Chương 75

Chương 75

Trình Tịnh nói mà làm đầu Túng Phồn quay mòng mòng —— Nhà, nhà tầng á?

Trình Tịnh hỏi Túng Phồn: “Con thấy thế nào? Có muốn nhận không?”

“Không không không không không…” Túng Phồn nói không liên mồm, “Con là nhà thiết kế thời trang độc lập, mới tự khởi nghiệp thôi, không cần phòng làm việc lớn vậy đâu, thật đó.”

Trình Tịnh mỉm cười, con trai không bị cám dỗ, làm sai lệch ý định ban đầu, bà cảm thấy rất vui mừng.

“Mẹ, mẹ nói với dì Mạc một tiếng hộ con. Thôi, để tí nữa con tự gọi điện nói với dì ấy.” Như vậy mới có thể tỏ rõ thái độ của mình được. Nếu cậu là nhà thiết kể nổi tiếng, trong nước ngoài nước đều có người biết đến, có nhãn hiệu riêng của mình, thì nói là cần cả một toà nhà văn phòng để quản lý kinh doanh nhãn hiệu của mình còn nghe được. Chứ giờ cậu chỉ cần có một văn phòng rộng rộng một tí là đã đủ rồi, thực sự không cần phô trương như vậy.

“Được, vậy con tự nói đi.” Nhà họ Phí để bụng đến Túng Phồn như vậy, Trình Tịnh rất cảm kϊƈɦ, nhưng bà cũng không định để Túng Phồn mới bắt đầu khởi nghiệp đã có thói quen chuyện gì cũng dựa dẫm vào người lớn, như vậy, một là sẽ dẫn đến kiêu ngạo tự mãn, hai là sẽ cảm thấy áp lực quá lớn, làm gì cũng vội vàng, dễ thất bại. Mặc dù Trình Tịnh tin tưởng Túng Phồn, nhưng bà cũng rõ, lấy năng lực hiện giờ của con trai, không thể một mình chèo chống văn phòng lớn như vậy ngay được. Nhà họ Phí làm thế chủ yếu là để tỏ rõ thái độ ủng hộ đối với Túng Phồn, cũng là công nhận Túng Phồn là một thành viên trong gia đình họ, coi như là tặng quà cho đứa nhỏ trong nhà, căn bản không cần biết có thể kiếm được tiền hay là không.

Túng Phồn nói lát nữa sẽ liên lạc với Mạc Y. Sau khi ngắt máy, cậu mới quay sang hỏi Phí Hành Phong xem chuyện là như thế nào.

Phí Hành Phong cười cười, tiện tay nhéo nhéo vành tai Túng Phồn, nói: “Em đừng nghĩ nhiều. Công ty của chị anh với văn phòng của anh cũng đều là trong nhà cho đất rồi tự xây lắp, giờ em cũng là người một nhà, muốn tự khởi nghiệp, ba mẹ đương nhiên cũng sẽ mua đất để em tự làm văn phòng của mình. Đất mình mua, nhà mình xây, cái này được tính là tài sản cố định, cho dù sau này không làm nữa, cho người khác thuê thì vẫn kiếm được tiền thuê nhà mà.”

Hắn vốn chỉ định nhờ trong nhà để ý xem có nơi nào thích hợp không, nhanh chóng giúp Túng Phồn mở studio riêng được càng sớm càng tốt, nhưng ba mẹ hắn thấy thuê văn phòng có rất nhiều vấn đề, không bằng cứ làm theo quy tắc cũ, coi như cho Túng Phồn thêm một cái đảm bảo. Việc này Phí Hành Phong không nói với Túng Phồn, dù sao chuyện mua đất không phải cứ muốn là được ngay, so với mua nhà ở thì còn khó chọn hơn, cho nên hắn tính là chờ trong nhà chọn được vị trí rồi mới nói lại cho cậu.

“Không cần vậy đâu, em không cần dùng nơi rộng quá như vậy. Với lại, như thế tốn kém lắm.” Đời này của Túng Phồn chưa từng nghĩ đến chuyện có thể mua nguyên một miếng đất để làm phòng làm việc như vậy, ở trong suy nghĩ của cậu, có thể tự mua một căn nhà cho riêng mình đã là một chuyện vô cùng hoành tráng rồi.

Phí Hành Phong động viên cậu, nói: “Không có gì đâu, việc này đối với trong nhà cũng không có vấn đề gì. Chỉ là năm nay em vẫn phải đi thuê văn phòng ngoài, dù sao xây dựng lắp đặt, còn cả trang trí nữa, đều cần có thời gian.”

“Em không muốn.” Túng Phồn cụp mắt nói.

“Thấy áp lực à?”

“Bác trai với dì Mạc quan tâm em như vậy, em rất vui. Nhưng mà nhận đồ của họ, trong lòng em cứ thấy lấn cấn sao ấy.” Túng Phồn nói, “Không phải khách sao gì đâu, chỉ là em thấy mình có quan hệ với nhà họ Phí là vì có anh ở giữa. Để họ bỏ tiền ra cho em, còn là một số tiền lớn như vậy, em nhận không tiện.”

Phí Hành Phong vẫn mỉm cười như cũ, hỏi: “Vậy nếu là anh đưa cho em, em có đồng ý nhận không?”

Túng Phồn suy nghĩ một chút, thành thực trả lời: “Tuy là vẫn thấy không cần thiết, nhưng mà em sẽ không thấy là mình không nên nhận như giờ.”

Phí Hành Phong cười càng vui vẻ hơn: “Vậy được, để mẹ em với mẹ anh đi xem đất, chọn được thì anh ra tiền, mua cho em.”

Túng Phồn nhìn về phía hắn: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Túng Phồn tuy chỉ là dân thường, nhưng cậu cũng biết mua đất không giống mua nhà ở, lấy giá trị bản thân của Phí Hành Phong, mua nhà ở chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mua đất thì lại là chuyện khác rồi.

*Ở đây mua đất với mua nhà ở không giống bên mình đâu, nhà ở là kiểu căn hộ chung cư, sẽ rẻ hơn khi mua cùng một diện tích ở dưới mặt đất. Với cả tại các thành phố lớn quy định về việc mua nhà ở và đất thương mại ở bên Trung nghiêm ngặt lắm, không phải ai cũng mua được.

Phí Hành Phong vô cùng thản nhiên nói: “Dầu gì anh ở nhà cũng là mưa dầm thấm đất mà lớn, cho dù tiến vào giới giải trí thì cũng không chỉ dựa vào thù lao đóng phim, doanh số tiêu thụ album hay đại diện nhãn hàng để kiếm sống được, các hạng mục đầu tư khác anh cũng có làm. Hơn nữa, ở công ty gia đình và công ty của chị anh, anh đều có cổ phần trong đó, hoa hồng được chia hàng năm cũng khá, mua cho em miếng đất không thể nói là muốn mua đâu cũng được, nhưng mà chỗ thích hợp cho em nhất định có thể gánh nổi.”

Túng Phồn chỉ biết ngây ngốc mà nhìn Phí Hành Phong, cậu thật sự không nghĩ Phí Hành Phong có nhiều nguồn thu như vậy, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nguyên chủ của thân thể này tự sát còn không phải vì không tranh đầu tư được với Phí Hành Phong à? Sao cậu lại có thể quên mất chuyện này được chứ.

“Thực ra… Em thật sự thấy không cần lắm đâu.” Túng Phồn bắt đầu xoắn ngón tay lại với nhau.

Phí Hành Phong nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ, cầm lấy tay Túng Phồn, nói: “Anh thật sự muốn tặng cho em cái gì đó, thực ra sau khi ba mẹ đề nghị chuyện này, anh đã chuẩn bị để tự mình ra tiền rồi, không phải toàn bộ cùng cũng phải là phần lớn. Em không cần cảm thấy có gánh nặng, tuy là hai chúng ta còn chưa lấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà ở trong lòng anh, của anh cũng là của em. Em cứ coi như đây là hai đứa mình cùng nhau làm một hạng mục đầu tư là được, không cần biết lợi nhuận ban đầu thế nào, dù sao cũng không trông chờ vào đó để kiếm cơm. Lỡ mà có một ngày anh đầu tư thất bại, hoặc là vì một nguyên nhân nào đó mà không thể kiếm được nhiều tiền như bây giờ, đây cũng coi như một phần tài sản cố định, đảm bảo sinh hoạt hàng ngày của chúng ta. Để em đứng tên cũng an toàn hơn là tự anh đứng tên.”

Khả năng xảy ra tình huống như vậy thực sự rất thấp, Phí Hành Phong chẳng qua là đang tìm cớ để Túng Phồn chịu nhận ý tốt của hắn cùng với mọi người trong nhà mà thôi. Hơn nữa đây là tài sản tiền hôn nhân, để Túng Phồn đứng tên thì mai một cũng chỉ có cậu mới có quyền đối với nó, đây cũng coi như thêm một phần đảm bảo cho Túng Phồn.

Phí Hành Phong nói vậy, Túng Phồn thấy cũng không phải không có lý. Thương trường như chiến trường, có nhiều khi thay đổi chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lỡ là có một ngày nhà họ Phí xảy ra chuyện thật, ít nhất có mảnh đất này, nhà họ cũng không đến nỗi không kiếm được miếng ăn.

“Thế… Được rồi, nhưng mà cứ theo khả năng của anh là được rồi.” Túng Phồn đề nghị.

Phí Hành Phong vui vẻ đáp: “Yên tâm đi, anh có tính toán hết rồi. Em nói với dì Trình một tiếng, để bà với mẹ anh đi xem đất trước. Muốn được chỗ tốt phải nhanh tay, chậm một chút thôi là người khác mua mất rồi.”

Không để Túng Phồn đi chọn là vì sợ cậu lại muốn tiết kiệm cho hắn, để mẹ hắn với Trình Tịnh cùng đi xem, Trình Tịnh chắc chắn sẽ không chọn chỗ không tốt cho Túng Phồn, mà mẹ hắn chủ yếu là đại diện biểu đạt thành ý của nhà họ, càng không cần phải nói.

Đến công ty, Phí Hành Phong có một buổi họp nhỏ với nhân viên nên để Túng Phồn tới phòng của mình vẽ bản thảo trước.

Vì trong lòng đã có sẵn ý tưởng cho nên Túng Phồn vẽ rất thuận tay, phối màu cũng tùy ý hơn.

Đang tô màu tô đến vui vẻ thì Túng Phồn nhận được điện thoại của Hải Tuy.

Hải Tuy đầu tiên là xin lỗi cậu, nói tối qua phải đi xã giao, y uống hơi nhiều rượu, giờ tỉnh mới đọc được tin nhắn Túng Phồn gửi cho mình tối qua.

Nghe giọng của Hải Tuy thì có vẻ đúng là vừa mới tỉnh ngủ thật, Túng Phồn bận chuyện cả buổi sáng thành ra cũng quên béng mất chuyện mình có nhắn tin cho đối phương.

“Thầy Túng, đoạn phối khí này là ai làm cho cậu vậy? Thật sự quá hay luôn.” So với Túng Phồn thì Hải Tuy hiểu biết về âm nhạc nhiều hơn nhiều.

Túng Phồn trả lời: “Tôi nhờ Hành Phong giúp tìm linh cảm để thiết kế, phần phối khí đó là anh ấy làm, nó khá hợp với phong cách trang phục mà tôi tính làm cho nên muốn hỏi ý kiến của anh xem thế nào.”

“Ây da, vậy đây chẳng phải là anh được lời rồi sao. Không biết thầy Phí có thời gian không, anh muốn nhờ anh ấy giúp phối khí cho ca khúc này, giá cả có thể thương lượng.” Nói thế nào nhỉ, cùng là một ca khúc, chỉ cần phối khí khác nhau, cảm giác khi nghe đã hoàn toàn khác rồi, y có dự cảm, nếu Phí Hành Phong chịu đồng ý làm, vậy Rose Color lần này sẽ không flop đến độ mẹ đẻ cũng không nhận ra nữa.

Túng Phồn cũng không quanh co lòng vòng với đối phương: “Tôi thấy chuyện này hơi khó, gần đây công việc của anh ấy rất nhiều, để tôi hỏi Hành Phong giúp anh xem, nhưng anh cũng đừng hi vọng quá.”

Chuyện Phí Hành Phong ra album và chọn kịch bản phim giờ vẫn đang là bí mật, Túng Phồn không thể tiết lộ ra bên ngoài nên chỉ có thể nói là người này gần đây rất bận rộn.

Túng Phồn có thể hỏi giúp một câu, đối với Hải Tuy mà nói đã là hết lòng giúp đỡ rồi.

“Được được, vậy cảm ơn thầy Túng trước nhé, nếu không được thì anh lại nhờ người khác tới làm.” Hải Tuy cười ha hả nói, “Anh cũng rất chờ mong được nhìn thấy thiết kế của thầy Túng.”

“Được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Túng Phồn đáp.

Tới giờ cơm trưa Phí Hành Phong mới trở lại. Thư ký đã đặt cơm giúp hai người họ, cũng đưa đến tận văn phòng làm việc.

Túng Phồn nói với Phí Hành Phong chuyện Hải Tuy muốn nhờ hắn phối khí cho ca khúc mới của họ, đúng như trong dự liệu, Phí Hành Phong không có nhiều thời gian như vậy, chuyện phối khí nhìn thì đơn giản, nhưng lúc thu âm rồi làm hậu kỳ đều phải theo sát từng bước, đây mới là chuyện tốn thời gian nhất.

Nghĩ một chút, Phí Hành Phong gửi một số điện thoại qua máy của Túng Phồn, nói: ” Em gửi số máy này sang cho Hải Tuy, nói là số điện thoại của thầy Kim, bảo anh ta nói tên của anh ra, thầy Kim sẽ nhận việc này.”

Nghe thế là biết Phí Hành Phong cũng có ý muốn giúp, Túng Phồn lập tức gửi số điện thoại qua cho Hải Tuy, y bèn cám ơn không dứt miệng.

Túng Phồn ân cần gặp một miếng sườn cho Phí Hành Phong: “Ngài Phí vất vả rồi.”

Phí Hành Phong ăn miếng sườn, hưởng thụ sự ân cần của Túng Phồn. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên Túng Phồn hợp tác với một nhóm nhạc, hắn có thể chấp nhận chuyện nhóm nữ kia tiếp tục flop, nhưng không thể chấp nhận chuyện bài hát không xứng với trang phục Túng Phồn làm ra.

*

Đúng một tuần sau, Túng Phồn giao bản thảo thiết kế trang phục biểu diễn cho OceanWide Entertainment, sau khi họp bàn thảo luận với nhau, cuối cùng cũng quyết định được thiết kế sẽ dùng.

Sau đó chính là quá trình chế tác trang phục. Bởi vì liên quan đến kinh phí dự toán, vật liệu họ dùng đều là những loại tiết kiệm chi phí nhất, không cần may thủ công. Túng Phồn vẽ rập xong thì giao lại mẫu rập cùng vải cho bên gia công, chỉ chờ họ may ráp xong là nhận hàng.

Hiệu suất siêu cao của cậu cũng được thành viên của Rose Color nhất trí khen ngợi, càng không kể đến thiết kế của quần áo. Hơn nữa nhờ phúc của Túng Phồn, bọn họ còn mời được thầy Kim đến làm phối khí, ngoại trừ càng nỗ lực hơn nữa thì đúng là không biết lấy gì để báo đáp công ơn này.

Hình thêu mới mà Túng Phồn đặt hàng chỗ Phương Na cũng đã làm xong. Cậu tự mình đi lấy, thấy hình thêu thủ công xinh đẹp trêи tay, Túng Phồn càng chắn chắn hơn về suy nghĩ của mình.

“Dì Phương, tết này dì có về quê ăn tết không?” Túng Phồn hỏi.

Phương Na rót cho Túng Phồn một chén nước nóng, trong nhà không có gì có thể lấy ra mời khách, cô chỉ đành rửa hai quả táo tây cho Túng Phồn ăn.

“Thêu đồ cho cháu, dì cũng kiếm được một chút, cho nên năm nay đang tính về quê một chuyến.” Phương Na chân chất cười nói.

“Cháu muốn thương lượng với dì chuyện này.”

“Cháu cứ nói đi.” Phương Na đáp.

“Sang năm cháu tính mở studio riêng, đang tìm nơi đặt phòng làm việc rồi. Cháu không định thuê quá nhiều thợ một lúc, nhưng đồ thêu tay thì vẫn muốn có người chuyên làm riêng cho mình, không biết dì có hứng thú không?”

Phương Na kinh ngạc nhìn cậu: “Giờ hàng thêu thủ công khó kiếm tiền lắm, cháu thuê dì về làm chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?”

Hiện giờ tình hình thị trường chính là như vậy, lúc nào Túng Phồn cần thì lại hẹn cô thêu riêng là được, cái này là cách đỡ lỗ vốn nhất, mới mở phòng làm việc lại nuôi không một thợ thêu rõ ràng là không có lời.

Túng Phồn cũng không định dối gạt cô, nói thẳng: “Cả nhân cháu hy vọng có thể kết hợp họa tiết thêu tay trêи trang phục, sáng tạo ra một dòng thời trang riêng biệt, có thể nó chỉ là một nhánh nhỏ nhưng chắc chắn không thể thiếu được. Khi nào cần mới tìm người thêu không phải không được, mà cháu sợ người ta thấy cháu còn trẻ mà lừa gạt. Chúng ta dù sao cũng từng hợp tác, cháu rất tin tưởng vào tay nghề của dì, cho nên mới hi vọng dì có thể đến giúp cháu. Cháu sẽ trả lương cố định cho dì, nếu có hàng cần thêu thì sẽ trích thêm phần trăm.”

Sau đó, Túng Phồn bèn nói tỉ mỉ cụ thể cho cô mức lương và đãi ngộ.

Phương Na vội nói: “Ai da, này quá nhiều rồi, không được, không được, không thể bắt cháu trả lương nhiều như vậy được.”

Phương Na là người từng trải, đương nhiên là biết nhìn người hơn Túng Phồn nhiều, cô tự nhiên biết đây là Túng Phồn cố ý muốn giúp đỡ mình, lấy tuổi tác này của cô, hồ sơ lý lịch lại không có kinh nghiệm hay thành tựu nào đáng kể, có thể tìm một công việc tiền lương cơ bản tạm ổn, đóng bảo hiểm đầy đủ đã là tốt lắm rồi.

Túng Phồn cười nói: “Dì Phương, dì cũng đừng khách khí với cháu làm gì. Mới đầu cháu không thuê nhiều người, vệ sinh phòng làm việc của dì có khi còn phải để tự dì làm nữa kìa, lấy cái giá này mà lại còn tiết kiệm được tiền thuê nhân viên vệ sinh, cháu đâu có thiệt gì đâu.”

Tính kiểu này thì đúng là có cảm giác không phải mình nhận tiền không của người ta.

Phương Na nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu cháu đã không chê, vậy dì sẽ theo cháu làm.”

Túng Phồn vui vẻ, phòng làm việc trước mắt có cậu với Phương Na, coi như bước đầu đã tuyển dụng đủ nhân công rồi.

“Tốt quá, dì Phương, dì cứ dàn xếp công việc hiện giờ của mình đi. Chờ qua tết nguyên đán, phòng làm việc của cháu chính thức khai trương sẽ thông báo để dì đến làm!”

Không Thể Ký Hiệu (ABO)

Không Thể Ký Hiệu (ABO)

Score 6
Status: Completed Author:

Túng Phồn xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết, trở thành nam phụ có thân thế thê thảm nhất.

Nguyên chủ phân hóa không rõ ràng, thành người nửa A nửa O, bị gia đình, người thân ruồng rẫy, còn bị tên em trai không biết nhặt đâu về cắm sừng, quả thực phải nói là quá thảm.

Cả một đời phấn đấu nỗ lực, mong được người nhà công nhận, cuối cùng lại vì cạnh tranh hợp đồng thương mại với nam chính thất bại mà nợ nần chồng chất, phải tự sát.

Túng Phồn đối với việc kinh doanh nói thật là một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ đành xài kỹ năng vốn có của mình làm một thợ may nho nhỏ, chỉ cầu một người no cả nhà không chết đói là được.

Phí Hành Phong, nam chính, Alpha đỉnh cao, siêu sao thế giới, nghe đồn là cái máy kiếm tiền cực kỳ lãnh cảm cấm dục, lại vì chứng rối loạn hưng cảm tăng tiết pheromone mà không thể không từ bỏ nghiệp diễn, lui về hậu trường làm ông chủ.

Một lần, Phí Hành Phong mặc trang phục do Túng Phồn thiết kế đi thảm đỏ, hội fan kinh ngạc thốt lên, bộ đồ này không phải là do anh trai thợ may hay livestream trên mạng thiết kế sao!?

Lúc Phí Hành Phong mang quần áo đi trả thì đụng phải Túng Phồn đang trong giai đoạn đặc biệt, Túng Phồn mặc dù không có cách nào bị người khác đánh dấu nhưng không hiểu sao khi lại gần Phí Hành Phong, ngửi được mùi tin tức tố trên người hắn, cảm giác khó chịu trên người lại giảm bớt không ít.

Mà Phí Hành Phong, vì tin tức tố của bản thân mà quanh năm không ai dám tới gần, ngửi được mùi tin tức tố của Túng Phồn, cảm giác nóng nảy táo bạo trong người cũng được xoa dịu đi nhiều.

Đã như vậy, không bằng đôi bên hợp tác cùng có lợi?

Trong nóng ngoài lạnh cấm dục siêu sao công x Không thể bị ký hiệu tự xây dựng sự nghiệp thụ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset