“Tiền nước gì cơ?” Phí Hành Phong hơi hoang mang.
Uống rượu vào nên Túng Phồn suy nghĩ chậm hơn mọi khi nhiều, cũng quên luôn cả xấu hổ, nói thẳng: “Ngủ với anh, sáng nào em cũng phải đi tắm rồi giặt qυầи ɭót nữa, tốn nước!”
Phí Hành Phong nghe thế thì lập tức hiểu ý Túng Phồn là gì, hắn cười thành tiếng, dán vào bên tai Túng Phồn nói: “Thế chẳng phải là cực lắm à?”
“Đúng! Người cực, ví tiền cũng khổ.” Cậu còn chưa kiếm được nhiều tiền đâu đây này! À, không đúng, có một lần tiền thuê đồ, nhưng mà đã lấy đi đặt hàng thêu rồi.
“Tiền nước này cũng không thể để phí hoài như vậy được.” Phí Hành Phong được đà xoa xoa sau gáy Túng Phồn, “Đền cho em trước một ít, có được không?”
“Đền kiểu gì?” Túng Phồn không suy nghĩ gì, thuận theo lời Phí Hành Phong hỏi lại đối phương.
“Đền em sáng mai khỏi phải dậy sớm tắm như kia.” Dứt lời, Phí Hành Phong ôm Túng Phồn lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, Túng Phồn phát hiện mình đang rúc trong ngực Phí Hành Phong, hơn nữa còn đang không mặc gì. Phí Hành Phong thì vẫn có mặc đồ ngủ, chính là bộ mà cậu mới làm cho người này.
Ký ức tối qua quay trở về, Túng Phồn nhớ cậu thất thủ trong tay Phí Hành Phong tận ba lần, Phí Hành Phong còn ngậm cho cậu nữa. Túng Phồn uống rượu, phản ứng chậm, quả thực là một hồi “Dằn vặt” dài đằng đẵng. Phí Hành Phong cũng không thể coi là rất dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng đau vừa phải sẽ làm phản ứng của cậu càng mạnh hơn, cái này Túng Phồn không ghét.
Túng Phồn mặt mũi đỏ bừng chui ra khỏi ngực Phí Hành Phong, cậu mới hơi động đậy, người này đã như muốn tỉnh lại, vô thức quơ tay muốn ôm cậu về.
Túng Phồn nhẹ giọng nói: “Anh ngủ tiếp đi, em đi uống nước.”
Bấy giờ Phí Hành Phong mới thôi không cựa quậy nữa, lại chìm vào giấc ngủ.
Túng Phồn chậm rãi đi xuống giường, tối qua phóng túng thành ra để lại di chứng, chân cậu có hơi nhũn . Túng Phồn mặc lại áo ngủ sạch để ở bên giường, xong lấy điện thoại của mình nhìn một cái, bên trêи toàn là tin nhắn do bên chương trình gửi tới, cầu xin hai người mở camera lên, đủ các thể loại emo làm nũng đều gửi qua hết, cũng hết lòng thuyết phục hai người, nói là giờ vẫn còn đang quay chương trình, có tắt cũng nên để lại cho họ một cái camera, về sau biên tập lại họ còn có cái mà cắt ghép!?
Túng Phồn nghĩ một chốc, lúc ra khỏi phòng ngủ thì mở camera đặt trong phòng lên, Phí Hành Phong có mặc áo ngủ rồi, tỉnh lại cũng không lo bị lộ ra cái gì.
Lúc đánh răng rửa mặt, Túng Phồn nhìn thấy dấu vết còn lại trêи xương quai xanh của mình thì chỉ biết mỉm cười. Hôm nay đúng là không phải dậy sớm tắm rửa thật, tối hôm qua lăn lộn xong, Phí Hành Phong đã giúp cậu tắm rồi. Tối qua cậu chỉ buồn ngủ thôi chứ không phải mất trí nhớ, thêm nữa tối qua sảng kɧօáϊ rồi, sáng dậy sẽ không có tinh thần và sức lực như kia nữa.
Phí Hành Phong tỉnh dậy, hai mắt vẫn nhắm tịt đưa tay sờ sờ giường bên cạnh, không mò thấy Túng Phồn mới nhớ hình như nãy cậu nói muốn xuống giường uống nước.
Ngồi dậy, phát hiện camera đã được bật lên, Phí Hành Phong lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận vì đã nhận lời tham gia cái chương trình này. Nếu không có nó, hắn có thể gọi Túng Phồn vào, ôm người lăn lên giường nằm nói chuyện thêm một chốc. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tham gia chương trình, hắn cũng không thể nhanh chóng “Lừa” Túng Phồn tới nhà mình như vậy, cái này đại khái chính là “Có cái này thì mất cái kia” đi.
Túng Phồn đang ngồi ở phòng khách uống café vẽ phác thảo thiết kế, thấy Phí Hành Phong đi ra, lập tức cười nói: “Chào buổi sáng.”
Không thấy Túng Phồn thì thôi, nhìn thấy rồi, Phí Hành Phong lại không khỏi nhớ đến tối qua, trong lòng nghĩ thầm không biết nếu làm tới cuối thật, trông Túng Phồn lúc ấy sẽ như thế nào, vừa nghĩ đã thấy nóng hết cả bụng. Tiền nước sạch Túng Phồn tiết kiệm được sáng nay e là sắp phải để cho hắn dùng rồi.
“Sáng nay ăn gì thế?” Giọng nói của Phí Hành Phong dịu dàng hơn bao giờ hết, như thể muốn ấn Túng Phồn vào trong xương tủy của mình.
“Em thấy có bánh mì nên tùy tiện ăn một ít.” Sáng sớm mà kêu Túng Phồn nấu ăn thì đúng là làm khó cho cậu, thấy trong tủ lạnh còn bánh mì cậu bèn lấy ra ăn tạm, sáng sớm ra ăn cái này cũng ngon lắm, độ ngọt vừa phải, nhìn cách đóng gói thì chắc là ở trong nhà đưa tới, rất có thể là do dì Mạc Y tự tay làm.
“Sao không gọi anh dậy?”
Túng Phồn nghe mà chỉ muốn vò vò tai của mình một cái, xong nói với người này là “Em gọi anh dậy để anh nấu bữa sáng cho em thì lúc biên tập biết cắt kiểu gì nữa”, nhưng mà chỉ có thể nhịn.
“Thấy anh ngủ ngon nên để anh ngủ thêm một chút.
“Em dậy sớm thế, thể lực đúng là không tồi đâu.” Trong mắt Phí Hành Phong như hiện lên thêm mấy suy nghĩ “trong tối”, camera đặt ở khá xa, ê-kíp chương trình cũng chưa tới đây, cho nên không sợ bị người nào phát hiện ra.
Túng Phồn làm bộ bình thản: “Đương nhiên rồi, em với mấy người ngồi văn phòng cả ngày các anh đâu có giống nhau.” Thực ra không phải là không giống, chẳng qua cậu ngồi máy khâu chứ không ngồi máy tính thôi.
Phí Hành Phong cười khẽ: “Hi vọng sau này em vẫn tiếp tục phát huy.”
“Có lẽ… Có hơi khó…” Cậu dậy sớm vậy không phải bởi vì không mệt mà là do cậu quen giấc rồi. Bình thường đều là giờ này thức dậy, đánh răng rửa mặt xong sẽ xuống nhà mua đồ ăn sáng. Chẳng qua là khu này của Phí Hành Phong chắc dưới lầu không có bán bữa sáng cho nên cậu mới không có chuyện gì làm, nhìn cứ như dậy quá sớm vậy. Nếu hai người mà vác súng ra trận thật thì chắc cậu phải ngủ một giấc tới chiều luôn mới đủ. Ngày hôm qua gì gì kia, Phí Hành Phong chính là nhịn từ đầu đến cuối, cái này Túng Phồn thấy cậu không thể nào so sánh với đối phương được.
Phí Hành Phong xoa xoa tóc cậu: “Anh đi tắm trước đã, xong rồi rán cho em quả trứng, em ăn thêm một chút.”
Túng Phồn không từ chối, dù sao sáng nay cậu cũng mới chỉ ăn được lưng lửng bụng.
Lúc Phí Hành Phong đang ốp trừng thì nhân viên tổ tiết mục tới, Túng Phồn đi ra mở cửa cho họ, vẫn là mấy người hôm qua, chỉ là ánh mắt họ nhìn Túng Phồn không giống trước nữa, đạo diễn theo đoàn còn nháy mắt với cậu một cái, ra vẻ tụi này cái gì cũng hiểu.
Phí Hành Phong làm xong bữa sáng, Túng Phồn lại cùng đối phương ăn thêm một chút, VJ cùng nhân viên phụ trách ánh sáng cũng đi theo vào phòng ăn, Túng Phồn và Phí Hành Phong chỉ cần coi như không có ai đang ở là được.
“Lát nữa đi tới văn phòng làm việc ạ?” Túng Phồn hỏi.
Lịch trình ngày hôm nay đã xác định từ trước rồi, Phí Hành Phong sẽ tới công ty, Túng Phồn cũng về Chân Mỹ Lệ làm việc, tốt xấu gì cậu cũng là một streamer đó, tuy lượng follow không nhiều nhưng vẫn có người biết, quay chỗ cậu làm việc kiểu gì cũng có người chịu xem, coi như bù lại thời lượng phát sóng cho chương trình.
“Ừ, tan tầm sẽ qua đón em.” Phí Hành Phong nói. Hắn đúng là có việc cần giải quyết, chương trình là hoạt động thêm vào sau, những việc khác không thể lùi lại được, chỉ có thể làm như vậy.
Ăn sáng xong, ê-kíp chương trình chia làm hai đường đi theo Phí Hành Phong và Túng Phồn.
Lúc Túng Phồn tới tiệm, dì Chân đang liên lạc với khách, nhắn họ qua lấy đồ, ở ngoài sảnh còn có Phương Na đang ngồi thêu mẫu hoa lài mà Túng Phồn đặt hàng trước đó.
Ngày hôm nay Phương Na đặc biệt dành ra ngày nghỉ của mình để tới Chân Mỹ Lệ thêu cũng là do Túng Phồn đã sắp xếp từ trước. Cái này cậu không thông báo với bên chương trình, sợ bên đó không muốn. Lúc Phí Hành Phong nói tham gia tiết mục cũng coi như làm tuyền truyền cho Túng Phồn, cậu đã nghĩ ngay tới Phương Na. Cậu không có nhiều tiền, cũng không có quan hệ có thể giúp Phương Na quay quảng cáo phát lên truyền hình, chỉ có thể dùng phương pháp này, coi như được đi lướt qua ống kính cũng được, lát nữa cậu sẽ ngồi thêu cùng với Phương Na, bên e-kíp hẳn sẽ không thể cắt hết toàn bộ, chỉ cần đoạn này được lên hình một phút thôi cũng bõ công rồi.
Chương trình tới vốn là để quay các hoạt động thường ngày nên tiết tấu không sắp xếp quá chặt, chỉ cần không phát sinh sự cố gì là được. Túng Phồn ở đây ngồi thêu, lại thêm lễ phục lần trước Phí Hành phong mặc cũng sử dụng phương pháp này để trang trí, đối với bên chương trình cũng là một chủ để hay.
Mọi thứ tiến hành đúng như theo kế hoạch của Túng Phồn, gió thu thổi đám lá khô trêи mặt đất xào xạc, mùa này, lá rụng nhiều, giống như không tài nào quét sạch sẽ hết được, gió thổi quét qua sẽ khiến mặt đường có vẻ hơi lộn rộn.
Cửa tiệm bị đẩy từ ngoài vào, Túng Phồn đang định hỏi “Muốn may quần áo hay sửa đồ” thì thấy người vào là một anh shipper, nhìn không giống như đến sửa đồ.
“Xin hỏi ai là anh Túng nhỉ?” Anh shipper giao đồ ăn hỏi.
Túng Phồn chớp chớp mắt, nói: “Là tôi đây.”
Anh shipper nghe thế thì đưa túi giấy mình đang cầm cho Túng Phồn, nói: “Đây là trà sữa anh Phí đặt cho cậu.”
Túng Phồn nhìn kỹ, là trà sữa Amo: “Nhà này có dịch vụ ship hàng ạ?”
Anh shipper: “Không phải, là giao hàng qua ứng dụng.”
Túng Phồn cười khẽ, thật là, tiền nhờ ship từ đó qua đây cũng đủ để mua thêm một cốc nữa.
“Cám ơn anh, vất vả rồi.”
“Không có gì, chúc cậu ngon miệng.”
Trà sữa nóng, 30% đường, thêm pudding, đúng chuẩn khẩu vị yêu thích của Túng Phồn.
Dưới ánh mắt trêu chọc của nhân viên chương trình, Túng Phồn cắm ống hút vào cốc, thỏa mãn uống một ngụm lớn, xong nhắn tin cho Phí Hành Phong, báo là đã nhận được trà sữa hắn gửi.
Phí Hành Phong có lẽ là đang họp nên không nhắn lại gì.
Dì Chân với Phương Na đều thấy không vấn đề gì, Túng Phồn thích trà sữa, bình thường cũng hay gọi về uống, cái này thì dì Chân đã biết sẵn rồi, Phương Na thì cảm thấy giờ thanh niên đều thích uống mấy cái này, cô thấymấy đồ uống kiểu này không tốt cho sức khỏe, nhưng đây cũng không phải chuyện cô có thể quản được.
Đạo diễn theo đoàn viết viết vẽ vẽ lên trêи sổ tay một hồi, sau đó hỏi Túng Phồn: “Phỏng vấn cá nhân tôi có thể hỏi về nghề thêu cổ truyền này được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Túng Phồn vui vẻ đồng ý, có lẽ để Phương Na trực tiếp trả lời phỏng vấn thì nội dung sẽ càng chuyên nghiệp hơn, nhưng như vậy thì hơi lộ liễu, dễ bị cắt bỏ, tính ra như vậy không lời chút nào.
Buổi chiều, Túng Phồn không đợi Phí Hành Phong đến đón mà tự qua công ty tìm người này luôn.
Bên trong phòng làm việc đã lắp đặt camera rồi, không cần có VJ đi theo.
Túng Phồn gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Phí Hành Phong.
Cậu đẩy cửa đi vào.
Lúc thấy người tới là cậu Phí Hành Phong hơi ngây ra một chút, sau đó bỏ kịch bản đang xem trong tay xuống: “Sao em lại tới đây?”
“Đến thị sát công việc, có được không?” Túng Phồn đi vào, tiện tay đóng luôn cửa lại, giọng điệu cứ như đang đùa “Đến bắt gian”.
Phí Hành Phong ngồi ở trêи ghế không nhúc nhích, đôi chân dài bắt chéo lên nhau trông rất hút mắt.
Túng Phồn đi tới, dựa vào cạnh bàn: “Ông mất cân giò bà thò chai rượu, anh đưa trà sữa cho em, giờ em tới cho anh thuốc trấn an nè.”
Thuốc trấn an này là ai, dĩ nhiên là không cần hỏi nữa.
Phí Hành Phong vươn tay muốn ôm cậu kéo lên chân mình nhưng lại bị Túng Phồn tránh ra: “Đừng nghịch, có camera.”
“Để bọn họ cắt đi.” Ngữ khí của Phí Hành Phong rất độc đoán, cứ như biết chắc là ê-kíp chương trình không dám trái lời vậy.
“Tự anh không biết kiêng dè gì lại còn bắt người ta cắt bỏ, có thấy vô lý lắm không hả, ngài Phí.” Túng Phồn mỉm cười nhìn hắn, tin tức tố của Phí Hành Phong tràn ngập khoang mũi của cậu, khiến cậu thấy vô cùng thoải mái.
Phí Hành Phong không ôm được, chỉ đành nắm lấy tay cậu: “Thuốc trấn an đưa tới tận cửa, nhưng mà chỉ nhìn thôi thì không có tác dụng.”
“Thế phải làm thế nào?” Túng Phồn đã biết còn cố hỏi.
Phí Hành Phong thầm thì nói: “Ngoan, lại đây.”
Túng Phồn giống như bị mê hoặc tiến tới gần Phí Hành Phong, ngay khi đối phương muốn dán lại gần hơn nữa thì cậu lập tức giảo hoạt lùi về phía sau, nhìn vẻ mặt hậm hực của Phí Hành Phong rồi cười phá lên.
Phí Hành Phong thở dài, đứng lên đi đóng camera lại, sau đó nhanh chóng kéo Túng Phồn ấn cậu ngồi lên bàn làm việc, cúi đầu hôn xuống —— Đây mới là phương pháp đúng đắn để dùng thuốc trấn an!