Hứa Bách Vũ nhắn đến một tin thể hiện đầy đủ sự kinh ngạc của mình, đổi lại chính là bị Phí Hành Phong chặn số.
Hứa Bách Vũ: “…”
Bị bạn thân cho vào danh sách đen, có khả năng cả đời cũng không được kéo ra, làm sao bây giờ? Gấp gấp, online chờ!
Phí Hành Phong thì như chưa hề có chuyện gì xảy ra tiếp tục xem phát lại livestream, đến giờ thì đi ra, mà tiệc tổng kết vừa tan hắn cũng không thèm nán lại thêm nửa giây, đã lấy xe đi thẳng về bệnh viện.
Các nhân viên đã quen nhìn sếp lớn quanh năm cống hiến hết mình cho công việc: “…”
Thư ký không khỏi xích lại gần Lý Thiên Lang, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lý, công ty của chúng ta sắp tèo rồi à?”
Lý Thiên Lang câm nín, anh ta cũng đang muốn biết lắm đây này!
Túng Phồn ăn cơm xong đã bắt đầu thấy buồn ngủ rồi, nhưng vẫn muốn cày nốt bộ phim cho nên mắt cậu cứ dính lại rồi lại giật mình mở ra, nhất quyết không chịu ngủ.
Phí Hành Phong vừa vào cửa đã trong thấy bộ dạng này của Túng Phồn thì không biết nên khóc hay nên cười nữa, đưa tay vén tóc mái lại cho cậu: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, bây giờ em đang thế này đừng cố thức nữa.”
Nhìn thấy Phí Hành Phong, Túng Phồn nhoẻn miệng cười: “Không sao đâu, so với hôm qua thì khá hơn nhiều rồi.”
Phí Hành Phong đặt cốc trà sữa mua về cho Túng Phồn lên bàn, vừa nhìn thấy món tủ của mình, cơn buồn ngủ của Túng Phồn cũng bay biến đi kha khá: “Ông chủ Phí chu đáo quá!”
“Đừng có nịnh bợ.” Phí Hành Phong cắm ống hút cho cậu, “Mua cái này là để dỗ em vui chứ không phải để em có cớ trốn ngủ.”
“Biết rồi mà.” Túng Phồn uống một ngụm lớn, sau đó giơ cốc đến trước mặt Phí Hành Phong, “Anh cũng thử đi.”
Phí Hành Phong không từ chối, bạn trai nhỏ đút đến tận miêng rồi, chỉ có đồ ngu mới cự tuyệt, lại còn thêm vụ lần đầu tiên Túng Phồn tới công ty hắn gọi trà sữa mà không có phần cho mình, hắn vẫn còn ghim đấy.
Túng Phồn nhấn tạm dừng bộ phim, cười nói: “Diễn xuất của anh thật sự không tệ chút nào, chờ chứng hưng cảm của anh tốt hơn, vẫn nên đi đóng phim tiếp đi.”
Phí Hành Phong là người có tài, cái này không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu cũng có thể nhận ra Phí Hành Phong thực sự thích đóng phim, chỉ là do căn bệnh kia nên mới không còn cách nào khác là phải lui về phía sau. Chờ tình trạng khá hơn, nhất định phải khôi phục lại công việc trước đó, đâu phải ai cũng có thể làm việc mà mình mong muốn, cậu bây giờ có thể làm nghề mình thích, đương nhiên cũng hi vọng Phí Hành Phong có thể tiếp tục đóng phim.
Phí Hành Phong ngồi ở bên giường nhìn cậu: “Em thích xem à?”
“Thích. Em cũng thích nghe anh hát nữa, rất hay!” Túng Phồn không phải đang thổi phồng Phí Hành Phong, cậu là nghiêm túc xem, nghiêm túc nghe mới nói như vậy, “Anh chính là được ông trời ban cho ăn chén cơm này, nếu không làm nữa thì đúng là quá lãng phí tài năng của mình.”
Phí Hành Phong cười khẽ: “Vậy chờ khi nào bệnh của anh khá hơn lại nói.” Chính hắn cũng rất thích làm diễn viên, nếu không thì đã không bước chân vào giới này, sau khi bị chẩn đoán mắc chứng hưng cảm tăng tiết pheromone sẽ càng không cố gắng làm công việc liên quan đến ngành giải trí mà đã lui ra hoàn toàn rồi. Chỉ là bản thân hắn cũng không biết mình có thể khôi phục được đến mức độ nào, bây giờ mà nói những cái đó thì vẫn còn quá sớm.
“Được.” Túng Phồn nghĩ, mai mốt Phí Hành Phong mà đóng phim hiện đại thì cậu có thể may thêm hai bộ quần áo cho người này nữa, thế thì tốt biết bao!
Túng Phồn xoay xoay ống hút, chọc miếng pudding trong cốc, mỗi lần hút được một miếng lên thì giống như vừa trúng số vậy, hớn ha hớn hở.
Lúc Phan Huyền đi vào thì thấy Túng Phồn đang ôm cốc trà sữa phấn đấu, Phí Hành Phong thì nhìn đối phương không rời mắt, anh ta không khỏi “Chậc chậc” hai tiếng trong lòng, yêu đương vậy mà có thể làm người như Phí Hành Phong dịu dàng như nước thế này, đúng là kỳ tích mà.
“Bác sĩ Phan.” Túng Phồn lên tiếng chào hỏi.
Phan Huyền vẫn giữ nguyên nét mặt người đẹp lạnh lùng, anh khẽ gật đầu đi tới phía cuối giường: “Bữa trưa ăn thấy thế nào?” Anh biết Túng Phồn không thấy ngon miệng, thời gian phát tình đúng là sẽ có triệu chứng như vậy, tiêm thuốc ức chế xong sẽ gây cảm giác mệt mỏi buồn ngủ, càng làm ảnh hưởng đến vị giác, cái này thì từ từ rồi sẽ tốt hơn.
“Cũng được, tôi vẫn thích mấy món thanh đạm hơn, không thích mùi thịt.” Cơm trưa hôm nay vẫn là do Tống Hưởng mang vào cho cậu, vì còn có công việc khác nên Tống Hưởng phải đi luôn, không ở lại lâu được.
Phan Huyền gật đầu: “Này không phải vấn đề lớn, đừng lo lắng. các chỉ số của cậu hôm nay đều ổn rồi, ở lại quan sát thêm ngày mai nữa, nếu không có vấn đề gì là có thể ra viện.”
“Được.” Hoàn cảnh trong bệnh viện có thoải mái đến đâu thì cũng không bằng ở nhà mình được.
Phan Huyền dặn dò xong thì đưa túi giấy đang cầm trong tay cho Túng Phồn, nói: “Đây là kết quả kiểm tra độ xứng đôi của hai người, tỷ lệ phù hợp cao tới 80%.”
Phí Hành Phong vô cùng kinh ngạc, con số này so với dự đoán lúc trước của Phan Huyền còn cao hơn.
Phan Huyền: “Độ xứng đôi cao như vậy càng có lợi trong việc hai người dùng pheromone an ủi lẫn nhau, đối với ai trong hai người cũng là chuyện tốt.”
Túng Phồn thì lại không để ý đến ý nghĩa khác của con số này, cậu chỉ biết là, có con số cao như vậy, mức độ hòa hợp trong mấy vận động nhỏ trêи giường của hai người sẽ vô cùng, vô cùng tốt.
“Chúc mừng hai người.” Đối với hai người họ, đây chắc chắn là một chuyện đáng để chúc mừng.
“Cám ơn.” Túng Phồn cảm ơn Phan Huyền, dù sao chỉ cần cậu không bị Phí Hành Phong “Làm” cho đến nỗi phải nhập viện thì đã là tốt lắm rồi.
“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi về trước đây.” Nói xong, Phan Huyền lại liếc mắt nhìn Phí Hành Phong một cái, “À, đúng rồi, Bách Vũ nhờ tôi nói với cậu, để cậu kéo anh ấy trong sổ đen ra, anh ấy muốn mời hai người đi ăn.”
Phí Hành Phong đáp: “Xem tâm trạng đã.”
Phan Huyền nở một nụ cười nhẹ, lời cần chuyển anh đã chuyển đến rồi, Phí Hành Phong không làm thì anh cũng chịu thôi, hết cách rồi.
Chờ Phan Huyền đi, Túng Phồn trưng ra vẻ mặt hóng hớt hết sức hỏi: “Hứa Bách Vũ chọc gì anh à?”
“Cậu ta nói lắm quá, anh lười trả lời nên tạm thời chặn số cậu ta lại.” Phí Hành Phong thản nhiên nói dối.
Túng Phồn không chút nghi ngờ, thực sự cho là Hứa Bách Vũ nói nhiều lắm, xong còn thấy cảm thông sâu sắc cho Phan Huyền, người như bác sĩ Phan vậy mà lại yêu phải đúng một tên nói lắm.
Tuy đã uống trà sữa nhưng Túng phồn vẫn không thể địch lại cơn buồn ngủ, cậu ngủ liền một lèo hai tiếng đồng hồ. Chờ tỉnh giấc thì đã thấy Trình Tịnh xách theo túi lớn túi bé đi vào.
“Tiểu Phồn, nhanh dậy xem đồ mẹ mới mua về cho con này.” Trình Tịnh đặt mấy cái túi lên bàn, xong giống như hiến bảo vật lấy ra từng cái một cho Túng Phồn xem.
Trước không cần nói đến kiểu dáng bên ngoài ra làm sao, quần áo Trình Tịnh chọn đều là hàng chất lượng tốt, có mặc vài năm cũng không hỏng được.
“Không phải đã nói sẽ mua ít rồi ạ?” Mấy bộ quần áo này Túng Phồn thấy xong đều thích cả, nhưng vẫn phải nói mẹ một câu cái đã, lần này bà hơi bị vung tay quá trán rồi.
Trình Tịnh không bận tâm lắm: “Mẹ nhìn cái nào cũng hợp với con hết á. Mấy hôm nữa mẹ phải về bên kia rồi, trước khi đi mẹ định là mua hết quần áo mùa đông cho con một lượt luôn, không con lại tiếc tiền không muốn mua. Mặc một bộ suốt cả mùa đông thì đâu có được, giờ con có bạn trai rồi đó, phải chịu khó ăn diện một chút, có biết không?”
Vừa nói, Trình Tịnh vừa liếc mắt về phía Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong mỉm cười nói: “Dì Trình, sau này đồ Túng Phồn mặc con cũng sẽ để ý cho em ấy.”
Bởi vì trong tay không có tiền cho nên Túng Phồn cũng không thể để ý nhiều đến vấn đề ăn mặc của mình được. Giờ mẹ mua nhiều đồ như vậy, đúng là đủ để cậu mặc đẹp rất lâu, nhưng mà cậu vẫn hậm hực lầm bầm một câu: “Con mặc cái gì mà anh ấy chưa thấy qua chứ? Cần gì phải dày vò như thế?”
Phí Hành Phong cười nói: “Ừ, em mặc cái gì cũng đẹp.”
Túng Phồn “Xí” một tiếng: “Mẹ, con có mặc đồ đẹp hay không thì liên quan gì đến việc có bạn trai chứ, chỉ liên quan đến túi tiền của con thôi.”
Trình Tịnh hoàn toàn bó tay với Túng Phồn luôn, cái đứa nhỏ này, sao không chịu nói mấy câu dễ nghe cho Phí Hành Phong vui vẻ chứ? Nhà họ Túng đúng là không biết dạy dỗ gì cả!
Trình Tịnh không thèm đôi co chuyện này với cậu, lấy từ trong túi ra ai cái áo khoác lông giống hệt nhau: “Nào nào nào, cái này con với với Hành Phong mỗi đứa một cái.”
Áo lông rất dày dặn, chất liệu chính là loại có thể chống gió. Ở đây mùa đông không quá lạnh, nhưng mà vẫn có thể mặc được, nếu hai người đến nơi lạnh hơn chơi thì cũng dư sức giữ ấm.
Phí Hành Phong nhận lấy, nói cảm ơn với Trình Tịnh. Thấy đối phương cũng thích, bà càng vui vẻ hơn.
Túng Phồn sờ sờ cái áo của mình, không nói gì. Cảm giác mặc cùng một kiểu quần áo với Phí Hành Phong, cậu thấy cũng không tệ lắm.
Túng Phồn kéo Trình Tịnh đã đi mua sắm cả một ngày ngồi xuống, nói cho bà biết ngày mai là cậu có thể xuất viện. Trình Tịnh cũng bảo là mai lúc ra viện sẽ tới đón cậu.
Phí Hành Phong nghe thế bèn nói: “Dì Trịnh đừng tới, để mai con đến đón em ấy là được, xong bọn con tới khách sạn của dì, chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”
“Được.” Sắp xếp như vậy rất ổn, chờ ăn cơm xong Phí Hành Phong có thể đưa Túng Phồn về, còn về rồi hai người muốn trải qua thế giới hai người thế nào, người mẹ như bà sẽ không quản nữa.
*
Hôm sau, trời vừa sáng, Túng Phồn đã đi làm kiểm tra tổng quát lại một lượt, sau khi xác nhận hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa thì mới làm làm thủ tục ra viện.
Cậu và Phí Hành Phong tới ăn trưa với Trình Tịnh xong rồi Phí Hành Phong mới lái xe đưa cậu về nhà.
“Ngồi đi, ở đây hơi nhỏ, anh chịu khó chút vậy.” Đây là lần đầu tiên Phí Hành Phong đến nhà Túng Phồn, cậu cũng không chuẩn bị gì đặc biệt để tiếp đãi đối phương hết, dù sao cũng là người một nhà với nhau, bày vẽ nhiều lại thành giả tạo.
Phí Hành Phong kéo cậu ngồi xuống ghế rồi ôm vào lòng.
Mùi tuyết bao trùn lấy Túng Phồn khiến cậu thả lỏng người, nhưng mà bị ôm như vậy cậu vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
Túng Phồn không động đậy, cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh cảm nhận cái ôm ấm áp của Phí Hành Phong, lồng ngực của người này rất rộng, rúc người vùi vào trong rất thoải mái.
Một lúc sau, Phí Hành Phong hỏi: “Lần trước hỏi em có muốn chuyển đến chỗ anh không, em nghĩ thế nào rồi?”
Túng Phồn nắm lấy tay Phí Hành Phong, nói: “Để em nghĩ thêm mấy ngày nữa đi. Nằm viện mấy hôm, đơn hàng trong tiệm chắc cũng sắp chất thành đống rồi, em phải giành thời gian làm bù lại đã.”
Phí Hành Phong không thúc giục Túng Phồn gì thêm, chỉ đặt cằm mình lên vai cậu nói: “Vậy, tối nay anh ở lại thì sao?”
Túng Phồn quay đầu lại nhìn đối phương, Phí Hành Phong muốn ngủ lại một đêm cũng không phải không được, chỉ có điều…
“Nhà em không có gì hết đâu, anh không được làm bậy.” Túng Phồn nhắc nhờ đối phương.
Phí Hành Phong ngây ra một chút xong mới nhận ra ý Túng Phồn là gì, hắn khẽ bật cười: “Trông anh có gấp như vậy à?”
Mặt Túng Phồn đỏ phừng phừng, lời này của Phí Hành Phong giống như là nói cậu nghĩ nhiều rồi vậy: “Ai kêu độ xứng đôi của chúng ta cao như vậy làm gì? Em là có ý tốt nhắc nhở, tránh cho chúng ta lau súng cướp cò rồi cái gì cũng không làm được, anh làm cứng lên, em lại đánh không được anh, quá thiệt.”
Phí Hành Phong cười lớn, hắn không biết mình đã bao lâu không cười thoải mái như vậy rồi, nhưng Túng Phồn thực sự quá là đáng yêu, vừa không tự nhiên lo nghĩ, vừa không muốn đuổi hắn về, thật sự là mỗi lần ở cùng Túng Phồn hắn đều có thu hoạch bất ngờ.
Túng Phồn nhìn gương mặt tưới cười của đối phương tâm trạng cũng cực kỳ tốt, vẫn là câu nói đó, Phí Hành Phong cười lên thật là đẹp trai quá sá!
Phí Hành Phong cam đoan: “Ừ, không làm gì hết, chỉ ở cùng em thôi.”
Túng Phồn gật đầu: “Nhà em không có gì để ăn đâu, có cũng không nấu được, chỉ đành để anh ăn đồ ăn ngoài thôi.”
“Không sao, anh gọi về nhà, để đầu bếp làm xong đưa tới là được, em muốn ăn gì, anh nói nhà bếp chuẩn bị.” Ăn đồ ăn ngoài không phải không được, nhưng Túng Phồn bây giờ vẫn cần để ý đồ ăn thức uống, đồ nhà làm thì vẫn an tâm hơn.
Túng Phồn nghĩ đến mấy món đẫm dầu đẫm mỡ ở ngoài, càng thấy đề nghị của Phí Hành Phong hấp dẫn hơn, “Thế để em nghĩ đã. Đúng rồi, nhà em không có đồ anh mặc vừa đâu, anh có cần về nhà lấy hai bộ qua đây không?”
Quần áo của cậu Phí Hành Phong mặc kiểu gì cũng bị cộc, không thể lấy mặc tạm được.
Phí Hành Phong cười nói: “Em gọi cho Tống Hưởng đi, bảo cậu ta mang qua cho anh hai cái, anh đi đun nước nóng cho em trước đã.”
Túng Phồn gật đầu, ấn số gọi cho Tống Hưởng.
Tống Hưởng nghe xong, vẻ mặt vô cùng bối rồi: “Anh Phồn, từ từ đã, sếp em nói mang quần áo của anh ấy đến chỗ anh á? Cái tình huống gì đây?”
Túng Phồn cười ha ha, không chút xấu hổ nói: “Bới vì anh là bà chủ của cậu đó!”