TU VIỆN FONTAINES 2:05 CHIỀU
DE ROQUEFORT MỞ MẮT. MỘT BÊN ĐẦU GÃ ĐAU NHỨC VÀ gã thề là giáo hữu Geoffrey sẽ phải trả giá đắt về chuyện này. Gã nhổm người dậy và cố gắng thoát khỏi sự choáng váng. Gã nghe thấy những tiếng hét hoảng sợ ngoài cửa. Gã lấy ống tay áo quệt lên đầu và nhìn thấy có vết máu. Gã đi vào phòng vệ sinh và lấy nước rửa vết thương.
Gã gồng người lên. Gã phải tỏ ra có uy thế. Gã chậm rãi bước qua phòng ngủ và mở cửa.
“Trưởng giáo, cha có sao không ?”, tướng quân mới của gã hỏi. “Vào đi”, gã nói.
Bốn giáo hữu khác đang đứng chờ trong sảnh. Họ biết là không được vào phòng của trưởng giáo nếu chưa được phép.
“Đóng cửa ỉại”.
Viên phụ tá đóng cửa.
“Ta bị ngất một lúc. Bọn họ đi được bao nhiêu lâu rồi ?” “Trong này im lặng mất hai mươi phút. Điều đó làm bọn con cảm thấy lo sợ.”.
“Con muốn nói gì ?’
Một cái nhìn bối rối hiện ra trên khuôn mặt tướng quân. “Im lặng. Không có gì cả”.
“Giám quản và giáo hữu Geoffrey đi đâu rồi ?”
“Thưa trưởng giáo, họ vừa ở đây với cha mà. Bọn con thì ở bên ngoài”.
“Xem xét xung quanh đi. Họ đã đi rồi. Họ đi lúc nào ?”
Lại thêm sự hoang mang. “Họ không hề đi ra ngoài”.
“Con đang nói với ta rằng hai kẻ đó không hề ra khỏi cửa ?” “Bọn con sẽ bắn chúng ngay, đúng như cha đã ra lệnh”.
Đầu gã lại bắt đầu đau. Gã đặt mảnh vải ướt lên đầu và buộc nó lại. Gã tự hỏi không biết tại sao Geoffrey lại làm vậy.
“Có tin mới từ Rennes-le-Château”, viên tướng quân nói.
Điều đó làm gã quan tâm.
“Hai giáo hữu của chúng ta bị phát hiện và Malone, đúng như cha đã dự đoán, đã làm họ bắn khỏi xa lộ”.
Gã đã suy luận một cách chính xác rằng cách tốt nhất để theo dõi Stephanie Nelle và Cotton Malone là để cho họ nghĩ rằng mình không hề bị theo clõi.
“Còn kẻ bắn súng ở sân nhà thờ vào đêm qua ?”
“Kẻ đó đi một cái mô tô. Người của chúng ta đã thấy Malone đuổi theo. Sự có này, và vụ tấn công các giáo hữu của chúng ta ở Copenhagen, rõ ràng là có liên quan đến nhau”.
Gã cũng nghĩ vậy. “Có biết đó là ai không ?”
“Chưa”.
Gã không muốn nghe thấy điều đó. “Hôm nay có gì ? Malone và Stephanie đi đâu ?”
“Con chip mà chúng ta gắn vào xe của Malone hoạt động rất tốt. Họ đang lái xe thẳng đến Ayignon. Họ vừa rời khỏi trại tâm thần nơi Royce Claridon đang điều trị”.
Gã đã gặp Claridon khá nhiều lần và không một lúc nào tin rằng Claridon mắc bệnh tâm thần, chính vì vậy gã đã cài vào nơi điều trị đó một tai mắt. Một tháng trước, khi Trưởng giáo sai Geoffrey đến Ayignon gửi cái gói cho Stephanie Nelle qua đường bưu điện, gã đã nghĩ Geoffrey sẽ đến đó để gặp Claridon. Nhưng
Geoffrey không hề đến trại tâm thần. Gã ngờ rằng cái gói thứ hai, được gửi cho Ersnt Scoville ở Rennes, người mà gã cũng có biết ít nhiều, đã dẫn Stephanie Nelle và Malone đến chỗ Claridon. Có một điều chắc chắn. Claridon và Lars Nelle đã làm việc cùng nhau, và khi đứa con trai lao vào cuộc tìm kiếm sau khi Lars Nelle chết, Claridon đã giúp anh ta. Rõ ràng là trưởng giáo biết hết những chuyện đó. Và giờ đây bà vợ góa của Lars Nelle đã đến thẳng chỗ Claridon.
Đã đến lúc phải giải quyết vấn đề này.
“Ta sẽ đi Ayignon trong nửa giờ nữa. Chuẩn bị bốn người đi theo ta. Tiếp tục theo dõi từ xa qua thiết bị điện tử và bảo người của chúng ta không được để bị lộ. Loại thiết bị đó có sóng rất dài, phải tận dụng ưu thế của nó”. Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa. Gã nhìn quanh phòng. “Giờ thì ra ngoài hết đi”.
Tướng quân cúi người, rồi rút lui khỏi căn phòng.
Gã đứng đó, đầu vẫn ong ong, dò xét căn phòng dài và hẹp. Hai bức tường bằng đá, hai bức tường còn lại bằng gỗ thích chia thành từng khối. Một cái tủ làm đồ trang trí dựng sát một bức tường, một tủ để bát đĩa, một cái rương, và một cái bàn cùng với những cái ghế. Nhưng cái nhìn của gã dừng lại ở lò sưởi. Có vẻ như đó là địa điểm lôgic hơn cả. Gã biết rằng thời xưa phòng nào cũng có nhiều hơn một lối ra vào. Căn phòng này là chỗ ở của các trưởng giáo từ thế kỷ mười sáu, và nếu gã không nhầm, cái lò sưởi được xây thêm vào thế kỷ mười bảy để thay cho một cái lò sưởi khác đã cũ bằng đá. Giờ đây nó ít được sử dụng, vì cả tu viện đã được trang bị hệ thống sưởi trung tâm.
Gã tiến lại gần và quan sát thật kỹ các chi tiết, từ trên xuống dưới, nhận ra có những sợi dây thép nhỏ chạy thẳng vào tường.
Gã cúi người xuống và nhìn chằm chằm vào cái lỗ tối đen. Rồi gã thò tay vào, lần tìm ở phía trong.
Và tìm ra cái đó.
Một quả đấm bằng thủy tinh.
Gã có xoay nó, nhưng không nổi. Gã thử đẩy lên đẩy xuống.
Vẫn không có kết quả gì. Thế là gã bèn kéo ra phía ngoài, và quả đấm liền chuyển động. Không nhiều, có thể chỉ nửa inch, và gã nghe thấy có tiếng tách kim loại. Gã rút tay ra vì cảm thấy có cái gì đó nhờn nhờn chảy lên tay mình. Dầu. Đã có ai đó chuẩn bị sẵn.
Gã nhìn chằm chằm vào cái lò sưởi.
Một tiếng rạn chạy dọc theo bức tường phía sau. Gã đẩy, và ô gỗ mở vào phía trong. Lỗ hở đủ rộng để đi vào, nên gã ngó vào trong. Đằng sau cái cửa là một lối đi có chiều cao đủ cho một người.
Gã đứng dậy.
Hành lang hẹp chỉ kéo dài một đoạn, dẫn đến một cầu thang bằng đá xoáy trôn ốc đi xuống phía dưới. Không cần phải đoán xem nó dẫn đi đâu. Chắc chắn là còn có những lối ra vào khác nữa trong khắp tu viện. Gã đã từng là tướng quân trong suốt hai mươi hai năm và chưa bao giờ biết được lối đi bí mật nào.
Trưởng giáo thì có biết, và do đó Geoffrey cũng biết.
Gã đấm mạnh tay vào bức tường đá và cho phép cơn giận dữ của mình bùng nổ. Gã phải tìm thấy Bí mật Lớn. Toàn bộ khả năng nắm quyền lực của gã nằm trọn ở việc đó. Trưởng giáo đã từng có quyển nhật ký của Lars Nelle, và trong nhiều năm de Roquefort cũng đã biết về nó, nhưng không làm sao lấy được. Gã từng nghĩ rằng khi lão già chết đi vận may của gã sẽ đến, nhưng trưởng giáo đã đi trước gã và gửi quyển sổ đi mất. Giờ đây vợ góa của Lars Nelle và một cựu nhân viên của bà ta – một nhân viên chính phủ đầy kinh nghiệm đang kết nối với Royce Claridon. Sẽ không có gì tốt đẹp từ sự hợp tác đó.
Gã cảm thấy giận điên.
Trong nhiều năm gã đã tổ chức mọi việc khi trưởng giáo trước còn sống. Giờ đây gã đã trở thành trưởng giáo. Và gã sẽ không cho phép một bóng ma định ra con đường cho mình.
Gã hít thở thật sâu mấy hơi và trong đầu quay lại với Khởi đầu. Năm 1118. Đất Thánh cuối cùng cũng được chiếm lại từ tay người Saracen và các vương quốc Công giáo được thành lập, nhưng vẫn còn một mối nguy hiểm to lớn. Cho nên chín hiệp sĩ đã tập hợp lại và hứa với vị vua Công giáo mới của Jerusalem rằng con đường dẫn đến và đi khỏi Đất Thánh sẽ được an toàn với những người hành hương. Nhưng bằng cách nào mà chín người đàn ông trung niên, tự nguyện sống trong cảnh nghèo khổ, có thể bảo vệ được con đường từ Jaffa đến Jerusalem, đặc biệt khi mà dọc theo con đường có đến hàng trăm tên kẻ cướp lúc nào cũng rình rập ? Khó khăn hơn nữa, trong mười năm đầu tiên không có thêm hiệp sĩ nào nữa, và Biên niên sử của Dòng không chép lại điều gì về việc các giáo hữu giúp đỡ người hành hương. Thay vào đó, chín người đầu tiên đã thực thi một sứ mệnh lớn lao hơn nhiều. Đại bản doanh của họ nằm ở dưới ngôi đền cổ, nơi đã từng là khu chuồng ngựa của vua Solomon, một gian phòng với mái vòm dài bất tận, rộng đến mức đã từng có thời nó chứa được hai nghìn con ngựa, ở đó họ đã phát hiện được những lối đi ngầm dưới đất được đào vào đá từ nhiều thế kỷ trước, và ở nhiều con đường đó còn lại các văn bản giấy tờ cổ, những cuốn sách về nghệ thuật và khoa học, và rất nhiều thứ liên quan đến di sản Do thái, Ai Cập.
Và phát hiện quan trọng hơn tất thảy.
Chín hiệp sĩ dành hết tâm sức cho việc tìm kiếm. Rồi, năm 1127, họ chất lên thuyền những thứ quý giá và đưa về Pháp. Những gì họ tìm thấy khiến họ trở nên nổi tiếng, giàu có, và có được những quyền lực lớn lao. Nhiều người muốn được đứng vào hàng ngũ của họ và, năm 1128, chỉ khoảng mười năm sau khi thành lập, các Hiệp sĩ Đền thờ đã được Giáo hoàng chính thức công nhận có được một sự tự chủ chưa từng có ở thế giới phương Tây.
Và tất cả bởi vì những gì họ tìm được.
Vì vậy họ hết sức cẩn trọng với những gì mình biết. Chỉ những người ở các vị trí cao nhất mới có đặc quyền được biết. Nhiều thế kỷ trước, nhiệm vụ của các trưởng giáo là truyền lại hiểu biết đó cho người khác trước khi chết đi. Nhưng đó là việc của trước kỳ
Thanh Trừng. Sau đó, các trưởng giáo đi tìm, và không ai thành công.
Gã lại đấm tay vào tường.
Các hiệp sĩ trước tiên đã gắn kết số phận của mình vào những căn hầm bị lãng quên, với sự say sưa và cả quyết. Gã cũng sẽ làm như họ. Bí mật Lớn nằm ở đâu đó. Gã đã ở gần lắm rồi. Gã biết điều đó.
Và các câu trả lời nằm ở Ayignon.