Hôm nay Phí Hành Phong về sớm, vừa vào nhà đã thấy Túng Phồn đang ngồi vẽ phác thảo thiết kế, trong nhà không có mùi bún ốc, cũng không có mùi lẩu tự sôi, này chứng tỏ cậu vẫn chưa ăn gì.
“Về rồi ạ?” Túng phồn không cần ngẩng đầu, chỉ ngửi mùi tin tức tố thôi là đã biết Phí Hành Phong đã về.
Không biết có phải do quan hệ của hai người càng ngày càng thân thiết hay không, mà độ nhạy cảm của Túng Phồn đối với mùi tin tức tố của Phí Hành Phong càng lúc càng mạnh, cho dù Phí Hành Phong đã xịt thuốc khử mùi rồi thì chỉ cần không phải hai người cách nhau quá xa thì cậu vẫn có thể ngửi được một cách rõ ràng. Chuyện này đối với một người thích tuyết như Túng Phồn thì chính là mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc muốn chết đi được.
Phí Hành Phong ngồi xuống bên cạnh Túng Phồn, không quấy nhiễu cậu tiếp tục vẽ phác thảo, chỉ hôn hai cái lên má cậu, hỏi: “Muốn ăn gì? Anh đi làm cho em.”
Hôm nay Túng Phồn chọn vẽ phác thảo trêи phần mềm đồ họa của ipad, theo như những gì Phí Hành Phong biết thì, vẽ trêи giấy hay trêи ipad đều là trạng thái thả lỏng của Túng Phồn, hắn có thể tùy ý quấy rối. Nhưng mà nếu cậu đang vẽ trêи laptop thì có nghĩa là thiết kế phải giao gấp, đầu óc đang căng thẳng, những lúc như vậy thì tốt nhất là nên tránh qua một bên.
“Tùy tiện làm cái gì cũng được mà.” Túng Phồn vẫn chăm chú chỉnh sửa bản thiết kế, không chuyển mắt nhìn sang Phí Hành Phong lấy một cái.
Phí Hành Phong đáp một tiếng, hắn đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo thì lại nghe Túng Phồn nói: “Ăn xong, anh có thể dành ra cho em khoảng một tiếng không?”
“Làm sao vậy?” Bình thường Túng Phồn sẽ không hỏi Phí Hành Phong như vậy, chỉ cần hắn không mang việc về nhà làm, thời gian buổi tối tất nhiên đều sẽ dành hết cho cậu. Có điều mấy ngày gần đây hắn đúng là hơi bận thật, chắc là có ít thời gian cho Túng Phồn hơn.
“Hôm nay em đi gặp thành viên của Rose Color mà. Công ty họ có gửi ca khúc chủ đề của album lần này cho em, để em về nghe tìm linh cảm sáng tác. Em có nói qua với họ về ý tưởng thiết kế của mình rồi nhưng vẫn muốn anh nghe thử, để anh với em phân tích lại một chút, không thì em cứ thấy không yên tâm thế nào ấy.”
Phí Hành Phong cười nói: “Được, không có thời gian làm cái gì, chứ thời gian dành cho em thì lúc nào cũng có.”
Túng Phồn nhoẻn miệng cười với đối phương, độ hai giây sau lại quay về tập trung vẽ phác thảo.
Bữa tối Phí Hành Phong ninh một nồi cháo gạo, còn bỏ thêm một chút cái rượu vào để hương vị đậm đà hơn. Sau đó xào thêm hai đĩa đồ ăn đơn giản, một chay một mặn, như vậy là đủ cho Túng Phồn ăn no rồi.
Túng Phồn đang bận tâm về bản thiết kế cho nên lúc ăn cơm cũng mất tập trung, thiết kế kiểu dáng thì không khó, nhưng mà phối màu lại là một vấn đề lớn với cậu lúc này. Không biết dùng màu sắc thế nào mới làm nổi bật được chủ đề của bài hát chính, lại còn phải phù hợp với từng thành viên, để họ trông cá tính, thu hút hơn.
Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn đi tới phòng đàn.
Căn phòng này không nhỏ, vách tường đã được xử lý bằng vật liệu cách âm, không sợ làm ảnh hưởng đến các nhà xung quanh.
Túng Phồn có vào phòng này mấy lần rồi, những cũng chỉ đếm được trêи đầu ngón tay mà thôi, Phí Hành Phong không chơi đàn, cậu cũng không, thành ra phòng đàn đối với cậu hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào hết.
Phí Hành Phong ngồi xuống trước đàn dương cầm, nói Túng Phồn bật lại bản ghi âm ca khúc cho mình nghe hai lần.
Sau khi nghe xong, Phí Hành Phong rất nhanh đã chơi lại cho Túng Phồn nghe hoàn chỉnh bản nhạc bằng một nhịp điệu khác. Túng Phồn thực sự sốc với trí nhớ siêu phàm của Phí Hành Phong, cái này ngoại trừ việc đối phương trời sinh đã có trí nhớ tốt thì phải có thần kinh cảm thụ âm nhạc cực nhạy nữa mới làm được.
Phí Hành Phong nói: “Em xem, cùng một ca khúc, chỉ cần nhịp điệu thay đổi, nhanh hơn hay chậm hơn một chút thôi là đã có cảm giác như một bài hát hoàn toàn khác rồi, ca từ cũng giống như vậy, bởi vì nhịp điệu thay đổi, cảm giác truyền tải trong lời ca cũng sẽ thay đổi theo. Theo như bản ghi âm em cho anh nghe thử, bài hát này sẽ phối khí theo kiểu bắt tai và dễ nhớ để dễ tăng lượng tiêu thụ album. Đây cũng là phong cách chung của rất nhiều các nhóm nhạc. Cho nên có nhiều điểm, em cũng không cần phải nghĩ nó phức tạp quá, chỉ cần bắt được cảm giác đơn giản, trực tiếp là đủ rồi. Nếu em muốn trang phục diễn có chiều sâu hơn thì có thể xử lý trêи các chi tiết nhỏ, nhưng không thay đổi nhiều đến tổng thể của thiết kế trang phục.”
Túng Phồn gật đầu, chính cậu cũng có cảm giác như vậy, bài hát này ngoại trừ một số âm cao chỉ có mình giọng ca chính có thể lên tông được, thì những cái khác hoàn toàn không phải quá khó. Cậu chỉ lo mình phạm sai lầm ở những chi tiết nhỏ, khiến trang phục làm ra không đủ tinh tế, trái lại còn ảnh hưởng đến hiệu quả, nhưng giờ xem ra, có lẽ là cậu nghĩ quá nhiều thôi.
Sau đó Phí Hành Phong lại thảo luận về ca từ của bài hát cùng bản thiết kế sơ bộ của Túng Phồn, hắn không hiểu về thiết kế thời trang, những vẫn có thể cảm giác được trang phục biểu diễn này có phù hợp với chủ đề của ca khúc đó hay là không.
Thảo luận xong xuôi đâu đó, Phí Hành Phong cười nói: “Em cứ tin vào trực giác của mình là được. Tuy là gu âm nhạc của mỗi người không giống nhau, nhưng một bài hát được yêu thích có dễ nghe hay không thì hầu hết mọi người đều sẽ có đánh giá tương tự nhau. Bài hát này không tệ, nếu phối khi có thể tăng thêm tiếng trống bass*, chú ý hơn vào biên tập vũ đạo thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn, cũng càng hợp với mấy bản thiết kế này của em.”
Nói xong, Phí hành Phong bèn thử nhấn mạnh một số âm tiết trong ca khúc, đánh lại một đoạn ngắn cho Túng Phồn nghe.
Mấy cái này Túng Phồn không hiểu, Phí Hành Phong cũng không nói quá sâu, sợ nói nhiều quá lại làm cậu loạn tùng phèo hết cả lên, ảnh hưởng đến thiết kế.
Mà một đoạn ngắn Phí Hành Phong vừa đàn cũng khiến Túng Phồn đột nhiên như được mở mang đầu óc vậy, quần áo màu gì, phối hợp thề nào, giống như trong chớp mắt đã có đáp án, còn là một đáp án rất chắc chắn.
“Em thấy đoạn sau anh sửa lại nghe hay hơn bản gốc nhiều, chờ lát nữa em sẽ nói lại với anh Hải, nếu bọn họ tiếp thu thì tốt, không muốn tiếp thu thì cũng tùy ý họ vậy.” Túng phồn tin tưởng vào phán đoán của Phí Hành Phong, nếu thay đổi này đối với Rose Color là tốt hơn, thì cậu nghĩ mình nên nói lại cho bọn họ biết. Tán gẫu với Phí Hành Phong xong, Túng Phồn thấy mình có thể bắt tay vào hoàn thiện bản thiết kế sơ bộ rồi. Nhìn chung, phong cách hiện giờ của ca khúc này nghe có chút quyến rũ, nếu thay đổi lại như cách Phí Hành phong nói thì cảm giác mà nó mang lại sẽ là độc lập và cool ngầu, cái này đối với Rose Color có lẽ cũng là một phương án thử nghiệm không tồi.
Túng Phồn nói Phí Hành Phong đàn lại đoạn vừa rồi một lần, cậu ở bên cạnh ghi âm, xong thì gửi sang cho Hải Tuy. Hải Tuy không thấy nhắn lại ngay, có lẽ là đang bận chuyện gì đó.
Phí Hành Phong đứng lên, vươn tay ra với Túng Phồn: “Lại đây.”
Túng Phồn mỉm cười đi tới.
Đối phương khép lại nắp đàn dương cầm, ôm Túng Phồn để cậu ngồi lên trêи nắp đàn.
Túng Phồn bị kẹp giữa đàn và Phí Hành Phong, không có chỗ nào mượn lực nên chỉ có thể bám víu lên quần áo của đối phương, để mình khỏi bị tuột xuống. Nắm đàn vừa nhỏ lại vừa trơn, Túng Phồn bị Phí Hành Phong ấn đè lên đàn, hai chân tách ra kẹp ở hông đối phương, cái tư thế này nhìn có hơi mờ ám.
Phí Hành Phong cúi đầu hôn Túng Phồn.
Cậu đáp lại, ở trêи đôi môi ấm áp của đối phương mổ nhẹ hai cái: “Anh không phải định viết nhạc cho album mới à? Sao không thấy anh làm gì hết vậy.”
Cậu không cho là Phí Hành Phong có bệnh lười giai đoạn cuối, thích chờ nước đến chân mới nhảy, chẳng qua là thấy bộ dạng khi người này chơi đàn thực sự rất đẹp mắt, ngon tay thon dài lướt trêи phím đàn đen trắng, cả người nhìn có vẻ dịu dàng hơn hẳn. Rõ ràng là ngồi trong phòng bật đèn điện mà lại có cảm giác như đang ngồi dưới ánh trăng sáng, tinh khôi đẹp đẽ.
“Anh đã có ý tưởng rồi, muốn nghe thử không?”
Túng Phồn hứng trí bừng bừng: “Em là người đầu tiên được nghe thử à?”
“Tất nhiên rồi.”
“Em muốn nghe!” Thực ra có không phải người đầu tiên thì Túng Phồn cũng vẫn muốn nghe.
Phí Hành Phong vẫn chấn cậu lên nắp đàn, mỉm cười nói: “Hôn anh một cái đã.”
Hơi buồn nôn, nhưng mà Túng Phồn thích.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi cổ Túng Phồn đỏ như gà chọi, thở hổn hển không ra hơi.
Túng Phồn mím mím đôi môi bị hôn đến phát nóng của mình, thấy Phí Hành Phong vẫn đang nhìn cậu, trong ánh mắt đong đầy tỉnh cảm —— Hóa ra, tình yêu đúng là có thể nhìn được thật.
Phí Hành Phong ôm Túng Phồn bị hôn đến ngây ngốc xuống ghế ngồi chơi đàn, bản thân cũng ngồi xuống cạnh cậu, sau đó mới mở nắp đàn ra một lần nữa, bắt đầu đàn ca khúc của mình.
Hoàn toàn khá với phong cách ca khúc chủ đề của Rose Color, ca khúc Phí Hành Phong đang đàn là một bản nhạc trữ tình, tuy chưa có lời, nhưng nghe giai điệu thôi đã thấy rất êm tai rồi. Giống như là chỉ cần nghe giải điệu thôi đã có thể tự tưởng tượng ra câu chuyện gửi gắm bên trong. Giai điệu trong trẻo, tự tại, tựa như không cần dùng nốt cao hay nhịp điệu dồn dập là đã có thể đưa tâm tư người nghe chìm sâu vào tình cảm của ca khúc.
So ra, rõ ràng ca khúc chủ đề của Rose Color hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với bản nhạc này.
“Thật là hay.” Túng Phồn dựa đầu lên vai Phí Hành Phong, “Khiến em nhớ đến lúc hai chúng ta cùng nhau đắp người tuyết.”
Phí Hành Phong mỉm cười: “Xem ra trình độ của anh còn chưa bị thụt lùi, anh đúng là nghĩ về cảnh chúng ta chơi đắp người tuyết hôm đó để viết ca khúc này. Nhưng mà ca từ thì chưa nghĩ xong, cứ thấy viết thế nào cũng không xứng với em.”
Túng Phồn chớp chớp mắt: “Xứng cái gì cơ?”
Phí Hành Phong nắm tay Túng Phồn, cầm ngón trỏ của cậu nhấn lên phím đàn, đánh lại từng nốt từng nốt nhạc mà hắn vừa mới đàn, nói: “Muốn lưu lại làm kỷ niệm, sau đó, không cần biết là hát bài hát này vào lúc nào, em cũng sẽ nhớ về ngày hôm đó.”
Túng Phồn vui vẻ đáp: “Chỉ cần anh xứng với em là được rồi, như vậy bài hát anh viết tự nhiên cũng sẽ xứng với em. Không cần tự tạo áp lực cho mình, anh phải tin vào trực giác của bản thân, giống như là lúc em thiết kế quần áo ấy.”
Phí Hành Phong nắm ngón tay cậu tiếp tục nhấn lên phím đàn: “Để anh nghĩ thêm đã.”
Hắn không phải thiếu cảm hứng sáng tác, chỉ là muốn làm tốt hơn thêm chút nữa mà thôi. dù sao đây cũng chính là ca khúc đầu tiên mà hắn viết cho Túng Phồn.
*
Hôm sau, Phí Hành Phong dẫn Túng Phồn đến bệnh viện làm kiểm tra.
Sáng sớm, Túng Phồn không bị nóng tỉnh, tuyến thể cũng không thấy có chỗ nào khó chịu cả, giống như tình huống hôm qua chỉ là ngẫu nhiên phát sinh.
Làm xét nghiệm tổng quát lại một lần, cũng kiểm tra luôn thời gian phát tình cố định, tất cả đều không có vấn đề gì, các trị số đều nằm trong phạm vi bình thường. Phan Huyền cũng không thể giải thích được là tại sao, trường hợp này anh chưa gặp phải bao giờ. Phan Huyền nói sẽ thảo luận lại với giáo sư hướng dẫn của mình xem thế nào, xem xem ở nước ngoài từng có trường hợp nào mắc triệu chứng tương tự như vậy hay chưa. Còn tình hình hiện tại, hai người cũng không cần quá lo lắng.
Ra khỏi bệnh viện, Phí Hành Phong nói: “Sắp tới giờ cơm chưa rồi, em đi đến công ty với anh luôn nhé?”
“Như thế có ổn không?” Túng Phồn không muốn quấy rầy Phí Hành Phong làm việc.
Phí Hành Phong nắm tay cậu đi về phía bãi đỗ xe: “Em hôm nay không tới Chân Mỹ Lệ mà, coi như là đi làm với anh thôi. Thuận tiện ăn cơm trưa luôn, đến chiều em vẽ thiết kế, anh cũng bận việc của mình, tối đến chúng ta có thể cùng nhau về nhà.”
Nghĩ một tí, cái đề nghị này nghe cũng hấp dẫn lắm chứ. Bình thường hai người họ đều bận, hiếm có dịp nào ở cùng với nhau trọn vẹn được một ngày.
“Được rồi.” Túng Phồn đáp lại, cậu hình như chưa từng đi làm cùng Phí Hành Phong bao giờ thì phải, cứ coi như lần này “bà chủ” đi theo giám sát đi!
Trêи đường lái xe đến công ty, Túng Phồn nhận được điện thoại của mẹ mình. Cậu còn đang nghĩ xem tối nay có nên hẹn mẹ ăn tối cùng hau không thì đã nghe bà ở bên kia nói: “Tiểu Phồn à con, nghe nói con tính tự mình mở phòng làm việc à?”
Túng Phồn cũng quên béng mất, không nói chuyện này lại với mẹ: “Vâng, con quên không nói cho mẹ, sao mẹ biết vậy?”
Trình Tịnh cười nói: “Dì Mạc của con gọi điện cho mẹ, nói nhà họ đang chuẩn bị mua một miếng đất, tìm đội thiết kế chuyên nghiệp tới xây cho con một cái nhà tầng làm phòng làm việc, đang gọi mẹ đi cùng để chọn đây.”