Ngoài cửa thành Phong thành, nắng chiều đã phủ lên đầu tường, một con ngựa lớn màu đỏ thẫm thượng cấp chậm rãi đến gần từ nơi không xa, vào thành lúc một khắc cuối cùng trước khi cửa thành kéo lên. Trên ngựa, cô gái mặc áo trắng trong cổ vây quanh một vòng khăn quàng cổ lông tơ màu trắng vừa dầy vừa nặng, mà trên lưng con ngựa kia kiêng một cái túi hầu bao nhìn qua rất nặng, ngựa lớn chậm rãi đi tới một phía ở trên đường.
Trên ngựa, cô gái trẻ tuổi lớn lên có một đôi mắt hạnh dịu dàng, tròng mắt màu hổ phách càng thêm êm dịu ở dưới trời chiều, nàng ngáp một cái, hình như rất mệt mỏi, cặp mắt bắt đầu híp lại, giống như là đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật ở trên lưng ngựa. Đám người không thấy trên bầu trời có hai con bạch kiên điêu cao nửa người đang mở rộng hai cánh, bay lượn vòng quanh.
Bóng đêm phủ xuống ánh trăng như nước cuồn cuộn xuống trong ao ở trong sân, ánh nến sáng rực bên trong nhà chính Mai gia, ngồi ngồi, đứng đứng, Mai Trinh cúi đầu, cằm đặt ở đầu vai Ảnh Kinh Hồng, ánh mắt mơ mơ màng màng, “Đêm hôm khuya khoắt, sao thế?”
Mai Sầu đang ngồi, hai tay của Ảnh Du Long ôm lấy cổ của nàng từ phía sau lưng, cũng là bộ dạng bị đánh thức sau khi ngủ, Mai Sầu không lên tiếng, có điều nhìn nét mặt cũng có chút khó hiểu.
Ngược lại, Thượng Quan Phức rất tỉnh táo, “Thụy Nhi, sao thế?”
Trong ngực cô gái áo xanh đứng giữa nhà chính ôm một chàng trai dùng áo lông cáo bao lấy, mở cặp mắt, phát ra một tiếng thở nhè nhẹ, một tay nắm áo lông cáo, dưới ánh nến sắc mặt cũng tái nhợt hơn nhiều so với người khác.
“Thụy Nhi, rốt cuộc thế nào? Có phải Trù Nhi không thoải mái hay không?”
Cuối cùng tầm mắt của Mai Thụy nâng lên từ trên mặt chàng trai trong ngực, “Vâng” dưới tay của nàng nắm thật chặt, “Thuốc của hắn sắp uống hết rồi.”
“Đó không phải là thuốc viên chính con làm à, vậy thì làm tiếp đi.”
Mai Thụy lắc đầu, “Con cần một vị thuốc, chỉ có trên thảo nguyên Xích Na mới có. Thuốc viên của Trù Nhi còn đủ bốn tháng rưỡi, con sợ con sẽ không kịp trở lại, nếu như dùng hết thuốc rồi con lại không có ở đây bên cạnh hắn…”
Bệnh của Tô Trù không phải là bệnh nặng gì, nhưng mà bệnh phát lên sẽ không ngừng ho khan, nếu trở nên nghiêm trọng không ngừng được, có lúc còn có thể ho ra máu nữa. Hắn khó chịu, Mai Thụy càng khó chịu hơn so với hắn, cũng may sau đó nàng chế ra một vị thuốc, mỗi ngày một viên thuốc, hắn sẽ không tái phát bệnh.
Vốn là bốn tháng cũng sẽ có thể về một chuyến, nhưng ngộ nhỡ nàng không kịp trở lại, để người khác chăm sóc thì nàng luôn không yên lòng, sợ nhất là nếu Tô Trù phát bệnh mà nàng lại không ở bên người.
Chuyện Tô Trù, từ nhỏ thì một mình nàng đã ôm lấy mọi việc, nàng chưa bao giờ yên tâm mượn tay những người khác. Cho dù là phụ thân của hắn, Tô Cẩm, chọc cho Tô Cẩm luôn oán trách với Mai Triều, con trai rõ ràng là mình sinh, sao từ nhỏ đã hệt như là của người khác?
“Còn tưởng rằng tỷ có chuyện gì, ta đi là được.” Mai Trinh híp mắt cắt đứt Mai Thụy, Mai Hiểu Thụy chen miệng nói: “Ta cũng muốn đi.”
“Chưa trưởng thành không cho đi.” Mai Trinh cắt đứt nàng ấy, có điều lời của Mai Trinh vừa dứt, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói khác, không lớn, lại làm cho cặp mắt Mai Trinh chợt trợn to, “Ta đi.”
“Đại tỷ, tỷ trở lại.”
“Đại đường tỷ.”
“Bạn Nhi, con có trở về đi thăm phụ thân con chưa? Ông ấy luôn nhắc tới con.”
Ở cửa, cô gái áo trắng cong lên lông mày nhợt nhạt, cười đến không nóng không lạnh, đôi môi kéo về phía hai bên, nâng lên một đường cong, đôi môi lộ ra một khe hở cái nho nhỏ, lại không nói một chữ. Người trong phòng hình như cũng đã tập mãi thành thói quen, Mai Thụy quay đầu lại nhìn nàng, “Đại đường tỷ, tỷ…”
“Xuất quan.”
Mai Bạn phun ra hai chữ, mọi người cũng mới nhớ tới, muốn đi thảo nguyên Xích Na nhất định phải xuất quan, giống như lần này cũng chỉ có thể để Mai Bạn đi.
Năm đó thiên hạ chưa yên ổn, trên núi Lang có một tường thành cao vút uốn lượn mấy ngàn dặm, trên bố trí Phong Hỏa đài (đài đốt lửa hiệu), mỗi ngày có quân đội hùng hậu canh giữ, để tránh cho man di vùng phía tây xâm lấn, ra vào đều cần giấy tờ qua cửa của quan phủ. Tường thành kia phân chia Trung Nguyên và quan ngoại, tên Quan Án Thượng, gọi là thành Nhương Di. Có điều ở dân gian, mọi người không thích dùng cái tên khó đọc này, thành Nhương Di ở trên núi Lang cho nên còn gọi là Lang Sơn quan.
Hôm nay, cả đại mạc thảo nguyên quan ngoại cũng ở vào thái bình thịnh thế giống như Trung Nguyên, cử đi Lang Sơn quan không đạt đến chỗ tác dụng lớn gì, nhưng vẫn không phải là cả mọi người có thể tùy ý ra vào quan, phải có giấy tờ xuất quan đóng quan ấn, ban hành giấy tờ đã không còn nghiêm khắc giống với như trước, có điều nắm giữ giấy tờ này ở Mai gia cũng chỉ có Mai Thụy và Mai Bạn, những người khác không cần, cũng không muốn đi lấy tờ giấy này.
“Đại tỷ, cẩn thận.” Mai Trinh đi tới trước người của nàng. Mai Bạn cởi xuống khăn quàng cổ lông tơ trong cổ, khoác vào cổ của Mai Trinh, “Yên tâm.”
Mai Trinh dở khóc dở cười, “Ta lại không sợ lạnh. Chính tỷ đi thảo nguyên, đó mới sẽ lạnh.”
Mai Bạn lắc đầu, “Lúc ta đến, mùa đông qua rồi.”
Thảo nguyên Xích Na, dưới núi Lang. Trời như vòm lều, che đậy khắp nơi. Trời thăm thẳm, đất mênh mông, gió thổi cỏ thấp thấy dê bò. Xích Na ở trong tiếng nói của người Di Tộc chính là ý sói, sói không chỉ là Đồ Đằng (vật tổ) Xích Na, ở trong mắt của bọn họ cũng là động vật thần thánh nhất quý giá nhất.
Thảo nguyên Xích Na ở ngay dưới núi Lang, lui tới ngày càng mật thiết với Trung Nguyên, trình độ đồng hóa cũng rất cao, tám chín phần mười trong đám người trẻ tuổi biết nói ngôn ngữ Trung Nguyên, cho nên Mai Bạn không gặp trở ngại gì, vào lúc tháng ba đầu mùa xuân đi tới nội địa thảo nguyên Xích Na, cỏ tươi mới dồi dào tốt nhất bên bờ sông nuôi thả ngựa.
Mai Bạn ngước đầu, nhìn gần như là đưa tay có thể sờ tới mây trắng, không nhịn được thật sự duỗi đôi tay ra. Nàng nhắm hai mắt, hít thở mùi cỏ xanh dễ ngửi dưới ánh mặt trời.
“Xích Na, ngươi chậm một chút.”
Bên bờ sông nuôi thả ngựa, hai con ngựa đen chạy như bay thật nhanh dọc theo sông, sau đó một thiếu niên trên một con lớn tiếng kêu la, thiếu niên áo đỏ phía trước quay đầu lại cũng lớn tiếng nói: “Sẽ không tới kịp.” Hắn giơ tay vung lên roi dài trong tay, chính là hung hăng quất một roi tới trên mông ngựa thiếu niên sau lưng, “Cho ngươi thêm chút sức.”
Con ngựa kia bị kinh sợ, chạy như bay ra giống như là tên rời cung, thiếu niên kia lập tức oa oa kêu to, “Xích Na, ta và ngươi có thù oán à? Mau bảo nó chậm một chút, a.”
Thiếu niên áo đỏ phát ra một tràng cười dài, giục ngựa đuổi theo, hai ngựa cưỡi ở bờ sông nuôi thả ngựa một trước một sau chạy như bay, kèm theo tiếng cười của thiếu niên trên ngựa, chọc cho người nuôi thả ngựa chăn dê cách đó không xa đều ngước mắt lên nhìn, còn có cụ già đang ngồi trước lều nỉ màu trắng, cười tủm tỉm nhìn thiếu niên áo đỏ chạy như bay này.
“Kia là ai?” Cô gái trẻ tuổi đang phơi quần áo không nhịn được hỏi.
“Công tử Xích Na, con trai út mà tộc trưởng thương nhất.”
“Khó trách hắn lại gọi là Xích Na.”
“Đúng rồi.”
“Này, trước mặt, chớ cản đường.” Chạy ở trước mặt, lúc này thiếu niên Tát Nhân lại không khống chế được ngựa của mình, mắt thấy ngựa của mình sắp đâm tới trên người một cô gái áo trắng cách đó không xa, chỉ có thể kêu to để cho nàng tránh ra.
Trước người truyền đến tiếng kêu la lớn, Mai Bạn mở mắt ra, Xích Na thấy nàng không tránh không né, cũng không biết có phải là bị sợ choáng váng hay không? Hắn cầm dây cương, nằm ở trên lưng ngựa, vọt tới trước mặt của Tát Nhân, song song với con ngựa kia, dẫn nó lệch đường, tránh khỏi cô gái xứ khác đó.
Thân thể hắn lệch ra ngoài, một tay cầm dây cương của mình, một tay kia kéo qua dây cương trên lưng con ngựa kia của Tát Nhân, “Hư ——”
Nửa người hắn cũng cách lưng ngựa, rốt cuộc hai con ngựa cũng suýt tý nguy hiểm mà thả chậm tốc độ đi qua bên người Mai Bạn, dừng ở phía sau nàng. Xích Na vòng qua thân ngựa, ngồi ở trên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, chỉ vào người phụ nữ xứ khác thoạt nhìn chắc là từ Trung Nguyên tới kia, “Này, ngươi không biết mới vừa rồi nên tránh ra sao?”
“Ngươi kéo ra rồi.”
“Vậy nếu ta không kéo ra thì sao? Ngươi chờ bị đụng chết?”
“Ta sẽ tránh ra.”
Roi trong tay Xích Na ngừng ở giữa không trung, nhất thời nổi đóa, cảm thấy hắn là làm không công tránh người tốt, từ sau lưng truyền đến tiếng cười của Tát Nhân, cặp mắt Xích Na trợn tròn, hai con ngươi màu đen trong suốt vừa sáng vừa tròn, lấp lánh có thần cực kỳ giống một con báo nhỏ. Màu tóc của hắn khác với người Trung Nguyên, có một chút màu nâu, hiện ra tia sáng màu nâu đỏ ở dưới ánh mặt trời, bên trán đeo chuỗi hạt tô điểm trán chỉ có ở Di Tộc, màu da cũng rất đậm, hiện ra sáng bóng khỏe mạnh. Hắn mặc một bộ áo dài đơn màu đỏ sậm, cao cổ vạt phải, đeo đai lưng từ trên vai trái xuống dưới, phía trên nạm mảnh ngọc và lông vũ sáng ngời.
Mai Bạn càng nhìn càng cảm thấy hắn giống như là một con báo nhỏ, tầm mắt chạm đến cặp mắt có chút tức giận của hắn, nàng làm vái chào với hắn, “Cám ơn.”
Tính tình của Xích Na tới cũng nhanh đi cũng nhanh, thấy nàng nói cám ơn, bĩu môi, lại khôi phục vẻ mặt vui vẻ, “Ngươi là từ Trung Nguyên tới?”
“Phải” Mai Bạn gật đầu một cái, Xích Na dường như cảm thấy rất hứng thú, còn muốn hỏi cái gì, Tát Nhân sau lưng không nhịn được nói: “Xích Na, ngươi nói chúng ta sắp không kịp rồi.”
“Ta phải đi rồi.” Xích Na lại quay đầu ngựa lại, “Ta tên là Xích Na Y Cách Nhĩ, ngươi có thể tới lều lớn tìm ta.”
Hai người cưỡi ngựa lại bắt đầu phi thật nhanh, nổi lên một trận gió cuồn cuộn giống như lúc xuất hiện, cỏ nuôi súc vật màu mỡ đến gối đung đưa ở trong gió. Mai Bạn ngồi xổm người xuống, nhặt lên một cây loan đao khéo léo của người trên ngựa kia rơi xuống, lắc đầu một cái, bỏ vào trong ngực.
Nàng đi trở về trước người ngựa của mình, nắm dây cương, trên lưng ngựa vẫn vắt túi hầu bao màu xám thẫm, nàng chậm rì rì đi ở trên thảo nguyên bát ngát khắp trời, chỉ có cảm giác đầy lòng đầy ngực mình, cũng đột nhiên trở nên vô cùng sung sướng, có lẽ cũng chỉ có chỗ như thế này mới có thể nuôi ra con báo nhỏ như vậy thôi.
Trên đỉnh đầu truyền đến một đợt tiếng rít chói tai, Mai Bạn nhìn tới phía trước, một đợt bụi mù đi qua, một người cưỡi ngựa lớn màu đen dừng ở trước người của nàng, cô gái trên ngựa xuống ôm chặt lấy nàng, “Ta thấy được hai con bạch kiên điêu của ngươi kia, thì biết nhất định là ngươi đến rồi.”
Mai Bạn có chiều cao của Mai Sóc, cho dù người cao lớn phổ biến ở trên thảo nguyên, nàng cũng không lùn so với người ta, chỉ là thân hình rõ ràng thon gầy hơn rất nhiều, nói thí dụ như người phụ nữ trước người đang ôm của nàng, cánh tay cường tráng gần như muốn siết nàng đến nghẹt thở.
Mai Bạn ho khan một tiếng, “Tái Hãn.”
Tay của nàng ta vỗ vào trên lưng Mai Bạn, Mai Bạn chỉ có cảm giác xương sống của mình rung mấy cái, rốt cuộc Tái Hãn ôm đủ rồi, xoay người, “Làm sao lại muốn đến đây?”
“Đá vân mây.”
“Ngươi muốn đá vân mây?”
Mai Bạn gật đầu, Tái Hãn gãi gãi đầu, hình như rất khó khăn, Mai Bạn hỏi: “Rất khó tìm?”
“Là rất khó tìm, bởi vì đều chôn ở trong thảo nguyên, bình thường đều là vào lúc chúng ta chăn dê, bầy dê gặm rễ cỏ gặm đến. Nếu ngươi muốn tự mình đào, vậy sợ rằng ngươi phải tốn thời gian rất lâu. Có điều yên tâm đi, đá vân mây cũng không hiếm thấy ở thảo nguyên chúng ta, rất nhiều nhà quý tộc đều sẽ có, ta thay ngươi đi xin một khối.” Tái Hãn kéo ngựa của mình qua, bay vọt lên, tư thế tỏ rõ khoe khoang, nhíu mày nhìn nàng. Mai Bạn cười lắc đầu, cũng lên lưng ngựa của mình.
Tái Hãn nhìn nàng, “Ta dẫn ngươi đi lều lớn bên kia, trước kia không phải ngươi vẫn muốn hiểu biết hôn tục (tập tục cưới hỏi) của Di Tộc chúng ta, hôm nay coi như ngươi gặp được rồi.”
Mai Bạn ngồi xong ở trên lưng ngựa, “Lều lớn?”
“Tộc trưởng và quý tộc ở khu vực kia, chúng ta đều gọi là lều lớn. Hôm nay là ngày đại hôn của thiếu tộc trưởng chúng ta.”
“Được.”
Tái Hãn cười đến không có ý tốt, “Được gì mà được, ta nói, ngươi có thể phải coi chừng một chút.”
“Cái gì?”
“Ngươi cũng biết, chàng trai Di Tộc chúng ta lại khác với Trung Nguyên các ngươi, luôn luôn gan rất lớn. Tộc trưởng thì thích nhất văn hóa Trung Nguyên, đến cả rất nhiều chàng trai trẻ tuổi trong tộc của chúng ta cũng giống như là trúng tà vậy, rất thích những người Trung Nguyên tay trói gà không chặt như các ngươi.” Nàng đánh giá Mai Bạn từ trên xuống dưới một cái, “Giống như là loại phong độ của người trí thức khắp người như ngươi, đây chính là loại được hoan nghênh nhất.”