Sáng hôm sau, thứ Sáu, bốn người cùng có mặt tại phòng khám của Robin trên phố Harley. Stephen ngồi chễm trên chiếc ghế bệnh nhân, phát biểu:
— Nhờ sự bình tĩnh của Robin, cuộc phẫu thuật Monte Carlo đã thành công mỹ mãn trên mọi phương diện. Tuy vậy, chi phí lần này tương đối cao. Hoá đơn thanh toán khách sạn và bệnh viện lên tới 11.351 đôla, trong khi chúng ta chỉ thu về 80.000 đôla. Cho tới nay, tổng số chi phí đã là 22.530 đôla, vì vậy Harvey vẫn còn nợ chúng ta 494.970 đôla. Mọi người có đồng không?
Không ai phản đối. Giờ đây, họ đã tin tưởng vô biên vào khả năng tính toán số học của Stephan, mặc dầu, trên thực tế, Stephen, cũng giống như tất cả các giáo sư đại đa số khác, thấy làm việc với các con số là quá đơn điệu, nhàm chán.
— Tiện thể, Robin, cậu hãy cho biết cậu đã làm cái quái gì mà ăn một bữa tối hết những 73,50 đôla. Cậu đã ăn những gì, trứng cá hồi muối và rượu champagne à?
— Cũng có hơi đặc biệt! – Robin thú nhận.
— Dù không có mặt ở Monte Carlo, tôi cũng dám cá là tôi biết ai ăn tối với cậu, và tôi còn dám đánh cá là cô nàng không chỉ chia xẻ chiếc bàn với cậu thôi đâu, – Jean Pierre nói, lấy chiếc ví từ trong túi ra, – Stephen, đây là 219 franc tiền thắng bạc của tôi trong đêm thứ tư. Nếu cậu cứ để tôi một mình, thì chúng ta đã chẳng bị rầy rà bởi tay đồ tể Robin. Tôi có thể chiến thắng và đoạt lại toàn bộ số tiền đã mất. Tôi nghĩ, ít nhất thì tôi cũng xứng đáng có số điện thoại của nữ y tá Faubert chứ.
Những nhận xét của Jean Pierre làm Stephen tỉnh táo hẳn.
— Tuyệt, Jean Pierre, như vậy chi phí sẽ giảm đi đấy. Theo như tỷ giá hối đoái ngày hôm nay thì, 219 franc của cậu – anh dừng lại một chút, tay bấm máy tính. – trị giá 46,76 đôla. Như vậy, tổng chi phí sẽ giảm xuống còn 22.843,24 đôla. Và bây giờ là kế hoạch Ascot của tôi. Đơn giản thôi. James đã kiếm được hai tấm phù hiệu để vào khu hội viên với giá 10 đôla. Chúng ta đều biết là, giống như tất cả các chủ ngựa khác, Harvey Metcalfe cũng có một phù hiệu, vì vậy, nếu chúng ta tính toán thời gian chính xác, sắp xếp mọi việc thật tự nhiên, thì ắt hắn sẽ sập bẫy lần nữa. James có nhiệm vụ theo dõi mọi hoạt động của hắn kể từ khi hắn bắt đầu xuất hiện cho đến khi hắn đi khỏi khu vực hội viên và thông báo vắn tắt cho tất cả chúng ta bằng máy nhắn tin. Jean Pierre sẽ đợi hắn bên lối vào khu vực hội viên rồi đi vào theo hắn. Còn Robin, đúng 1 giờ chiều, cậu phải đánh đi một bức điện từ sân bay Heathrow, chắc chắn Harvey sẽ nhận được tin trong giờ ăn trưa. Công việc rất đơn giản. Chỉ khi nào chúng ta nhử được hắn về Oxford chúng ta mới phải đề phòng. Chắc chắn là, nếu có cơ hội chiến thắng ở Ascot, tôi sẽ thay đổi kế hoạch ngay.
Stephen cười toét miệng:
— Như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị kế hoạch đón khách ở Oxford. Các cậu thắc mắc gì không?
Robin thắc mắc về một câu trong tập hồ sơ nên đã đọc to lên cho tất cả cùng nghe
— Tôi không cần cậu trong phần (a) của kế hoạch Oxford. Cậu chỉ xuất hiện trong phần (b).
— Đúng thế. Tôi có thể tự xoay sở phần (a). Thực ra, nếu đêm đó, các cậu cứ ở lại London thì tốt hơn. Đặc ân tiếp theo của chúng ta bây giờ là nghĩ ra một vài ý tưởng cho James, nhưng nếu Chúa che chở chúng ta, cậu ấy sẽ tự nghĩ ra một cái gì đó cho riêng mình. Tôi bắt đầu rất quan tâm đến vấn đề này, bởi vì, một khi Harvey trở về Mỹ, chúng ta sẽ phải đương đầu với hắn trên đất của hắn. Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn phải thi đấu ở những nơi chúng ta lựa chọn. Có thể ở Boston, James sẽ khó hành động, mặc dầu cậu ta là diễn viên giỏi nhất trong số bốn người chúng ta. Như Harvey thường nói thì đó là một trò chơi hoàn toàn khác.
James thở dài với vẻ sầu thảm và dán chặt mắt vào tấm thảm Axminster.
— Tội nghiệp James, cứ an tâm đi, cậu lái xe cứu thương tuyệt như tay đua chuyên nghiệp vậy – Robin nói
— Có lẽ cậu nên học lái máy bay đi, chúng ta sẽ thực hiện một phi vụ không tặc. – Jean Pierre gợi ý.
Y tá Meikle không thể chịu đựng được những tiếng cười không dứt bay ra từ phòng bác sĩ Oakley, và cô thực sự vui mừng khi thấy bộ ba kỳ dị ra về. Khi James, người đi cuối cùng, vừa bước ra khỏi phòng, cô đã đóng sầm cửa, rồi quay vào phòng Robin.
— Ngài có khám cho bệnh nhân không, bác sĩ Oakley?
— Nếu buộc phải làm thì tôi sẽ làm
Meikle mím môi. Cái quái gì đã xảy ra với ông ta thế này? Chắc chắn là tại những tay đàn ông quái đản mà ông ta mới giao thiệp gần đây. Ông ta đang đánh mất lòng tin.
— Bà Wentworth Brewster. Bây giờ bác sĩ Oakley sẽ xem bệnh cho bà và tôi sẽ chuẩn bị sẵn thuốc cho chuyến đi Italia của bà.
***
Stephen trở về trường Magdelen để nghỉ ngơi vài ngày. Tám tuần trước đây, anh là người khởi đầu toàn bộ kế hoạch, và bây giờ, hai người trong đội đã thành công quá sức tưởng tượng của anh. Anh thấy mình cần làm một cái gì đó để nỗ lực của bạn bè anh trở thành truyền thuyết của Oxford. Jean Pierre trở về với công việc ở phòng tranh trên phố Bond. Trách nhiệm của anh sẽ không nặng nề lắm vì anh chỉ phải đi đánh một bức điện ngắn. Tuy vậy, để chuẩn bị kế hoạch phần (b) tại Oxford của Stephen, đêm nào anh cũng phải đứng trước gương luyện tập.
James đưa Anne đi nghỉ cuối tuần tại Stratford Avon. Tại đây, họ đã tới dự đêm công diễn đầu tiên vở kịch “Chẳng Có Gì Mà Cũng Làm Ầm Ĩ” của nhà hát Shakespeare Royal. Sau đó, trong khi đi dạo bên bờ sông Avon, James đã ngỏ lời cầu hôn Anne. Chỉ những con thiên nga chung thuỷ mới biết rằng nàng trả lời thế nào. Chiếc nhẫn kim cương mà James mua tại cửa hàng Carrtier, cửa hàng nữ trang đối diện với phòng tranh Lamanns, trong khi chờ đợi Harvey, vốn đã đẹp nay càng đẹp hơn, lấp lánh hơn trên ngón tay mảnh mai của nàng. James cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất thế gian. Giá mà anh nghĩ được một kế hoạch nào đó khiến cho tất cả ngạc nhiên thì anh sẽ chẳng cần gì hơn nữa. Đêm đó, anh thổ lộ điều này với Anne, và cùng cô suy nghĩ, song vẫn chẳng đạt kết quả gì.
Thực ra, đã có một ý tưởng mới đang hình thành trong tâm trí Anne.
Sáng thứ hai, James lái xe đưa Anne trở về London với tâm trạng yêu đời chưa từng thấy. James rất muốn nàng đi cùng anh tới Ascot, nhưng Anne từ chối, rằng nàng phải đi làm. Hơn thế nữa, nàng có cảm giác những người khác sẽ không chấp nhận sự có mặt của nàng, họ sẽ nghi ngờ James.
James không kể cho nàng nghe chi tiết cuộc phẫu thuật ở Monte Carlo, nhưng anh lại thông báo cho nàng từng bước một trong kế hoạch Ascot. Anne có cảm giác James đang rất hoang mang bối rối, vì vậy, nàng quyết định tối nay sẽ đến với anh. Có thể James sẽ cho nàng biết thêm những tin tức mới nhất. Theo nàng, James không được vững vàng lắm. Rất may là trong cuộc đua tiếp sức này, hầu như lúc nào Stephen, Ronbin và Jean Pierre cũng chủ động giữ chặt cây gậy chuyền tay – nhưng cái ý tưởng đang dần hình thành trong nàng chắc chắn sẽ làm cho tất cả bọn họ ngạc nhiên.