Jean Pierre là người xuất hiện sau cùng trong căn hộ trên đường King’s Road của Lord Brigsley. Anh đã thanh toán tấm séc của Harvey. Giờ đây, tài khoản của phòng tranh Lamanns đã lên tới 447.560 đôla tiền tín dụng, bức tranh đã thuộc quyền sở hữu của Harvey, và bầu trời vẫn cao xanh. Số tiền Jean Pierre kiếm trong hai tháng làm ăn phi pháp nhiều hơn hẳn số tiền anh có thể kiếm được trong mười năm buôn bán hợp pháp.
Ba người đón chào anh như thể họ đang đón chào một vị anh hùng trong làng thể thao, và mời anh ly rượu cuối cùng của chai Veuve Clicquot 1959 của James.
— Thật may mắn, chúng ta đã hoàn thành công việc, – Robin nói.
— Không phải vậy, – Stephen nói. – Chúng ta đã làm việc rất căng thẳng. Bây giờ, ta lại hiểu thêm một điều nữa về Harvey là hắn có thể thay đổi nguyên tắc giữa cuộc chơi.
— Gần như hắn đã đảo lộn mọi thứ tự phải không, Stephen?
— Đúng vậy. Vì vậy, chúng ta luôn luôn ghi nhớ: Nếu không thắng hắn, chúng ta sẽ mất tất cả, không phải một lần, mà là bốn lần. Đừng vì chiến thắng hiệp đầu mà đánh giá thấp đối thủ.
— Thôi nào, giáo sư, – James nói. – Chúng ta sẽ tiếp tục bàn công việc nhưng là sau bữa tối. Chiều nay Anne đã tới đây chỉ để nấu món cá hồi đông lạnh thôi đấy. Nhưng nếu chúng ta ăn nó cùng với Harvey thì sẽ chẳng còn gì là ngon lành đâu.
— Bao giờ tôi mới được gặp cô nàng tuyệt diệu đây? – Jean Pierre hỏi.
— Khi tất cả trò này kết thúc.
— Nhưng cậu sẽ không cưới cô ta chứ James. Cô ta chỉ mê tiền của cậu thôi.
Tất cả cười phá lên. James hy vọng rồi sẽ tới một ngày mà anh có thể nói với họ là Anne đã biết tất cả mọi chuyện. Anh đặt lên bàn chai rượu Boeuf en croute và hai chai Echezeaux 1970. Jean Pierre hít hà món nước sốt với vẻ thán phục.
— Rồi cô ta sẽ suy nghĩ lại thôi, nếu ở trên giường đôi tay cô ấy cũng khéo léo như ở trong bếp.
— Anh sẽ chẳng có cơ hội để kiểm nghiệm đâu, Jean Pierre. Hãy tự hài lòng ngắm nhìn nàng trong bộ váy áo Pháp.
— James, sáng nay cậu thật là thông minh xuất chúng, – Stephen lên tiếng, cắt ngang chủ đề yêu thích của Jean Pierre. – Cậu phải lên sàn diễn đi thôi. Nếu chỉ đóng vai một tay tư sản Anh, tài năng của cậu sẽ bị mai một.
— Tôi cũng muốn lắm, nhưng bố tôi lại phản đối. Tất cả những ai có hy vọng được thừa hưởng một gia tài kếch sù đều phải thực hiện nghĩa vụ làm con.
— Tại sao chúng ta không để cho cậu ấy đóng vai cả bốn người ở Monte Carlo? – Robin gợi ý.
Nhắc tới Monte Carlo, cả bốn người trang nghiêm trở lại.
— Nào, trở lại công việc, – Stephen nói. – Tới nay chúng ta đã thu được 447.560 đôla. Chi phí cho bức tranh và một đêm ngoài dự kiến ở Dorchester là 11.142 đôla, như vậy, Metcalfe vẫn còn nợ chúng ta 563.582 đôla. Hãy nhớ về những gì chúng ta đã mất chứ đừng nhớ về những gì chúng ta đã đạt được. Kế hoạch Monte Carlo phụ thuộc hoàn toàn vào cách tính toán thời gian và khả năng đóng kịch trong nhiều giờ của chúng ta. Robin sẽ phổ biến cho chúng ta kế hoạch mới đây nhất của cậu ấy.
Robin lôi từ trong chiếc cặp bên mình ra một tập hồ sơ màu xanh, đọc thoáng lại các ghi chép, rồi nói.
— Jean Pierre, cậu phải để râu, hãy bắt đầu ngay từ hôm nay, như vậy, chỉ ba tuần nữa thôi, sẽ không ai có thể nhận ra cậu. Cậu cũng sẽ phải cắt tóc cực ngắn. – Robin cười toe toét, không chút thông cảm khi thấy vẻ nhăn nhó của Jean Pierre. – Đúng vậy, trông cậu sẽ cực kỳ nực cười.
— Như vậy thì, – Jean Pierre nói, – không thể được.
— Bài baccarat và bài xì lát thế nào rồi? – Robin tiếp tục.
— Trong năm tuần tôi tiêu hết 37 đôla, kể cả tiền hội phí cho Claremont và Golden Nugget.
— Tất cả đều được tính vào chi phí. – Stephen lên tiếng. – Như vậy hoá đơn thanh toán của ta đã lên là 563.619 đôla rồi.
Tất cả mọi người lại cười phá lên, chỉ trừ Stephen – môi không hề động đậy. Anh đang rất nghiêm túc.
— James, cậu tập lái xe tới đâu rồi?
— Tôi có thể đi từ St. Thomas’s đến phố Harley trong 14 phút. Tôi cũng đủ khả năng chạy xe ở Monte Carlo trong khoảng 11 phút, mặc dầu vậy, vài ngày trước khi bắt đầu, tôi sẽ thử lại. Trước hết là tập chạy xe ở đường ngược chiều.
— Kỳ lạ làm sao khi tất cả mọi người đều lái xe ngược chiều, chỉ trừ một người Anh? – Jean Pierre châm biếm.
James phớt lờ anh ta.
— Tôi cũng không hiểu lắm về các biển chỉ đường ở lục địa.
— g được đề cập một cách chi tiết trong quyển hướng dẫn Michelin mà tôi đã đưa cho cậu cùng với bộ hồ sơ.
— Biết rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu như tôi có thể chạy xe mà không cần đến bản đồ. Có rất nhiều đường một chiều ở Monaco và tôi không muốn phải dừng lại giữa đường với Harvey Metcalfe bất tỉnh sau lưng.
— Không sao. Khi nào chúng ta tới đó, cậu sẽ còn khối thời gian để đọc các biển chỉ đường. Vậy là chỉ còn Stephen, một sinh viên y khoa xuất sắc nhất của tôi. Hy vọng là cậu sẽ rất tự tin về những kiến thức mà cậu mới được truyền thụ.
— Thì cũng như cậu đang nói bằng giọng Mỹ vậy. Nhưng dẫu sao thì tôi cũng tin chắc rằng Harvey Metcalfe sẽ chẳng còn tâm trí nào để lo âu về những chuyện vặt vãnh đó.
— Ôi, Stephen. Tin tôi đi, thậm chí nếu cậu có bảo hắn cậu là Herr Drosser, từng là chủ nhân của bức tranh Van Gogh thì hắn cũng chẳng nhận ra nổi.
Robin phân phát bản Chương Trình “Phố Harley và St. Thomas’s” cho tất cả mọi người. Một lần nữa, anh lại nhìn vào tập hồ sơ màu xanh.
— Tôi đã đặt trước bốn phòng đơn ở bốn tầng khác nhau tại khách sạn Hotel de Paris và cũng đã xác nhận tất cả mọi dự tính với Trung Tâm Y Học Centre Cospitalier Princess Grace. Khách sạn chúng ta ở nổi tiếng là một trong những khách sạn tốt nhất thế giới – tất nhiên là cũng rất đắt, nhưng lại tiện đường tới Casino. Chúng ta sẽ bay tới Nice vào Thứ Hai, một ngày sau khi Harvey lên thuyền.
— Vậy chúng ta sẽ làm gì cho tới hết tuần này? – James hỏi một cách ngây thơ.
Stephen tiếp tục điều khiển cuộc họp.
— Chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu các hồ sơ: Phần đầu, phần cuối và cả bên lề một cách thật kỹ lưỡng để chuẩn bị cho cuộc họp cuối cùng vào thứ sáu. Điều quan trong nhất đối với cậu, James, là phải động não đi, rồi cho chúng tôi biết cậu sẽ làm gì.
James lại rơi vào trạng thái buồn bã.
Stephen nhanh nhẹn gấp hồ sơ lại.
— Có vẻ như chúng ta đã hoàn thành công việc tối nay.
— Chờ một chút, Stephen. – Robin nói. – Hãy thoát y vũ một lần nữa. Tôi muốn biết liệu ngài có thể chịu đựng như vậy trong 90 giây không?
Stephen miễn cưỡng nằm dài ra giữa phòng. Ngay lập tức, rất nhanh nhẹn nhưng cẩn thận, James và Jean Pierre cởi hết quần áo của anh.
— 87 giây. Tuyệt vời, – Robin nói, nhìn xuống người Stephen, lúc đó đang hoàn toàn trần trụi, ngoại trừ một chiếc đồng hồ. – Thôi chết, muộn rồi. Tôi phải về Newbury ngay, kẻo vợ tôi lại tưởng tôi đã có một cô bồ nào, mà tôi thì chẳng thích ai trong số các cậu.
Stephen vội vàng mặc lại quần áo trong khi những người khác chuẩn bị ra về. Vài phút sau, James đứng ở cửa trước, tiễn từng người một. Ngay khi Stephen vừa đi khuất, anh chàng đã nhảy cỡn lên, chạy xuống tầng, lao vào bếp.
— Em có nghe thấy gì không?
— Có, anh yêu. Họ cũng khá đấy chứ, nên em chẳng trách họ vì đã nổi giận với anh nữa. Trong vụ làm ăn mạo hiểm này, họ tỏ ra là những chuyên gia giàu kinh nghiệm, còn anh chỉ là một kẻ nghiệp dư. Chúng ta phải nghĩ ra một cái gì thật hay ho để anh khỏi phải kém họ. Tính cho tới khi Harvey Metcalfe đi Monte Carlo thì chúng ta còn hơn một tuần, chúng ta phải sử dụng tuần lễ này thật hữu ích.
James thở dài:
— Thôi được, cứ vui vẻ hết tối nay đã. Ít nhất thì sáng nay cũng đã có một chiến thắng.
— Vâng, nhưng không phải của anh. Ngày mai chúng ta sẽ làm việc.