Chương 25

Chương 25

“Tô Triều, không cho phép ngươi nhúc nhích.” Giọng nói vô cùng khoẻ khoắn, phá vỡ một sáng sớm yên tĩnh ở trong hoa viên Tô gia, bóng dáng của cô gái dừng lại, xoay người lại lấy lòng cười nói, “Tiểu công tử, có chuyện gì sao?”

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”

“Ta biết.”

“Ta muốn đèn thỏ.”

“Vậy, tìm người mua đi?”

“Ngươi làm cho ta.”

Vẻ mặt Tô Triều đau khổ, “Ta cũng không biết.”

“Ta dạy cho ngươi.”

“Tiểu công tử, ngươi đã tự mình biết làm rồi, muốn ta làm làm gì?”

“Ta mặc kệ, ta cứ muốn ngươi làm.” Tô Cẩm hơi ngẩng đầu lên, miệng cong lên. Tô Triều than thở, gã sai vặt tiểu thị đi qua cửa không cảm thấy kinh ngạc cười đi tới, lão quản gia đột nhiên chạy vào, “Tô Triều, bên ngoài có người tìm ngươi.”

“Người nào?” Tô Cẩm hỏi.

“Không biết, nàng nói gì đó, kỳ niên bất thính triêu, nguyên sóc phùng đoan nguyệt (*) gì đó.” Không phải là tất cả điện tử sách luận đàn

(*): hẹn năm không nghe sáng sớm, đầu mồng một gặp tháng giêng (híc dịch tạm thôi)

Lông mày Tô Triều chợt nghiêm nghị, đột nhiên lắc mình trong nháy mắt không thấy bóng dáng, Tô Cẩm chạy đuổi theo về phía cửa, “Ngươi muốn đi đâu?”

***

Gió đêm xuân hoa nở ngàn cây, càng thổi rơi xuống, sao như mưa. Ngựa quý xe chạm khắc hương đầy đường, tiếng Phượng tiêu cảm động, ấm ngọc xoay sáng, cả đêm Ngư Long (cá rồng) múa. Sau hoàng hôn, bóng đêm dần tới, Lâm Xước ngước đầu nhìn tháp đèn cao chừng trăm thước này, đèn lồng lớn màu đỏ đang giăng đầy rũ xuống trên dây thừng thô, đèn đuốc sáng trưng.

Trên đường phố cho dù quán rượu tiệm trà đều là ánh đèn đồng thời đốt, tiếng chiêng tiếng trống, một khúc sênh ca, tiếng nhạc mười dặm không ngớt, nhiều nhà ngọn đèn đuốc đêm giống như ban ngày, quán nhỏ tiệm lớn càng thêm đèn màu tề tụ, hắn chưa từng trải qua cảnh tượng bực này, một đôi mắt làm sao cũng nhìn không tới.

Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt, có thể nói là đứng đầu tất cả ngày lễ trong một năm, cũng chỉ đêm thất tịch còn có thể thoáng cùng sánh vai. Mai Sóc ở bên cạnh hắn, cẩn thận che chở hắn, giương mắt thấy bên cạnh đầu người chật chội chỗ một dãy bắn đèn tường lớn, cười nói, “Có muốn đi đoán đố đèn hay không?”

“Ta không biết.”

“Ta bảo đảm ngươi biết, có tin hay không?”

Lâm Xước lắc đầu, nàng lôi kéo hắn đi tới, cái gọi là bắn đèn tường, một mặt đèn lồng dựa vào vách tường, ba mặt dán mảnh câu đố, hễ là người đoán trúng tự có điềm tốt đem tặng, đều là chút đồ chơi nhỏ không đáng tiền, đám người bán hàng rong cũng vì hấp dẫn người tới đây mua đèn màu.

Mai Sóc vốn dáng dấp cao, cũng không cần chen, đứng ở phía sau đám người, đôi tay khoác lên cổ hắn, híp mắt lứơt qua từng cái đố đèn một, Lâm Xước không nhìn thấy, chỉ là ngửa đầu ra sau nhìn nàng.

Nàng đột nhiên cười nghiêng người tiến lên, xoay một cái đèn hoa ở trong góc, người bán hàng rong đang ở phía dưới đèn hoa cười nói với nàng, “Tiểu thư, có thể lấy xuống nhìn.”

Nàng gật đầu cám ơn, lấy xuống thì thầm về phía Lâm Xước, “Nghe. Tám cái chân, giơ mặt lồi, hai cây cây kéo múa cắt ở phía trước, từ nhỏ hoành hành lại bá đạo, trong miệng thường ói bọt, là cái gì?”

“Con cua à.”

“Cho nên ta nói ngươi sẽ đoán được.”

Lúc này người bán hàng rong lấy ra một dây đỏ tua nhét vào trong tay hắn, cười nói với Mai Sóc, “Dễ nhất cũng có thể bị ngươi lật ra được, tiểu thư, nếu không bản thân ngươi đoán một lần nữa?”

“Được.” Mới vừa nói xong, vừa đúng người bên trên đang nhao nhao ầm ĩ tranh một câu đố chữ, ” ‘Linh thai phương thốn, tà nguyệt tam tinh (Phần mộ một tấc vuông, trăng nghiêng ba vạch)’. Phương thốn không phải có núi Phương Thốn sao, tam tinh chính là ba giờ, nhất định là một chữ ‘sán’ (汕).”

“Vậy tà nguyệt này? Nếu ta nói, tà nguyệt chính là trăng rằm, nhất định là chữ ‘vịnh’ (湾).”

“‘tâm’ (心), là một chữ tâm,” Một giọng nam □ thanh nhã, “Tà nguyệt như câu, tam tinh tại thượng (trăng nghiêng như vẽ, ba sao ở trên cao), linh thai phương thốn chính là ý trái tim.”

“Không tệ không tệ, tiểu công tử đoán trúng rồi.” Người bán hàng rong này gở xuống một chiếc đèn hoa sen, sau lưng chàng trai kia dẫn theo hai tiểu thị, một người trong đó nhận lấy, hắn xoay người rời đi, trong đám người đột nhiên có người nói, “Đây không phải là tiểu công tử Khâu gia sao, tài tử đệ nhất trấn Tây Hà, chẳng trách.”

“Hắc, ta nghe nói tối nay Tề đại tiểu thư dựng tháp đèn chính là vì hắn, sao hắn lại tới nơi này giải đố nhỉ?”

“Đây không phải là trời còn chưa tối sao, không bằng chúng ta cũng đến tháp đèn bên kia xem kịch vui đi.”

Đùn đẩy nhốn nháo đi mấy người, Mai Sóc nhìn đèn hoa bên trên, trong lòng thầm nghĩ có muốn mua một cái cho Lâm Xước chơi hay không, người bán hàng rong này men theo tầm mắt của nàng, cười nói, “Tiểu thư, chỗ này ta có mấy đố đèn khó đoán, nếu như ngươi trúng, thì đưa tặng đèn hoa cho ngươi như thế nào?”

Nàng hăng hái lên, “Có cái gì?”

Nàng gở xuống một chiếc đèn kéo quân chỗ cao nhất, chỉ thấy phía trên viết dầy đặc dòng chữ khá hơn chút, “Đây là một cái khó đoán nhất, ngươi tới nhìn một chút như thế nào?”

Mai Sóc nhận lấy đèn tỉ mỉ nhìn thật kỹ, *d&d#[email protected]^d<.com> chỉ thấy phía trên dùng chữ Khải nhỏ nghiêm túc viết:

Xuống lầu, kim trâm liệu trước rơi

Hỏi ông trời, người ở phương nào

Hận vương tôn, vẫn rời đi

Mắng oan gia, nói đi khó giữ

Hối hận ban đầu, ta lỡ miệng

Có đi tới, không lui lại

Đen trắng không cần hỏi

Tách ra không cần đao

Từ hôm nay chớ dựa vào kẻ thù 

Ngàn dặm tương tư vứt đi tiêu

Mai Sóc cười trả lại đèn kéo quân cho nàng ta, người bán hàng rong này cho là nàng đoán không ra, nàng lại nói, “Ta lại cho ngươi viết phần đèn lụa như thế nào?”

Người bán hàng rong này có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn gật đầu, lấy đèn lụa ra, Mai Sóc lấy bút chấm đầy mực, cũng dùng chữ Khải nhỏ viết xuống:

Nguyên tiêu tốt lành, chần chừ ngồi dưới ánh đèn

Tiếng kêu trời, người ở nhà ai

Hận Ngọc nương, không có chút lời tri tâm

Chuyện trước mắt, muốn ngừng mà không được

Từ nay về sau, ta làm vỡ không nói hắn

Luận giao tình, cũng không kém

Nhuộm thành màu đen, không nói được lời nói trong sạch 

Muốn tách ra, trừ phi đao cắt xuống

Cho tới bây giờ, quăng đến tay ta vô lực lại kém

Nghiền ngẫm đắn đo, cửa và Tâm nhi đều là giả

Người bán hàng rong này nhìn đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó kinh ngạc gật đầu liên tục, chỉ vào đèn hoa bên trên với Lâm Xước, “Những đèn hoa này, thích gì, tùy tiện chọn đi.”

Lâm Xước ngẩn ra, lôi kéo vạt áo Mai Sóc, “Thật à?”

Nàng gật đầu, hắn chỉ chỉ một chiếc đèn thỏ nho nhỏ, người bán hàng rong này lấy xuống, nói với Mai Sóc: “Phu quân nhà ngươi cũng thật là không tham lam, ta đây nhiều đèn hoa quế quay, đèn kéo quân hoa lệ như vậy không cần, ngược lại là muốn chiếc đèn thỏ nho nhỏ như vậy.”

Mai Sóc cười vuốt vuốt đầu của hắn, thật ra thì câu đố chữ này, trước kia lúc ở nhà đã chơi chung với lão đại lão nhị, bằng không nàng cũng không thể nào nhanh như vậy là có thể viết ra ngay được. Lâm Xước xách theo đèn thỏ, vào sau khi hai người đi không bao lâu, một bóng người đứng ở trước hàng đèn đó đi qua, ánh mắt lướt qua chiếc đèn nhỏ mới dán ra này, đột nhiên dừng bước, một ngón tay chỉ ngọn đèn kia, mặt như sương lạnh, “Đây là ngươi viết?” 

Người bán hàng rong này không nhịn được sợ run cả người, trang ## bubble giương mắt nhìn bầu trời, tuyết này cũng sắp tan, sao đột nhiên lại hạ nhiệt độ? “Đây là thư pháp của một vị khách mới vừa rồi.”

“Người nào?”

“Chỉ là một người khách nữ.”

Nàng kia nhướng lên lông mày, “Nói rõ một chút, nàng ta đi hướng nào?”

***

Theo màn đêm càng thêm sâu đậm, tháp đèn cũng có vẻ càng ngày càng huy hoàng, trước mặt phía sau cũng đứng không ít người, Mai Sóc đè vai Lâm Xước, “Ngoan ngoãn đừng đi lung tung, cơm tối ngươi cũng chưa ăn, ta đi mua chút bánh trôi chiên dầu trở lại. Nhớ, đứng ở chỗ này nhìn đèn lâu là tốt rồi.”

Lâm Xước gật đầu, nhìn nàng băng qua một con phố bên cạnh, quay đầu lại cúi đầu duỗi ngón tay ra gãi gãi lông tơ dán trên lỗ tai đèn thỏ, “Nhị đệ, sao ngươi lại ở trong đây?”

Từ sau lưng truyền đến tiếng quen thuộc sửng sốt, hắn xoay người liền gặp được Lâm Ảnh đứng ở cách đó không xa.

“Ca ca.”

Lâm Ảnh từ từ đến gần, thấy rõ hắn, ánh mắt càng thêm trở nên kinh ngạc, nói không ra nơi nào thay đổi, nhưng cả người đều không giống nhau. Lâm Ảnh cúi đầu thấy đèn trong tay hắn, “Một mình ngươi?”

“Thê chủ dẫn ta tới.” Lâm Xước muốn nói lại thôi, “Ca ca, ngươi… Ngươi có khỏe không?”

“Ta có cái gì không tốt.” Hắn mở tay ra, “Hiện tại ta ăn ngon ở được, ngược lại ngươi… Thê chủ ngươi đối với ngươi như thế nào?”

“Rất tốt.”

“Nhìn ra được, không nói với ngươi nữa, ta phải đi về, một lát đại tiểu thư muốn tìm người rồi.”

Hắn nhìn Lâm Ảnh đi mất bóng, một tay tiếp tục gãi lỗ tai thỏ, trong lòng luôn nghĩ lần trước nhìn thấy Lâm Ảnh thì dáng vẻ hắn khổ sở. Ca ca, ca ca lớn lên giống với phụ thân như vậy, cho dù vào sau khi phụ thân chết, hắn càng ngày càng xa lánh mình, hắn cũng chỉ là đang tức giận thôi, giống như tất cả mọi người cảm thấy mình là mệnh đoạn chưởng khắc chết phụ thân.

“Tiểu Xước Nhi, chọn một cái.”

“Cái gì?” Hắn quay đầu lại, thấy Mai Sóc cầm trong tay hai bao giấy dầu gói bánh trôi lớn, một cái thì có nửa cái lớn bằng bàn tay, chiên trên mặt vàng óng ánh, nhìn qua giòn giòn.

“Một cái là bánh nhân thịt mỡ heo, một cái là bánh nhân bốn cay, chọn một cái, ta cũng không biết cái nào là nhân gì.”

“Bốn cay?”

“Bốn cay mù tạc, tỏi, hẹ, gừng.” nàng cười đến không có ý tốt, “Chắc rất cay rất rít miệng.”

“Cái này.” Hắn chỉ chỉ một cái kia ở tay phải nàng,  Mai Sóc đưa cho hắn, hắn cắn xuống một cái, trên môi dính đầy dầu sáng bóng, giương mắt thấy Mai Sóc đang nhe răng trợn mắt hít khí, không nhịn được cười ra.

“Cười ta?” Nàng đưa tay xoa xoa dầu trên miệng hắn, “Ngon không?” Ngón tay nhét vào trong miệng, “Ta nên mua hai cái bánh nhân thịt.”

Khói Bếp Ven Hồ

Khói Bếp Ven Hồ

Score 8
Status: Completed Author:

Thể loại: Chủng điền văn - Cổ đại - Nữ tôn
Độ dài: 52 chương + ngoại truyện (khoảng 694 trang word)
Converter: ngocquynh520
Editor: Trang Bubble

Điền viên đánh cá an cư lạc nghiệp, càng an nhàn càng sủng.

Hắn vẫn nghĩ rằng, trong đầu những người phụ nữ ấy, đàn ông chỉ có ba công dụng: làm việc, ấm giường, sinh con.

Cho dù lúc này đây, hắn bị mẹ hắn ép phải tiêu tiền của người phụ nữ đã mua hắn, hắn vẫn không ngộ ra.

Nhưng mà, ngoại trừ việc làm ấm giường, dường như nàng chẳng yêu cầu hắn phải làm gì, nhiều lúc lại xoa đầu hắn rồi gọi Tiểu Quai. Vì sao lại luôn lo lắng cho hắn, thậm chí trèo lên núi hái thuốc cho hắn mỗi khi ốm lạnh, lại dạy cho hắn biết lễ nghĩa chữ viết...

Xong rồi xong rồi, nhất định là hắn bị bệnh. Mỗi lần bị nàng hôn môi thì cả người bắt đầu run, cùng một chỗ với nàng thì trong lòng cảm thấy ngọt, chỉ không gặp một lúc thì bắt đầu nhớ nàng...

Vết sẹo có thể liền lại, đau đớn cũng có thể quên lãng, nhưng mà có ai tới nói cho hắn biết, nếu có một ngày, lúc thê chủ bị một đám phụ nữ người cao ngựa lớn bắt đi, hắn phải làm như thế nào mới có thể tìm nàng trở về?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset