“Này, mặt đơ, đưa cho ngươi.” Từ phía sau lưng, Mai Trinh ném lên một trái cà chua, Mai Sầu đưa tay nhận lấy, “Lại đi.”
“Ta nhất định phải cưới được hắn.”
Mai Sầu há miệng vài hớp gặm xong, cũng không để ý trên tay dính phải nước, tiện tay nắm lên lưỡi dao, chà bóng ở phía trên tượng gỗ đã sắp làm xong, “Tại sao?”
“Không vì sao cả.” Mai Trinh ngồi xuống ở trên đống gỗ chồng bên cạnh, “Ta biết, hắn chính là người ta muốn sống cả đời, chỉ đơn giản như vậy.”
Mai Sầu lắc đầu một cái, Mai Trinh bị người kêu ra ngoài, một mình nàng đánh bóng ở dưới mặt trời, sống cả đời? Có tỷ muội, có người thân, có gỗ điêu, không phải đủ rồi, còn muốn đàn ông làm cái gì?
Vài tháng sau, hai huynh đệ Ảnh gia đến ở Mai gia, việc này vốn không có quan hệ gì với Mai Sầu, dù sao gần đây nàng luôn ở tại Ám Hương Các. Tuy là thường bị Trình Lăng gọi về nhà ăn cơm tối, nhưng số lần nàng trở về tuyệt đối ít hơn nhiều lắm so với Mai Trinh gần đây càng chạy càng cần mẫn.
Tối hôm đó, khi nàng xách theo một cái ống đựng bút mới về nhà, thì gặp được một thiếu niên ngồi bên cạnh hồ cá luôn luôn không có người nào, cả người mặc áo màu đỏ tươi, mặc ở trên người hắn nhưng không có một chút tinh thần phấn chấn, ngược lại mang theo một chút hơi thở tối tăm.
Hai tay hắn chống ở trên đá, ngửa đầu nhìn trời, trăng chưa treo lên, bầu trời đêm không sao, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Hắn để trần hai chân, ống quần vén lên đến bắp chân nhỏ, có điều chân lại không đưa vào trong nước đi, chỉ lắc lư ở giữa không trung, chân xinh xắn vụt qua một cái, lại vụt qua một cái.
Mai Sầu đứng rất lâu, từ trước đến nay chưa từng gặp hắn, đột nhiên nghĩ đến ngày trước Mai Trinh nói Kinh Hồng của nàng ấy sắp chuyển đến Mai gia ở, kia chính là Ảnh Kinh Hồng?
Nàng xoay người rời đi không bao lâu, một thiếu niên áo lam chạy tới bên cạnh hồ, “Đệ đệ, ta đã đoán được đệ lại ở nơi này, đi thôi.”
Ảnh Du Long ngồi ở trên hòn đá xỏ giày vào, kéo ống quần xuống, “Ca, cá rất béo tốt.”
“Ta cũng thấy được.” Ảnh Kinh Hồng thở dài, “Nhưng mà đây là cá chép dùng để thưởng thức, không thể ăn.”
“Lãng phí.”
“Nói đúng đấy, ta vẫn cảm thấy hồ cá lớn như thế nuôi chút cá chép tươi, cá mè, cá chim…”
Tiếng hai huynh đệ cùng nhau đi xa, trong hồ mấy con cá chép màu vàng kim rực rỡ lật mình lộn đi, phun bong bóng. Tần Mặc vừa vặn đi qua lắc đầu không biết làm sao cười khẽ.
“Phụ thân, cho người.” Ống đựng bút hình dáng rể cây xếp gọn ở trên bàn sách, Trình Lăng lộ ra một nụ cười hòa ái với nàng, “Con cho rằng cầm một ống đựng bút để lấy lòng ta, ta sẽ không tức giận.”
“Không phải.”
“Coi như con thức thời.”
“Đây là nương tặng cho ngươi, để quên ở Ám Hương Các, con mang về.” Mặt nàng không thay đổi giống như là đang báo cáo công việc. Mệng Trình Lăng méo lệch, tự nói với mình tức giận với một đầu gỗ rất không sáng suốt, hắn ngồi xuống, “Con có nhớ bao lâu rồi mình chưa về nhà hay không?”
“Không nhớ rõ.”
“Suốt nửa tháng, mười lăm ngày. Bắt đầu từ ngày mai, lúc Trinh Nhi trở lại con cùng trở về cho ta.”
Mai Sầu giương mắt, trong ánh mắt mơ hồ có một chút tức giận, cũng không phải nhằm vào Trình Lăng, Mai Trinh trở về? Vậy không phải là mỗi ngày?
“Răng tiện.” Nàng vừa đi ra ngoài tìm Mai Trinh, lượn một vòng lớn, mới tìm được Mai Trinh ở trên cầu đá trước mặt Hạm Đạm viện.
Mai Trinh đang đứng đưa lưng lại, một thiếu niên áo lam đứng trước người, cười nói gì đó với nàng. Mai Trinh chỉ chỉ lan can cầu, thiếu niên kia lắc đầu, cũng cười tủm tỉm. Nhìn vẻ ngoài, chính là người trước đó nàng gặp phải ở bên cạnh hồ cá.
Mai Trinh đột nhiên duỗi tay chặn eo của hắn nhấc hắn lên lan can cầu, thiếu niên kia nhỏ giọng kêu một tiếng, cẩn thận từng li từng tí bước đi có chút lung lay ở trên mặt lan can cầu coi như rộng kia. Mai Trinh che chở hắn ở phía dưới, hắn cúi đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều có một loại ánh sáng kỳ lạ.
Mai Sầu dừng ở cách đó không xa, không đi gọi Mai Trinh, cũng không đi thương lượng với nàng một chút về chuyện bao lâu về nhà một lần. Nàng nhìn nụ cười của thiếu niên kia, nghĩ đến trước đây không lâu thấy người thiếu niên ở hồ cá trước đó, quả thật tưởng như hai người khác nhau.
Nàng xoay người, đột nhiên lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, sao người này mặc quần áo màu xanh lam?
“Đó là hai huynh đệ, một cặp sinh đôi, ca ca gọi là Ảnh Kinh Hồng, đệ đệ gọi là Ảnh Du Long. Lại nói vẫn thật là khó nhận ra, có điều Kinh Hồng luôn luôn mặc quần áo màu sắc trang nhã, xanh lam trắng, Du Long lại là mặc loại màu sắc ấm.” Tần Mặc cảm khái một tiếng, “Thật sự nên đổi lại một chút.”
Mai Sầu không nói gì, trong đầu không hiểu sao hiện ra mặt người thiếu niên lạnh nhạt kia, còn có khuôn mặt non nớt khom người đổ đầy đổ mồ hôi tám năm trước kia, hai bóng dáng chồng lên nhau. Trong giây lát, từ sống lưng nàng lan tràn lên một đợt cảm giác kỳ dị, bé trai năm đó cũng là hai người sinh đôi giống nhau như đúc, trước đó còn gọi hắn là đệ đệ.
Vẫn chỉ nhớ kỹ hắn, lại quên mất hắn còn có một ca ca giống nhau như đúc, Mai Sầu và Tần Mặc lên tiếng ngủ ngon sau đó buông thõng bước chân chậm rãi từ từ đi trở về gian phòng nàng rất ít ở. Đáy lòng đè lên hòn đá chồng chất đột nhiên rơi xuống đất, thì ra hắn không phải là Ảnh Kinh Hồng, không phải người trong lòng của Mai Trinh.
Tần Mặc nhìn cái bóng bị kéo dài của nàng, có chút kỳ quái sờ sờ cái ót.
Ảnh Kinh Hồng và Ảnh Du Long có riêng một căn phòng đơn độc, lân cận lẫn nhau ở trong một tiểu viện, tiểu viện nối liền với một hành lang. Lúc Ảnh Du Long gặp được Mai Sầu ở trong hành lang, thật sự cũng không cảm thấy có cái gì kinh ngạc, bởi vì hắn cũng không biết Mai Sầu hầu như sẽ không xuất hiện ở Mai gia vào lúc ban ngày. “Mộc Thiếu”
Mai Sầu không có sửa lại hắn, suy nghĩ một chút cũng biết là Mai Trinh bảo Ảnh Kinh Hồng gọi như vậy, Ảnh Kinh Hồng lại nói cho hắn.
“Du Long.” Trực tiếp loại bỏ cách gọi họ, lần đầu tiên gặp mặt hình như có chút quá thân thiết rồi. Ảnh Du Long gật đầu một cái, muốn đi vòng qua từ bên người nàng, cánh tay lại bị nàng một phát bắt được.
“Mộc Thiếu”
Nếu như chỉ có một lần gặp mặt, có lẽ nàng chỉ có thể đặt ở trong lòng, ở một góc gần như sắp lãng quên đó. Nhưng tám năm sau gặp lại, hắn giống với trí nhớ của nàng, lạnh lùng, hờ hững, nhìn như thờ ơ ơ hờ, nàng lại thấy được trong nội tâm như biến hoá tinh tế nhạy cảm. Nếu ông trời đã định trước các nàng gặp nhau lần thứ hai, cho nên, nàng không định cứ bỏ qua như vậy.
“Theo ta một lát.”
Ảnh Du Long nhìn nàng một cái, nàng buông lỏng tay ra, hai người cứ đứng ở trong hành lang dài như vậy. Mai Sầu khẽ cúi đầu cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì với ai, trong ánh mắt lẫn nhau phản chiếu bóng dáng của đối phương.
Ảnh Du Long đi tới ngồi xuống trên lan can hành lang bên cạnh. Mai Sầu đứng ở sau lưng hắn, tóc hắn bị gió vung lên, thổi đến gò má, cổ của nàng, nàng đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Chàng trưởng thành rồi.”
“Ta mười bốn tuổi rồi.”
Mai Sầu gật đầu một cái, “Có thể lập gia đình rồi.”
“Không gả.”
Nàng đưa tay vén lên một lọn tóc nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay, Ảnh Du Long hình như không phát hiện, “Trước kia, ta chưa từng gặp ngươi.”
“Chàng không nhớ mà thôi.”
Hắn nghiêng nghiêng đầu, lọn tóc này bị rút đi, Mai Sầu cảm thấy trong tay trống không, trong lòng cũng thế, “Tại sao không gả?”
“Ta chỉ có ca ca.” Dừng một chút, “Ta chỉ cần ca ca.”
“Chàng còn có thể có hắn.” Nàng khẽ hôn xuống ở trên tóc hắn, giống như là đang cam kết cái gì. Không đợi Ảnh Du Long quay đầu lại, nàng đã xoay người rời đi, im hơi lặng tiếng giống như xuất hiện. Ảnh Du Long tựa vào trên cột hành lang vẫn không nhúc nhích, tóc ngứa một chút, gãi chạm trái tim của hắn.
Những ngày này, Ảnh Kinh Hồng có chút uể oải, bởi vì Mai Trinh giống như là mất tích rồi. Lần này, Mai Trinh không có về nhà, ngược lại Mai Sầu trở về, “Mộc Thiếu”
“Du Long.” Giữa mặt mày nhàn nhạt của nàng hơi thả lỏng ra một cái nút thắt nhỏ.
“Trinh thiếu ở đâu?”
“Xưởng.”
“Ngươi có thể đi gọi nàng về nhà hay không?”
“Tại sao?”
“Ca ca không vui.”
“Du Long, ở trong lòng của chàng, ca ca vĩnh viễn là thứ nhất.” Mai Sầu nói ra khỏi miệng, không có một chút ý muốn hỏi. Nàng nhớ Mai Trinh oán trách với nàng, Kinh Hồng luôn là Du Long dài Du Long ngắn, nàng cũng chỉ có thể xếp thứ hai.
“Phải.” Trả lời không hề do dự, nàng vươn tay vén tóc rơi thổi ở trên mặt hắn đến sau tai, “Vậy ta có thể làm thứ hai không?”
Hắn ngẩng mặt lên nhìn nàng, “Ta không biết. Bắt đầu từ khi ta có trí nhớ, chúng ta cũng chỉ có lẫn nhau.” Hắn lắc đầu, “Ta chưa từng thử, cũng không muốn người khác đi vào cuộc sống của ta.”
“Vậy thì bắt đầu thử từ bây giờ.” Nàng tiến tới gần trước người hắn, càng ngày càng gần, gần đến nỗi Ảnh Du Long không ngừng lui về phía sau, liên tục thối lui đến phía trên cột hành lang, cũng lui không được nữa, giọng của nàng truyền đến từ bên tai, “Ta sẽ luôn luôn đợi.”
Hắn lập tức nghiêng đầu, khi thấy bóng lưng Kinh Hồng kéo Mai Trinh rời đi, khóe môi nâng lên một nụ cười rất nhạt rất cạn. Trinh thiếu về nhà, xem ra ca ca sẽ lại vui vẻ.
Mai Sầu nhìn chăm chú độ cong nho nhỏ của khóe miệng hắn, khe khẽ cắn một chút, hắn run rẩy một cái giống như là bị giật mình. Mai Sầu lui ra, “Ta phải chờ bao lâu?”
“Không biết.”
“Một ngày?”
“Ngươi có bệnh.”
“Ba ngày?”
“Ngươi có thể đi được rồi, trở về xưởng đi.”
“Năm ngày?”
…
Mấy ngày sau rất nhiều hỉ cha môi công tới Mai gia, môi công đều làm có sẵn, tác dùng của hỉ cha lớn một chút, chuẩn bị các loại đồ dùng tiệc mừng, còn phải dạy Ảnh Kinh Hồng một vài thứ ngày tân hôn đó và đêm hôm đó.
Mai Sầu giúp đỡ Mai Trinh cùng sửa sang sính lễ, đúng lúc những ngày qua Mai Thụy cũng dẫn theo Tô Trù trở lại, còn có thể cùng nhau giúp chút ít. Ảnh Du Long đang cùng Ảnh Kinh Hồng may đồ cưới, bởi vì Ảnh Kinh Hồng muốn tự mình làm, dùng gấm vóc chính là Triều Dương như cẩm nổi danh nhất của Chức Cẩm phường Tô gia.
“Du Long.” Mai Sầu gọi hắn, hắn đi ra ngoài, “Chuyện gì?”
“Nếu cùng nhau, sẽ thuận tiện rất nhiều.”
Hắn nhìn nàng, lại nhìn một chút Ảnh Kinh Hồng, “Được rồi.”
Nửa tháng sau, tiệc mừng của Mai gia trừ người trong nhà chỉ mời vài thân bằng hảo hữu và láng giềng cũ. Hai đôi tân nhân cùng nhau thành thân, nghe nói, chú rễ này giống nhau như đúc, căn bản không phân biệt được, làm cho khách tặng quà trêu ghẹo nói nếu tân nương đi nhầm phòng, vậy coi như gặp phiền phức rồi.