Túng Phồn có chút ngượng ngùng, lúc bình thường cậu rất để ý đến mặt này, Phí Hành Phong cũng không cố ý để lại dấu vết ở những chỗ lộ ra ngoài để thể hiện ý tứ chiếm hữu, chỉ thỉnh thoảng hai người sa đà, quên mất mới xuất hiện tình huống thế này, cho nên Túng Phồn cũng không giận Phí Hành Phong, có thể khiến người yêu ở trêи người mình quên hết tất cả, đối với cậu mà nói cũng là một chuyện đáng để vui mừng. Chỉ là vị trí lần này hơi cao, chính cậu cũng không để ý tới, biết trước thì hôm nay mặc cái áo cổ lọ cho rồi.
Túng Phồn giả vờ bình tĩnh, hắng giọng một cái, trêи mặt lại nở nụ cười, giả vờ như đã quen với mấy tình huống còn hoành tráng hơn thế này rồi, từ tốn nói: “Cũng ổn, người yêu mà, dù sao cũng khó tránh khỏi, sau này anh Đường có người yêu là biết thôi.”
Tối qua Phí Hành Phong phân tích như vậy, Túng Phồn cảm thấy cũng rất có lý, hôm nay đã không thèm để ý đến nữa, nhưng vẫn muốn nói nhiều vài câu, coi như nhắc nhở Đường Á một chút. Mặc dù cậu cho là Đường Á hỏi chuyện về Phí Hành Phong chỉ xuất phát từ việc muốn tìm chuyện để nói, nhưng mà hơi hơi tỏ thái độ cùng khẳng định mối quan hệ của hai người, cũng không có gì không tốt.
Đường Á nhìn Túng Phồn, giống như đang cố tìm tòi, thăm dò cái gì đó, một lát sau mới nói: “Vậy chờ tôi tìm được người yêu sẽ xem thử xem thế nào.”
Nghe câu này của Đường Á, hình như người này chưa yêu đương bao giờ, Túng Phồn thấy thế cũng tốt, trước khi xuyên tới đây cậu cũng chưa yêu ai bao giờ, cái thế giới mới này đều do Phí Hành Phong giúp cậu khám phá. Nghĩ thế thì có vẻ vận may của cậu không tệ lắm, bèn rất ra dáng nói: “Không phải vội, muốn tìm người yêu thì phải tìm người đáng tin cậy, đây mới là việc quan trọng nhất.”
Đường Á cười cười, trong mắt Túng Phồn nụ cười này là kiểu hoàn toàn không bận tâm đến cậu cậu vừa nói, Túng Phồn cũng không định tìm hiểu sâu hơn, cho dù cậu muốn kết bạn với Đường Á thật thì không phải chuyện gì cũng cần biết rõ trăm phần trăm.
Nghiêm Tiêu báo cáo công việc xong, Túng Phồn nhờ cô pha cho mình một cốc café rồi mới nói chuyện với Đường Á, hỏi xem sao hôm nay đối phương lại tới đây.
Đường Á bỏ thêm một đống sữa với đường vào trong cốc café xủa mình rồi mới thẳng thừng nói: “Không phải nói muốn hợp tác à? Hôm nay tôi tới ký hợp đồng.”
Túng Phồn nhướng mày, này có phải hơi bị tích cực quá không? Bình thường tìm người mẫu hoặc ngôi sao hợp tác kiểu gì cũng phải bàn bạc hai ba bận rồi mới quyết định chứ.
“Cậu không suy nghĩ chuyện giá cả thêm một chút à?” Giảm 40%, cái giá này đối với Túng Phồn mà nói là một cái giá vô cùng đáng để động lòng, nhưng mà qua một buổi tối, cậu vẫn thấy như vậy không được tử tế cho lắm.
Đường Á hoàn toàn không có ý định thay đổi suy nghĩ, nói: “Tôi không ở lại bên này lâu, cho nên cậu muốn chụp ảnh mẫu chỉ có thể tranh thủ trong hai tháng, sau này cậu có muốn gọi tôi tới bên đây chụp, tôi cũng khó mà tới được. Tính như vậy, lấy giá này cho cậu tôi cũng chẳng thiệt gì.”
Một mặt, cậu ta còn có những công việc khác có thể mang đến thu nhập, không phải dựa hoàn toàn vào bên chỗ Túng Phồn. Mặt khác, phần lớn thời gian cậu ta đều ở nước ngoài, cho dù ký hợp đồng một năm, thời gian về nước nhiều nhất cũng chỉ có độ hai lần, việc này dẫn đến thời gian thực tế hai bên thực hiện hợp đồng chỉ có khoảng bốn tháng mà thôi, khác với Geoff studio ở cùng một thành phố với cậu ta, có thể làm việc bất cứ lúc nào.
Túng Phồn nghĩ nghĩ, nói vậy cũng phải, bèn không từ chối nữa: “Được, lát nữa tôi nói Nghiêm Tiêu in hợp đồng ra, nếu không có vấn đề gì chúng ta có thể ký luôn.”
Đường Á mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Hợp đồng ở studio của Túng Phồn đều đã được soạn thảo sẵn từ trước, đến lúc cần dùng thì chỉ cần sửa lại thời gian và thù lao là được.
Bên Nghiêm Tiêu rất nhanh đã sửa hợp đồng xong, sau khi mang hai bản đến cho họ ký, cô còn nhìn Túng Phồn hết sức sâu xa, giống như muốn nói “Sếp, không ngờ bản lĩnh lung lạc lòng người của cậu lại đỉnh của chóp như vậy”.
“Cậu có thể tìm luật sư xem qua một chút, để mai rồi chúng ta ký cũng không muộn.” Túng Phồn nói.
“Không cần, tôi tự xem là được rồi.” Đường Á một bên lật xem hợp đồng, một bên nói, “Tôi tốt nghiệp đại học luật, có cả giấy chứng nhận hành nghề nữa.”
Túng Phồn kinh ngạc, theo như cậu biết, giấy phép hành nghề luật sự không phải cứ thi là có: “Vậy sao cậu lại chuyển sang làm người mẫu?”
Đường Á nhún vai: “Hồi đó học luật là vì thấy có khá thú vị, học xong thì lại cảm thấy chán, tôi cũng không thích đứng trêи tòa, mặt đỏ tía tai tranh luận với người khác. Với lại lúc còn đang đi học tôi đã làm người mẫu cho Geoff rồi, cho nên tốt nghiệp xong cứ thế mà làm tiếp thôi.”
Túng Phồn có thể hiểu chuyện vì yêu thích mà theo học một chuyên ngành nào đó, sao đó trong quá trình học tập, loại yêu thích này bị bào mòn không còn gì, hoặc phát hiện ra nó không giống như trong tưởng tượng của mình, hoặc cảm thấy nghề đó không thích hợp với bản thân, do đó mới chuyển sang làm những công việc khác.
Đường Á chọn làm một công việc tréo nghoe khác, nhất định là không thể thiếu sự ủng hộ đến từ gia đình, hơn nữa, Đường Á là một người thông minh, nếu không đã chẳng thi được giấy phép hành nghề, còn nói muốn bỏ là bỏ.
“Cậu thật là giỏi.” Túng Phồn chân thành khen ngợi đối phương.
Đường Á ngẩng đầu cười với Túng Phồn: “Tư duy logic của tôi không mạnh như vậy, nhưng mấy người ngồi sau tôi thì lại cực giỏi, từ nhỏ đến lớn chỉ cần đi thi mà người đằng sau làm bài tốt thì chắc chắn điểm của tôi cũng không tệ.
Cái này cũng là một loại bản lĩnh.
Xem hợp đồng xong, Đường Á nói: “Không có vấn đề gì, ký đi.”
Hợp đồng không có nhiều điểu khoản cứng nhắc, không khác lắm với mấy hợp đồng trước đây cậu ta từng ký, không có bẫy, yêu cầu bên trong cũng hợp lý, hơn nữa, trong hợp đồng còn đặc biệt vì cậu ta mà cho thêm một điều khoản, sau khi công tác kết thức, có thể chọn một bộ trang phục yêu thích mang đi, coi như quà tặng của cá nhân Túng Phồn, không giới hạn giá trị.
Túng Phồn đưa bút cho đối phương.
Sau khi ký hợp đồng xong, Túng Phồn vươn tay về phía Đường Á: “Hợp tác vui vẻ.”
Đường Á cũng vui vẻ bắt tay với Túng Phồn, nói: “Không biết anh Túng có thể mời tôi uống một cốc trà sữa không, hiệu Amo.”
“Đương nhiên là được rồi.” Cái này quá là đơn giản, nếu mà như bình thường, cậu còn phải mời Đường Á ăn một bữa cơm mới đúng, “Có muốn gọi thêm bánh ngọt không? Bánh ngọt nhà này có rất nhiều hương vị, lát nữa cho cậu tự chọn.”
“Được.” Đường Á lần nữa lộ ra khuôn mặt cười tươi rói.
Đồ ăn được ship đến rất nhanh, Túng Phồn và Đường Á vừa ăn vừa nói chuyện, không có đề tài đặc biệt nào, Đường Á cũng không hỏi chuyện liên quan đến Phí Hành Phong nữa, dáng vẻ khi ăn trông đặc biệt nghiêm túc, chỉ là tốc độ nhanh hơn không ít.
“Cậu mời tôi uống trà sữa rồi, để tôi mời cậu đi xem phim nhé, thế nào?” Đường Á ngẩng đầu hỏi, “Tôi xem giới thiệu rồi, trong rạp đợt này có nhiều phim hay lắm.”
Túng Phồn cười cười, nói: “Sợ là không được rồi, gần đây công việc của tôi hơi nhiều, buổi tối phải ở lại tăng ca.”
“Chuyện thiết kế liên doanh với Geoff à?”
“Không phải, phim của một người bạn tốt của tôi chuẩn bị phát sóng, sắp bước vào giai đoạn tuyên truyền, cho nên tôi muốn phối giúp cậu ta mấy bộ quần áo để dùng.” Túng Phồn trông có vẻ thoải mái, nhưng nghĩ đến lượng công việc còn đang chờ hoàn thành, cậu thấy thời gian của mình thực sự quá eo hẹp, “Còn muốn trước khi cậu về nước, làm xong mấy bộ trang phục cần cậu chụp mẫu nữa.”
Vẻ mặt Đường Á rất hất vọng, phối với khuôn mặt đẹp trai trời cho của cậu ta thật khiến người khác không đành lòng từ chối cho nổi.
Nhưng Túng Phồn cũng đành chịu thôi, thời gian cậu về nhà với Phí Hành Phong còn đang phải cắt xén, huống chi là Đường Á.
“Được rồi, vậy chờ khi nào cậu hết bận chúng ta hẹn sau vậy.” Đường Á nói tiếp, “Tôi ở bên đây không có người bạn nào, cũng không thể bắt anh họ đi với mình suốt được, thấy cậu tính tình rất tốt nên mới muốn tìm cậu chơi.”
Đối phương nói như vậy, làm Túng Phồn cảm thấy trước đó mình đã suy nghĩ quá nhiều, trong lòng có hơi áy náy, bèn nói: “Chờ qua mấy hôm để tôi hết bận đã, đến lúc đó tôi mời cậu đi xem phim rồi ăn cơm luôn, đi đâu, xem phim gì đều cho cậu chọn hết.”
Đường Á hớn hở đáp: “Cứ chốt như thế nhé!”
Túng Phồn nhẹ nhàng gật đầu.
*
Tống Hưởng biết Túng Phồn đang bận nên cũng không quấy rầy cậu, chỉ có lúc đến thử quần áo hai người mới gặp nhau, mà cũng không được mấy bận, cậu ta đã phải vội xách hai vali quần áo cùng tổ tuyên truyền rời đi rồi.
Trái lại Túng Phồn thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho cậu ta hỏi một chút chuyện khi đi quảng bá, mọi người trong đoàn có hòa thuận không, tổ công tác sắp xếp mọi chuyện có ổn thỏa không… Tống Hưởng sẽ trả lời rất nhanh, nói tất cả đều tốt, người đại diện của cậu ta rất giỏi, mọi chuyện đều không cần phải lo. Mọi người trong đoàn đều đã cùng hợp tác lúc quay phim cho nên lúc tuyên truyền đều ăn ý với nhau, bầu không khí rất vui vẻ.
Túng Phồn gần đây phải tăng ca suốt, mõi ngày đều là tối muộn mới về đến nhà, tắm rửa xong ngã xuống giường là ngủ đến không còn biết gì, ngay cả thời gian trò chuyện trước khi ngủ của mình với Phí Hành Phong cũng cắt luôn. Nhưng mỗi buổi sáng cậu đều sẽ bị nóng tỉnh, tuy không nghiêm trọng như lần trước, nhưng vẫn không tự chủ dính lên người Phí Hành Phong, hít hà mùi tin tức tố của đối phương.
Phí Hành Phong thì đương nhiên là tình nguyện để Túng Phồn dính mình như vậy, thành ra mỗi sáng “ấy ấy” một lần đã thành thông lệ dạo gần đây của hai người. Túng Phồn cũng liên tục rơi vào tình huống đi làm trễ, chẳng qua là ngày nào cậu cũng tăng ca về muộn, buổi sáng ngủ thêm một lát, nhân viên cũng thấy là điều dễ hiểu, cho nên chả ai suy nghĩ nhiều.
Vừa lên đỉnh, Túng Phồn giơ cánh tay che lên trêи mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, màu hồng phấn trêи người mãi mà không rút đi. Tay Phí Hành Phong túm trêи eo Túng Phồn, duy trì tư thế của mình, thật lâu không nhúc nhích. Túng Phồn vô thức dùng tay còn lại ấn lên phần bụng dưới của mình, cảm giác vừa xót, vừa trướng lại nóng bỏng trộn lẫn với cảm giác sảng kɧօáϊ, uể oải mãi không tan.
Một lúc lâu sau, Phí Hành Phong mới kéo cánh tay Túng Phồn đang che trêи mặt xuống, cúi người hôn cậu một cái.
Lông mi Túng Phồn bị nước mắt làm ướt nhòe, có cảm giác như động vật đáng thương bị bắt nạt, ngay cả vành tai đỏ rực cũng bị dính nước mắt, ẩm ướt, mặn chát.
“Em ổn không?” Phí Hành Phong dịu dàng hỏi.
“Không…” Túng Phồn nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt.
Phí Hành Phong khẽ cười một tiếng, giúp Túng Phồn xoa xoa nước mắt đáng thương dính trêи mặt, bản thân cũng không vội lùi ra ngoài.
Túng Phồn căn bản không còn chút sức lực nào để động đậy nữa, tựa như đang hờn giận, nói: “Công việc của em bận như vậy, còn dính cái phân hóa lần hai không biết bao giờ mới đến nữa, mệt quá đi.”
Phí Hành Phong xoa xoa tóc cậu, an ủi nói: “Cái này ai cũng khó mà nói chắc được, không còn cách nào khác. Nếu không cuối tuần này anh dẫn em đi ngâm suối nước nóng, để em thả lỏng một tí nhé?”
Mùa này tắm suối nước nóng cũng không tệ, chờ thời tiết nóng hơn rồi thì sợ là không thích như giờ nữa.
Túng Phồn đờ đẫn vài giây sau mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Được.”
Cậu có thể nhân cơ hội này đi làm massage, để cơ thể thư giãn một chút, mấy ngày nay tăng ca, eo lưng của cậu sắp rụng rời ra rồi.
Phí Hành Phong nói chuyện cùng Túng Phồn một lúc, chờ mồ hôi trêи người cậu khô bớt rồi mới ôm người đi tắm. Tuy là mỗi ngày hắn cũng đều đi làm muộn, nhưng da mặt hắn không mỏng như Túng Phồn, muộn thì muộn thôi, vì nửa kia của mình mà đến muộn, Phí Hành Phong thấy cực kỳ tự hào.