẫn anh, giống như cuộc tìm kiếm những quyển sách hiếm qua các giá sách tối tăm. Sẽ không bao giờ biết trước là sẽ tìm thấy gì.

Vẫn bám tay vào bệ đỡ ban thờ, anh hạ người xuống, bước vào bậc thang thứ hai. Chúng cách nhau khoảng mười tám inch. Anh nhanh chóng chuyển tay xuống đầu thang và bước thêm một bậc nữa.

“Tôi thấy ổn đấy”, anh nói.

Anh tiếp tục đi xuống, thật cẩn thận ở mỗi bước. Phía trên anh, Stephanie và Cassiopeia đang lấy đèn rọi vào bóng tối. Trong quầng sáng của chúng, anh thấy mình sắp xuống đến cuối thang. Mặt đất đã nằm ở bước tiếp theo. Tất cả được bao phủ một lớp đá sỏi mỏng theo hình dáng xương tay và xương sọ.

“Ném cho tôi cái đèn”, anh nói.

Thorvaldsen ném xuống một cái đèn pin. Anh bắt lấy nó và chiếu ánh sáng ra xung quanh. Cái thang cao khoảng mười lăm feet, dẫn từ nền lên đến đỉnh. Anh thấy cửa ra nằm chính giữa một hành lang tự nhiên, được hình thành từ mưa và tuyết hàng triệu năm dội xuống đá vôi. Anh biết rằng dãy Pyrénées đầy rẫy những hầm và đường ngầm.

“Sao anh không nhảy xuống ?”, Cassiopeia hỏi.

“Thế thì dễ dàng quá”. Anh thấy chột dạ với cơn ớn lạnh vừa cảm thấy ở lưng, thứ ớn lạnh không chỉ đơn thuần đến từ không khí lạnh. “Tôi sẽ đứng ra phía sau cái thang. Ném một hòn đá xuống xem nào”. Anh đứng tránh sang một bên.

“Được chưa ?”, Stephanie hỏi.

“Ném đi”.

Hòn đá lao vút qua khỏi cái cửa. Anh nhìn theo đường bay của nó và thấy nó xuyên qua mặt đất rồi tiếp tục rơi.

Ánh đèn rọi lên bề mặt không hề suy suyển.

“Anh nói đúng”, Cassiopeia nói. “Cái hố đó nằm ngay dưới mặt đất, rình sẵn kẻ nào nhảy từ trên thang xuống”.

“Ném thêm vài hòn đá sang xung quanh để tìm chỗ nền đất vững đi”.

Bốn viên đá nữa rơi xuống và gặp được đất cứng. Anh đã biết cần phải nhảy xuống đâu, nên anh rời khỏi cái thang và soi đèn xuống cái bẫy. Hố rộng khoảng ba feet vuông và sâu ít nhất là ba feet. Anh với tay vào bên trong và nhấc mấy tấm gỗ phủ bên trên ra. Các cạnh được ghép mộng vào với nhau, đủ mỏng để sụp xuống dưới sức nặng của một người, nhưng đủ dày để chịu được lớp đá sỏi bên trên. Dưới đáy hố là những hình kim tự tháp bằng kim loại, đầu trên cùng nhọn hoắt, bè ra ở phía dưới, chờ đợi để đánh bẫy kẻ đột nhập không được mong đợi. Thời gian đã làm gỉ những cái chống, nhưng không làm mất đi tính hiệu quả của chúng.

“Saunière hết sức nghiêm túc trong chuyện này đây”, anh nói.

“Chắc là bẫy của các Hiệp sĩ Đền thờ đấy”, Mark lên tiếng. “Bằng đồng thau à ?”

“Đồng”.

“Dòng rất thạo về nghề luyện kim. Đồng thau, đồng, đồng đỏ – tất cả đều được sử dụng. Nhà thờ cấm thí nghiệm khoa học, cho nên họ đã học được những cái đó từ người Arập”.

“Mấy phiến gỗ che này chưa đến bảy trăm năm tuổi đâu”, Cassiopeia nói. “Hẳn là Saunière đã sửa chữa lại các tuyến phòng vệ của Dòng”.

Đó không phải là điều mà anh muốn nghe. “Điều đó có nghĩa là rất có khả năng đây mới chỉ là cái bẫy đầu tiên thôi”.

Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ

Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ

Score 9
Status: Completed Author:

Dòng tu cổ của Hiệp Sỹ Đền Thờ sở hữu một kho báu vô kể và một quyền lực tuyệt đối trên cả các vị vua và các Đức giáo hoàng. Khi bị đưa ra xét xử ở toà án Dị giáo vào thế kỷ XIV, họ bị xoá sổ, và những của cải của họ cũng biến mất.

Nhưng giờ đây, hai thế lực đang ganh đua để giành kho báu, và họ cũng nhận ra rằng không chỉ có của cải như họ từng nghĩ, mà kho báu kia cũng còn chứa đựng một "bí mật lớn" có thể khiến cả thế giới hiện đại choáng váng.

Cotton Malone, một thời từng là đặc vụ cấp cao trong Bộ tư pháp Mỹ, đang tận hưởng một cuộc sống mới thanh bình của người buôn bán sách cũ ở Copenhagen, Đan Mạch. Nhưng rồi một tình huống nguy hiểm bất ngờ ập đến, khơi dậy bản năng hành động sẵn có và lôi anh trở lại với cái thế giới của các thế lực đen tối mà anh ngỡ đã bỏ lại sau lưng.

Stephanie Nelle, cựu chỉ huy của anh, đến Đan Mạch với một mục đích đặc biệt và bị một kẻ lạ mặt giật mất chiếc túi xách khi đi trên đường phố.

Khi biết mình đang nắm giữ những đầu mối quan trọng dẫn tới một loạt những câu đố đã tồn tại từ hàng thế kỷ bị phân tán rải rác khắp châu Âu, Stephanie quyết định sẽ khám phá điều bí ẩn đã ám ảnh các học giả và những kẻ săn lùng kho báu từ nhiều năm nay, bằng cách tìm ra chốn truyền thuyết đó, nơi cất giấu của cải và những "Bí mật lớn" tưởng như đã mất theo Dòng tu các Hiệp sỹ Đền Thờ từ thế kỷ XIV.

Cùng với tham vọng tìm thấy món quà của lịch sử, một kẻ cuồng tín giấu mặt - Robert de Roquefort, cùng với đám sát thủ của y - đã bằng mọi thủ đoạn liều mạng chiếm đoạt những tài liệu quan trọng trong tay Stephanie.

Dẫu được hoan nghênh hay không, cotton vẫn lao vào cuộc tìm kiếm, mặc cho những bất hòa nảy sinh trong suốt cuộc đua nguy hiểm này. Nhưng, càng hiểu thêm về những âm mưu xa xưa xung quanh các Hiệp Sỹ Đền Thờ, anh càng nhận ra rằng điều gì đó còn lớn hơn những sinh mạng đang bị lâm nguy.

Kết thúc trò chơi chết người trong cuộc chinh phục kho báu mà ở đó, đầy rẫy những mưu mô, sự phản bội, những tham vọng quyền lực đớn hèn, là một khám phá gây chấn động có thể làm rung chuyển thế giới văn minh đương đại và khiến các thế lực đen tối phải quỳ gối.

Một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo cho các fan thích đọc chuyện ly kỳ cũng như chuyện lịch sử. Cốt truyện hoang đường lắt léo.
Và hơn hết, còn có một "bí mật lớn" mà những kẻ truy tìm kho báu lẫn các học giả nhiều thời đại đều bị ám ảnh phải khám phá đến cùng, một bí mật có thể làm rung chuyển thế giới văn minh đương đại.

Bằng lối kể chuyện cuốn hút, ngôn từ giản dị mà tài tình, nhà văn Steve Berry đã khôn khéo dẫn dắt người đọc đi hết từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác, và dâng tặng độc giả một kết thúc hoàn toàn thoả mãn. Ông xứng danh là tác giả best-selling trên toàn thế giới do tờ New York Times danh tiếng bình chọn.

Mời các bạn đón đọc!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset