Sau khi chủ đầu tư khu chung cư vừa đăng trạng thái này lên, tức khắc nhà họ Túng đã trở thành cái đích để dân mạng chỉ trích, tất cả mọi người đều yêu cầu nhà họ Túng có lời giải thích cho sự việc lần này, nhưng mà trang web chính thức của nhà họ vẫn im hơi lặng tiếng, weibo của công ty họ cũng y như vậy. Nếu như thường ngày, loại chuyện liên quan đến danh tiếng của công ty như vậy, bên bộ phận quan hệ công chúng nhất định sẽ nhanh chóng đăng bài làm sáng tỏ, nhưng hiện giờ bọn họ một chút động tĩnh cũng không có, càng khiến mọi người nghi ngờ liệu có phải nhà họ Túng có tật giật mình, hoặc là công ty nhà họ đã xảy ra vấn đề, không có ai đứng ra làm chủ.
Phí Hành Phong vuốt tóc Túng Phồn nói: “Khoảng thời gian này em đừng đi ra ngoài, tránh cho mấy tay phóng viên lại chặn đường phỏng vấn.”
Túng Phồn ngẩng đầu nhìn đối phương: “Em với nhà họ Túng đã cắt đứt quan hệ rồi, bọn họ hẳn là không đến phỏng vấn em đâu đúng không?”
Phí Hành Phong thì không được lạc quan như cậu: “Một số phóng viên hoặc ký giả tự do sẽ không tử tế như thế, họ chỉ muốn tăng view tăng lượt truy cập, bọn họ sẽ không quan tâm quan hệ giữa em và nhà họ Túng thế nào, đặt điều giật tít mới là mục đích chính của họ.”
Chuyện như vậy hắn đã thấy nhiều rồi, cũng không thể nói hắn lòng dạ nhỏ nhen, thích nghĩ xấu cho người khác được, có vài người lòng dạ so với những gì người thường có thể tưởng tượng ra thì còn dơ dáy hơn nhiều.
Phí Hành Phong nói tiếp: “Lỡ mà bị bọn họ giật tít đơm đặt, cũng ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa em và Geoff nữa. Cho dù sau này có thể làm sáng tỏ, nhưng mấy tờ báo lá cải đó cùng lắm cũng chỉ giả chết, im mồm không nói nữa mà thôi, không hề tổn thất gì.”
Túng Phồn thở dài một hơi trong lòng, dích người vào trong lòng Phí Hành Phong: “Em biết rồi, mai em sẽ nói với Nghiêm Tiêu một tiếng.”
Geoff muốn khai trương cửa hàng trưng bay sản phẩm trong nước, show thời trang đầu tiên là bước đệm quan trọng nhất, mà là nhà thiết kế hợp tác cùng Geoff. Túng Phồn nhất định không thể có bất cứ tin tức trái chiều nào trong giai đoạn này, bằng không cho dù đó có là tin giả, thì chỉ cần nó lan truyền, bên phía Geoff sẽ vì cân nhắc đến hình tượng thương hiệu của mình mà chấm dứt hợp tác với cậu, vậy thì đúng là thiệt thòi lớn.
Không đến văn phòng làm việc mà thôi, đối với Túng Phồn đây cũng chả phải việc gì khó, huống chi cậu vẫn còn đang trong giai đoạn muốn bám dính lấy Phí Hành Phong, ở nhà cũng không thấy chán, chỉ cần có Phí Hành Phong ở bên cạnh là được, không vấn đề gì.
“Em cũng phục rồi.” Túng Phồn phàn nàn nói, “Nhà họ Túng sản xuất ra sản phẩm chả lẽ không kiểm tra chất lượng trước rồi mới bán à? Sao có thể để sơ suất lớn như vậy phát sinh, hay là trong nội bộ công ty có vấn đề?”
Phí Hành Phong giải thích cho cậu: “Loại vật liệu xây dựng đặc thù này, bình thường chỉ kiểm tra xác suất vài mẫu mà thôi, không phải cái nào xuất xưởng cũng làm đo lường kiểm tra. Hơn nữa, tỷ lệ vật liệu chế tạo đều là cố định, nếu nhiều năm không có vấn đề gì phát sinh, vậy cũng ít có trường hợp chất lượng đột nhiên hạ xuống.”
“Vậy bên nhà họ Túng là có chuyện gì xảy ra?” Nếu nói như vậy, Túng Phồn còn nghĩ có khi sản phẩm lần này không phải do nhà họ Túng sản xuất, mà là có người cố ý làm giả.
Phí Hành Phong nói: “Em còn nhớ hồi đầu năm nhà họ Túng đổi nhà cung cấp nguyên liệu, Túng Lãng ở giữa ăn chiết khấu không?”
Túng Phồn nhớ ra, gật đầu, kinh ngạc nói: “Túng Lãng sẽ không ngu ngốc đến mức hợp tác với nhà cung cấp này để hãm hại nhà họ Túng chứ?” Nếu nhà họ Túng sụp đổ, Túng Lãng cũng đâu có chỗ tốt nào.
“Nếu là trước đây, Túng Lãng chắc chắn sẽ không làm như vậy. Nhưng mà về sau thế nào em cũng thấy rồi đấy, Túng Sĩ Lương lấy một omega trẻ tuổi, nhà họ Túng rõ ràng có ý để ông ta sinh thêm một đứa, bồi dưỡng thay thế cho Túng Lãng. Túng Lãng không phải kẻ ngu, biết mình có lẽ không có khả năng thừa kế nhà họ Túng thì chẳng bằng lấy được cái gì cứ lấy, tự mình lập nghiệp, dù sao cũng thoải mái hơn phải xem sắc mặt nhà họ Túng như bây giờ.”
Nghe Phí Hành Phong phân tích như thế, Túng Phồn cảm thấy cũng có lý, chả ai muốn làm con rơi con vãi, nên đương nhiên sau khi phát hiện mình bị bỏ rơi, đều sẽ nghĩ cách lấy lợi ích cho mình, bằng không chả quá thiệt thòi rồi sao. Chỉ có điều Túng Lãng lần này ra tay cũng quá độc ác, ngay cả kế sinh nhai của nhà họ Túng cũng chặt đứt.
Nhưng chẳng qua đây cũng là do nhà họ Túng gieo gió gặt bão mà thôi, không cần biết Túng Lãng cho bọn họ ăn quả báo gì, bọn họ cũng phải cắn răng mà nuốt xuống. Mà Túng Phồn làm khán giả đứng xem bên ngoài, cậu thấy cũng đặc sắc lắm. Xem bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, nhìn bọn họ tự cho là đúng, nhìn bọn họ bị người người mắng chửi… Bộ drama này, nhà họ Túng diễn rất tốt, cũng đã diễn đến lúc hạ màn rồi.
*
Túng Phồn còn đang ngủ dở giấc thì bị điện thoại của Tống Hưởng đánh thức.
Lúc Tống Hưởng đọc được tin tức kia thì chỉ sợ Túng Phồn bị nhà họ Túng làm liên lụy, vội gọi điện hỏi thăm, còn nói nếu Túng Phồn ở nhà nhàm chán, cậu ta có thể mang đồ ăn đến ăn cùng Túng Phồn, đương nhiên với điều kiện là sếp phải đống ý đã.
Túng Phồn cười nói Tống Hưởng giờ là diễn viên rồi, có phải trợ lý của Phí Hành Phong nữa đâu mà làm gì cũng phải được sếp cấp phép.
Tống Hưởng trái lại chả quan tâm lắm, dù sao cậu ta cũng ký hợp đồng với phòng làm việc, xem sắc mặt Phí Hành Phong cũng chả thiệt gì.
“Cậu đã gọi đến rồi thì anh tiện thể nói chuyện này với cậu luôn.” Túng Phồn nói.
Tống Hưởng đáp: “Anh nói đi.” Cậu ta hôm nay không có hoạt động gì, chuẩn bị về nằm ru rú trong nhà một hôm. Giờ ít nhiều gì cậu ta cũng gọi là có tí danh tiếng, ra khỏi cửa là phải mang khẩu trang, cho nên được nghỉ, cậu ta càng thích nằm ườn trong nhà hơn là lượn lờ bên ngoài.
Túng Phồn nói với Tống Hưởng studio của mình đang muốn tìm một beta đến chụp mẫu, hỏi Tống Hưởng có thấy hứng thú với việc này hay không.
Tống Hưởng kinh ngạc há hốc miệng: “Anh, anh xác định là muốn mời em chụp à?”
Túng Phồn cười cậu ta: “Cậu nói thế chả hóa ra thừa à? Chẳng lẽ anh còn không biết người mình đang nói chuyện điện thoại là ai sao?”
Tống Hưởng lập tức hú hét, hoan hô váng nhà: “Anh, anh Phồn thân yêu của em, em có thể! Em có thể! Em muốn chụp!”
Vui vẻ cũng có thể lây, Túng Phồn cười càng tươi hơn: “Vậy được rồi, cậu nói với người đại diện của mình một tiếng. Vì chuyện của nhà họ Túng, anh tạm thời không thể ra khỏi nhà được, để anh ta khi nào tiện thì gọi điện cho anh, anh với anh ta bàn luận một chút về hợp đồng hợp tác với tiền công luôn.”
“Ấu dzè! Em lập tức gọi cho anh ấy đây!” Tống Hưởng thiết tha chân thành nói tiếp, “Cảm ơn anh, anh Phồn.”
“Không cần cám ơn, anh chỉ là thấy cậu thích hợp thôi. Cậu cũng phải cố gắng mà làm việc, đến khi nổi tiếng rồi, nhớ mang anh với đấy.”
“Vâng!” Tống Hưởng cũng không dùng dằng làm mất thời gian thêm, cậu ta cúp điện thoại rồi nhanh chóng liên lạc với người đại diện của mình.
Người đại diện của Tống Hưởng vẫn đang tìm nhãn hàng thời trang phù hợp với cậu ta, nhân lúc nhiệt độ của bộ phim này vẫn chưa hạ xuống, để cậu ta nhận lời đại diện cho mấy nhãn hàng liên quan, hoặc là chụp ảnh quảng cáo, dù chỉ là hợp đồng theo mùa cũng được, nhưng mà vẫn chưa chọn được thương hiệu nào phù hợp. Số nhãn hàng bình dân tìm đến Tống Hưởng không ít, nhưng mà người đại diện của cậu ta cảm thấy đẳng cấp không đủ, sau này muốn nhận đại diện nhãn hàng khác cũng khó, mà những thương hiệu xa xỉ thì trình độ như Tống Hưởng lại không lọt được vào mắt của họ, thực sự là hai đầu đều khó.
Không ngờ Túng Phồn lại vươn cành ô-liu ra với cậu ta, không cần nói đến những cái khác, chỉ nói riêng tiếng tăm của Túng Phồn ở trong giới ngoài giới thôi cũng đã bày sẵn ra đó rồi. Nếu có thể chụp ảnh quảng cáo cho studio của Túng Phồn, trước không nói đến giá trị thương mai, đẳng cấp của cậu ta cũng đã được nâng lên một bậc, sau này có thế nào, thì khởi điểm của cậu ta vẫn ở đó, không gian phát triển cũng lớn hơn.
Buổi chiều, Túng Phồn ngồi trong phòng sách vẽ thiết kế, làm việc với nhau một thời gian, cậu và nhân viên trong phòng làm việc đã có thể hợp tác rất ăn ý, muốn hiệu quả trang phục như thế nào đều có thẻ trao đổi với nhau rõ ràng, cho dù cậu không tới phòng làm việc chỉ chờ làm xong nghiệm thu cũng không vấn đề gì. Thêm vào chuyện Nghiêm Tiêu cũng biết sự việc của nhà họ Túng, cô nói cho Túng Phồn biết, đúng là dưới phòng làm việc có khá nhiều người ngồi xổm canh chừng ở đó, bảo vệ tòa nhà còn phải đuổi đi mấy chiếc xe đỗ sai quy định, cho nên Túng Phồn không đến văn phòng cũng tốt.
Túng Phồn ngoài việc vẽ thiết kế cũng sẽ theo dõi thông tin tiến triển của vụ việc, Phí Hành Phong không dính vào xem cùng với cậu, lấy chuyện hiện giờ cả hai đều ỷ lại tin tức tố của đối phương mà nói, nếu không phải bàn làm việc của Túng Phồn có quá nhiều đồ, không còn chỗ mà chen nữa, thì Phí Hành Phong nhất định sẽ ôm laptop qua ngồi cùng cậu rồi.
Chuyện nhà họ Túng vẫn đang bị bới móc đủ kiểu, tối hôm qua, đã chính thức thành lập tổ điều tra lâm thời, chuyên môn điều tra về vụ việc lần này.
Buổi chiều tầm hai giờ, Túng Sĩ Lương bị cảnh sát mang đi, Túng lão gia té xỉu nhập viện, Túng Lãng không biết tung tích, ngay cả vợ mới của Túng Sĩ Lương cũng không biết đã đi đâu.
Sau đó, thông báo chính thức thứ hai sau khi sự kiện tai nạn kia phát sinh cũng được cơ quan điều tra đăng lên, đã xác định được là do vật liệu đặc thù do công ty Túng gia sản xuất không đạt tiêu chuẩn chất lượng, mới dẫn đến sự việc lần này, vấn đề cụ thể xuất hiện do nguyên liệu đầu vào không đảm bảo, cũng do các khâu kiểm định của phía công ty Túng gia không nghiêm ngặt, mới nảy sinh chuyện sản phẩm không đạt tiêu chuẩn được đưa vào lưu thông trêи thị trường. Hiện giờ số lượng sản phẩm không đạt yêu cầu chất lượng đã đến tay người tiêu dùng vẫn chưa thể xác định chính xác, bởi vì liên quan quá rộng, vẫn cần có thời gian tiến hành điều tra, truy cứu trách nhiệm.
Về phía con thứ của nhà họ Túng – Túng Lãng, xác nhận đối tượng đã bỏ trốn ra nước ngoài ba ngày trước, hành tung cụ thể không rõ, lực lượng cảnh sát hôm nay đã áp giải mẹ đẻ của đối tượng là Viên Miên Di về lấy lời khai và hỗ trợ điều tra, nhưng vẫn không liên lạc được với Túng Lãng.
Lúc Phí Hành Phong mang hoa quả đến cho Túng Phồn ăn lót dạ trước bữa chiều, cậu kể lại tin này cho đối phương nghe, xong lại hỏi: “Anh nói, lần này liệu nhà họ Túng có phá sản không?”
Phí Hành Phong nói thẳng: “Không phá sản chỉ sợ là cũng không qua được. Không nói chuyện Túng Lãng biển thủ công quỹ nhiều hay ít, chỉ riêng tiền phạt, tiền bồi thường thôi đã không phải con số nhỏ rồi. Hơn nữa uy tín của nhà họ Túng không còn, muốn dựa vào nghề này xây dựng lại cơ nghiệp sợ là không có cách nào. Không có cách kiếm ra tiền, lại phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, không có tài chính xoay vòng là chuyện sớm muộn.”
Lấy tình hình hiện giờ của nhà họ Túng, căn bản không có ai sẵn sàng cho họ vay tiền. Vật liệu đặc biệt vốn thuộc về ngành nghề đặc thù, một khi danh tiếng đã mất thì đừng hòng trở mình.
“Anh đoán, nhà họ Túng thay đổi nhà cung cấp trong thời gian ngắn như vậy, lại vội vàng thanh lý hàng tồn kho trong công ty, hẳn là liên quan đến lần hợp tác trước với chị anh. Đợt đó họ đầu tư một số lớn vào sản xuất, sau lại không bán ra được, số hàng đó chắc chắn phải bán tống bán tháo đi để bù đắp tài chính thiếu hụt, tiếp tục sản xuất, cho nên mới nghĩ đến biện pháp giảm bớt chi phí bằng cách dùng nguyên liệu đầu vào rẻ hơn. Chỉ có điều nhà họ không nghĩ đến, Túng Lãng lại còn ăn chặn ở giữa, hãm hại người một nhà.” Phí Hành Phong cười khẩy một cái, nói.
Từ khi Túng Lãng được đón về nhà họ Túng trở thành đứa con hoang trong mắt mọi người, xong lại bị nhà họ bỏ rơi thêm lần nữa, cậu ta có không nuốt trôi cơn giận này, Phí Hành Phong cũng có thể hiểu được. Nhưng cái kiểu đả thương đối thủ một nghìn, tự tổn hại tám trăm này, cũng không phải biện pháp sáng suốt. Túng Lãng ôm tiền chạy, không bao giờ đặt chân về nước nữa thì không sao, nhưng nếu về kiểu gì cũng sẽ bị bắt, tiền mang đi cũng không thể giữ được. Dù sao Túng Lãng cũng là một trong những quản lý của công ty, lại là người giới thiệu nhà cung cấp, nếu Túng Sĩ Lương không thèm nghĩ đến tình nghĩa cha con thì hoàn toàn có thể đẩy hết trách nhiệm cho cậu ta, dù sao cách làm của Túng Lãng trong mắt người khác chính là đang trốn tránh trách nhiệm.
Đang nói, điện thoại của Túng Phồn vang lên, là số lạ gọi tới.
Cậu do dự một lúc, vẫn quyết định nhận máy, nhỡ đâu là chuyện công việc thì sao.
Điện thoại là từ bệnh viện gọi đến, nói Túng lão gia đang được cấp cứu, cần làm phẫu thuật thông van tim, cần người thân ký tên xác nhận.
“À.” Túng Phồn cười lạnh một tiếng, không phải nhằm vào bác sĩ mà nhằm vào Túng lão, “Ngại quá, ông ta có con trai, có một người cháu khác, lại còn có cả con dâu mới, thân thích họ hàng rất nhiều, chuyện ký tên làm phẫu thuật không đến phiên một người ngoài như tôi đến làm. Phải rồi, phiền cô nói cho ông ta biết, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ thì cũng đừng nói cái gì mà “Người nhà” ở đây. Với lại, là một omega, tôi sợ nếu mình đi ký tên, người luôn coi thường omega như ngài Túng đây sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, tự mình bật dậy rút ống thở đấy.”
Nói đến đây, Túng Phồn lại bổ sung thêm một câu: “Lời tôi nói như thế nào, cô cứ nói nguyên văn lại cho ông ta là được, không cần giúp tôi nói khéo, giữ tình cảm, vốn cũng có tình cảm gì với nhau đâu.”
Nói xong Túng Phồn lập tức cúp điện thoại. Nếu bệnh viện có thể phí công tìm số điện thoại của cậu, thì rõ ràng tình huống cũng không phải quá khẩn cấp. Cho dù con trai ông ta bị cảnh sát mang đi, cháu trai bỏ trốn, con dâu mất tích, thì vẫn còn những thân thích khác có thể liên hệ. Cậu là một người ngoài, không muốn nhúng tay tham dự vào việc này, nhỡ đâu bị người ta lăn ra ăn vạ thì đúng là cái được chả đủ bù cái mất.