Bradley, – vị giáo sư già nói, – tóc cậu có vẻ bạc rồi đấy, chàng trai ạ. Văn Phòng Trợ Lý Giám Đốc nhiều việc quá hay sao?
Stephen tự hỏi không biết bao nhiêu người ngồi đây có cùng quan điểm với giáo sư về màu tóc của anh. Các bậc giáo sư đôi khi rất hay tò mò về những chuyện không đâu của đồng nghiệp.
— Cha tôi bạc tóc từ khi còn rất trẻ, thưa giáo sư, có lẽ tôi cũng không thể tránh khỏi…
— Ồ, vậy sao chàng trai. Cậu sẽ nổi bật trong buổi lễ Garden Party tuần tới.
— Vâng, – Stephen trả lời. Suốt cả mấy ngày qua, anh chẳng nghĩ tới cái gì khác ngoài buổi lễ này, nhưng anh lại nói. – Hầu như tôi đã quên mất nó.
Anh trở về phòng của mình. Cả nhóm đã tập trung và đang chờ nghe những chỉ thị mới nhất.
— Thứ tư là ngày lễ Encaenia và Garden Party, – Stephen đi thẳng vào vấn đề. – Có một điều mãi tới bây giờ chúng ta mới biết. Đó là ông bạn triệu phú của chúng ta, một khi bị tách khỏi môi trường của mình, vẫn cứ giả bộ như am hiểu tất cả mọi điều trên trời dưới biển. Nhưng chúng ta chứng minh được rằng chúng ta có thể xỏ mũi hắn, một khi chúng ta biết trước điều gì sắp xảy ra, còn hắn thì không. Đó cũng là thủ thuật duy nhất mà hắn sử dụng khi quảng cáo Discovery Oil – hắn luôn luôn đi trước chúng ta một bước. Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ đi trước hắn hai bước bằng buổi tập dượt ngày hôm nay và tổng duyệt ngày mai.
— Tập luyện không bao giờ là thừa, – James thì thầm. Đây là điều có lý duy nhất mà anh còn nhớ về những ngày trong quân ngũ tại Harrow.
— Thế mà chúng ta vẫn chưa dành thời gian tập luyện kế hoạch của cậu, phải không? – Jean Pierre châm chọc.
Stephen phớt lờ đi.
— Toàn bộ công việc ngày hôm đó sẽ kéo dài chừng bảy tiếng đối với tôi và bốn tiếng đối với các cậu, kể cả thời gian hóa trang. James sẽ phụ đạo các cậu một buổi về lĩnh vực này.
— Các con trai của tôi phải xuất hiện bao nhiêu lần? – Robin hỏi.
— Một lần thôi, vào thứ Tư. Xuất hiện nhiều lần sẽ là khó coi và lố bịch
— Theo cậu, thì khi nào Harvey sẽ về London? – Jean Pierre hỏi.
— Tôi đã điện thoại cho Salmon để kiểm tra thời gian biểu và được cho biết hắn sẽ phải có mặt ở Claridge’s trước 7 giờ tối. Vì vậy, chúng ta phải hành động trước 5 giờ 30 phút.
— Rất thông minh, – Robin phán xét.
— Mẹ kiếp, – Stephen nói, – thậm chí tôi đã bắt đầu suy nghĩ theo kiểu của hắn. Nào, hãy kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch một lần nữa. Tập hồ sơ màu đỏ, bắt đầu từ giữa trang 16. “khi tôi rời khỏi All Souls…”
Họ dành toàn bộ Chủ Nhật và thứ Hai cho các buổi tổng duyệt. Tới ngày thứ Ba thì họ đã nắm vững mọi đường đi nước bước của Harvey, biết hắn sẽ dừng lại ở đâu, vào thời điểm nào trong khoảng thời gian từ 9 giờ sáng tới 5 giờ 30 phút chiều. Stephen hy vọng anh sẽ đi đến đích một cách suôn sẻ. Lần này, họ chỉ có một cơ hội thôi. Bất cứ sai lầm nào, dù nhỏ nhất, như kiểu ở Monte Carlo, cũng sẽ làm cho họ thất bại. Chính vì vậy, mà họ phải chuẩn bị rất cẩn thận, từ trang phục trở đi.
— Tôi chưa bao giờ phải mặc những áo quần này kể từ năm lên sáu, khi tham gia vũ hội hoá trang. – Jean Pierre nói. – Chúng ta sẽ biến thành những chú lùn.
— Xung quanh cậu ngày hôm đó sẽ là các màu xanh, đỏ, đen. – Stephen nói, – như thể rạp xiếc với các chú công. Sẽ không ai chú ý đến chúng ta đâu, kể cả cậu, Jean Pierre ạ.
Họ lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, nôn nao chờ đợi giờ kéo màn. Stephen hài lòng vì tất cả đã sẵn sàng. Anh hy vọng mọi việc đều suôn sẻ khi gặp Harvey.
Ngày nghỉ cuối tuần trôi qua một cách lặng lẽ, Stephen tới vườn Magdalen dự một buổi trình diễn, do hội kịch của trường thực hiện. Robin đưa vợ về Glyndebourne, và Jean Pierre, với sự chăm chú bất thường, ngồi đọc toàn bộ cuốn “Tạm Biệt Picasso” của David Douglass Cuncan, còn James đưa Anne về Tathwell Hall, Lincolnshire, để gặp cha anh, nhà Bá Tước đời thứ năm.
Ngay cả Anne cũng cảm thấy hoang mang.
***
— Harry đó à? Tiến sĩ Bradley đây. Tối nay tôi mời cơm một vị khách người Mỹ. Tên ông ta là Harvey Metcalfe. Khi nào ông ấy đến phiền ông đưa lên phòng tôi nhé.
— Vâng, thưa ngài.
— Một điều này nữa. Dường như ông ấy đã nhầm tôi với giáo sư Porter của trường Trinity. Chứ để ông ấy nhầm như vậy. Hãy chiều lòng ông ấy.
— Vâng, tất nhiên.
Harry rút về phòng phục vụ. Vừa đi vừa lắc đầu buồn bã. Tất nhiên rồi, cuối cùng thì các nhà bác học đều sẽ trở nên gàn dở cả, nhưng tiến sĩ Bradley lại tỏ ra ngớ ngẩn quá sớm.
Tám giờ đúng, Harvey có mặt. Gã luôn luôn đúng giờ mỗi khi tới nước Anh. Người phục vụ dẫn gã đi qua các hành lang, các bậc đá cũ kỹ tới phòng của Stephen.
— Xin chào ngài Metcalfe.
— Xin chào giáo sư. Ngài có được khỏe không?
— Cảm ơn ngài, tôi vẫn thường. Ngài thật đúng giờ.
— Đúng giờ là thói quen của các bậc Hoàng Tử.
— Tôi lại cho rằng đó là tính lịch sự của các đức vua, trong trường hợp này, là vua Louis XVIII, – Stephen thoáng quên mất rằng Harvey không phải là học trò của anh.
— Vâng, ngài nói đúng.
Stephen mời Harvey một cốc whisky lớn. Đôi mắt Harvey đảo một vòng quanh phòng rồi dừng lại nơi bàn làm việc.
— Trời! Bộ ảnh này mới kỳ diệu làm sao! Nào là ảnh chụp chung với Tổng Thống Kennedy, nào là ảnh chụp chung với Nữ Hoàng, lại cả ảnh chụp với Đức Giáo Hoàng.
Chiến công này thuộc về Jean Pierre. Anh đã giúp Stephen làm quen với một thợ ảnh. Người này đã từng ở tù chung với anh bạn họa sĩ David Stein của Jean Pierre. Stephen đang mong mỏi một ngày mà anh có thể đốt toàn bộ các bức ảnh này để không ai khác ngoài Harvey biết đến sự tồn tại của chúng.
— Tôi xin tặng ngài một chiếc để bộ sưu tập của ngài thêm phần phong phú.
Harvey rút từ túi trong của áo khoác ra một tấm ảnh lớn chụp lúc gã đang nhận Cúp cuộc đua Vua George VI và Nữ Hoàng Elizabeth Stakes từ Nữ Hoàng.
— Nếu ngài thích, tôi sẽ ký tặng ngài.
Không cần nghe câu trả lời, gã vui vẻ phóng tay ký ngay một chữ chéo qua người Nữ Hoàng.
— Cảm ơn, – Stephen nói. – Xin bảo đảm với ngài, tôi sẽ trân trọng cất giữ tấm ảnh này như các tấm ảnh kia. Tôi không biết nói gì để tỏ lòng cảm ơn ngài đã bớt chút thời gian tới thăm tôi.
— Phải nói rằng đây là một vinh dự lớn của tôi mới đúng.
Stephen thực sự tin vào những điều Harvey nói. Phải cố gắng lắm anh mới kìm được ý muốn kể cho gã nghe về nhà quý tộc Nuffield trong bữa tiệc gần đây nhất ở trường Magdalen. Nuffield nổi tiếng là một Mạnh Thường Quân, đã từng tặng nhà trường những món quà đắt giá tới mức không được quyền quên tên ông. Gần đây, nhà trường mời ông ta tới dự một bữa tiệc lớn. Sau bữa tiệc, trong khi nhân viên phục vụ giúp ông ra về, Nuffield – với vẻ khiếm nhã vô cùng – cầm ngay chiếc mũ mà ông vừa trao tặng, hỏi một câu rất khinh mạn. “Của tôi phải không?” – “Thưa ngài, tôi không biết”, người nhân viên trả lời, “nhưng đó là cái mà ngài đã mang tới.”
Với ánh mắt vô hồn, Havey nhìn chằm chằm về phía giá sách của Stephen. Thật may mắn, sự khác nhau giữa các đề tài lý thuyết toán và sinh hoá, chuyên ngành vị giáo sư giả danh Porter không hề gợi lên trong gã một sự nghi ngờ hoặc khó hiểu nào.
— Ngài hãy cho biết về chương trình ngày mai?
— Tất nhiên rồi, – Stephen nói. Sao lại không cơ chứ. Anh đã thông báo cho tất cả mọi người cơ mà? – Để tôi gọi đồ uống cho ngài đã, sau đó tôi sẽ trình bày những dự định mà tôi dành cho ngài. Không biết ngài có hài lòng không?
— Thử xem sao. Kể từ sau chuyến du lịch Châu Âu tôi thấy mình như trẻ lại mười tuổi. Đó là nhờ vào cuộc phẫu thuật. Còn hôm nay, tôi rất xúc động vì được có mặt tại đây, tại trường Đại Học Oxford danh giá, nổi tiếng thế giới.
Stephen tự hỏi liệu anh có thể chịu đựng Harvey liên tục bảy giờ đồng hồ không. Dù sao thì anh cũng phải cố gắng hết sức, trước là vì 250.000 đôla, sau là vì danh dự của anh trước nhóm.
Nhân viên phục vụ của trường mang rượu cocktail tới.
— Món ưa thích của tôi. – Harvey nói – Làm thế nào mà ngài biết được?
Stephen muốn nói: “Chỉ có rất ít điều mà tôi không biết về ông thôi”, nhưng anh lại đáp.
— Đó chỉ là một sự tình cờ. Nào, nếu có thể, chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc 10 giờ sáng mai, cùng tham gia một ngày được coi là tuyệt vời nhất trong năm, ngày Encaenia.
— Đó là ngày gì?
— Ồ, mỗi năm một lần, vào cuối học kỳ của trường Trinity, cũng trùng với học kỳ mùa hạ ở các trường đại học Mỹ, chúng tôi lại tổ chức lễ bế giảng. Sau các nghi thức long trọng là bữa tiệc lớn Garden Party, với sự tham gia của cả Hiệu Trưởng lẫn Hiệu Phó. Ngài Hiệu Trưởng vốn là cựu Thủ Tướng Anh, Harold Macmillan, ngài Hiệu Phó có tên Habakkuk. Tôi hy vọng ngài sẽ được gặp gỡ cả hai vị, và chúng ta sẽ kịp tham dự tất cả các sự kiện trước khi ngài trở về London vào lúc 7 giờ tối.
— Làm thế nào mà ngài biết tôi phải trở về trước 7 giờ.
— Chính ngài đã nói như vậy tại Sharpley. – Bây giờ, Stephen biết cách nói dối rất nhanh. Anh e sợ rằng nếu họ không đòi lại được một triệu đôla của mình thì anh sẽ phải kết thúc tất cả những việc này bằng tội ác.
Stephen đã đặt bữa ăn một cách cực kỳ thông minh. Anh luôn chọn những món Harvey ưa thích, vì vậy, gã ăn rất ngon miệng. Harvey còn uống rất nhiều rượu mạnh, loại rượu dùng sau khi ăn (mỗi chai giá 7,25 đồng bảng, Stephen thầm nghĩ). Sau đó, họ đi dạo trên các con đường của Magdalen dẫn tới trường thanh nhạc. Văng vẳng trong không trung là các âm thanh của bài Gabrieli. Đội đồng ca của trường đang tập bài này để hát trong dịp Encaenia.
— Trời, tôi lấy làm ngạc nhiên, tại sao ngài lại cho phép họ hát to đến vậy? – Harvey nói.
Stephen dẫn khách tới khách sạn Randolph, chỉ vào một cây thập tự sắt trên phố Broad bên ngoài trường Balliot, bảo với Harvey rằng năm 1556 Đức Giáo Hoàng Cranner đã bị thiêu sống tại đây vì có những tư tưởng bị coi là tà giáo. Phải kiên nhẫn lắm, Harvey mới không nói cho Stephen biết rằng gã chưa bao giờ nghe thấy tên con người đáng kính ấy.
Stephen và Harvey chia tay trên bậc thềm của khách sạn Randolph.
— Hẹn gặp lại vào sáng mai nhé, giáo sư. Rất cảm ơn ngài về một buổi tối tốt đẹp.
— Không có gì. 10 giờ sáng mai, tôi sẽ đón ngài. Chúc ngài ngủ ngon, chúng ta còn với nhau cả ngày mai.
Stephen trở về Magdalen và gọi điện cho Robin.
— Mọi việc suôn sẻ, nhưng có lẽ tôi đã đi quá xa. Thực đơn của bữa ăn được lựa chọn rất kỹ càng, thậm chí tôi còn gọi cả rượu brandy. Tuy vậy, sáng ngày mai sẽ rất căng thẳng. Chúng ta phải thật cố gắng. Hẹn gặp lại sau nhé, Robin.
Sau đó, Stephen gọi điện cho Jean Pierre và James để thông báo tin tức tương tự rồi mới lên giường đi ngủ. Giờ này, ngày mai, anh sẽ trở thành một đức ông khôn ngoan, nhưng liệu anh có trở lại giàu có không?