(thượng)
Trước khi trở về Diệp gia, Diệp Trần đi một chuyến đến phía nam Thiển Hải Liên
Minh, kể từ sau khi Hoàng Bào Lão Quái bị hắn đánh chết! Hôm nay, phía nam Thiển
Hải Liên Minh Minh Chủ không phải là ai khác mà chính là tộc trưởng Tôn Thái của
Thủy Viên nhất tộc.
Tôn Thái dù sao cũng là tân tấn Yêu Vương, miễn cưỡng cũng được cho là trung
giai Vương giả, còn Tôn Tiểu Kim thì thành tựu cũng không lớn hơn so với lúc
trước bao nhiêu, Thủy Viên nhất tộc giờ đây không còn bị thực lực của những thế
lực khác ở phía nam Thiển Hải Liên Minh áp đảo nữa, nếu không có Diệp Trần thì
cho đến nay Tôn Thái vẫn còn bị giam trong ngục giam bí mật, không thấy được cả
ánh mặt trời.
Từ trước đến nay, Diệp Trần vẫn tính toán xem có thứ manh mối gì không tốt đối
với Tôn Thái khi ông ngồi lên vị trí minh chủ, đặc biệt vị trí phó Minh Chủ
không thể nào không có.
Có lẽ là Diệp Trần đánh giá thấp lực uy hiếp của mình, phía nam Thiển Hải Liên
Minh vẫn ngay ngắn rõ ràng, cũng không xảy ra bất kỳ loạn tử nào, thế lực khắp
nơi đối với Tôn Thái cũng không có biểu hiện âm phụng dương vi (ngoài nóng
trong lạnh), các thế lực kia đều tận tâm làm hết phận sự, so với trước kia
không có gì khác biệt.
“Nội bộ liên minh vẫn bình an vô sự, mặc dù mấy phó Minh Chủ không quá tôn
trọng ta nhưng bất quá cũng biết phân tấc, không dám làm càn, chỉ là Hắc Sát
Đảo cùng Yêu Thần Giáo có chút không yên ổn, chúng vẫn luôn muốn tranh đoạt khu
vực phía nam Thiển Hải Liên Minh ta, nơi có rất nhiều tài nguyên.”
Tôn Thái đem một ít chuyện sắp tới nói cho Diệp Trần biết.
“Không việc gì đâu, ta sẽ nhường bọn họ đàng hoàng.”
Diệp Trần nói vừa xong, liền trốn vào hư không.
Yêu Thần Giáo là một đại bá chủ ở phía nam khu vực biển sâu, thế lực gần với
Hỗn Loạn Ma Hải, cùng Hắc Sát Đảo nổi danh.
Trên bầu trời, Diệp Trần thân ảnh hiện ra.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, Diệp Trần trực tiếp thi triển ra Địa Sát Kiếm
Thuật, Tử Sắc Cự Kiếm lẻn vào đến dưới đáy biển, khi đi lên đã biến hoàn toàn thành
hắc sắc, một luồng sóng sát khí kinh khủng phát ra, Kiếm Thế hướng trên diện
rộng khuyếch tán.
“Địa Yêu Hoàng, xem ra lần trước ta còn chưa đánh cho ngươi sợ.”
Nói chuyện đồng thời, Diệp Trần kiếm chỉ một điểm, Tử sắc cự kiếm hướng chỗ Yêu
Thần Giáo oanh kích.
Tạp sát!
Yêu Thần Giáo có đại trận vững mạnh bảo vệ, nhưng dưới thân kiếm đen tuyền kia
thì cũng không khác gì đậu hủ, dễ dàng bị xuyên thủng, cả đại trận trông như
một cái bụng bị chia ra làm hai, nước biển mãnh liệt tràn vào.
Ngay tiếp đó, Địa Sát Đảo gặp phải công kích của Diệp Trần khiến cho cả một đám
lớn cao thủ trên đảo phải kinh hồn táng đảm, không một kẻ nào dám mạo hiểm đương
đầu.
Tại một tòa cung điện dưới đáy biển, ba đạo nhân ảnh đứng ở đó.
“Tên Diệp Trần này thật lớn lối.”
Nói chuyện chính là Địa Yêu Hoàng, chỉ bất quá lúc này trên người Địa Yêu Hoàng
lại tản ra nồng đậm tà khí, khuôn mặt lành lạnh.
“Để cho hắn đắc ý thêm một thời gian ngắn nữa, đợi đến khi đại quân chúng
ta tịch quyển cả Chân Linh thế giới thì hắn muốn khóc cũng không kịp.”
Hắc Sát Hoàng cũng phát ra tà khí um tùm
“Không nên xem thường hắn, luận về tốc độ phát triển thì người này là kẻ
mà bình sanh ta mới thấy lần đầu, nói không chừng hắn là một đại chướng ngại của
chúng ta đấy.”
Kim Ngao Lão Tổ cạnh đó cũng ẩn nặc tà khí nói.
“Đáng tiếc chúng ta vẫn không có thể quen thuộc với thân thể này, bằng
không, bằng vào thực lực của chúng ta, ba người trẫm ra tay là đủ để đánh chết
hắn.”
“Không vội, có Thiên Tà đại nhân đang ở đây, lần chiến tranh này, chúng ta
tất nhiên có được thắng lợi cuối cùng. Đến lúc đó, Tà Linh Tộc chúng ta ít nhất
có thể chia cắt đến ba thành Chân Linh thế giới, nơi đấy có biết bao nhiêu là tài
nguyên chứ.”
Trải qua một tuần lễ thời gian, Diệp Trần cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn.
“Giờ là lúc ta nên đi Phong Vương Điện để tiếp nhận phong hào rồi”.
Phong Vương Điện tiếp nhận phong hào có kỳ hạn là một năm, trong vòng một năm nếu
không đi thì Phong Vương Điện Điện linh sẽ trực tiếp đem bỏ qua hắn, hiện tại thời
hạn một năm cũng sắp hết.
Phong Vương Sơn tại Thiên Vũ Vực là một ngọn cự sơn cao tới vạn trượng, đỉnh
của cự sơn này bằng phẳng như bị đao gọt, một tòa đại điện rộng lớn tứ phương có
phong cách cổ xưa đang tọa lạc tại ở phía trên.
Cây hoàng bá!
Cây khối khẽ nhộn nhạo, Diệp Trần đi tới quảng trường Phong Vương Điện.
Ngẩng đầu nhìn, trên cửa đại điện có một cái bảng rất to, trên tấm bảng có viết
ba chữ viết cổ Phong Vương Điện, ba chữ cổ kia chẳng những bản thân có thể tự
phát ra lực đạo, nét bút như Du Long, hơn nữa lại ẩn chứa khí thế vô cùng, cho
dù là Diệp Trần, khi đối mặt ba chữ kia cũng sẽ thấp hơn một mảng lớn, phảng
phất như không phải đối mặt với ba chữ viết mà là một ngọn núi cao vĩnh viễn
không cách nào leo lên, một mảnh mênh mông Vô Ngân Tinh Không.
“Thật là lợi hại đắc ý chí.”
Diệp Trần không biết ba chữ kia làm thế nào tạo ra được, nhưng ban đầu có thể
khẳng định chính là, người viết ba chữ kia đã đem ý chí của mình dung nhập vào đó,
bất luận kẻ nào đi tới Phong Vương Điện, trước hết cũng sẽ sinh lòng kính ngưỡng
mà không dám có chút bất kính nào.
Tựa hồ cảm ứng được Diệp Trần đến, cửa điện Phong Vương Điện tự động mở ra, bên
trong một chiếc chén nhỏ có ngọn đèn dầu đang sáng lên.
Khẽ thở ra một hơi, Diệp Trần cất bước đi vào.
kétttttttt.
Cửa Phong Vương Điện điện đóng lại.
“Cái kia chính là Phong Vương Trụ sao?”
Diệp Trần không có để ý cửa điện phía sau đã đóng lại, tầm mắt của hắn rơi vào một
cây cột bằng đồng xanh trong trung tâm đại điện, phía trên nó có rất nhiều
phong hào, từ trên xuống dưới, chi chít, không thể đếm hết, mà phong hào thứ
nhất cũng không phải là Cổ Đế, mặc dù Cổ Đế là người Phong Đế Vương Giả đầu
tiên, nhưng ông cũng không phải là vị Sinh Tử Cảnh vương giả đầu tiên.
“Chờ thật lâu, rốt cuộc cũng có một người nữa đã tới!”
Một tiếng thanh âm non nớt chợt phát ra.
“Người nào?”
Diệp Trần căn bản không biết thanh âm từ nơi nào truyền đến.
“Hì hì, ta ở chỗ này.” Trên Phong Vương Trụ đính đoan, một thân ảnh nhỏ
bé lả lướt nhảy xuống, định thần nhìn lại, bất quá chỉ là một đứa bé, ước chừng
chỉ mười tuổi có đôi môi hồng răng trắng, ánh mắt thật to.
“Ngươi là Điện linh sao?”
Diệp Trần tuân thủ hỏi
“Đúng vậy.”
Điện linh bộ dáng thể hiện nên một vẻ kiêu ngạo trả lời.
“Tại hạ Diệp Trần, là tới để xin Phong vương.” Diệp Trần có chút buồn
cười, bộ dáng Điện linh này hiển nhiên là một đứa trẻ, hắn cũng không nhận ra,
đây là do trời sanh.
“Ta tự nhiên biết!” Điện linh đánh giá Diệp Trần, ông cụ non gật đầu,
“Ngươi khí tràng rất cường đại, rất tốt, ta hỏi ngươi, ngươi là muốn tùy
tiện phong Vương, hay là muốn cạnh tranh với Kiếm Vương, ta xem ngươi có tư
cách cạnh tranh cái phong hào Kiếm Vương này, mặc dù cũng không dễ dàng, khả
năng thất bại tính ra cũng rất lớn đấy.”
“Thực lực ta bây giờ, khiêu chiến Kiếm Vương cũng sẽ có rất lớn khả năng
thất bại ư?”
Diệp Trần hỏi ngược lại, chiến lực của hắn đã là Ngũ tinh bá chủ cực hạn, nếu
là có thêm thời gian súc tích lực lượng, thậm chí có thể bộc phát ra Lục Tinh
chiến lực.
Điện linh đảo cặp mắt trắng dã, “Ngươi cho rằng thực lực mạnh là có thể
tranh giành được phong hào Kiếm Vương ư, đừng có nằm mơ, tranh đoạt cái phong
hào Kiếm Vương này, không phải chỉ là dựa vào chiến lực, mà là ngươi phải có sự
thấu hiểu như thế nào đối với kiếm đạo. Đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, ngay cả
sát chiêu ngươi cũng không có cơ hội để tung ra, bởi vì căn bản không có thời
gian để vận dụng sát chiêu, ngươi chỉ có thể lấy chiêu thức bình thường để
chiến đấu, Linh Hồn Lực cũng không cách nào phóng ra ngoài. Con người khi còn
sống, thời gian cũng khá dài, lúc đầu, có một ít người có được cơ duyên thâm
hậu, có một ít người cơ duyên nông cạn, lúc này, người có cơ duyên thâm hậu mặc
dù mạnh hơn một chút, nhưng cũng không phải là nói người có cơ duyên nông cạn
thì tài hoa của họ thượng tựu yếu hơn, kém hơn hắn.”
“Trước tiên, ta cho ngươi xem một chút cảnh tượng ngắn này, ngươi hẳn cũng
biết Đồng Kỳ Kiếm Vương, ở kiếm đạo hắn đã đạt thành tựu cao mạnh bao
nhiêu.” Tiểu Điện Linh vung tay lên, Phong Vương Trụ lúc trước liền xuất
hiện một đạo màn sáng, trên màn sáng bắt đầu xuất hiện hình ảnh, bên trong là
hai người cũng rất trẻ tuổi, một người có tướng mạo bình thường, thần sắc bình
thản, một người thì khí thế ngất trời, bén nhọn vô cùng, trên tay bọn họ, riêng
mình đều nắm lấy một thanh Thiết Kiếm.
“Rất mạnh.”
Vừa nhìn vào, Diệp Trần cũng biết hai người này rất mạnh, nhưng chẳng biết tại
sao ánh mắt của hắn lại gắt gao ngó chừng trên người thanh niên có tướng mạo
bình thường kia, người này khí thế không hiện ra, nhưng cũng không làm cho
người ta có cảm giác bình thường, hắn giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm
đang ẩn sâu trong vỏ kiếm, một tia kiếm khí cũng không tiết lộ ra ngoài.
Về phần thanh niên khí thế ngất trời kia, toàn thân làm cho người ta cảm giác hắn
là một thanh bảo kiếm bén nhọn, tựa hồ là hóa thân của kiếm, khí cơ là kiếm,
sợi tóc là kiếm, ánh mắt là kiếm, tay áo tung bay cũng là kiếm, mọi thứ cùng
hắn như có một sự liên đồng, cái gì cũng là kiếm, nếu nói là hắn yếu thì Diệp
Trần là kẻ đầu tiên không tin.
“Hai người cũng rất mạnh, người tướng mạo bình thường kia hẳn là thượng cổ
Kiếm Vương sao! Không biết thanh niên khí thế ngất trời kia là ai.” Diệp
Trần thầm nghĩ trong lòng.
Trên màn sáng, song phương giao thủ.
Ra tay trước là thanh niên có khí thế ngất trời, thân hình chợt lóe lên hắn vung
Thiết Kiếm, chính là một kiếm chém thẳng xuống, một kiếm này vô cùng quyết
đoán, tựa hồ bất kì thứ gì cũng có thể chặt đứt, hơn nữa Diệp Trần phát hiện
động tác quá là nhanh, chẳng lẽ điều này có quan hệ với lời Điện linh nói:
“Ngươi ngay cả thời gian tung ra sát chiêu cũng không có”?
Buổi trưa!
ầm! ầm!
Kế tiếp một màn này đã để cho Diệp Trần híp mắt lại, ba kiếm, chỉ có ba kiếm, thanh
niên khí thế ngất trời kia tựu thua trận, cả người bị chặn ngang chặt đứt.
Thanh niên tướng mạo bình thường kia không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã sở
đoạt toàn bộ khí thế đối phương, một kiếm cuối cùng này tươi đẹp vô cùng, một
kiếm ra khiến thiên địa thất sắc. Chỉ là một kiếm chiêu bình thường thế nhưng
cũng có loại cảm giác tươi đẹp này.
“Như thế nào?” Điện linh cười hì hì hỏi.
“Đối thủ của Kiếm Vương là ai?”
Diệp Trần hỏi.
Điện linh hồi đáp: “Cũng là một kiếm khách hết sức nổi danh, tên là Thiên
Kiếm Vương, do e ngại quy tắc của Phong vương điện, ta không thể đem hình ảnh lợi
hại nhất để cho ngươi xem, Thiên Kiếm Vương này là một trong tự cổ chí kim kiếm
khách, coi như là xếp hạng trước cả hai mươi tồn tại kiếm khách nổi danh khác,
nhưng là ở trên tay Kiếm Vương, hắn ngay cả ba kiếm cũng đở không nổi.”
“Nếu như không có lòng tin thì không nên khiêu chiến, bởi vì nếu không có lòng
tin thì ngươi tất nhiên chỉ có thảm bại, đây là điều khẳng định ah…”
Điện linh ngáp một cái.
“Có lòng tin hay không không phải là điều trọng yếu, quan trọng là…ta
không cho là mình sẽ bại.”
Diệp Trần trong đôi mắt từ lâu đã bắn ra chiến ý, có thể cùng kiếm khách tự cổ
chí kim cường đại nhất, kinh tài tuyệt diễm nhất chiến đấu, cơ hội như thế cũng
không nhiều, có lẽ vẻn vẹn chỉ có một lần.
“Có ý tứ, ta đây sẽ đưa ngươi cùng hắn đánh một trận sao!”
Bàn tay Điện linh về hướng Diệp Trần tìm tòi, sau đó lấy ra một đạo hình nhân dạng
quang ảnh đưa vào màn sáng huyền phù kia.
Thiên toàn địa chuyển, Diệp Trần không ngờ tới Điện linh thần thông quảng đại như
thế, trực tiếp giúp hắn ngưng tụ ra Tinh Thần Tư Niệm Thể rồi đưa vào một địa
phương không biết là đâu, quả thực không hề có lực hoàn thủ.
Đây là một tấm rừng trúc, gió nhẹ thổi qua, lá trúc tất tất tác tác lay động.
Lòng bàn chân cảm giác rất chân thực, Diệp Trần tâm bắt đầu bình tĩnh lại.
Phía đối diện, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi tới, mặc dù thấy không rõ tướng mạo
nhưng từ cái khí thế bình thản kia thì xem như tất nhiên là thượng cổ Kiếm
Vương, một vị kiếm khách mà bất kỳ kiếm khách nào cũng muốn đánh bại.
Giữa Phong Vương Điện, lúc trước Điện linh còn ngáp ngắn dài thì giờ thần sắc đã
bắt đầu nghiêm nghị, nói thật, Diệp Trần là một trong những tuyệt đỉnh kiếm
khách mà hắn đã gặp qua, trong số các tự cổ chí kim kiếm khách, ít nhất có thể
xếp đến trên vị trí thứ 3, nếu không, hắn cũng sẽ không cùng Diệp Trần nói nhảm
nhiều như vậy, và lại còn cho hắn nhìn Thiên Kiếm Vương cùng thượng cổ Kiếm
Vương chiến đấu, kiếm khách bình thường sẽ không có tư cách hưởng thụ đãi ngộ
như thế.
“Diệp Trần, bất kể ngươi thắng hay thua, cuộc chiến đấu này cũng sẽ truyền
lưu đời sau.”
Điện linh cầm lấy một trái cây gặm một ngụm, hàm hồ không dịch nói.