Tháng sáu năm nay, bụng Thượng Quan Phức đã lớn hơn tám tháng, đến gần chín tháng, Trình Lăng lại là lớn bảy tháng. Theo lý, nói thế nào cũng là Thượng Quan Phức sinh trước, trên thực tế, chính là sản công Quân Hạ đở đẻ cho Lâm Xước kia cũng đã ở lại Mai gia trong một phòng ở Hạm Đạm viện, thuận tiện lúc Thượng Quan Phức đau bụng sinh hễ kêu là tới.
Còn chưa có vào ngày sơ phục (ngày đầu tiên của kỳ đầu mùa nóng), nhưng là chửa phu lớn bụng luôn rất dễ dàng nóng. Tối hôm đó, Mai Đoan Nguyệt bởi vì công việc xưởng quấn thân, khi về đến nhà trời đã tối, cửa sổ phòng mở rộng, Trình Lăng sinh mở quần áo ra nằm ở trên giường trúc dưới cửa, ngực lộ hết ở bên ngoài. Thấy vậy, Mai Đoan Nguyệt nổi lên tức giận không tên, cửa sổ này lại dựa vào sân, mặc dù bình thường không có người nào sẽ tới, nhưng mà ngộ nhỡ có người đi qua, vậy cảnh đẹp chỉ thuộc về nàng chẳng phải sẽ bị người thấy không sót gì?
Trình Lăng híp mắt thổi gió lùa tiến vào cửa sổ, đang có chút thoải mái, đột nhiên quần áo bị người chợt kéo lên, hắn mở mắt ra, đối diện với nàng. “Nàng trở lại rồi.”
“Ừ.”
“Mệt không?”
“Ừ.”
Lại tới nữa rồi, vĩnh viễn trả lời một chữ không thay đổi, “Đầu gỗ lớn nói một câu với đầu gỗ nhỏ.”
Mai Đoan Nguyệt ôm hắn đi tới trên giường, lệ thường tính cúi đầu dán vào bụng của hắn khẽ hừ nhẹ hai tiếng, có lẽ trừ chính nàng, không ai biết nàng hừ là âm gì.
Hơi thở nóng hừng hực, gãi cho thân thể hơi ra mồ hôi của hắn ngứa một chút. Trình Lăng cười giật giật ở trong lòng nàng, uốn éo người, nàng mới vừa ngẩng đầu lại cúi xuống. Trong lòng Trình Lăng rung động, ánh mắt này của nàng hình như gần đây thường xuất hiện.
Ánh mắt nhịn gần chết lại không thể không nhịn.
Hắn bị đặt vào trên chiếu, Mai Đoan Nguyệt ngồi ở bên giường. Trình Lăng dùng chân đá nàng một cái, “Này, đầu gỗ lớn.”
“Ừ.”
“Thật ra thì nàng không cần luôn chịu đựng, ta không có yếu ớt như vậy.”
Nàng nhìn hắn một cái, không nói gì, thật ra thì nàng vẫn đang hối hận, lúc Mai Sóc ở đây, tại sao không hỏi xem rõ ràng, rốt cuộc lúc nào thì có thể chạm vào hắn, lại phải chú ý những thứ gì. Hiện tại bản kinh sinh sản sống kia đã đi rồi, nàng lại không muốn đi hỏi sản công.
Hắn ngồi dậy, đôi tay nằm ở trên vai nàng, cằm đặt lên, “Ta liên tục ra mồ hôi, nếu như nàng không ngại nóng thì…”
Cuối cùng Mai Đoan Nguyệt không chịu nổi hắn trêu chọc, cộng thêm hắn vốn không có mặc quần áo gì, ngón tay bắt đầu tự do ở toàn thân hắn. Ngay lúc nàng cởi ra áo ngoài của mình, lúc hắn đã khó nhịn, Trình Lăng đột nhiên phát ra một đợt ưm. Mai Đoan Nguyệt dừng lại động tác, một tiếng này, khác biệt với lúc hắn rên rỉ động tình bình thường, giống như là mang theo đau đớn, “Sao thế?”
“Đau, bụng, giống như…” Không đợi hắn nói xong, người trước mặt đã không thấy bóng dáng, không cần chốc lát, người đàn ông lớn tuổi cả người quần áo xốc xếch bị nàng xách đi vào.
Quân Hạ nhiều lần phàn nàn, sao phụ nữ của Mai gia này đều là một bộ giọng điệu, chỉ thích xông tới vào lúc người ta thay quần áo, còn xách đi, đến cả chân cũng không cho ông chạm đất.
Nghĩ đến bên đại thiếu kia còn có một lần, ông lại không nhịn được muốn rên rỉ, ông đã lớn tuổi rồi, nhưng ông cũng là người đàn ông, thật là một chút thể diện cũng không cho.
Trình Lăng sinh là Thất Tinh, sinh non bảy tháng, vết nứt phía trên thêm một cây kéo mới sinh ra đứa bé. Đợi đến toàn bộ thu dọn xong xuôi, tiểu thị đi ra cửa cầm đi hai bồn máu lớn. Thật ra thì chảy máu cũng không nhiều, nước trong bị nhuộm đỏ cả, thoạt nhìn thì hơi nhiều chút, đáng sợ chút.
“Tứ tiểu thư, cục cưng tên gọi là gì?” Trong tay Quân Hạ ôm bé gái sơ sinh mới vừa sinh ra, toàn bộ mũi miệng còn nhíu chung một chỗ, nửa ngày cũng không có khóc. Ông có chút lo lắng, thêm một cái vỗ ở trên mông nhỏ, vẫn là không có phản ứng.
“Thật xấu.”
Vẻ mặt Mai Đoan Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nhìn rất lâu, mới toạt ra một câu nói như vậy, “Cứ kêu là Mai Sửu (xấu xí) là được.”
“Không được.” Trình Lăng đột nhiên hét lớn lên, đối với một chàng trai sinh non mà nói, sức lực như vậy thật đúng là hiếm thấy.
“Mai Sửu chính là không xấu xí, không tồi.” Quân Hạ xoay thân thể, muốn cho cục cưng khóc ra thành tiếng.
“Không được, khó nghe muốn chết.”
“Mai Sầu?” Mai Đoan Nguyệt suy nghĩ một chút, sửa lại âm điệu, không có phiền não, thật tốt.
“Đúng vậy, giống như nương nàng vậy, đều là đầu gỗ, ở đâu ra buồn?”
Lúc Mai Sầu sinh ra, Mai Sóc không biết chút nào. Ngày đó, Tây Hà đang rơi xuống mưa rào có sấm chớp, mưa như trút nước đánh vào nóc nhà, trên bệ cửa, âm thanh như trống. Mai Sóc đóng chặt cửa phòng, sân sau phía dưới vật liệu gỗ cũng lót một tầng đáy, dùng vải bố không thấm nước bọc hai tầng.
Lâm Xước đứng ở cửa sổ, tuy là trời mưa xuống ở nhà cảm giác rất tốt, ấm áp thoải mái, nhưng hắn vẫn là có chút lo lắng Tiểu Quy và Tiểu Xác của hắn không biết tránh mưa ở nơi nào, năm nay mưa rào có sấm chớp đặc biệt lớn.
Mai Bạn đang đứng ở bên cạnh hắn, ngước đầu kéo vạt áo hắn, “Phụ thân.”
Lâm Xước cúi đầu, vui vẻ nói: “Bạn Nhi, có chuyện gì?”
Tại sao Lâm Xước sẽ vui mừng? Bởi vì Mai Bạn là một đứa trẻ kỳ lạ, bé không thích nói chuyện. Nét mặt của bé rất phong phú, biết cười biết khóc còn có thể làm mặt quỷ, năng lực ra tay cũng cực kỳ mạnh, gần như theo kịp đứa trẻ bảy tám tuổi. Nói thí dụ như lúc Lâm Xước nấu cơm, bé sẽ tự mình xách ghế đẩu nhỏ ngồi ở bên cạnh, bản thân bưng tới đậu tương chia mấy lần trên đất, sau đó sẽ cầm một chén canh, tay nhỏ bé bóc từng trái đậu tương một cho Lâm Xước.
Nhưng bé chính là không thích nói chuyện, âm đều là một hai cái nhảy ra ngoài, vừa bắt đầu ở tháng mười năm ngoái lần đầu tiên mở miệng ra, lại qua một tháng, bé kêu tiếng phụ thân đầu tiên, tiếp theo là nương, sau từ từ chủng loại bắt đầu nhiều hơn, nhưng mà một ngày bé cũng nói không tới mười chữ.
Có lúc nói chuyện với bé, bé chỉ nhếch miệng cười hoặc là làm các loại động tác, chính là không muốn mở miệng vàng, bé thà rằng mình làm. Nói thí dụ như Lâm Xước thấy sáng sớm ăn hoành thánh mới làm thì bé ăn nhiều, buổi trưa bèn xới cơm ít đi cho bé. Nhưng bé ăn chưa no, vì vậy ở trong ánh mắt khó hiểu của hai người lớn, bé tự xuống cái ghế dành riêng của mình, sau đó nhón chân lên đôi tay cầm chén của bé chạy vào phòng bếp. Lâm Xước đi theo vào, thì thấy bé kê ghế đẩu của bé ở trước bếp lò, đạp lên mở nắp nồi ra, đôi tay cùng nắm lên cái xẻng lại thêm nửa chén cơm. Nhìn dáng vẻ bé khó khăn, Lâm Xước trở lại trước bàn, “Tại sao con không nói một tiếng còn muốn, không phải ta sẽ múc cho con?”
Trong miệng Mai Sóc cắn chiếc đũa, nhìn Mai Bạn lảo đảo ra ngoài bò lại trên ghế, “Bạn Nhi, con là đứa trẻ kỳ quái, đoán chừng đây cũng là giống phụ thân con.” Nàng gật đầu, dáng vẻ không sai, Lâm Xước bĩu môi. Mai Bạn nhếch môi trả về Mai Sóc một nụ cười thật to, nhưng vẫn không có mở miệng.
“Hồ dán.” Mai Bạn nói với hắn.
“Ai da.” Lâm Xước vội vàng chạy vào phòng bếp, mở cái nắp, quả nhiên một mùi khét bốc ra. Mai Sóc đi theo phía sau hắn đi vào, “Thế nào?”
“Ta đang nấu nhừ bột hồ, lần này thành bột cháy khét rồi.” Hắn múc ra, bên trong sợi rất ít, chỉ có một chén, một tay hắn bưng chén ra ngoài, đưa đến trong tay Mai Sóc, “A Sóc, mau thừa dịp ăn nóng đi.”
Mai Sóc nhận lấy, “Sao chàng không ăn? Còn có Bạn Nhi đâu, đói không?”
“Không cần, nàng ăn.” Hắn lại đưa lên chiếc đũa.
Mai Sóc nghi ngờ nói: “Ta giống như nhớ ra rồi, hàng năm lúc trận mưa giông đầu tiên ngày mùa hè, chàng đều cho ta ăn bột nhừ, còn chỉ có phần một mình ta, tại sao?”
Lâm Xước đương nhiên nói: “Bởi vì làm việc trái với lương tâm sẽ bị sét đánh, ăn bột nhừ là tốt rồi.”
Mai Sóc đang sì sụp miệng lớn mì sợi, trong lúc bất chợt giống như là bị sặc bắt đầu ho kịch liệt. Lâm Xước vỗ lưng cho nàng, “Thế nào? Ăn mì cũng phải bị sặc được, nàng ngay cả Bạn Nhi cũng không bằng.”
Mai Sóc giương mắt nhìn hắn, “Chàng, khụ khụ, chàng vẫn xác định ta chắc chắn đã làm việc trái với lương tâm rồi hả?”
“Chàng chưa từng làm sao?” Lâm Xước hỏi ngược lại, nếu như đổi thành Tô Cẩm hoặc là Thượng Quan Phức hoặc là Trình Lăng, bất kỳ một người nào hỏi ngược lại như vậy thì đây tuyệt đối là hỏi ngược lại châm chọc. Nhưng Lâm Xước hắn là thật sự đang hỏi, hắn gãi gãi đầu, “Ta không ngờ nàng lại có thể chưa từng làm.”
“Nếu như mà ta nói không có thì sao?”
“Gạt người.” Một giọng trẻ con non nớt đi vào. Lúc này, hai người mới phát hiện ra Mai Bạn vẫn luôn ở bên chân, Lâm Xước buông tay, “A Sóc, nàng xem Bạn Nhi cũng cảm thấy như vậy. Ta cảm thấy ta vẫn là nấu cho nàng ăn tốt hơn.”
Mai Sóc cúi đầu nhìn Mai Bạn, thật là một đứa trẻ kỳ quái.
Mai Bạn là một đứa trẻ kỳ quái, điểm này không cần lắm lời nữa. Bé luôn thích ngồi một mình ở ngưỡng cửa, nhìn trời.
Trưa hôm nay, Mai Sóc xách theo giỏ cá trở lại, thả xuống cùng ngồi chung với bé ở trên bậc cửa, “Bạn Nhi, con vẫn đang nhìn cái gì?”
“Trời.”
“Trời có cái gì đáng nhìn, không phải là cái bộ dáng này.”
“Đầu.” Mai Bạn vừa nói vừa lắc đầu.
Cõi đời này nếu có một người có thể nghe hiểu được lời nói không đầu không đuôi của Mai Bạn, vậy chính là Mai Sóc, lời này Mai Bạn ý nói là không biết cuối trời ở nơi nào.
“Tại sao phải đi lo nghĩ loại vấn đề nhàm chán này? Loại chuyện buồn chán này chỉ có loại người đó ăn no căng quá cả ngày không có việc gì mới sẽ suy nghĩ.” Nàng chỉ chỉ giỏ cá, “Chúng ta không phải loại người như thế,. Chúng ta cần cố gắng vì cuộc sống, mỗi ngày phong phú bận rộn như vậy mới có thể vui vẻ.”
Mai Bạn nhìn nàng một cái, không nói gì. Mấy ngày sau, Mai Bạn quả thật không hề rối rắm vấn đề chân trời nữa, nhưng mà bé lại bắt đầu suy tư vấn đề khác.
Tại sao, sáng sớm thức dậy phụ thân bắt đầu cảm thấy buồn nôn muốn ói? Tại sao, đầu tiên là nương mừng rỡ như điên tiếp theo bắt đầu lảm nhảm?
Mai Bạn vẫn không nghĩ được đáp án, mãi cho đến mùa đông năm đó, ngày sinh nhật bé ba tuổi vừa vặn Tây Hà bắt đầu kết băng, mùa cá cũng đã kết thúc, bụng phụ thân nhô ra một phần nhỏ, mặc cồng kềnh giống như con gấu, thật ra thì chính bé cũng giống như là đầu gấu nhỏ.
Lâm Xước làm một bàn món ăn thích ăn cho bé, vào ngày này rốt cuộc bé hỏi vấn đề suy tư mấy tháng ra miệng, được hỏi là Mai Sóc, bởi vì dưới tình huống bình thường Lâm Xước cũng sẽ không thể hiểu lời của bé lắm.
“Bụng lớn.” Mai Bạn chỉ vào bụng Lâm Xước, khuôn mặt không hiểu. Lúc này, Mai Sóc mới nhớ tới vẫn quên nói cho bé biết, vì vậy Mai Sóc ngồi xổm người xuống, “Bạn Nhi, trong bụng phụ thân con lại có cục cưng nhỏ rồi. Chờ đến vào lúc tháng năm sang năm, cục cưng nhỏ sẽ ra tới rồi.”
Mai Bạn quay đầu nhìn chằm chằm bụng Lâm Xước, Mai Sóc lại bổ sung, “Phụ thân con mang bầu, ban đầu hắn cũng là như vậy sinh ra con.”
Mai Bạn đột nhiên ôm một chân của Lâm Xước, “Phụ thân, ngươi lại mang bầu rồi, sinh một đệ đệ cho con đi.”
Lâm Xước trợn tròn mắt, “A Sóc, A Sóc, nàng có nghe hay không?” Hắn bắt đầu bẻ ngón tay, “Mười bốn, mười bốn chữ đó.”
Mai Bạn, nhìn một hai chữ nhảy lên của mình làm phụ thân mình kìm nén kìa, một câu nói dài đã có thể vui thành như vậy!
Ngày này là mùng năm tháng năm, sáng sớm Mai Bạn ăn hai bánh chưng, ăn không tiêu, đến cả cơm trưa cũng ăn không vô. Nương bé cũng không ăn, bởi vì lúc giữa trưa phụ thân đã bắt đầu đau bụng.
Một mình Mai Bạn ngồi ở ngưỡng cửa, vẫn chờ đợi đến chạng vạng ngày này. Mai Sóc ôm một cái tả lót đi ra đứng ở bên cạnh bé, “Bạn Nhi, con xem, muội muội.”
Mai Bạn quay đầu đi, bẹp môi, lắc đầu.
Mai Sóc đưa tả lót tiến tới trước mặt bé, “Muốn đệ đệ có phải hay không? Lần sau thì có, nương bảo đảm.”
Mai Bạn lè lưỡi với nàng, kéo xuống mí mắt.
Mai Sóc đang muốn nói gì đó, trong phòng, sản công đột nhiên lớn tiếng kêu lên, “Tam Thiếu, nhanh, còn có một đứa.”
Mai Bạn rõ ràng thấy mẫu thân mình thiếu chút nữa vấp ngã ở nửa đường, lại trở về phòng ngủ trong nhà, tiếp theo là tiếng sản công kia, “Là một tiểu công tử.”
Ánh mắt của Mai Bạn sáng lên ——
Tác giả có lời muốn nói: hết thời gian đến long phượng thai ra đời:
Mai Bạn (Mai Sóc & Lâm Xước) nữ, ba tuổi rưỡi
Tô Đoạn (Mai Triều & Tô Cẩm) nam, hai tuổi
Mai Sầu (Mai Đoan Nguyệt & Trình Lăng) nữ, một tuổi
Mai Thụy (Mai Kỳ & Thượng Quan Phức) nữ, một tuổi
Mai Trinh (Mai Sóc & Lâm Xước) nữ
Mai Y Nhất (Mai Sóc & Lâm Xước) nam
P. S. Tiểu Bạn Nhi chính là đầu lưỡi không tốt lắm, không thích nói chuyện, thật ra thì tính tình rất ôn hòa, giống như phụ thân bé. Bé luôn đang suy tư……
Tính tình lạnh nhạt mặt đơ chính là Mai Đoan Nguyệt kia
Tiếp theo chuẩn bị viết các cục cưng ~~