“Bây giờ nàng ấy ở nơi nào? Quỳnh Ba lâu có phải hay không?” Mai Sóc níu lấy cổ áo của Tần Mặc, Tần Mặc chặn lại xoa xoa tay của nàng, “Tam Thiếu, Đại thiếu không có ở trong phủ, nàng đi ra ngoài rồi.”
“Vậy…”
“Vừa là tiểu thị thiếp thân, dĩ nhiên là mang theo cùng đi.” Một câu nói của hắn đánh bay ảo tưởng của nàng, cũng đổ bình dấm chua của nàng. Dám mang Tiểu Quai của nàng theo bên người? “Đi nơi nào?”
“Khánh thành quán rượu của Hoàng gia thành Bắc, tối nay tiệc mời…”
Cửa phòng vốn là mở rộng ra, Mai Sóc còn chưa có nghe xong đã xông ra một bước xa, không ngoài dự đoán, không đến ba bước thì Mai Kế đi lên chặn lại, “Chớ cản trở ta.” Nàng nghiến răng, hung tợn trừng nói.
Mai Kế sửng sốt một chút, đột nhiên giống như là nhớ ra gì đó, lắc mình tránh ra, trong lòng Mai Sóc càng thêm tức giận khó nén, nếu có thể không cản nàng nữa nhất định là lão đại hạ lệnh, rốt cuộc nàng ấy tính chuyện gì?
“Tần quản gia, Tam Thiếu, nàng là sao thế?”
Tần Mặc nhướn mày, đột nhiên cười nói, “Trong nhà vắng lạnh đã lâu, lần này có thể sắp náo nhiệt.”
***
Lâm Xước cách một khoảng thật là xa đi theo người phía trước, không biết sao mình lại đi theo bọn họ ra ngoài, hắn rõ ràng là thay Mai Sóc gọi quản gia, kết quả gặp phải Đại thiếu mặt lạnh này, còn có một hộ vệ trẻ tuổi, hỏi hắn một đống vấn đề.
Rõ ràng nói với hắn là dẫn hắn đi gặp A Sóc, kết quả lúc này cũng sắp ra khỏi Mai phủ rồi. Hắn vặn ống tay áo, hắn muốn A Sóc.
Mai Bình quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói khẽ với Mai Kỳ: “Đại thiếu, không phải ngươi cảm thấy đầu óc người này không dùng tốt lắm sao?”
“Thế nào?”
“Ngươi nghĩ, một lát hắn nói mình là tiểu thị Mai gia, không biết Tam Thiếu, kết quả vừa nghe thấy chúng ta muốn dẫn hắn gặp Tam Thiếu, lại lập tức hấp ta hấp tấp đi theo, muốn giả bộ cũng có thể giả bộ giống chút nữa chứ?”
“Nửa đoạn trước, là lão Tam dạy, phía sau, chính là tự mình muốn rồi.” Mai Kỳ dừng bước, “Đến rồi.”
Mai Kỳ đi tới trước bậc thang cửa lớn, quay đầu thấy Lâm Xước đứng ở cửa quan sát hai tòa sư tử đá, “Đi vào.” Hắn hình như đang mất tập trung, Mai Kỳ lại lập lại một lần, hắn mới theo tới.
Mai Bình tiếp tục lắc đầu, đầu óc không dùng được, phản ứng trì độn, còn thích đi vào cõi thần tiên. Đại thiếu, ngươi lại là tội gì, dáng vẻ như vậy dạy thế nào cũng không thể đi qua cửa này của lão chủ tử, trừ phi, trời rơi mưa đỏ.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Mai Kỳ đột nhiên hỏi, Lâm Xước rất kinh ngạc nàng sẽ hỏi mình vấn đề, trước đó đều là tên hộ vệ kia đang mở miệng nói chuyện với mình, a một tiếng, “Sư tử.”
“Có gì đáng nhìn?”
“Bên trái dưới chân đạp cầu, bên phải dưới chân là sư tử nhỏ.”
“Đạp cầu chính là cái, đạp Sư Tử nhỏ chính là đực.”
“Hoá ra là dạng như vậy.” Hắn đột nhiên nhớ tới Mai Sóc khắc đôi sư tử kia trên cái hộp cho hắn, ngẩng đầu hỏi, “Đại thiếu, Tam, *Tam Thiếu ở chỗ này sao?”
“Đi vào lại nói.”
Mai Kỳ quay người lại, mới vừa bước vào cửa chính Hoàng phủ, thì có một phụ nữ trung niên mập mạp nhiệt tình tiến lên đón, “Ôi chao, Mai đại thiếu, rốt cuộc ngươi có thể tới rồi.”
“Đến, mau mời mau mời, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị xong, chỉ chờ đại thiếu ngươi vừa tới, là có thể mở tiệc.”
“Đợi lâu rồi.”
“Đại thiếu, trước đó ngươi phái người tới nói còn phải dẫn một người khách đến, là Nhị thiếu hay là Tam Thiếu?”
“Đều không phải vậy.”
***
Lòng Mai Sóc như lửa đốt thấy đến thành Bắc, tòa quán rượu này mới vừa làm xong, các loại công cụ với vật liệu gỗ dùng còn dư lại cũng còn chưa chuyển đi, cửa còn có người đang đang quét dọn, thấy thế nào cũng không giống như là bộ dạng có thể bày tiệc rượu. Nàng đứng ở cửa, một giọng nói truyền đến từ sau lưng, “Tam tỷ, sao tỷ lại ở trong đây?”
Nàng quay người lại, cô gái đối diện chỉ trên dưới hai mươi, cũng là một vẻ từng trải, trên người tràn đầy bụi bậm, thắt lưng giắt thước đo, “Đoan Nguyệt, không phải Hoàng gia mở tiệc ở chỗ này ư?” Nàng túm lấy Mai Đoan Nguyệt, vội vàng hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, hôm nay chúng ta mới làm xong. Bữa tiệc này là ở Hoàng phủ.”
Mai Sóc ngửa mặt lên trời gần như là muốn gầm rú, chỗ kia không phải cách Mai gia hai con đường, nàng lại băng qua nửa thành.
Nàng chạy đi giống như là lửa thiêu mông, kéo một con ngựa ở cửa tửu lầu, quay người liền lên, “Đoan Nguyệt, cho ta mượn ngựa.”
“Tam…” Mai Đoan Nguyệt còn muốn gọi nàng nhưng không kịp, lắc đầu đi trở về trong quán rượu tiếp tục kiểm tra đường nối tay vịn cầu thang, tốt nhất không nên có chỗ cần làm lại, tối nay nàng còn muốn kết thúc công việc sớm chút.
***
Bữa gia yến này coi như là tiệc cảm tạ xem như kết thúc làm xong quán rượu, chỉ có ba người, cái bàn tròn lại lớn đến khác thường, Mai Kỳ ngồi hướng Nam, Hoàng Cửu ở đối diện nàng, cách chỗ Mai Kỳ không gần không xa còn có một chỗ ngồi, Mai Bình đứng ở sau lưng hắn, Hoàng Cửu có chút không rõ vì sao nhưng cũng không mở miệng hỏi. Mai Bình âm thầm cảm khái, đây còn không phải là vì thuận tiện gần kề giáo dục nhưng lại cứ không thể quá gần.
Hắn nhìn một vòng, lại hỏi, “Tam Thiếu đâu?”
Mai Kỳ không để ý hắn, Hoàng Cửu vỗ tay một cái, bên cạnh có tiểu thị đi lên đưa tới một chén nước trà, chỉ là ở bên cạnh Mai Kỳ đặc biệt sắp xếp một gã sai vặt. Lâm Xước đang cảm giác khát nước, nhận lấy lại như muốn uống, Mai Kỳ nhỏ giọng, “Súc miệng, nhổ ở trong khay.”
Hắn muốn nuốt xuống một hớp nước trà đang ngậm trong miệng, bị nàng vừa hù dọa như vậy, một hơi toàn bộ sặc ở cổ họng, che miệng không nhịn được ho khan, tiểu thị bên cạnh thấy thế, vội vàng đưa khăn ướt lên.
Khóe mắt Mai Kỳ co rút một cái, mình nhổ nước súc miệng ở trong khay trà gã sai vặt bên cạnh đưa tới.
Hoàng gia làm chính là buôn bán quán rượu, 0di33xn0dafnl330fys0doon coi trọng nhất đối với ăn, dù là gia yến (tiệc nhà) cũng dùng tiệc bát trân (tám món trân quý) trong bát trân chín âu chiêu đãi khách quý. Bát trân gồm long can (gan rồng), phượng tủy, thai báo, lý vĩ (đuôi cá chép), hào chích (chả chim), tinh thần (môi tinh tinh), hùng chưởng (chân gấu), tô lạc thiền (ve nấu sữa béo), trừ đuôi cá chép, chân gấu với tô lạc thiền, ngũ trân khác theo thứ tự là lấy tổ yến, vây cá, cầy hương, gà cảnh, môi cá nhám thay thế.
Có điều hôm nay Hoàng gia lên món thứ nhất tổ yến cũng là một món dùng đông qua (bí đao) giả trang chén đựng, sợi bí đao làm nguyên liệu chính của tổ yến chay. Bên cạnh có tiểu thị đổ ra ở trong chén đưa lên, Lâm Xước mới vừa bị hù dọa, lúc này cũng không dám sờ vào, chỉ nhìn Mai Kỳ.
“Mai đại thiếu.” Hoàng Cửu đột nhiên đứng dậy, một tay cầm ly, “Hôm nay ta nhất định phải kính ngươi một ly, đợi đến lúc quán rượu khai trương, lại mời ngươi vui lòng tới uống mấy chén.”
Mai Kỳ cầm ly của mình không đứng lên, gã sai vặt tới rót đầy rượu vào, ly rượu đang đưa đến khóe miệng muốn uống vào, thủ vệ ngoài cửa đột nhiên chạy vào nói với Hoàng Cửu: “Gia chủ, Mai Tam thiếu ở ngoài cửa lớn, nhất định muốn đi vào, nói là hết sức khẩn cấp muốn tìm Mai đại thiếu.”
“Tam Thiếu cũng tới, vậy thì thật là đúng lúc quá, cùng ngồi vào bàn tiệc.” Lời nàng còn chưa nói hết, đã nghe thấy loảng xoảng một tiếng, quay người nhìn lại, thì ra là thiếu niên ăn mặc tiểu thị mà Mai Kỳ mang tới đột nhiên đứng lên, trong tay Mai Kỳ đang cầm ly rượu, thình lình bị hắn va chạm, ly rượu đột nhiên rơi xuống, rơi ngay vào trong chén tổ yến chay kia, nước canh văng lên, một chút in ở trên quần áo của nàng.
Mấy tiểu thị đồng thời luống cuống tay chân đi lên thu dọn sạch sẽ, không ai chú ý tới trong cổ Mai Kỳ nổi lên vết màu đỏ tươi. Mai Bình nghiêng mặt, không đành lòng nhìn nữa, Đại thiếu, nói ngươi chính là đang tự mình chuốc lấy cực khổ, chuyện như vậy để cho Tam Thiếu tự mình giải quyết được rồi.
Hoàng Cửu kêu gọi người làm thêm chỗ ngồi, Mai Sóc đi vào cửa, ánh mắt vững vàng khóa ở trên thân người đứng lên kia, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Món ăn thứ hai đang đưa lên, trong mâm lớn toàn bộ đầy gà đất, có người đặc biệt phụ trách cắt ra, thì ra là trong bụng gà nhét vây cá.
Mở tất cả, mùi thơm nứt mũi xông tới mặt. Nhìn Mai Sóc, Lâm Xước đột nhiên phát hiện mặc dù buổi trưa mình ăn thật nhiều, lúc này lại bắt đầu có khẩu vị, giống như là đói bụng.
Thêm chỗ ngồi ở bên tay phải Mai Kỳ, mà Lâm Xước đang ngồi ở bên tay trái nàng, Mai Sóc đi qua từ phía sau hai người, vỗ vỗ bả vai Lâm Xước ý bảo hắn ngồi xuống, mình kéo chỗ ngồi đến bên cạnh Lâm Xước, chỗ ngồi cả cái bàn tròn hiện ra một loại kết cấu quỷ dị, Mai Kỳ phía Nam, bên cạnh ấy là thiếu niên kia, bên cạnh thiếu niên lại là Mai Sóc, mấy người này cũng cách tương đối gần, nhất là Mai Sóc và thiếu niên kia. Mà Hoàng Cửu thì một mình ngồi ở đối diện, tràn đầy hứng thú quan sát đánh giá đối với tỷ muội Mai gia và thiếu niên ở giữa kia.
Thật vất vả ngồi vào chỗ của mình, món ăn thứ ba cũng đến rồi, thịt cầy hương xào lăn, vị cay xông mũi, Mai Sóc cám ơn tiểu thị đưa khăn ướt lên, tâm trạng tốt nhìn hắn ăn vây cá giống như hút miến.
“Hắn ăn đồ phát ra âm thanh quá lớn.” Giọng Mai Kỳ lạnh lùng truyền đến.
“Ta thích nghe.” Mai Sóc nhíu mày, múc toàn bộ vây cá trong chén mình bỏ vào trong chén hắn, dù sao nàng ấy chắc chắn cũng đã biết, cũng không cần thiết che giấu.
“Người khác sẽ không thích.”
“Đến, Tam Thiếu, ta cũng kính ngươi một ly.” Hoàng Cửu cười đứng lên, Mai Sóc cầm ly rượu lên, “Bà chủ Hoàng khách khí, quán rượu khai trương, ta nhất định sẽ đi cổ vũ, ai cũng biết ở trong Phong thành này, nói đến đồ ăn, nếu Hoàng gia xếp hạng thứ hai, thì không ai dám xếp thứ nhất rồi.”
Tâm tình Hoàng Cửu thật tốt, ý bảo người làm đi thúc giục phòng bếp gấp rút mang thức ăn lên, gà cảnh nướng, môi cá nhám xào dấm, canh đuôi cá chép loãng, chân gấu kho tàu, cuối cùng một món tô lạc thiền chiên dầu.
Lâm Xước chết sống không chịu đụng chân gấu này, cuối cùng Mai Sóc thay hắn bới thêm một chén cơm hương lá sen nữa, tiếp theo đứng lên lại bới thêm một chén nữa đưa đến trước mặt Mai Kỳ, “Lão đại.”
Mai Kỳ nửa giương mắt nhìn nàng, trang ## bubble trong cổ vết đỏ đã từ từ lui xuống, nhận lấy cơm, “Ngày mai bắt đầu trở về xưởng đi.”
“Lão đại.”
Mai Kỳ tự mình nói tiếp: “Bà nội lập tức sẽ trở lại.” Nàng liếc mắt nhìn Lâm Xước một cái, “Không phải ngươi muốn tiểu thị thiếp thân?”
“Ta đi.” Nàng cắn răng, uy hiếp nàng? Hừ, không phải là trở về xưởng ư, lại không có nghĩ là nàng ấy muốn ra tay. Nàng nhìn người bên cạnh không hề bị lay động đang ăn cơm, nghĩ đến hắn hoàn toàn không có chú ý họ đang nói cái gì. Mai Sóc mềm xuống hàng mi nét mày, thõa mãn nhìn hắn, dù sao nàng từng nói, nàng sẽ chỉ lại động đao lần nữa vì một người, mà người kia, nàng đã sớm tìm được.