Màn hình phát sóng gần như bị che phủ bởi một loạt các dấu chấm hỏi, một lúc sau, bình luận lập tức biến thành “Anh Phong”, “Chồng ơi” các kiểu, ai không biết còn tưởng Túng Phồn không làm thợ may nữa mà chuyển qua làm idol rồi ấy chứ.
Không có ai nghi ngờ Phí Hành Phong này là giả, bởi vì trước đây hắn có lên livestream một lần, có tài khoản là chuyện hết sức bình thưởng, lại thêm tên tài khoản của hắn đã được bên ứng dụng chứng thực, quả thực là không thể giả dạng được.
Túng Phồn rất nhanh đã phản ứng lại, cậu quơ vội điện thoại của mình, sau đó xoay người rời khỏi phạm vi máy quay, vội vội vàng vàng nhắn tin cho Phí Hành Phong.
Túng Phồn: Đừng donate, đừng có tiêu tiền lung tung, anh có tiền thì giữ lại mua trà sữa cho em là được rồi.
Mặc dù cậu đã ký hợp đồng với bên ứng dụng, nhưng mà không phải quá nỗi tiếng, cho nên tiền donate phải chia tỷ lệ với bên quản lý phần mềm, tiền thưởng không thể nhận về hết, nếu Phí Hành Phong donate cho cậu thật, vậy phải chia cho bên ứng dụng một phần, tới tay cậu thì chả còn được bao nhiêu nữa, quá là thiệt!
Phí Hành Phong còn đang ngâm cứu xem khen thưởng trêи livestream kiểu gì thì thấy tin nhắn của Túng Phồn, hắn dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt có chút hoang mang —— lên xem bạn trai nhà mình livestream, hắn không khen thưởng thì lên làm cái gì? Bạn trai hắn lại còn không lộ mặt nữa chứ. Nhưng mà bạn trai đã không cho, hắn cũng không thể trái lời được, mà nghe rồi thì lại có vẻ mình hơi bị kiệt xỉ, thế thì không ổn.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Phí Hành Phong hủy nạp tiền, đánh chữ comment bên dưới.
[Phí Hành Phong – Chứng thực: Đến ủng hộ cho nhà thiết kế, cũng nhờ mọi người ủng hộ nhiều hơn cho streamer.]
[Cái đệch, anh Phong nhận bao nhiêu tiền của streamer để tới vậy?]
[Sủa cái gì thế, anh Phong là người có thể dùng tiền là mời được à?]
[Đừng nói là tài khoản bị hack đấy nhé?]
[Tôi không care! Anh Phong, nhìn em một cái thôi, anh Phong em yêu anh a a a a a a a!]
[Chồng ơi!! Chồng ơi, em lại được gặp chồng rồi!!]
[Streamer không phải đã bảo không quen với anh Phong à? Sao anh Phong lại đến phòng live của cậu vậy?]
Túng Phồn cạn lời, chuyện gì đây trời! Cậu thấy người bị vả mặt không chỉ có mỗi anti-fan mà có cả mình nữa, vừa mới nói không quen người ta xong thì người thật đã tới luôn rồi, thế không phải ngang chỉ thẳng vào mặt cậu, bảo cậu nói điêu sao? Tuy đúng là cậu nói điêu thật, nhưng thế này cũng quá xấu hổ.
[Phí Hành Phong – Chứng thực: Mới đầu đúng là không quen thật, nhưng ở chung nhiều cũng thân thiết hơn. Tôi rất tán thưởng năng lực và tài năng của streamer, hi vọng sau này lại có cơ hội hợp tác.]
Phí Hành Phong nói xong, lập tức có thông báo hắn đã ra khỏi phòng livestream.
Phí Hành Phong đã nói tới vậy rồi, mấy tài khoản trước đó nói Túng Phồn cọ nhiệt của hắn cũng âm thầm lặn mất.
Lá Phong Đỏ thì lại sướиɠ điên rồi, tuy là “Chồng yêu” của các cô chỉ nói có hai câu, nhưng có thế thì các cô vẫn vui như tết.
Túng Phồn không biết nên khóc hay nên cười nữa, cậu đoán Phí Hành Phong muốn donate cho mình, lấy quan hệ hiện giờ của hai người mà nói, Phí Hành Phong tới ủng hộ, donate cho cậu cũng rất là bình thường, lại còn có thể dỗ cậu vui vẻ. Đằng này chưa kịp làm gì thì đã bị cậu ngăn lại, chỉ đành lên nói hai câu, nghe còn rất tủi thân nữa chứ.
Túng Phồn cười nói: “Anh Phí bị mọi người dọa chạy luôn rồi kìa.”
[Không phải đâu mà!]
[Rõ ràng là tại anh không nói chuyện với anh Phong mà, tại anh không giữ, nên người ta mới đi đó!]
[Đúng đúng, đều tại streamer hết, tôi ghim rồi đó! Nếu không tôi đã có thể ở chung một phòng live với idol của mình nhiều thêm vài giây rồi!]
[Streaemer chăm chỉ làm quần áo nhé, anh Phong vẫn đang chờ được mặc kìa.]
Túng Phồn cười: “Tôi cũng hi vọng sau này lại được hợp tác với anh Phí.”
Cậu nói lời này xong, tự mình nghe cũng thấy điêu điêu, sau này chắc chắn cậu sẽ làm không ít quần áo cho Phí Hành Phong, nếu fan mà biết bọn họ đều “Hợp tác” mỗi ngày, không biết có phát điên luôn không nữa.
Bởi vì có sự xuất hiện của Phí Hành Phong, cho nên Túng Phồn chỉ live một chút rồi out ra. Tại là số người vào phòng live của cậu tăng lên nhiều quá, chuyện Phí Hành Phong xem live cũng lên hotsearch ngay lúc ấy.
Thực ra cậu và Phí Hành Phong có quan hệ hợp tác thật, nên chuyện Phí Hành Phong lượn một vòng qua kênh livestreaem của cậu cũng là bình thường, không ai nói được gì, bàn ra tán vào thì chắc chắm sẽ có. Thứ nhất là vì Phí Hành Phong chưa xem ai live bao giờ, ít nhất là mấy kênh của người nổi tiếng thì không, đây coi như là lần đầu tiên, lại còn cổ vũ cho một nhà thiết kế độc lập. Thứ hai, Phí Hành Phong tới chuyến này không có phát thưởng, chỉ nói có mấy câu rồi đi, kiểu gì cũng bị anti-fan nói thành keo kiệt.
Túng Phồn xem hotsearch một lượt, đột nhiên thấy chuyện mình không cho Phí Hành Phong phát thưởng giống như đã vô tình kéo anti cho người ta vậy.
Chạng vạng, Phí Hành Phong lái xe đến Chân Mỹ Lệ đón Túng Phồn cùng đi ăn cơm, tiện thể đưa cho cậu son dưỡng, còn thêm một cốc trà sữa nữa.
Túng Phồn nói phát thưởng còn chẳng bằng để tiền mua trà sữa cho cậu, nhưng giờ đã tối trời rồi, Phí Hành Phong sợ Túng Phồn uống nhiều trà sữa quá tối lại mất ngủ cho nên chỉ mua một cốc size M.
Phí Hành Phong không tiện ngồi ăn ở tiệm nhỏ trong khu cho nên Túng Phồn mua mang về rồi dẫn đối phương về nhà cùng ăn.
“Ngại quá, để anh bị nói trêи hotsearch.” Lúc ăn cơm, Túng Phồn nói với Phí Hành Phong, cậu có ý tốt không muốn đối phương tốn kém, nhưng mà kết quả lại chẳng được như ý.
Phí Hành Phong gắp rau cho cậu, không để tâm nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, không cần biết anh có lên hotsearch hay không, hay là lời nói, việc làm chuẩn mực đến đâu thì cũng có người chọc ngoáy cả thôi. Không riêng anh mà bất cứ ai là người của công chúng cũng đều phải đối mặt với vấn đề này. Streamer nhỏ như em không phải ở trong phòng live đôi lúc cũng sẽ gặp được mấy người nói chuyện khó nghe à?”
Cái này thì Túng Phồn hiểu: ” Nói thì nói vậy, nhưng tóm lại là em không cho anh phát thưởng mà.”
Phí Hành Phong mỉm cười nói: “Mục đích của anh là tiêu tiền cho em, em muốn dùng như thế nào thì là tùy ở em, muốn thế nào cũng được. Còn anh tiêu tiền cho bạn trai mình là để bạn trai anh vui vẻ, người khác có nói thế nào cũng không quan hệ gì, anh không làm gì sai, em lại càng không sai.”
Được lời này của Phí Hành Phong dỗ dành, Túng Phồn hút một ngụm trà sữa, lại gắp đùi gà cho Phí Hành Phong, cười nói: “Anh ăn nhiều chút.”
Phí Hành Phong nhiều lúc cảm thấy Túng Phồn không khác gì một đứa nhỏ, buồn nhanh mà vui cũng nhanh, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao vẫn còn hơn là giấu trong lòng một mình không chịu nói.
“Môi em có đau lắm không?” Vì đang ăn cay nên môi Túng Phồn đỏ bừng lên, sáng sớm nay lúc cậu chụp ảnh cho hắn, trông vết rách còn không rõ như này.
Túng Phồn bậm bậm môi: “Vốn cũng không đau, nhưng mà nhìn trông giống như rách da, dì Chân tưởng em bị nẻ môi.”
Phí Hành Phong khẽ cười: “Thế tối nay anh ở lại giúp em làm mềm nhé.”
Còn làm mềm kiểu gì, ai cũng là người lớn hết rồi, đương nhiên là biết.
Túng Phồn hừ hừ một cái: “Không được.”
Phí Hành Phong nhướng mày, hôm qua rõ ràng Túng Phồn cũng rất thích hôn môi với hắn mà, sao hôm nay lại từ chối, không cho hắn ở lại chứ?
“Khoảng cách sinh ra cái đẹp, anh có biết không hả?” Túng Phồn cảm thấy cái cớ này của mình vô cùng hoàn hảo, thực tế ra là cậu sợ hai hôm liền ngủ chung một giường với Phí Hành Phong, sáng mai lại phải dậy sớm giặt qυầи ɭót thôi.
Phí Hành Phong thích ở cùng một chỗ với Túng Phồn, nhưng cũng không thể tham quá được, đôi khi kiềm chế đúng độ sẽ khiến tình cảm càng bền chắc hơn, cũng không phải chuyện gì xấu: “Vậy mai anh ở lại được không?”
Túng Phồn nghĩ dù sao hai người cũng đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cậu cũng thích cảm giác có Phí Hành Phong ở lại với mình nên quyết định tối nay tự mình giải quyết một chút, mai lại để Phí Hành Phong ngủ lại, vậy chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn —— Ây, chắc chắn là tại độ xứng đôi quá cao, cậu cũng không muốn mình mất mặt, cứ cảm thấy mới hẹn hò với nhau chưa được mấy ngày mà để Phí hành Phong biết cậu sáng nào cũng phải giặt qυầи ɭót thì không được tốt cho lắm.
Túng Phồn gật đầu, vừa nghĩ xem tối mai có nên gọi đồ, ăn bữa khuya với Phí Hành Phong không, vửa xỉ vả cái kiểu nói một đằng làm một nẻo của mình sao càng lúc càng lắm.
Để tránh không gây thêm tranh luận trêи mạng xã hội, mà thực ra là nói là để không ảnh hưởng đến Túng Phồn, dưới yêu cầu của Phí Hành Phong, Lý Thiên Lang dùng tài khoản chính thức của mình phát bài thanh minh. Nói là Phí Hành Phong rất tán thưởng nhà thiết kế Fan Phồn, cho nên mới xem kênh livestream của Fan Phồn, không phát thưởng cũng là ý của Fan Phồn. Fan Phồn chỉ là một người bình thường, hi vọng mọi người không quấy rầy đến sinh hoạt bình thường của cậu, nếu thích xem quá trình cậu thiết kế hoàn thành trang phục có thể follow kênh của cậu.
Nội dung rất đơn giản và chính thức, lập trường cũng vô cùng rõ ràng, chính là mong mọi người không nên quấy rầy Túng Phồn, còn anti-fan có nói gì thì họ cũng không rảnh bận tâm.
Bởi vì không có nội dung nào có tính bùng nổ, nhóm anti đã bị Lá Phong Đỏ với sức chiến đấu mạnh mẽ đẩy lui, sau đó Lá Phong Đỏ lại ăn mừng tưng bừng một trận, hotsearch cũng bị đẩy lùi xuống. Chuyện này đối với Phí Hành Phong không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn, lại khiến rất nhiều người chú ý đến Túng Phồn, cho nên tuy là Túng Phồn không được ai donate tiền thưởng nhưng với cậu mà nói cũng không thiệt gì.
*
Sau khi Phí Hành Phong thành công ngủ lại nhà Túng Phồn thêm lần nữa, thì visa của Trình Tịnh cũng đến hạn, bà phải quay về bên kia.
Phí Hành Phong không tiện ra sân bay tiễn, dù sao ở sân bay có không ít fan và phóng viên rình rập, bị chụp hình lại cũng rất phiền phức. Hai người mới hẹn hò được mấy ngày, Túng Phồn tạm thời chưa định công khai, Phí Hành Phong cũng mong giai đoạn này tình cảm của hai người không bị quá nhiều yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến, cho nên chỉ mua quà nhờ Túng Phồn gửi cho Trình Tịnh, còn hắn thì không đi tiễn.
Túng Phồn lái xe của Phí Hành Phong đưa Trình Tịnh ra sân bay, trêи đường Trình Tịnh vẫn mải dặn dò cậu nhớ phải coi chừng nhà họ Túng, còn phải hòa thuận với Phí Hành Phong, rồi còn nhắc cậu để ý chăm lo cho bản thân, đừng quá tham công tiếc việc…
Túng Phồn ngoan ngoãn đáp lại từng cái một, cậu biết mẹ là lo lắng cho mình nên bà có nói nhiều nữa cậu cũng không chê.
“Mẹ, mẹ không phải lo cho con đâu, có Hành Phong rồi, nhà họ Túng không dám làm gì con nữa đâu. Con trai mẹ đáng yêu như thế này, đương nhiên sẽ không kiếm chuyện cố tình gây sự với Hành Phong rồi.” Túng Phồn đã lâu không lái xe nên không dám đi nhanh, “Mẹ đó, phải giữ gìn sức khỏe, trờ về bên đó nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng lo lắng cho con. Nhớ thay con hỏi thăm ông ngoại bà ngoại với dượng nữa.”
“Biết rồi.” Nhìn Túng Phồn càng ngày càng hiểu chuyện, cảm giác mất mát khi phải rời đi của Trình Tịnh cũng nhạt đi không ít.
Đến sân bay, Túng Phồn giúp Trình Tịnh điền thông tin hành lý ký gửi và làm thủ tục xuất cảnh, xong xuôi hết thấy còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay, Trình Tịnh ngồi nói chuyện thêm với Túng Phồn, đợi lát nữa rồi mới đi làm kiểm tra an ninh.
“Đến nơi rồi, mẹ nhớ gọi điện cho con.” Tuy Trình Tịnh là mẹ của cậu, nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn là kiểu Omega nhỏ nữ tính cần được bảo bọc kỹ, Túng Phồn nhiều ít gì vẫn thấy không được yên tâm lắm, tuy là biết lo lắng của cậu không cần thiết cho lắm.
“Yên tâm đi, dượng con sẽ ra đón mẹ mà.” Chỉ là ngồi máy bay lâu có hơi mệt mỏi chút thôi, chứ những cái khác thì đều ổn cả.
Túng Phồn gật đầu: “Đúng rồi, đợt trước có nói sẽ làm sườn xám cho mẹ nhưng mà người hàng xóm thêu tay đẹp đẹp đó vẫn chưa thấy đến nhận thưởng, nên con chưa tính được nên dùng loại vải nào, nhưng mà con có số đo của mẹ đây rồi, chờ gặp được người kia con sẽ hỏi thử, làm xong là gửi qua cho mẹ liền.”
“Được, con không cần vội đâu.” Muốn có một bộ đồ đẹp, thì nhất định không thể thiếu kiên nhẫn.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Túng Lãng cùng một người phụ nữ đeo kính đen đi tới, rõ ràng là vì thấy hai người họ mới cố tình lại đây.
“Cô chính là Trình Tịnh à?” Người phụ nữ tháo kính mát xuống, lộ ra khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, so với bà ta, Trình Tịnh chỉ có thể nói là trông khá đơn thuần nhẹ nhàng.
Trình Tịnh bình thường ra ngoài cũng có trang điểm nhẹ, kiểu tự nhiên, tinh tế, chẳng qua là hôm nay phải bay đường dài, trêи máy bay có khi còn ngủ được mấy tiếng, cho nên chỉ bôi dưỡng da chứ không trang điểm gì.
Người phụ nữ kia từ trêи cao nhìn xuống, thái độ hết sức trịnh thượng, nhưng Trình Tịnh khí chất xuất chúng, cho dù không trang điểm tỉ mỉ như đối phương thì nhìn qua cũng không hề thua kém điểm nào.
Trình Tịnh chưa từng gặp Túng Lãng, cũng không quen biết người phụ nữ kia, còn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu, thì đã nghe Túng Phồn cười nhạt nói với bà: “Mẹ, hai người này mẹ không cần biết đâu, quá thấp kém.”
Trình Tịnh rất thông minh, nhìn khuôn mặt Túng Lãng giống Túng Sĩ Lương đến mấy phần đã lập tức đoán ra.
Tức giận thì không có, dù sao bây giờ bà cũng đang rất hạnh phúc, không cần để ý mấy chuyện đã qua. Hơn nữa chuyện bà ly hôn với Túng Sĩ Lương cũng không phải do có con giáp thứ mười ba chen vào, mà là do quan điểm của hai người vốn không hợp.
Trình Tịnh mỉm cười, nói với Túng Phồn: “Được, con cũng nhanh về đi, mẹ đi làm thủ tục an ninh đây. Khi nào đến nơi rồi, mẹ sẽ gọi điện cho con.”
Người phụ nữ kia thấy Trình Tịnh phớt lờ mình thì chạy lại chặn đường bà, cười lạnh nói: “Trình Tình, có phải bây giờ cô hận tôi lắm đúng không? Cô bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Túng, mà bây giờ tôi lại lắm sửa trở thành Túng phu nhân, con trai tôi cũng sẽ là người thừa kế của Túng gia. Cô được gả cho Sĩ Lương trước thì sao chứ? Cuối cùng tất cả đều là của tôi.”
Trình Tịnh vốn không muốn nói nhiều với đối phương, nhưng người ta đã muốn trèo lên đầu lên cổ bà rồi, nào có chuyện bà chịu để yên như vậy. Trình Tịnh nhìn người phụ nữ kia từ trêи xuống dưới một lượt, nói: “Quần áo, giày dép, cả túi xách của cô đều là hàng hiệu đấy, nhưng mà đều không phải của các thương hiệu hàng đầu, đây là do Túng Sĩ Lương mua cho cô đấy à? Hay là cô mua mà ông ta không biết? Tôi khuyên cô một câu nhé, mặc mấy đồ này lúc bình thường thì không sao, nhưng nếu để dự tiệc thì mặt mũi nhà họ Túng sẽ không còn cái lỗ nẻ nào mà chui vào đâu.”
Không nói là có phải đang so bì với nhau hay không, nhưng muốn đặt chân vào cái giới đó, đôi khi không chỉ cần có một khuôn mặt đẹp là đã đủ. Trình Tịnh hiểu rõ đạo lý này, có người không thèm để ý, có người sẽ muốn khiến mình phải bẽ mặt, chăm chút cho bản thân, ở trong giới này không sai, đặc biệt là khi người đang cười nói trước mặt mình không phải là bạn bè, đối phương cũng chưa chắc đã là người thân thiện gì cho cam. Người này ăn mặc không tệ, nếu là ngày thường thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng nếu cứ như vậy mà tới dự tiệc rượu xã giao thì chắc chắn sẽ bị chế nhạo.
“À, mà tôi nghĩ Túng Sĩ Lương chắc là cũng chưa từng dẫn cô tới tham dự tiệc rượu bao giờ, nếu không cô đã không mua mấy món đồ kiểu này rồi.” Trình Tịnh lộ ra một nụ cười giễu cợt, “Cái gì cũng không biết thì chịu khó xem nhiều sách báo thời trang một chút, nếu không lại vô duyên vô cớ biến thành chuyện cười cho người khác.”
Khuôn mặt người phụ nữ kia đỏ bừng lên, giận dữ nói: “Cô là cái thá gì? Nghĩ mình bây giờ có tư cách để lên mặt với tôi nữa à?”
“Người chặn đường không cho tôi đi là cô, đến chuyện cơ bản như vậy mà cũng không phân biệt nổi, tôi khuyên cô nên tới bệnh viện khám não một bận đi, tôi không có quan hệ gì với cô hết, không có nghĩa vụ phải dạy cô cách tư duy logic.” Trình Tịnh không mắng quá nặng lời, không phải bà không thể mà là thấy không cần thiết, vốn đã là người không đáng để bà liếc mắt nhìn tới, không việc gì phải tức giận vì người như vậy, cũng chả đáng để bà phải tốn hơi mắng. Nói xong, Trình Tịnh kéo tay áo, để lộ chiếc đồng hồ đang đeo trêи cổ tay, “Cái đồng hồ này của tôi cũng đủ mua mười lần chỗ đồ cô đang mang trêи người rồi, muốn tới tìm cảm giác ưu việt với tôi, ai cho cô cái can đảm đó vậy?”
Người phụ nữ này cũng khá biết nhìn hàng, giá trị cái đồng hồ này trong lòng bà ta biết rõ, nhưng vẫn cố cứng đầu nói: “Ai biết cô đeo đồ thật hay đồ giả chứ?”
Trình Tịnh cười ha ha một tiếng: “Nếu cô nghĩ nó là giả, vậy giờ tôi đưa nó cho cô, cô đập cứ vỡ nó đi. Xong rôi chúng ta tìm người giám định tới, nếu là đồ thật, cô đền tiền tôi là được, còn nếu là giả thì để tôi mua cho cô một chiếc y hệt nhé, mua đồ thật luôn, thế nào?”
Người phụ nữ không dám đánh cược với Trình Tịnh thật, trong mắt hiện lên đều là vẻ ghen tị xấu xí.
Túng Phồn nhếch miệng, không tham gia vào cuộc chiến của hai người phụ nữ.
Túng Lãng có vẻ muốn che chờ cho người phụ nữ kia, nhưng Túng Phồn không lên tiếng, nếu cậu ta làm ầm ĩ với Trình Tịnh thì sẽ lập tức bị nhân viên an ninh ở sân bay mang đi, dù sao hắn cũng là alpha, Trình Tịnh lại là omega, vốn đã không thể chiếm lý. Nhà họ Túng có thể mang hắn từ mấy đồn công an nhỏ ra, nhưng ở nơi này sợ là sẽ không dễ như vậy.
Trình Tịnh không mắng quá nặng lời, cũng không phải là bà có lòng tốt muốn tha cho người phụ nữ một lần, chỉ nghe bà tiếp tục nói: “À, phải rồi, lúc nào thì Túng Sĩ Lương định cưới cô vào cửa vậy, Túng phu nhân? Lễ cưới tính tổ chức ở đâu? Mà chuyện đính hôn của con trai cô bao giờ mới tuyên bố cho bên ngoài biết vậy? Đừng để lần sau tôi về, cô vẫn chỉ là cô, con trai cô thì hãy còn độc thân nhé.”
Khóe miệng người phụ nữ giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Sắp rồi!”
Trình Tịnh nhàn nhã gật đầu: “Vậy tôi chúc giấc mơ của cô sớm thành sự thật.” Nói xong lời này, Trình Tịnh dừng một chút mới lại nói: “Mà thông thường, giấc mơ sẽ chỉ là giấc mơ thôi, xác suất để nó có thể trở thành sự thật nhỏ lắm, có khi chỉ là ngủ mơ thôi thì sao?”
Để tránh phát sinh xung đột rồi lại làm mẹ trễ chuyến bay, Túng Phồn nhịn cười quả thực khổ vô cùng. Trước đây cậu có nói với Túng Lãng là kiểu gì Túng Sĩ Lương cũng không cưới một con giáp thứ mười ba vào cửa, bây giờ xem ra, không chỉ có Túng Lãng không tin mà cả “Tuesday” cũng không tin.
“Cô!”
Người phụ nữ vừa dứt lời thì có hai cô bé vội vã chạy về phía bên này, nhìn tuổi tác so với Túng Phồn hình như còn nhỏ hơn một chút, vừa thấy Trình Tịnh, hai người lập tức cười nói: “Phu nhân, may mà tìm được ngài rồi!”
Trình Tịnh thấy hai người hiển nhiên là cũng giật mình: “Sao hai đứa lại tới đây?”
Một trong hai người cười nói: “Boss sợ cô đi đường có một mình sẽ buồn, lại sợ cô gặp người nữa nên biết thời gian bay thì để bọn cháu qua đón cô về. Hai đứa cháu vừa mới xuống máy bay, gọi điện cho cô không được, chỉ đành đi quanh quanh tìm thử xem có gặp được cô không, không thì chỉ có thể lên máy bay tìm sau thôi.”
Trong lòng Túng Phồn khá hài lòng, xem ra người dượng này thực sự rất quan tâm đến mẹ.
Trình Tịnh cười rạng rỡ, nói: “Cái người này thật lắm chuyện. Điện thoại của cô tối qua quên không sạc pin, lúc đi đường thì sập nguồn rồi.” Bà có để sẵn sạc dự phòng trong túi rồi, tính xuống máy bay sạc tạm một lúc là gọi được cho Túng Phồn.
Một cô bé khác nhìn về phía Túng Phồn, cười hỏi: “Đây là cậu cả ạ?”
Trình Tịnh cười, gật đầu với đối phương, sau đó giới thiệu Túng Phồn với hai cô.
Hóa ra hai người này đều là trợ lý của Trình Tịnh, bình thường giúp bà sắp xếp lịch trình sinh hoạt và công việc, vừa làm vệ sĩ cho bà luôn. Hai người đều là alpha, so với Túng Lãng còn cao hơn, vóc người săn chắc, nhìn sơ qua đã biết là sức chiến đấu không phải loại tầm thường. Tuổi tác đúng là không lớn hơn Túng Phồn, đều là người có hoàn cảnh khó khăn, từ sớm đã ra đời lăn lộn mưu sinh, đi theo Trình Tịnh rất nhiều năm rồi, quan hệ cũng rất tốt.
“Hai người vất vả rồi, có hai người tới đón mẹ, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
“Cậu cả khách khí rồi. Ông chủ nói bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu ghé chơi.” Cô gái cười nói.
“Được, thay tôi cảm ơn ông ấy, sau này có thời gian tôi nhất định sẽ qua thăm hỏi.”
Không khí bên Túng Phồn vô cùng hòa hợp, Trình Tịnh lấy một người khác, có vẻ rất được yêu thương, thành ra Túng Lãng và người phụ nữ bên kia có hơi dư thừa, có lẽ là cân nhắc thực lực hai
bên, cảm thấy mình không đấu lại được bên này nên đành lặng lẽ bỏ đi.
Trình Tịnh không thèm liếc hai người nọ lấy nửa con mắt.
Thay vào đó Túng Phồn có nhìn qua hai người một cái, nhưng mà ngoại trừ vẻ châm biếm bên trong thì không còn cái gì khác.
Tiễn mẹ mình lên máy bay xong, Túng Phồn quay về tiệm Chân Mỹ Lệ tiếp tục làm việc.
Ngày mai Tống Hưởng sẽ vào đoàn bắt đầu quay phim, cả người căng thẳng không thôi, cậu ta ở nhà mãi không chịu được, lại chạy tới tiệm tìm Túng Phồn.
“Bà chủ, em lo lắng quá!” Tống Hưởng kéo một cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh Túng Phồn.
Túng Phồn biết về chuyện sợ ống kính của cậu ta, muốn nói là để từ từ rồi sửa chắc chắn không thể rồi, không cần biết là kiểu mất bình tĩnh nào thì đều cần có quá trình tích lũy kinh nghiệm để khắc phục, cho nên không cần rót canh gà tâm hồn cho đối phương, nói miệng kiểu đó không có tác dụng gì hết.
Túng Phồn nhìn cậu ta một cái, tiếp tục đạp máy may,hỏi: “Lời thoại đã thuộc hết chưa?”
“Thuộc hết rồi ạ, thuộc làu làu luôn.”
“Khóa học diễn xuất thì sao?”
“Em cũng nhớ kỹ mấy cái thầy giáo dạy rồi, thầy nói em đã đạt đủ tiêu chuẩn, mới thôi không dạy nữa.”
“Vậy là được rồi, cái cần làm cậu đều làm hết rồi, đến lúc đó cậu cứ diễn như những gì mình được dạy là được. Nếu đạo diễn không hài lòng thì có thể là do lý giải về nhân vật này của đạo diễn không giống với thầy dạy diễn xuất của cậu thôi. Cái này thì đành chịu vậy, chỉ có thể để đạo diễn hướng dẫn trực tiếp cho cậu ở đó luôn, cậu có chuẩn bị kỹ càng đến mấy cũng không dùng tới.” Túng Phồn không hiểu đóng phim là như thế nào, chỉ nghe nói nếu có cảnh diễn không tốt thì thì cứ quay lại thôi, quay đến khi đạt được hiệu ứng tốt nhất thì dừng. Vấn đề Tống Hưởng gặp phải là căng thẳng khi đối diện với ống kính, nói không chừng quay đi quay lại như vậy cậu ta lại thích ứng được, hoặc là sẽ tê dại, thành ra không căng thẳng nữa.
“Anh, anh nói nếu lúc đó em không mở miệng ra đọc lời thoại nổi, đạo diện gửi trả em về nơi sản xuất thì biết làm sao bây giờ?”
“Vậy lại về làm trợ lý của cậu thôi, Chẳng lẽ Phí Hành Phong còn để cậu chết đói được à?” Túng Phồn cố cho mình biểu hiện thoải mái một chút, như vậy Tống Hưởng mới có thể thả lỏng được, “Với cả, cậu có tính trước nhiều tình huống như vậy cũng vô dụng thôi, ai mà biết ở hiện trường sẽ xảy ra những chuyện như thế nào? Nói không chừng còn có người diễn tệ không để đâu cho hết, NG liên tục, cả buổi cũng không đến lượt cậu được lên diễn thì sao. Có khi nhân vật của cậu nhỏ đến độ chỉ cần mặc quần áo tử tế đứng im một bên, có diễn hay không cũng không ai để ý, lời thoại đều là phối âm hậu kỳ ấy chứ. Nói không chừng diễn xong xuôi đâu vào đó rồi, người ta lại phát hiện không cần nhân vật của cậu xuất hiện, cắt sạch thì sao… Cho nên đã bảo cậu rồi, không cần lo lắng dư thừa, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.”
Nếu là bị cắt không còn một cảnh nào thật, cậu ta còn không khóc chết à?
Tống Hưởng sầu não nói: “Anh Phồn, anh nói thế em thấy chả được an ủi tí nào hết.”
Túng phồn nhún nhún vai, cười nói: “Anh cũng có định an ủi cậu đâu, bởi vì mấy cái đó đều là vô ích, phải là tự cậu điều chỉnh mới được. Nếu không để anh gọi điện cho sếp cậu, kêu anh ấy truyền thụ kinh nghiệm nhé?”
“Thà anh không làm gì còn hơn, em sợ sếp nhìn em xoắn quẩy như vậy, đóng xong phim này là cho em cuốn gói luôn mất.”
Túng Phồn phá lên cười: “Được rồi, thực ra ai cũng như nhau cả thôi, làm chuyện mình không rõ ai mà không lo lắng, căng thẳng, chỉ cần đối mặt với nó là được. Giống như lúc anh may quần áo vậy, trước khi khách hàng gật đầu hài lòng, cũng sẽ thấy thấp thỏm không yên, chẳng qua là phản ứng của anh nhỏ hơn một chút so với cậu thôi.”
“Sếp em lúc đối diện với ống kính máy quay, đối mặt với phóng viên, với fan đều thong dong bình tĩnh hết sảy, chưa bao giờ thấy anh ấy căng thẳng gì hết, lúc nào em mới có bản lĩnh như anh ấy được nhỉ?”
“Ai nói với cậu tôi chưa bao giờ thấy căng thẳng?” Phí Hành Phong vừa đi vào đã nghe được câu này của Tống Hưởng.
Tống Hưởng không ngờ sếp mình lại tới, vội vàng đứng dậy: “Anh Phong, sao anh lại tới đây?”
Phí Hành Phong liếc Tống Hưởng, đi đến bên cạnh Túng Phồn rồi xoa tóc cậu một cái: “Đương nhiên là không phải đến để thăm cậu.”
Túng Phồn mỉm cười, giờ mới có hơn bốn giờ chiều một chút, Phí Hành Phong hôm nay nhất định là trốn việc về sớm.
Tống Hưởng đứng một bên, không biết nên đi hay ở, thấy mình không khác gì cái bóng đèn công suất lớn, mẹ cậu ta lại còn không ở trong tiệm nữa chứ, nếu không ít nhất còn có người nói chuyện, đỡ cho cậu phải lúng túng như này.
Túng Phồn nắm tay Phí Hành Phong, nói: “Nhanh truyền thụ kinh nghiệm giảm căng thẳng lo âu của anh cho Tống Hưởng chút đi, cậu ta bây giờ cần nhất có người đi trước hướng dẫn.”
Phí Hành Phong hờ hững nhìn Tống Hưởng một cái rồi nói: “Không có kinh nghiệm, không suy nghĩ gì, tùy tiện diễn là được.”
Mặt Tống Hưởng đầy dấu chấm hỏi.
Túng Phồn bật cười nói: “Ý sếp cậu là cứ đâm đầu diễn bừa là xong đó.”