“Tam Thiếu, Tam Thiếu.” Mới đến nửa đường, Mai Sóc đã bị người ngăn lại, “Tứ tiểu thư bảo ta trở về Mai gia tìm ngươi, vừa vặn gặp được ngươi rồi.”
“Thế nào?”
“Ngươi nhanh đến Hoành Chi hiên xem một chút, tất cả vật liệu gỗ đều bị mọt rồi.”
“Mọt rồi hả?” Mai Sóc nhướng lông mày lên.”Biết rồi, ta đi ngay.”
“Vậy hương phấn kia…” Lâm Xước ngửa đầu lên quay đầu lại nhìn nàng.
“Đợi chút.”
“Tam Thiếu, còn có việc?”
“Ngươi đến một cửa hàng hương phấn bên cạnh Túy Tuyết câu lan, tìm nam nhân điều hương phấn kia, ta mặc kệ ngươi muốn nói cũng tốt, trói cũng được, dẫn hắn trở về Mai gia.”
“Trở về Mai gia?”
“Ừ, đến đó ngươi cứ nói mang điều hương phấn tới, tự nhiên có người chú ý ngươi.”
“Được, ta sẽ đi ngay.”
Bản thân nàng quay đầu ngựa lại, không đi đường cái, trực tiếp qua ngõ nhỏ, dừng ở cửa lớn Hoành Chi hiên. Nàng nhảy xuống ngựa, giang hai tay ra, ở trên lưng ngựa Lâm Xước sững sờ nhìn nàng.
“Xuống.”
“Phải xuống thế nào?”
“Chân kia vắt qua, nhảy xuống, ta đỡ.”
Ở trên lưng ngựa, hắn từ từ muốn vòng một chân qua, thân thể không ngừng ngửa ra sau, chân còn chưa có qua, thân thể lại ngã xuống trước, Mai Sóc chợt đón được hắn, hắn nhỏ giọng oán trách nói, “Cái mông ngã thật là đau.”
“Ta xoa xoa.” Nàng xem như thật đưa tay xuống dưới, doạ sợ đến Lâm Xước xoay người né ra, đây là đang ở trên đường cái.
“Buổi tối trở về xoa cho ngươi.” Nàng khẽ cúi người xuống, dán vào bên lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, hắn nghiêng đầu không để ý tới nàng, sau tai triệt để hiện ra màu hồng nhàn nhạt.
“Tam tỷ.” Mai Đoan Nguyệt lao ra từ cửa lớn, “Ngươi đã tới thật rồi.”
“Thế nào?”
“Ngươi đi xem một chút, ta chưa từng thấy vật liệu gỗ bị mọt thành bộ dạng này.”
***
Mai Sóc ngồi xổm người xuống, đưa tay nhặt một mảnh gỗ vụn nhỏ bị đục rỗng từ từ ma sát ở đầu ngón tay, trên vật liệu gỗ đều là mảnh vụn dạng bột màu trắng, còn có một chút dính liền ở chung một chỗ, nàng đưa tay nhấn một cái ở trên vật liệu gỗ nhìn như hoàn chỉnh, mỏng manh toàn bộ sụp đổ xuống, bên trong đã sớm bị đục rỗng.
Mai Đoan Nguyệt đứng ở sau lưng nàng, “Ta điều tra, thật ra thì thật sự bị mọt rất lợi hại đều là gỗ Tê Phượng, thứ khác cũng chỉ là ở giáp ranh nối liền với gỗ Tê Phượng bị mọt hết một chút.”
Lâm Xước đứng ở bên cạnh nàng, hai tay khoác lên trên đầu gối của mình, nhìn vật liệu gỗ một chút, lại nhìn nàng một chút, “Là lũ kiến sao?”
“Xem ra là như vậy, nhưng mà gần đây thời tiết khô ráo, không nên lại có nhiều như vậy. Huống chi, hàng năm đều sẽ có vật liệu gỗ bị mọt, mọt đến lợi hại như vậy thật đúng là lần đầu thấy.”
“Lại nói, bọn họ cũng sẽ không đến nỗi chỉ chọn gỗ Tê Phượng.” Mai Đoan Nguyệt nhíu lông mày, “Bên Cù Tiên cũng đã xảy ra chuyện.”
“Nhóm vật liệu gỗ này có cái gì đặc biệt sao?”
“Nhóm gỗ Tê Phượng này đều là gần đây đại tỷ đi ra ngoài tìm thấy nguồn gỗ mới.”
“Từ đâu tới?”
“Muội không biết.”
Mai Sóc bẹp bẹp môi, trương mục của lão đại chỉ có chính nàng biết, xem ra phải đợi nàng tỉnh lại mới biết nhóm vật liệu gỗ này là từ đâu tới rồi. Nàng đứng lên, “Trước đó dựng lầu từng dùng nhóm vật liệu gỗ này sao?”
“Không có, ai lại dùng gỗ Tê Phượng dựng lầu vô cùng bạo tay như vậy.”
“Vậy thì tốt, xem ra những thứ này cũng chỉ có thể chẻ củi đốt, ta đến Cù Tiên xem một chút.”
Mai Đoan Nguyệt gật đầu, đột nhiên nhìn Lâm Xước hỏi, “Tam tỷ phu của muội à?”
“Ngươi cứ nói đi?”
“Có phải là muội còn phải kêu tiếng kêu sư phụ hay không?”
“Đoan Nguyệt, hắn nhỏ hơn ngươi.”
“Muội chỉ là nói một chút thôi.” Nàng ấy xoay người, rút ra thước đo ở eo khoa tay múa chân trên đống vật liệu gỗ kia, trong miệng lầm bầm lầu bầu, “Một đao chẻ ra bao dài thích hợp đây?”
Mai Sóc dẫn theo Lâm Xước đi ra ngoài, đã nghe nàng ấy đang một mình nói thầm ở chỗ này, “Muội nghe nói trong nhà có vị khách, tam công tử Lâm gia Du Châu, Lâm gia Du Châu này lại là thế gia đồ sứ…”
***
Mãi cho đến giữa trưa ngày đó, Mai Sóc mới bể đầu sứt trán trở lại Mai gia, đầu mệt mỏi đặt ở vai Lâm Xước, “Ngươi nói ta làm gì phải tự chui đầu vào lưới, chạy tới vào lúc này?”
“Không biết.” Hắn nhón chân lên muốn lau mồ hôi trên ót cho nàng. “Những vị khách kia đều thật dữ.”
“Ừ, cho nên nói buôn bán người chết khó làm nhất.”
“Nhưng quan tài người thân người ta bị mọt, không thể yên nghỉ, tức giận cũng rất bình thường mà.”
“Ôi.” Nàng lắc đầu liên tục, “Còn dư lại cái khó làm nhất kia, thì ta không giải quyết được, người nào thích quản lý người đó đi.”
Vào cửa chính, Lâm Xước đi theo phía sau nàng, cách một khoảng cách, đi tới phía Hạm Đạm viện, mới vòng qua mặt hồ còn chưa bước vào cổng tò vò, đã nghe thấy một giọng nam giòn giã châm chọc, “Ta đã nói hoa văn gỗ tê chính là hoa quế, mùa này, ai cũng không lần ra được, nếu ngươi có bản lãnh khiến hoa quế nở vào mùa xuân ngươi đi được rồi, ta không ngăn cản ngươi nữa.”
Không ai đáp lại, hắn tiếp tục nói, “Còn nữa, ta đói rồi, các ngươi chính là đối đãi khách như thế?”
“Thượng Quan công tử, mời tới bên này.”
Ngay sau đó thì gặp được một bóng dáng màu đỏ đi theo phía sau Mai Bình ra ngoài, Mai Sóc duỗi ra ngón tay gãi gãi đầu, “Hoa quế, chẳng phải là phải đợi đến mùa thu?”
Đang nói, Tần Mặc cũng đi ra theo sau lưng Mai An, “Hoa quế đến mùa thu mới mở, khi đó nào còn ong mật, đổi một loại hoa khác thử xem.”
“Nhưng đại phu nói, nếu đại thiếu mẫn cảm nhất với loại phấn hoa này, thì trong nọc ong của loại phấn hoa này khả năng thành công tương đối lớn.” Ngoài miệng Tần Mặc nói như vậy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chờ đại thiếu mình tỉnh, nếu mà biết nọc ong có thể trị tận gốc bệnh nàng, chỉ sợ là hoa gì cũng sẽ đi thử một lần thôi.
“Hoa gì không được, cứ là hoa gỗ tê.” Mai An nâng mắt, khi thấy Mai Sóc đứng ở dưới cầu đá, sau lưng còn đi theo chàng trai trẻ tuổi kia, “Lão Tam và chàng trai kia…”
Trên lưng Tần Mặc không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cố gắng khống chế giọng của mình, nếu mà làm hỏn chỉ sợ Tam Thiếu sẽ chẻ mình giống như chặt cây, “Tam Thiếu là thích Lâm công tử kia rồi, chỉ chờ lão chủ tử người đồng ý, đại thiếu sẽ chuẩn bị phái người đi cầu hôn hạ sính.”
“Thích?”
“Lão chủ tử, Lâm công tử này là người tao nhã lễ độ, tính tình lại tốt, cưới hắn chắc hẳn Tam Thiếu cũng có thể kiềm lòng lại, an phận ở lại trong nhà.”
“Nãi nãi.” Còn chưa nói hết, Mai Sóc đã cao giọng kêu bà, bước vài bước lớn qua, “Người nhớ Thủy gia Thành Đông kia?”
“Nhớ, thế nào?”
“Gỗ Tê Phượng trong xưởng chúng ta bị mọt, mấy cổ quan tài làm xong cũng bị mọt rồi, việc khác ta đều xử lý tốt, chính là chỗ vị Thuỷ đại nương này, nói gì thi thể chính quân bà nhất định phải nhập quan hạ táng vào ba ngày sau, bây giờ trong tay chúng ta một chút gỗ Tê Phượng rất tốt cũng không có, bà ấy lại không chịu lấy vật liệu gỗ khác, nếu không người đi nói với bà ấy một chút?”
“Con gái bà ấy là phủ đài Phong thành.”
“Ta biết.”
“Ngày mai, ngươi mời bà ấy tới trong nhà làm khách, nhớ phải dùng tiệc toàn cá chép.”
Mai Sóc đang muốn hỏi lại, bà đã xoay người rời đi, tầm mắt quét qua ở trên người Lâm Xước, từ từ đi lên cầu đá.
Mai Sóc lôi kéo Tần Mặc, “Tại sao phải dùng tiệc toàn cá chép?”
“Có lẽ Thuỷ đại nương kia thích ăn cá chép.”
“Cẩn thận.” Tiếng Lâm Xước truyền đến, Mai Sóc bị sợ vội vàng quay đầu, đã thấy Mai An thiếu chút nữa trật chân ngã ở trên bậc thang, Lâm Xước đang một tay đỡ bà, “Vậy thì đỡ ta trở về.”
“À.” Hắn ngoan ngoãn cùng đi phía sau, Mai Sóc không ngừng xoay vòng tại chỗ, nhỏ giọng, “Trình Lăng đâu? Chạy đi chết chỗ nào rồi, không phải vẫn đi theo sao?”
“Tam Thiếu.” Tần Mặc nắm chặt lấy vai của nàng, “Ngươi suy nghĩ một chút, đây là một hiện tượng tốt, phải hay không?”
“Tốt cái rắm, nói hai câu là lòi ra rồi.” Nàng nhìn bóng người xa dần, “Không được, ta phải đi theo.”
“Tam Thiếu, ta khuyên ngươi chính là đừng đi mới tốt.”
“Tại sao?”
“Ta cảm thấy là một mình hắn ngược lại cũng còn tốt, ngươi vừa đi vậy tuyệt đối là tăng nhanh tốc độ lộ.”
***
“Bà thật sự không làm khó dễ ngươi?”
“Không có, bà hỏi ta có phải gọi là Lâm Xước hay không. Ta nói dạ, sau đó bà còn hỏi chút chuyện đồ sứ, A Sóc, làm sao ngươi biết bà sẽ hỏi? Ta bèn nói tất cả ngươi nói cho ta biết ở trên đường.”
“Chỉ như vậy?”
“Ừ, bà đến trong viện thì có rất nhiều tôi tớ đi lên hầu hạ, bà lại để cho ta trở về.”
Thoạt nhìn hình như tốt hơn so với nàng tưởng tượng, Mai Sóc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đầu của hắn, “Tốt lắm, hiện tại cởi quần áo nằm trên giường đi thôi.”
Lâm Xước trợn tròn mắt, “Ngươi…Ngươi cũng ngủ nơi này?”
“Ta nói muốn xoa cho ngươi, ngươi quên rồi.” Nàng cởi quần áo của hắn, “Hại ta lo lắng lâu như vậy, ngươi không cảm thấy nên bồi thường ta một chút sao?”
“Ừ.” Hắn nằm lỳ ở trên giường, trong miệng không nhịn được tràn ra rên rỉ khe khẽ, Mai Sóc mặc áo đơn, hai chân ngồi xổm ở bên người hắn, đôi tay đẩy từ bờ mông một mạch dùng sức dọc theo xương sống lên trên, dừng lại ở cổ, “Sao rồi, còn đau?”
“Không, không phải.”
“Ta còn tưởng rằng rất lâu không có ấn cho ngươi, ngươi lại bắt đầu đau.” Nàng thở hổn hển, dừng động tác lại, thân thể khẽ nhoài người về phía trước, nâng cao ở phía trên hắn, “Xoay người lại.”
Lúc này trên người hắn cũng không mặc gì, hai tay chống ở trước ngực từ từ quay người sang đối diện nàng, trên gương mặt còn vọt lên hai đóa mây hồng nhỏ, trong cổ cũng hiện ra màu sắc trắng trẻo mũm mĩm, Mai Sóc cúi đầu mút vào xương quai xanh của hắn, hắn dựa lưng vào trên giường, trên xương bả vai mới vừa được đấm qua có một tý đau nhức, bả vai khẽ giật giật nhưng vẫn bị nàng phát hiện. “Thế nào? Trên lưng đau?”
Hắn gật đầu lại lắc đầu, Mai Sóc cười khẽ, “Một hồi phải một hồi không phải.” Nàng ngồi dậy, ôm hắn giạng chân ở trên người mình, kéo ra hai chân quấn ở bên hông mình, tiếp tục cúi đầu tỉ mỉ liếm hôn ở giữa cổ hắn.
“Ừm.” Hắn không ngừng phát ra rên rỉ mềm mại đứt quãng, người dưới bị nàng ôm trọn thật chặt, cũng không có động tác nữa, một tay hắn nắm cánh tay của nàng, một tay khoác lên trên vai nàng, bản năng nhẹ nhàng lắc lư eo của mình, Mai Sóc tiếp tục hôn hắn, tiếng rên khe khẽ không ngừng tràn ra từ giữa cánh môi khít.
***
Sáng sớm hôm sau, ngoài phòng truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh, Mai Sóc ngồi dậy mặc quần áo thật nhanh, khi hắn mê mê mang mang mở mắt ra thì chạm khẽ một chút trên mặt, “Ngủ tiếp, ta phải đi rồi.”
“Ưmh.” Hắn ngủ đến đần độn u mê, lại nhắm nghiền hai mắt, Mai Sóc vừa mặc áo khoác vừa lắc đầu, “Bán ngươi cũng không biết.”
Ra khỏi Tùng uyển, đang trở về Hạm Đạm viện vừa vặn gặp gỡ với Tần Mặc đối diện trên cầu đá, “Tam Thiếu.”
“Mặc thúc, có chuyện gì sao?”
“Tối hôm qua ngươi qua đêm ở nơi nào?” Mặt hắn không chút thay đổi, trong tay còn bưng khay.
“Đây là cho ai, cần Mặc thúc tự mình đưa tới?”
“Đừng đánh trống lãng.”
“Ta thì, cái đó, Tùng uyển.”
“Tam Thiếu.” Hắn thở dài nói, “Chỉ mấy ngày thì ngươi không thể kiềm chế một chút. Đợi đến lúc đại thiếu tìm người trực tiếp cầu hôn hạ sính, nếu lúc này lại lộ ra, ngươi muốn khóc cũng không kịp.”
“Làm sao lại như vậy?”
“Đừng nói ta không nhắc tỉnh ngươi, Trình công tử kia lại là ở tại đối diện Trúc uyển.”
“Được rồi, ta trở về qua đêm trong phòng mình.” Nàng giang hai tay ra, “Tiệc toàn cá chép kia, chuẩn bị xong chưa?”
“Cái khác đều tốt, chỉ là món cá chép hóa rồng, nhất định phải tại chỗ mổ đao lấy miếng cá, không thể xảy ra lỗi, ta không biết nên chọn đầu bếp nào.”
“Ta tới là được.”
“Tam Thiếu, không phải là ta muốn đả kích ngươi, đây không phải là đang khắc gỗ còn phải đổi đao Hoa Hồ Điệp, ngươi được không?”
“Vậy…” Nàng đảo tròn mắt, cười nói, “Ta đột nhiên nghĩ đến ứng cử viên thích hợp nhất.”