TU VIỆN FONTAINES THỨ TƯ, 28 THÁNG SÁU
12:40 CHIỀU
MARK NHÌN QUANH CÁI SẢNH TRÒN. CÁC GIÁO HỮU LẠI mặc đồ lễ đành cho cuộc họp để chọn trưởng giáo mới. De Roquefort đã chết, được đặt trong Sảnh Các cha vào đêm qua. Trong lễ tang, cha tuyên úy đã phản đối de Roquefort, và tất cả bỏ phiếu nhất trí chối từ ông ta. Trong khi nghe bài diễn văn của cha tuyên úy, Mark nhận ra rằng những gì xảy ra trong vài ngày qua là vô cùng cần thiết. Thật không may, anh đã giết chết hai người, trong đó một lần thấy hối tiếc, còn một lần hoàn toàn không. Anh cầu Chúa tha thứ cho mình về cái chết đầu tiên, nhưng lại cảm thấy thanh thản vì de Roquefort đã chết.
Giờ đây cha tuyên úy lại nói với cuộc họp.
“Tôi xin được nói với các vị giáo hữu. Số phận đã lên tiếng, nhưng không phải theo cách mà Trưởng giáo gần đây nhất của chúng ta đã dự liệu. Ông ta đã đi một con đường sai lầm. Bí mật Lớn của chúng ta đã quay trở lại nhờ có giám quản. Ông là người được Trưởng giáo trước lựa chọn. Ông là người được cử đi tìm kiếm. Ông đã phải đối mặt với kẻ thù của mình, đặt sự an nguy của chúng ta lên trên sự an nguy của chính ông, và hoàn thành điều mà các trưởng giáo đã từng cố gắng làm trong nhiều thế kỷ.”
Mark thấy hàng trăm cái đầu gật gật vẻ đồng tình. Trước đây, chưa bao giờ anh tác động được lên người khác theo cách đó. Anh chỉ toàn cô độc một mình trong các nghiên cứu, dịp cuối tuần ở cùng bố, rồi ở một mình, cuộc phiêu lưu duy nhất mà anh từng trải qua chính là vài ngày vừa qua.
Bí mật Lớn đã được lặng lẽ đưa lên mặt đất vào sáng hôm qua và mang về tu viện. Anh và Malone đã đích thân chuyển bình đựng cốt, cùng với lời chứng. Anh đã chỉ cho cha tuyên úy những gì họ tìm được và tất cả đã nhất trí rằng vị trưởng giáo mới sẽ quyết định sẽ làm gì sau đó.
Giờ đây quyết định đã ở trong tầm tay.
Lần này Mark không đứng cùng các chức sắc của Dòng. Anh chỉ là một giáo hữu, nên anh đứng lẫn trong đám đông. Anh không được lựa chọn vào cuộc họp, nên chỉ cùng những người khác quan sát mười hai người thực hiện nghĩa vụ của mình.
“Không cần phải bàn cãi gì nữa”, một trong các thành viên của cuộc họp nói. “Giám quản của chúng ta phải trở thành Trưởng giáo”.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Mark muốn lên tiếng phản đối. Nhưng Giới luật cấm điều đó, và anh đã vi phạm quá đủ các điều luật trong một khoảng thời gian ngắn rồi.
“Tôi đồng ý”, một thành viên khác nói.
Mười người còn lại gật đầu.
“Vậy là đã có kết quả rồi”, người lên tiếng đề cử lúc trước nói. “Người đã từng là giám quản của chúng ta sẽ trở thành Trưởng giáo của chúng ta”.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên từ bốn trăm giáo hữu chứng tỏ sự đồng tình của họ.
Tiếng hát cất lên.
Beauseant.
Anh không còn là Mark Nelle nữa.
Anh đã là Trưởng giáo.
Mọi con mắt đổ dồn vào anh. Anh tách khỏi đám đông các giáo hữu và bước vào vòng tròn do các thành viên cuộc họp bầu cử tạo ra. Anh nhìn vào những con người mà anh ngưỡng mộ. Anh đã gia nhập Dòng chỉ để hoàn thành những gì bố anh từng mơ đến và thoát khỏi mẹ mình. Anh ở lại vì anh đã đem lòng yêu quý Dòng và Trưởng giáo của nó.
Những lời từ Phúc Âm của John hiện ra trong óc anh.
Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa. Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành. Điều đó được tạo thành ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại. Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng. Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết Người. Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận. Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa.
Simon-Peter đã nhận ra và đón nhận Người, cũng như tất cả những người sau đó, và bóng tối của họ đã trở thành ánh sáng. Có lẽ là nhờ nhận thức của riêng Simon mà giờ đây tất cả họ đã trở thành con của Chúa.
Những tiếng hét vẫn vang lên.
Anh đợi cho đến khi tất cả im ắng trở lại.
“Ta đã nghĩ có lẽ đã đến thời điểm cần rời khỏi nơi này”, anh nhỏ nhẹ nói. “Những ngày vừa qua đã buộc ta phải có những quyết định khó khăn. Bởi những lựa chọn mà ta đã thực hiện, ta tin rằng cuộc đời giáo hữu của ta đã chấm dứt. Ta đã giết một người trong số chúng ta và rất lấy làm tiếc vì điều đó. Nhưng ta không có lựa chọn nào cả. Ta đã giết Trưởng giáo, nhưng về việc đó thì ta không cảm thấy gì hết cả”. Giọng nói của anh lớn dần lên. “Ông ta đã thách thức tất cả những gì mà chúng ta tin tưởng. Sự tham lam và cực đoan của ông ta suýt nữa đã khiến chúng ta phải xóa số. Ông ta chỉ quan tâm đến các nhu cầu của bản thân mình; những gì mà ông ta muốn, chứ không quan tâm đến chúng ta.” Một sức mạnh trào lên trong anh khi nghĩ lại lời người thầy trước đây của mình. Hãy ghi nhớ tất cả những gì ta đã dạy con. “Với tư cách là người đứng đầu, tôi sẽ bắt đầu một cách thức mới. Chúng ta sẽ bước ra khỏi bóng tối, nhưng hoàn toàn không phải là để trả thù hoặc đòi công lý, mà chỉ để đòi có được một vị trí trên thế giới này với tư cách là Các Chiến binh nghèo của Christ và với tư cách là Dòng tu Đền thờ Solomon. Đó chính là chỗ đứng của chúng ta. Điều mà chúng ta sẽ làm. Chúng ta sẽ làm những việc to lớn. Những người nghèo khó và bị chà đạp cần được dẫn dắt. Chúng ta sẽ làm điều đó”.
Điều gì đó trong những gì Simon đã viết hiện lại trong óc anh. Tất cả chúng ta đều mang hình ảnh của Chúa, tất cả chúng ta đều xứng đáng được yêu thương, và tất cả chúng ta đều có thể lớn lên trong tinh thần của Chúa. Anh là trưởng giáo đầu tiên trong bảy trăm năm được dẫn dắt bởi những lời đó.
Và anh có ý định sẽ làm theo chúng.
“Giờ đây, hỡi các giáo hữu, đã đến lúc chúng ta nói lời từ biệt giáo hữu Geoffrey, người đã hy sinh thân mình để ngày hôm nay có thể đến được”.
Malone bị ấn tượng mạnh với tu viện. Anh, Stephanie, Henrik, và Cassiopeia đã được chào đón và được đi tham quan một vòng, những người đầu tiên không phải Hiệp sĩ có được vinh dự đó. Người dẫn đường cho họ, cha tuyên úy, đã chỉ cho họ từng chi tiết và kiên nhẫn giải thích lịch sử cho họ. Rồi ông để họ lại, nói rằng cuộc họp sắp bắt đầu. Ít phút sau ông quay lại và dẫn họ vào nhà thờ nhỏ. Họ đến đây để dự lễ tang Geoffrey, người được đưa vào đây vì đã đóng vai trò chủ chốt trong việc tìm ra Bí mật Lớn.
Họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngay trước ban thờ. Nhà thờ tuyệt đẹp, thực chất chính là một nhà thờ lớn, nơi các Hiệp sĩ Đền thờ đã thờ phụng Chúa trong suốt nhiều thế kỷ. Và Malone có thể cảm thấy được sự hiện diện của họ.
Stephanie ngồi bên cạnh anh. Tiếp đến là Henrik và Cassiopeia. Anh nghe thấy tiếng thở phát ra từ lồng ngực bà khi tiếng hát ngừng lại và Mark bước vào từ phía sau ban thờ. Trong khi các giáo hữu khác mặc áo choàng màu đỏ nhạt và đội mũ trùm đầu, thì anh mặc áo dài màu trắng của trưởng giáo. Malone quay sang, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bà. Bà mỉm cười với anh và bình tĩnh trở lại.
Mark bước đến cỗ quan tài đơn giản của Geoffrey.
“Giáo hữu này đã hy sinh tính mạng vì chúng ta. Anh đã giữ trọn lời thề của mình. Vì lẽ đó anh được vinh dự chôn trong Sảnh Các cha. Trước đó, chỉ mới có các trưởng giáo được ở đó. Giờ đây sẽ có thêm người anh hùng này”.
Không ai nói gì.
“Thêm nữa, sự phản đối mà giáo hữu de Roquefort từng thực hiện với trưởng giáo trước của chúng ta cũng bị bãi bỏ. Vị trí danh dự của ông được phục hồi trong Biên niên sử. Giờ đây chúng ta sẽ nói lời từ biệt với giáo hữu Geoffrey. Thông qua anh chúng ta đã tái sinh trở lại”.
Buổi lễ kéo dài một giờ và Malone cùng những người khác đi theo các giáo hữu xuống tầng hầm, đến Sảnh Các cha. Ở đó cỗ quan tài được đặt giữa các vị trưởng giáo trước đó.
Rồi họ đi ra ngoài, đến chỗ mấy cái xe.
Malone nhận ra mối quan hệ giữa Mark và mẹ của anh đã trở nên thân thiết.
“Bây giờ anh định thế nào, Malone ?” Cassiopeia hỏi.
“Quay trở lại với nghề bán sách. Và con trai tôi sẽ đến sống cùng tôi một tháng”.
“Một đứa con trai à ? Mấy tuổi rồi ?”
“Mười bốn, sẽ đến vào ngày ba mươi. Nó tháo vát lắm”
Cassiopeia cười. “Thế thì giống bố rồi”.
“Đúng hơn là giống mẹ nó.”.
Trong mấy ngày qua anh rất hay nghĩ đến Gary. Chứng kiến cảnh Stephanie và Mark gay gắt với nhau khiến cho anh ý thức rõ ràng hơn những thất bại của chính mình với tư cách làm bố.
Nhưng không thể biết được điều gì từ Gary cả. Trong khi Mark trở nên giận dữ, thì Gary lại học xuất sắc ở trường, mê thể thao, và chưa bao giờ phản đối việc Malone chuyển sang sống ở Copenhagen. Thay vào đó, nó còn khuyên anh nên đi vì nhận ra bố nó cũng cần được hạnh phúc. Malone cảm thấy thật tội lỗi về quyết định đó. Nhưng anh đang mong chờ khoảng thời gian sắp được sống cùng con trai. Năm ngoái là mùa hè đầu tiên của họ ở Châu Âu. Năm nay họ đã lên kế hoạch sang Thụy Điển, Na Uy, và Anh. Gary thích đi du lịch — một điểm chung khác giữa hai người.
“Sẽ có một khoảng thời gian sung sướng”, anh nói.
Malone, Stephanie, và Henrik sẽ lái xe đến Toulouse và mua vé máy bay đi Paris. Từ đó, Stephanie sẽ bay về nhà ở Atlanta.
Malone và Henrik về lại Copenhagen. Cassiopeia lái chiếc Land Rover của mình về lâu đài.
Cô đứng cạnh xe khi Malone đi qua.
Xung quanh họ là núi. Vài tháng nữa mùa đông sẽ phủ tấm màn tuyết lên mọi thứ ở đây. Một phần của vòng xoay vạn vật.
Trong thiên nhiên cái đó cũng rõ ràng như trong cuộc đời. Tốt, rồi xấu, rồi tốt, rồi lại xấu, rồi lại tốt. Anh nhớ mình từng nói với Stephanie khi anh rời khỏi công việc, rằng anh đã quá chắn ngán những điều vô nghĩa. Bà đã mỉm cười trước sự ngây thơ của anh
và nói rằng chừng nào trên trái đất này vẫn còn có người sống, thì sẽ không có nơi nào bình yên hết. Cuộc chơi ở đâu đâu cũng giống hệt nhau. Chỉ có người chơi là thay đổi mà thôi.
Được thôi. Những gì trải qua trong tuần vừa rồi đã dạy cho anh rằng anh là một người chơi và bất kỳ lúc nào cũng có thể như vậy. Nhưng nếu có ai hỏi, anh sẽ nói rằng mình làm nghề bán sách.
“Tự chăm sóc nhé, Malone”, cô nói. “Tôi sẽ không trông coi được cho anh nữa đâu”.
“Tôi có cảm giác là cô và tôi sẽ còn gặp lại”.
Cô mỉm cười. “Không thể biết trước được. Nhưng có thể đấy”.
Anh đi về phía xe của mình.
“Claridon thì sao ?” Malone hỏi Mark.”
“Ông ta xin được tha thứ”.
“Và anh đã đồng ý, một cách độ lượng”.
Mark mỉm cười. “Ông ta nói rằng de Roquefort suýt nữa thì nướng chín hai chân ông ta và vài giáo hữu đã xác nhận chuyện đó. Ông ta muốn được gia nhập Dòng”.
Malone cười khùng khục. “Thế các anh có chấp nhận không ?”
“Đã từng có lúc trong số chúng tôi còn có những người tồi tệ hơn thế nhiều. Chúng tôi sẽ sống sót được. Tôi đích thân trông coi ông ta”.
Stephanie và Mark nói chuyện riêng với nhau một lúc. Họ chia tay nhau. Bà có vẻ bình thản và nhẹ nhõm. Có vẻ như là cuộc chia tay của họ hết sức dễ chịu. Malone cảm thấy vui. Sự hòa hợp đã trở lại.
“Điều gì sẽ xảy đến với cái bình đựng cốt và lời chứng ?” Malone hỏi Mark. Gần đó không có giáo hữu nào, nên anh thấy có thể đề cập được chủ đề đó.
“Chúng sẽ vĩnh viễn được giấu kín. Thế giới này hài lòng với những gì mà nó tin tưởng rồi. Tôi sẽ không khuấy đảo mọi thứ lên đâu”.
Malone đồng ý. “Ý kiến hay đấy”.
“Nhưng Dòng sẽ xuất hiện trở lại”.
“Rất đúng”, Cassiopeia nói. “Tôi đã nói chuyện với Mark về việc tham gia tổ chức từ thiện mà tôi lập ra. Nỗ lực toàn cầu để phòng chống bệnh AIDS và nạn đói cần rất nhiều tiền, và cái đó thì Dòng có rất nhiều”.
“Henrik cũng đã thuyết phục chúng tôi tham gia”, Mark nói. “Và tôi đã đồng ý sẽ giúp đỡ. Thế nên các Hiệp sĩ Đền thờ sẽ bận rộn đấy. Các kỹ năng của chúng tôi sẽ rất có ích”.
Anh chìa tay ra, và Mark nắm lấy. “Tôi tin rằng các Hiệp sĩ đang được dẫn dắt một cách đúng đắn. Chúc anh may mắn”.
“Cả anh nữa, Cotton, chúc anh may mắn. Và tôi vẫn muốn biết về cái tên của anh đấy”.
“Hôm nào đó gọi điện cho tôi, tôi sẽ nói”, Họ bước lên cái xe thuê do Malone cầm lái. Khi đã ngồi yên vị và thắt xong dây an toàn, Stephanie nói. “Mẹ còn nợ con một thứ”.
Anh chăm chú nhìn bà. “Đó là lần thứ nhất”.
“Đừng có quen với nó quá đấy nhé”.
Anh mỉm cười.
“Sử dụng nó một cách khôn ngoan đấy nhé”.
“Vâng, thưa mẹ.”.
Chiếc xe bắt đầu nổ máy.