Chương 23.2

Chương 23.2

Trình Gia có một cơ ngơi ở Ô Trì nằm ngay trên đường Ái Đạt của Ô Trì,trước sau đều có vườn hoa rộng,đặt tên theo tổ tiên Trình thị là “Trĩ Viên”.vì Ô Trì mùa đông ấm áp,cho nên đến cuối thu đầu đông hàng năm Trình gia đều đến Trĩ viên tránh rét.Trong hoa viên thấp thoáng mấy căn nhà kiểu Tây,một trong số đó mang kiến trúc Tây Ban Nha tinh xảo,chính là nơi ở của hai tiểu thư nhà Trình gia tại Ô Trì.

Vị tiểu thư nhỏ nhất của Trình gia – Trình Tích Chi hiện nay mới mười lăm tuổi,đang tuổi nghịch ngợm.Cô rón ren đi vào phòng chị gái Cẩn Chi thấy Cẩn Chi ngồi trên chiếc ghế sôfa kiểu Pháp nghe đài phát thanh quốc tế,mấy tạp chí tiếng anh vứt ở một bên,liền hỏi: “chị ơi sao vẫn chưa thay quần áo?”.Cẩn Chi không đề phòng giật bắn mình: “con bé này đi như mèo ấy”.Tích Chi cười hì hì nói: “vì chị đang không tập trung nên mới bị em dọa,chẳng lẽ chị đang nghĩ…” Cẩn Chi không để cô nói tiếp,liền đưa tay ra véo má cô: “em về nước chưa được nửa tháng đã học thói quen xấu của người trong nước rồi”.Tích Chi nói: “em còn chưa nói hết,là chị tự nghĩ đấy chứ”.Cẩn Chi mĩm cười: “chị cũng không nói thói quen xấu gì,chẳng phải không phải em tự nghĩ ra à?.Tích Chi làm mặt quỷ,đang định nói tiếp thì nghe người làm nói: “đại thiếu phu nhân đến rồi”.

Trình gia là gia đình kiểu mới,tất cả thiếu gia ,tiểu thư đều lớn lên ở nước ngoài,nhưng vì mẹ mất sớm nên người dâu cả nắm mọi việc hết trong gia đình,cho nên mấy chị em đều rât tôn trọng cô.Cẩn Chi và Tích Chi đều đứng dậy,thấy đại thiếu phu nhân đều cười gọi một tiếng: “chị cả”.

Trình Doãn Chi lấy đại tiểu thư Mục Y Dạng của Mục gia,vì hai nhà có quan hệ thông gia,từ nhỏ đều lớn lên cùng nhau,cho nên sau khi Mục Y Dạng được gả vào Trình gia,mấy chị em Trình gia không thay đổi cách xưng hô,vẫn gọi cô là chị,càng thân thiết hơn.Lúc này Mục Y Dạng mĩm cười nói: “đúng giờ là đức tính tốt đẹp của nhà vua,Cẩn Chi sao em vẫn chưa thay quần áo?”.Cẩn Chi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài,vốn thoải mái phóng khoáng: “em mặt thế này không được sao?”Cô luôn thích quần áo kiểu Tây,lúc này mặc một chiếc sườn xám bằng gấm lụa,màu bạc thêu chữ phúc đẹp tinh xảo.Mục Y Dang quan sát kỹ nói: “như thế này cũng rất đẹp ,Cẩn Chi nhà ta mặc gì cũng đẹp hết”.Tích Chi ở lại với Cẩn Chi ,Mục Y Dạng đi xuống nhà trước.Trình Doãn Chi đang ngồi đang ngồi hút thuốc trong phòng khách,anh ta là trí thức Tây học,thấy vợ xuống lầu lập tức hỏi: Cẩn Chi chuẩn bị xong chưa?”.

Mục Y Dạng nói: “Nó sắp xong rồi”,lại nói: “anh nhiệt tình như vậy thiệt khiến người ta khó chịu”.Trình Doãn Chi cười khổ một tiếng: “phu nhân bây giờ cả em cũng nói thế sao?”người ngoài đều nói anh dùng em gái đi nịnh bợ Mộ Dung Phong,anh thật sự cười không nổi khóc không xong”.Mục Y Dang đáp: “em thây anh sắp cười từ trong lòng cười ra rồi,nếu không thì Mộ Dung Phong đến xin cưới,sao anh có thể vội vàng đồng ý?”.Trình Doãn Chi nói: “anh đâu có như em nói,anh chỉ nói với cậu ta,chúng ta là gia đình kiểu mới,hôn nhân đại sự vẫn phải hỏi Cẩn Chi,Cẩn Chi gật đầu đồng ý coi như việc này mới được quyết định.

Mục Y Dạng nói: “không phải vì anh khuyên Cẩn Chi sao?”,cô dừng lại một lúc nói tiếp: “dù sao về hôn sự này em vẫn luôn giữ ý kiến”.

Trình Doãn Chi cười một tiếng: “Cẩn Chi không ngốc đức lang quân như ý đó,thiên hạ tìm đâu được người thứ hai.Ngoài việc gia thế hơi kém một chút,năng lực tướng mạo,tuổi tác đều gì cũng tốt…”.Mục Y Dạng nói: “được rồi em biết ý của anh,bây giờ anh ta bình định mười sáu tỉnh Giang Bắc,sau này tiền đồ ngày càng rộng mở,anh ta cầu hôn Cẩn Chi,anh đương nhiên chấp nhận.Em là nghĩ cho CẨn Chi,nghe nói người này rất nhiều tình nhân,em sợ đến lúcđó khổ cho Cẩn Chi.

Trình Doãn Chi cười nói: “con người em lo bò trắng răng,Cẩn Chi tuy tỏ ra bình thản,chỉ yêu cầu anh ta làm một việc,như thế đã đủ thể hiện thủ đoạn của Cẩn Chi rồi”.

Mục Y Dạng nói: “không phải là bắt anh ta đăng báo cắt đứt quan hệ với người con gái họ Doãn kia sao?,chính vì anh tađồng ý với Cẩn Chi,chịu làm việc đó em mới thấy sợ hãi.Hơn nửa dù Doãn tiểu thư đó thân phận như thế nào,dù không phải là người vợ chính thức,chỉ là thiếp đi theo quân đội,nhưng vẫn là cùng chung hoạn nạn,hơn nửa vị tiểu thư này vì anh ta mà ra nước ngoài,ngay cả đường lùi cũng cắt đứt,anh ta phụ bạc như vậy,thật khiến người ta sợ hãi,người đàn ông như thế làm sao có thể khiến người ta yên tâm?”.

Trình Doãn Chi nhất thời không thể phản bác,đành nói: “thành đại sự sao có thể có lòng nhân đàn bà,em đúng là suy nghĩ đàn bà”.Mục Y Dạng nói: “suy nghĩ đàn bà của chúng em chính là suy nghĩ có tình có nghĩa,đương nhiên là khác hẳn với suy nghĩ thành đại sự vô tình vô nghĩa của đàn ông các anh”.Trình Doãn Chi xưa nay rất tôn trọng phu nhân mình,nghe Mục Y Dạng nói vậy sợ cô giận nên bèn cười nói: “bây giờ là xã hội mới dân chủ,chỉ cần Cẩn Chi thấy được,chúng ta là anh chị thì còn có thể nói gì chứ?”.

Mục Y Dạng nói: “Cẩn Chi xưa nay luôn mang chí lớn,em không lo nó thiệt thòi.Ôi chỉ là Cẩn Chi trẻ tuổithứ muốn lúc này chưa chắc là tthứ nó muốn sau này.

Sau khi ăn tối xong,Mộ Dung Phong cùng mấy chị em Trình thị đến khách sạn quốc tế khiêu vũ.Cẩn Chi từ hồi trung học đã là hoa khôi của trường nữ sinh,thú tiêu khiển thời thượng như vậy đương nhiên là sành sỏi,Mộ Dung Phong cũng không hề kém cạnh,dĩ nhiên hai người thu hút vô vàng ánh mắt trên sàn nhảy.Tích Chi ngồi một bên uống nuóc hoa quả,nói với Trình Tín Chi: “anh tư xem chị và Cậu Sáu Mộ Dung đẹp đôi biết bao”.

Trình TÍn Chi nhìn đôi Tiên Đồng NGọc Nữ cũng không kìm được mĩm cười.Sau khi điệu nhạc kết thúc Mộ Dung Phong,Trình Cẩn Chi không về chổ ngồi mà chỉ thấy Mộ Dung Phong dẫn Trình Cẩn Chi ra ban công.Khi anh đến khách sạn quốc tế đã có canh vệ mặc thường phục đi theo bên cạnh ,lúc đó có bốn cảnh vệ đi theo sau.Hai người canh ở cửa ban công hai người khác lại đi đi lại lại trên hành lang,cách một lúc lại nhìn về phía ban công.

Tích Chi thấy cảnh đó,bỗng nhiên phì cười,nói với Mục Y Dạng: “chị dâu hai người họ hẹn hò,đằng sau luôn có người theo sau,e rằng một câu riêng tư cũng không nói được,chị hai chắc chắn rất không thoải mái”.Trình Doãn Chi nói: “có gì mà không thoải mái,đúng là trẻ con không hiểu chuyện”.

Trên ban công xung quanh đều là cửa sổ kính,vì là đầu đông cửa sổ đều đóng,đường dẫn hơi ấm phả lên,hoa hồng trên ban công nở đỏ rực rở,Cẩn chi mĩm cười nhìn anh: “tối nay hình như anh không tập trung lắm?”.Anh nói: “tuyến bắc chưa đình chiến,báo cáo chiến sự liên tiếp gửi đến,tình hình quân lúc tốt lúc xấu cho nên anh muốn đính hôn xong sẽ lập tức về Thừa Châu”.

Cẩn Chi nói: “anh có việc phải làm đó là điều đương nhiên”.Bình thường cô không đặc biệt thân mật với anh,hôm nay lại giống như một phụ nữ bình thường,bàn bạc với anh các chi tiết lặt vặt trước đính hôn.Tiệc rượu ,quần áo,khách khứa,đồ lễ…đầy đủ mọi thứ.Mộ Dung Phong đành nhẩn nại nghe,vì cô sống ở nước ngoài nhiều năm,thường nhất thời không nghĩ ra từ đành buộc miệng nói tiếng anh,lúc đó càng lưu loát hơn.Tiếng Trung của cô mang theo chút âm điệu phương Nam,kèm theo chút êm tai của tiếng Anh,giọng nói đó thật là mềm mại dễ thương.Vì trên áo cô dùng chiếc gài áo bằng vàng trắng ghim một đóa lan Ý,anh chợt thẩn thờ,dường như có mùi hương hoa nhài bay đến,nhưng rõ ràng đang là mùa đông.Anh tỉnh táo lại cười nói với cô: “chỉ cần em vui thế nào cũng được”.

Cẩn Chi vẫn cười: “con người anh không có tính hết thẩy,đều nghe theo người khác thế này,lễ đính hôn của hai người,sao anh lại nói chỉ cần em vui,chẳng lẽ anh không vui?”.Mộ Dung Phong nói: “anh đương nhiên vui,chẳng lẽ anh thuận theo em,em cũng không thích sao?”.Không biết vì sao Cẩn Chi thấy hơi thất vọng,cô vô thức quay mặt,dưới ban công là con phố phồn hoa nhất,một bên con đường sát khách sạn có hàng ô tô nhỏ màu đen đang đậu,xếp hàng dài đến tận đầu phố ngoài cận vệ của Mộ Dung Phong đem đến còn một số cảnh sát được cục cảnh sát thành phố Ô Trì phái đến.Người đi đường và xe cộ bình thường đã chặn ở bên ngoài phố từ trước,cô thấy cảnh tượng oai nghiêm tột cùng đó,không kìm được mĩm cười: “đương nhiên là em vui rồi”.

Lễ đính hôn được tổ chức đơn giản,không hề có đại tiệc khách khứa,chỉ mời một số bạn bè thân thích.Nhưng vì cuộc hôn nhân này rất ầm ĩ,cho nên báo lớn báo nhỏ đều đưa tin lên trang nhất,nói là: “Nam bắc kết thông gia”.

Mộ Dung Phong đáp máy bay riêng về Thừa Châu,sân bay Thừa Châu mới xây dựng không lâu,tât cả đều mới nguyên.Anh vốn không quen ngồi máy bay,vừa xuống máy bay sắc mặt vô cùng xấu.Hà Tự An đến sân bay đón anh,trước tiên báo cáo tình hình chiến cục mới nhất ở tuyến bắc,Mộ Dung Phong hỏi vài chuyện đại sự quân chính,cuối cùng mới hỏi: “phu nhân đâu?”.

Hà Tự An sững lại một lúc,mới hiểu ra anh hỏi Tĩnh Uyển,liền nói: “phu nhân do Tôn Kính Nghi bảo vệ và đưa tiễn,hôm qua đã lên tàu hỏa,chiều mai chắc sẽ đến Thừa Châu.Tôi đã sắp xếp chổ nghĩ tại khách sạn Sông Tỉnh”.Mộ Dung Phong nói: “không cần sắp xếp chổ ở gì hết,đợi cô ấy đến thì đón về nhà”

Nhà anh nói đương nhiên là chỉ đại soái phủ.Hà Tự An hơi kinh ngạc nói: “Cậu Sáu ,e rằng bên Trình gia sẽ biết được,vậy không được hay cho lắm…”.Mộ Dung Phong nói: “Trình gia muốn tôi đăng thông báo tôi cũng đã đăng rồi,nhưng cô ấy rốt cuộc là người của tôi,tôi không thể vứt bỏ cô ấy mà không lo được”.Hà Tự An nói: “Cậu Sáu ,việc đã đến nước này hà tất phải làm hỏng chuyện?”.Mộ Dung Phong vốn đã không vui,đi đường lại mệt mỏi,cứ nghĩ đến Tĩnh Uyển là trong lòng trỗi dậy một cảm giác phức tạp khó nói thành lời,sắc mặt sầm xuống.Chu Cử Luân đi máy bay về cùng anh,thấy vậy không ổn,liền gọi: “Cậu Sáu!”.Mộ Dung Phong xưa nay nể mặt ông,người vừa là thầy vừa là bạn nên nhẩn nhịn nói: “đây là việc nhà của tôi các vị không cần lo lắng”.

Chu Cử Luân nói: “Việc nhà của Cậu Sáu ,chúng tôi quyết không can thiệp.Nhưng kết thông gia với Trình gia đương nhiên Cậu sáu hiểu được chuyện nào quan trọng hơn .Nói cho cùng Trình gia yêu cầu đăng thông báo,đúng là đòn phủ đầu ra oai với Cậu Sáu,chúng ta cũng nên cho họ biết thế nào là lợi hại”.Ông dừng lại một lúc,nói: “còn việc sắp xếp cho Doãn tiểu thư thế nào,mong Cậu Sáu suy nghĩ kỹ lưỡng”.

Không Kịp Nói Yêu Em!

Không Kịp Nói Yêu Em!

Score 9
Status: Completed Author:

Không Kịp Nói Yêu Em là câu chuyện cảm động về mối tình đầy ngang trái giữa Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong. Giữa giang sơn và người đẹp, người anh hùng luôn phải chọn một. Lựa chọn đó sẽ đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong?

***

Trên chuyến tàu trở về nhà, Doãn Tĩnh Uyển đã gặp gỡ và giúp đỡ Mộ Dung Phong. Phút tạm biệt, anh để lại cho cô chiếc đồng hồ vàng khắc hai chữ “Bái Lâm”, và duyên phận của hai người cũng bắt đầu từ đó.

Hứa Kiến Chương – người bạn thanh mai trúc mã và cũng là chồng chưa cưới của Doãn Tĩnh Uyển bị Thừa quân bắt xử, khép vào tội chết do buôn hàng cấm, mà Mộ Dung Phong chính là Cậu Sáu Mộ Dung – đại soái của Thừa quân, Tĩnh Uyển đã một mình vượt đường xa xôi, nắm giữ hy vọng mong manh tìm đến nhờ Mộ Dung Phong giữ lại mạng sống cho Hứa Kiến Chương… Hai người trùng phùng ở đây, rồi lại ly biệt.

Hôn lễ của Tĩnh Uyển và Kiến Chương sắp diễn ra, Mộ Dung Phong vượt địch tuyến, bất chấp nguy hiểm để đến gặp Tĩnh Uyển, để nói cho cô biết rằng anh thực sự yêu cô: “Anh điên rồi mới thích em đến thế”. Họ gặp gỡ tạm thời, sau đó lại chia xa.

Trái tim đã chiến thắng lý trí, trước hôn lễ, Tĩnh Uyển đã trốn nhà ra đi, cùng với chiếc đồng hồ vàng khắc tên Bái Lâm, vượt đường sá xa xôi, bom đạn thời chiến, trèo đèo lội suối, chỉ để được gặp Mộ Dung Phong, chỉ muốn ở bên Mộ Dung Phong. Và họ đã được bên nhau như thế.

Nhưng rồi, “quốc gia vạn dặm, quan sơn như tuyết, loạn thế kinh mộng, nửa đời phồn hoa”, giữa giang sơn và người đẹp, người anh hùng luôn phải chọn một.

Là Tĩnh Uyển hay là thiên hạ đại cục?

Là tình yêu hay là lý tưởng?

Lựa chọn đó sẽ đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset