Chụp ảnh tạo hình nhân vật cho Tống Hưởng từ lúc một rưỡi đến tận hơn bốn giờ chiều vẫn còn chưa xong, nguyên nhân là vì đạo diễn ʍôиɠ rất thích tạo hình này của Tống Hưởng cho nên muốn chụp nhiều thêm mấy tấm ảnh, lưu lại mai mốt có nhân vật tương tự thì có thể lấy làm tham khảo. Cái này đối với một vai phụ nho nhỏ mà nói thì chính là một đãi ngộ hiếm có, cũng may hôm nay tới chụp ảnh tạo hình không có các nhân vật quan trọng, nếu không dù Tống Hưởng trông có hợp mắt đạo diễn ʍôиɠ thế nào đi chăng nữa thì ông cũng không thể dành nhiều thời gian như vậy cho cậu ta.
Phí Hành Phong cũng được đạp diễn ʍôиɠ gọi đi cùng xem ảnh chụp với mình. Là nhà đầu tư, Phí Hành Phong đối với kinh phí làm phim khá là hào phóng, không có quá nhiều yêu cầu này kia mà bản thân còn có giải thưởng, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt. Cho nên đạo diễn ʍôиɠ đương nhiên là tình nguyện cùng vị cơm cha áo mẹ này nói nhiều thêm vài câu, nếu trong lúc nói chuyện mà tìm được linh cảm thì đúng là đã kiếm bộn rồi.
Sau khi Phí Hành Phong rời đi, Trong phòng nghỉ không còn ai nữa, Túng Phồn cũng thoải mái hơn nhiều. Nhân viên trang điểm và stylist trong trong làm việc của Phí hành Phong đều là các cô gái trẻ, tính tình rất thân thiện, rất nhanh đã quen thuộc với Túng Phồn, cùng cậu tán gẫu trêи trời dưới bể, không hề có tình huống tranh đấu ngầm, khiến Túng Phồn thật sự muốn đánh giá một câu —— Các người như vậy thực sự không có tinh thân của giới giải trí gì hết.
Giữa chừng, Lý Thiên Lang có ghé lại đây một chuyến, nói Phí Hành Phong muốn uống cà phê, hỏi xem bọn họ có muốn uống gì không thì để anh ta đi mua luôn, sếp mời.
Thông thường mà nói, những lúc như thế này Túng Phồn nên giả bộ một chút mà gọi cà phê, dù sao Lý Thiên Lang mua một cốc là mua mà mua hai cốc cũng là mua, không hề phiền phức. Nhưng mà Túng Phồn hiện tại thực sự không thích uống thứ đồ vừa đắng vừa chua đó.
Làm nhân vật hi sinh trong tiểu thuyết, cậu cảm thấy mình cũng không cần ra vẻ giữ hình tượng chi cả, vừa tùy hứng vừa mặt dày hỏi: “Anh Lý, có thể gọi trà sữa không?”
Có cậu mở đầu, mấy cô gái makeup, tạo hình trong phòng cũng không chút do dự làm theo: “Anh Lý, bọn em muốn uống trà sữa.”
“Anh Lý, hay anh cứ đi mua cà phê cho sếp đi, bọn em tự mình gọi trà sữa là được, xong hóa đơn thì phòng làm việc thanh toán được không?”
Lý Thiên Lang nghĩ, dù sao cũng là Phí Hành Phong mời, làm vậy cũng không vấn đề gì, anh nói: “Vậy mọi người tự gọi bên ngoài nhé, nhớ giữ lại hóa đơn, về rồi sẽ thanh toán cho mọi người.”
“Cảm ơn anh Lý.” Hai cô gái trong phòng hớn hở trả lời.
Túng Phồn cũng nói cảm ơn đối phương, sau đó lấy điện thoại mở app đặt đồ ăn, địa chỉ cũng được định vị tự động chuẩn luôn rồi. Hai cô nhân viên kia cũng không khách sáo với cậu, nhờ cậu đặt giúp một phần, Túng Phồn còn vô cùng có nghĩa khí mà gọi thêm một cốc về cho Tống Hưởng, dù sao cũng không nghe ai nói Tống Hưởng cần giảm béo, vậy thì cứ uống thôi!
Chỗ này cũng không cách phòng làm việc của Phí Hành Phong quá xa, cửa hàng trà sữa bên cạnh đó cũng ở trong phạm vi đặt hàng, Túng Phồn bèn không do dự chọn nhà này. Tuy là trong lòng cũng hơi hơi thấy mình xa xỉ, nhưng mà nghĩ đến nam chính Phí Hành Phong thì lại thấy hắn hẳn sẽ không tính toán chi li mấy chục tệ này với mình đâu, cậu vừa tự mắng mình không biết xấu hổ vừa thản nhiên ấn đặt đơn hàng.
Lúc Tống Hưởng quay lại thay quần áo cũng hí ha hí hửng uống một lèo, một chút giác ngộ là nhân viên phải biết tiết kiệm tiền cho sếp cũng không có.
Bộ ảnh cuối cùng Tống Hưởng chụp chính là bộ đầu tiên mặc khi mới đi làm, lúc ấy nhân vật trợ lý này hãy còn là một anh nhà quê, nghĩ chỉ cần mặc quần tây với áo sơ mi thôi là đã đủ chính thức rồi, kết quả làm việc tới giữa trưa mới phát hiện, kiểu ăn mặc của mình trong công ty này chính là điển hình của sự luộm thuộm, hoàn toàn không đủ tư cách.
Bộ quần áo này, Túng Phồn chọn áo sơ mi kẻ ca rô và quần âu màu đen cho Tống Hưởng, quần tây là kiểu rộng rãi, còn cái áo kẻ cũng là loại khá được các bạn trẻ yêu thích, phối sọc ba màu đen, hồng, xanh, giày thì là kiểu giày mềm, nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn tổng thể thì chính là kiểu trẻ trung có thừa nhưng chín chắn không đủ, chỉ phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ mà thôi.
Lần này Túng Phồn đổi lại cho Tống Hưởng một cặp kính mắt gọng đen, để làm nổi bật dáng vẻ quê mùa không theo kịp thời đại của cậu ta trong công ty này. Tóc cũng để thợ trang điểm chải về phía trước, trông càng giống học sinh hơn.
Tống Hưởng đi chụp ảnh, hai nhân viên makeup, tạo hình cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc quay về. Cốc trà sữa của Túng Phồn cũng đã thấy đáy, cậu bắt đầu nghĩ xem tối nay nên mua cái gì về ăn hay là nên hẹn mẹ ra ngoài ăn một bữa thì hơn.
Lúc này Lý Thiên Lang gõ cửa đi vào, hai nhân viên makeup hỏi: “Anh Lý, sếp còn chưa về à?”
Lý Thiên Lang nghiêm mặt nói: “Đang chuẩn bị về, nhưng có chút chuyện.”
“Có chuyện gì ạ?” Cô bé nhân viên hỏi. Trong tiềm thức đang lo lắng tạo hình của Tống Hưởng có vấn đề gì đó, dừng động tác thu dọn của mình lại.
Túng Phồn với hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, sắp được về rồi mà lại xảy ra sai sót gì thì thực sự là khổ tâm lắm lắm.
Lý Thiên Lang nói: “Phòng làm việc của chúng ta có trang phục dạ hội của nữ quý này không, cái nào mà chưa ai từng mặc ấy?”
Vừa nghe hỏi là muốn tìm trang phục của nữ thì cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm, Túng Phồn không phải nhân viên trong phòng làm việc của bọn họ đương nhiên không cần lên tiếng, vui vẻ chuẩn bị tan ca về nhà.
Cô bé nhân viên nói: “Chỉ có trang phục của mùa trước thôi, trang phục ra mắt quý này hôm nọ chúng ta mới đặt, còn chưa về tới, sao thế ạ?”
Phòng làm việc của bọn họ mỗi quý sẽ đặt mua về mấy bộ lễ phục, nam nữ đều có, vừa tiện cho nghê sĩ bên dưới mặc lúc tham gia sự kiện, vừa có thể cho bên ngoài thuê lại. đây cũng tính là một khoản thu cho phòng làm việc, nhưng mà nghệ sĩ nữ kí với bọn họ không nhiều, cho nên mỗi quý cũng chỉ đặt về hai bộ trang phục, nếu đúng dịp có nhiều hoạt động cần tham gia thì sẽ đi mượn ở bên ngoài.
Lý Thiên Lang cũng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi số đo của mấy bộ trang phục rồi đi ra.
Hai cô gái chớp mắt nhìn nhau xong cũng không hỏi nhiều. Lễ phục của phụ nữ ngoại trừ hình thức còn rất chú trọng đến chuyện có vừa vặn hay không, nếu cần dùng gấp e là không kịp sửa lại cho vừa được, có cũng vô dụng.
Thu dọn xong đồ đạc của mình, một người trong số đó đi ra ngoài đi vệ sinh, lúc về thì mang theo tin tức vỉa hè nóng hổi.
Có lẽ họ cũng không coi Túng Phồn như người ngoài nên chỉ nhỏ giọng hơn bình thường một chút, nói: “Mọi người đoán xem hồi nãy tôi gặp ai ở ngoài?”
“Ai?” Người kia hỏi.
“Trợ lý của Diêu Vi Nguyệt.”
Diêu Vi Nguyệt? Không quen. Túng Phồn nghe giọng điệu của hai người kia thì đoán đối phương có lẽ là một minh tinh, vì không để lộ ra chuyện mình không theo kịp tiết tấu, Túng Phồn cũng giả bộ mình có biết người này.
“Cô ấy cũng trang điểm ở bên đây à?”
Nơi này ngoại trừ cung cấp đỉa điểm quay chụp, cũng có cả dịch vụ trang điểm nữa. Lúc chiều Túng Phồn nói chuyện phiếm với hai cô gái có nghe hai người nói là trước khi tham gia sự kiện có rất nhiều nghệ sĩ sẽ tới đây tìm chuyên gia trang điểm makeup, sau đó thay đồ rồi tới nơi diễn ra sự kiện luôn. Cho nên ngoại trừ đoàn phim của đạo diễn ʍôиɠ thì có người khác tới đây trang điểm cũng là chuyện bình thường, dù sao không gian rất lớn, ai cũng không làm ảnh hưởng đến ai.
“Đúng vậy. Cô không thấy đâu, nhìn qua là biết trợ lý của cô ấy vừa mới khóc xong.”
“Là như nào?” Đều là nhân viên trong cái vòng này, các cô đều hiểu một điều, không cần biết là phải chịu oan ức thế nào, về nhà rồi muốn khóc thế nào thì khóc thế ấy, nhưng còn ở ngoài thì tuyệt đối không được, nếu không mấy phóng viên báo lá cải không sợ lớn chuyện kia kiểu gì cũng giật một cái tít kiểu như “Minh tinh bắt nạt trợ lý” cho xem.
“Tôi âm thầm hỏi thăm một chút mới biết, nghe nói tối nay Diêu Vi Nguyệt sẽ tham gia một buổi ra mắt phim, kết quả là lễ phục dự định mặc đi sự kiện lại bị phá hỏng.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?” Đây là muốn mất chén cơm rồi.
“Nói nhỏ chút đi, thấy bảo là do có người cố ý phá hoại.”
“Ôi má. Định xé rách mặt với nhau luôn à? Không đến mức như vậy chứ, danh tiếng của Diêu Vi Nguyệt trong giới cũng tốt lắm mà. Có biết được là ai làm chuyện này không?”
“Có biết là ai làm, nhưng mà không thể đắc tội, nghe nói đối phương là tiểu thư nhà họ Liêu, chính là cái cô từ sáng đến tối suốt ngày khoe của trêи Weibo ấy.”
Vốn không coi đây là chuyện gì to tát mà vừa nghe đến cái họ kia, Túng Phồn không khỏi giật mình một chút, tiểu thư nhà họ Liêu? Không phải là cái cô nàng thích làm màu mà cậu biết đấy chứ?
“Vì cái gì chứ?”
“Ai mà biết được.”
Túng Phồn còn đang nghĩ xem người các cô vừa nói có bao nhiêu phần trăm chính là Liêu Bảo Song thì Lý Thiên Lang lại đi vào: “Hai đứa có biết chỗ nào cho thuê lễ phục mùa này không?”
“Anh Lý, bọn em chỉ biết mấy nhà sản xuất hay cho mượn trang phục thường ngày thôi, cho dù có, thì cũng không phải của các thương hiệu nổi tiếng, e là không thích hợp. Anh đã hỏi thử tổ trưởng của bọn em chưa?”
“Tổ trưởng của hai đứa đi công tác, còn chưa xuống máy bay, điện thoại không liên lạc được.” Lý Thiên Lang cũng cảm thấy bất lực.
Tống Hưởng vừa chụp xong bộ ảnh cuối cùng đi vào phòng, cậu ta tiện tay đóng cửa lại rồi ra vẻ vô cùng bí mật hỏi: “Anh Lý, váy của chị Diêu xảy ra vấn đề gì à?”
Tống Hưởng ỷ vào khuôn mặt lớn lên trông đáng yêu vô hại của mình, ngay cả lúc buôn chuyện trông cũng có vẻ rất vô tội.
Lý Thiên Lang gật đầu, nhắc nhở bọn họ: “Đừng có nói lộ ra bên ngoài, anh đi nghĩ xem còn cách gì nữa không.”
Mọi người cũng không tiện buôn dưa lê bán dưa chuột nữa, chờ Tổng Hưởng thay lại đồ của mình xong thì bắt đầu thu dọn nốt bộ đồ cuối cùng.
Tống Hưởng thở dài nói: “E là lần này chị Diêu không thể tham dự lễ công chiếu phim rồi.”
“Cụ thể là như thế nào?” Túng Phồn nhỏ giọng hỏi. Nếu không phải hoài nghi vị “Tiểu thư họ Liêu” mà mọi người nhắc đến chính là Liêu Bảo Song thì cậu sẽ không hỏi nhiều thêm làm gì.
“Em nghe trợ lý của chị Diêu nói. Chị Diêu với anh Phong ngày trước cũng có hợp tác với nhau, quan hệ giữa hai người cũng tốt, em với trợ lý của chị ấy khá là thân, nói chuyện cũng không cần quá che che lấp lấp.” Tống Hưởng nhỏ giọng thì thầm với Túng Phồn, “Thật ra lần này chị Diêu là gặp phải tai bay vạ gió thôi, nghe bảo vị hôn phu của cái cô họ Liêu kia là fan của chị Diêu, hắn ta vẫn muốn có cơ hội được ăn một bữa cơm với chị ấy, gần đây còn liên lạc với người đại diện của chị Diêu. Kết quả là bát tự còn chưa có ném ra, cái cô nàng họ Liêu kia đã ghen lồng ghen lộn lên rồi, hôm nay còn dẫn người qua tận đây chặn xe chở lễ phục của chị Diêu lại, xong lấy kéo cắt một lỗ to trêи lưng váy.”
Túng Phồn cau mày, nếu người này đúng là Liêu Bảo Song thật thì cậu cũng chỉ có thể nói Diêu Vi Nguyệt đúng là xui xẻo tám đời, đồng thời cũng có chút trào phúng Túng Lãng, cướp được omega của nguyên chủ xong thì lại thành cái phong cách này, có kinh ngạc không? Có bất ngờ không cơ chứ?
Cửa phòng nghỉ lần nữa được mở ra, lần này là Phí Hành Phong tới.
“Túng Phồn, cậu qua đây một chút.” Trêи mặt Phí Hành Phong không lộ ra vẻ gì, nhưng giọng điệu đã đông cứng lại.
Túng Phồn ngẫm nghĩ một chút, Phí Hành Phong cũng tìm tới rồi, e là vị tiểu thư họ Liêu này cũng chính là cái vị mà cậu có biết kia.
Túng Phồn dặn Tống Hưởng thu dọn đồ đạc xong thì cứ đi về trước, không cần chờ cậu, sau đó xách túi đồ của mình đi ra ngoài cùng với Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn tới một gian phòng nghỉ trống khác, nói lại tình huống với cậu, cũng không khác lắm với những gì Tống Hưởng vừa kể, chỉ có điều Phí Hành Phong gọi thẳng tên Liêu Bảo Song ra mà thôi.
“Liêu Bảo Song nói là do cậu hẹn hò với Diêu Vi Nguyệt cho nên mới muốn dạy dỗ đối phương một chút. Tôi không biết cậu với Diêu Vi Nguyệt là như thế nào, nhưng vị hôn thê của mình, cậu không thấy mình nên quản cô ta một chút sao?” Sắc mặt Phí Hành Phong rất không vui, rõ ràng là cảm thấy chuyện lần này quá mức hoang đường.
Túng Phồn nhếch mép cười lạnh, nói: “Anh Phí, hôn ước giữa tôi và Liêu Bảo Song đã được hủy bỏ rồi, hiện tại vị hôn phu của cô ta không phải tôi, mà là đứa con riêng ở bên ngoài của ba tôi kìa.”
“Cái gì?” Lông mày Phí Hành Phong cau chặt lại, “Con riêng là sao?”
“Nói ra thì tất dài dòng, tôi cũng không thích nhắc đến, nói tóm lại, chuyện Liêu Bảo Song gây ra lần này không hề có liên quan gì đến tôi hết.” Túng Phồn nghĩ, chính mình đã bị cắm sừng rồi thì chớ, lại còn phải cõng tiếng xấu của người khác, làm gì có chuyện ngon ăn như thế. Chuyện này chả có liên quan gì đến cậu, làm việc suốt cả buổi đã mệt mỏi lắm rồi, cái thái độ hồi nãy của Phí Hành Phong cũng làm cậu thấy rất khó chịu, “Nếu không có việc gì nữa thì phiền anh Phí thanh toán tiền mời trà sữa lúc chiều lại cho tôi, lần hợp tác này của chúng ta cũng chính thức kết thúc, anh muốn thành toán tiền qua app nào?”