Bên trên thính phòng chỉ còn lại có ba bốn mươi người cuối
cùng, Nhân tộc có sáu người, theo thứ tự là Diệp Trần, Yến Khinh Huyên, Bạch Y
Hoàng, Thanh Y Hoàng, Bạch Cốt Kiếm Hoàng cùng với Võ Hoàng.
Theo tràng diện nhìn lại, không thể nghi ngờ Nhân tộc chiếm nhân số nhiều nhất,
các chủng tộc khác chỉ còn lại rải rác chừng hai ba người, ba bốn người…
“Hãy cẩn thận một chút.”
Diệp Trần đã chứng kiến Yến Khinh Huyên cùng lão giả áo vàng dùng nhãn lực ghìm
nhau trước đó, trong tối tăm sâu thẫm, hai người đều có một tia dự cảm đối với con
đường vận mệnh, đoán chừng là sẽ va chạm vào nhau.
Quả nhiên, trận tiếp theo, đúng là Yến Khinh Huyên gặp phải lão giả áo vàng.
“Lão yêu quái đụng phải tiểu yêu quái rồi!”
Hắc Bạch lão nhân cười hắc hắc, cá nhân hắn so ra cũng chán ghét Vu Yêu nhất mạch,
bởi những kẻ này nhìn vào người khác với ánh mắt rất khác biệt, phảng phất như không
có gì là bọn hắn không biết. Bất luận là kẻ nào cũng đều tựa như nằm trong sự
khống chế của bọn hắn, tuy Tà Linh tộc cùng Ma tộc là đồng minh, nhưng ngược lại
Hắc Bạch lão nhân lại hi vọng Yến Khinh Huyên có thể giải quyết đối phương,
đương nhiên, hắn biết rõ việc này cũng khó đến cỡ nào rồi.
Hai người vừa mới bắt đầu đã lập tức thả lĩnh vực của riêng mình ra.
Áo vàng lão giả có lĩnh vực là Vu Yêu Lĩnh Vực ẩn chứa thời không, còn Yến
Khinh Huyên có lĩnh vực là Huyền Diệu Lĩnh Vực huyễn hoặc bí ẩn.
Vu Yêu Lĩnh Vực có tầng tầng lớp lớp, mỗi một tầng đều có không gian quỹ tích bất
đồng, tốc độ dòng chảy thời gian cũng không đồng nhất, sai một ly đi nghìn dặm,
đối thủ cường đại như Tử Y Hoàng mà ngay lần đầu tiên phát động tuyệt chiêu
cũng không thể đánh trúng được lão, về sau lại huyễn hóa ra bốn nhân ảnh, muốn
một lần hành động mà phá hủy Vu Yêu Lĩnh Vực cùng lão ta, vì vậy mới bức đối
phương động thủ.
Còn Huyền Diệu Lĩnh Vực của Yến Khinh Huyên thì giống như một nhánh sông, dòng
sông lao nhanh bất tận, nhìn như sóng cả mãnh liệt nhưng bên trong lại vô cùng bình
lặng, lại ẩn chứa Huyền Cơ và những biết hóa của vận mệnh.
Trong vô thanh vô tức, hai đại lĩnh vực vừa chạm vào nhau đã lập tức bị triệt
tiêu, đồng thời không ngừng bổ sung, chấn động, thôn phệ, dung hợp, dị biến…,
xuất hiện vô số loại biến hóa.
Từ bên ngoài đấu trường nhìn vào, lấy khu vực hai người làm trung tâm, còn xung
quanh thì xuất hiện một cái quang cầu thời không vặn vẹo. Thời gian cùng không
gian bên trong cái quang cầu thời không này tuần hoàn liên tục, nhưng lại không
liên thông cùng ngoại giới. Trên “vách tường” bên ngoài quang cầu có xuất hiện từng
bức họa, trên đó có hình ảnh Yến Khinh Huyên cùng lão giả áo vàng đang kịch chiến,
có hình ảnh áo vàng lão giả đánh chết Yến Khinh Huyên, cũng có hình ảnh Yến
Khinh Huyên đánh chết áo vàng lão giả, rõ ràng là sự tình diễn ra trong nháy mắt
ngắn ngủi, nhưng bên trong thật giống như đã trãi qua trăm ngàn năm vậy.
“Thú vị đây!”
Thiên Ma Hoàng phảng phất nhìn thấy sự tình gì đó mới lạ, đôi mắt lóe lên
tinh quang.
Tà Kiếm Hoàng cũng mở to hai mắt. Tựa hồ thấy được cảnh tượng không thể tưởng
tượng nổi.
“Đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Thật kỳ diệu, ta như thế nào lại cảm giác cái thời không quang cầu này đều
muốn kỳ diệu hơn so Chí Tôn Vô Thượng võ học đấy.”
“Nữ nhân này không hề đơn giản, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến được một
thức lĩnh vực huyền ảo đồng dạng với Vu Yêu Lĩnh Vực đấy.”
Thiên Ma Hoàng cùng Tà Kiếm Hoàng và rất ít người có thể xem hiểu chuyện gì
đang diễn ra, còn những người khác tắc thì như lọt vào trong sương mù vậy.
“Thời-Không, Âm-Dương áo nghĩa dung hợp một bộ phận, là ngẫu nhiên
sao?”
Diệp Trần sâu hít sâu một hơi.
Vu Yêu Lĩnh Vực của Vu Yêu Hoàng ẩn chứa Thời Không Áo Nghĩa, còn Huyền Diệu
Lĩnh Vực của Yến Khinh Huyên lại ẩn chứa Âm Dương áo nghĩa, hai đại lĩnh vực chẳng
biết tại sao lại vừa bài xích lẫn nhau, lại vừa có tác dụng bổ sung nhau, lại
dung hợp với nhau trên một mức độ nhất định. Khi Thời Không Áo Nghĩa kết hợp cùng
Âm Dương áo nghĩa sẽ tạo ra lực lượng mạnh bao nhiêu thì Diệp Trần không biết
được, chỉ biết là cái thời không quang cầu này đang ở vào trạng thái cân đối tuyệt
đối, đừng nói chi là bọn hắn, cho dù là Chí Tôn bình thường cũng đều không thể
công phá được, bởi vì thời gian cùng không gian bên trong đã mất đi liên hệ với
cái thế giới này rồi.
Nói một cách khác, Chuẩn Tôn chỉ có thể làm vặn vẹo thời không chứ không cách
nào có thể đem thời không chặn lại, trong lúc hai gã Chuẩn Tôn chiến đấu với
nhau, mỗi bên riêng phần mình đều có thể vặn vẹo thời không, theo một tỷ lệ nào
đó sẽ có thể tạo ra một cái khối cầu thời không. Khi đó thời gian sẽ không còn tiến
thẳng về phía trước nữa, mà là tuần hoàn vô tận, tương đương với việc hai nửa
vòng tròn dung hợp lại với nhau. Thế nhưng tỷ lệ này thật sự quá thấp, thấp đến
mức không còn đáng kể nữa.
Vu Yêu Hoàng cùng Yến Khinh Huyên đều đi trên một con đường vận mệnh, vì vậy
cũng có điểm giống nhau, có lẽ đây là nguyên nhân chủ yếu vì sao lại tao ra được
một cái thời không quang cầu.
Nếu không thì cũng không có biện pháp giải thích cho hiện tượng này nữa.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, thời không quang cầu nổ tung, hai đạo nhân ảnh riêng phần mình
bay rớt ra ngoài.
Áo vàng lão giả ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, “Ta thua vì tiềm lực,
đây là vận mệnh sao?”
Rầm rầm!
Áo vàng lão giả bị phong hóa thành từng hạt cát, theo gió nhạt nhòa.
Riêng Yến Khinh Huyên thì nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Lần này rất nguy hiểm, luận về thực lực, nàng chênh lệch rất nhiều so với áo
vàng lão giả, nhưng sở dĩ không bỏ quyền là vì trong thâm tâm nàng có một dự cảm
rằng mình sẽ không chết.
Tình cảnh kế tiếp làm cho nàng cũng cảm thấy được vận mệnh thật vô thường.
Lúc ở bên trong thời không quang cầu, thời gian tuần hoàn nhìn như lặp lại không
thôi, nhưng kỳ thật mỗi một lần lặp lại như vậy là đã qua trăm ngàn năm, ở lần
lặp lại thứ nhất, Yến Khinh Huyên đã bị lão giả áo vàng giết chết, nhưng sau
khi kết thúc lần lặp đó, Yến Khinh Huyên lại phục sinh lần nữa…, sống hay chết
đã không còn nằm trong bàn tay của mình nữa, mà hoàn toàn nằm ở bên trên việc khống
chế khả năng lặp lại của thời không.
Bất quá so với lão giả áo vàng, Yến Khinh Huyên có một ưu thế thật lớn, đó
chính là tuổi trẻ cùng tiềm lực, tiến bộ trong mấy ngàn năm của áo vàng lão giả
đã không còn bì kịp nổi mấy trăm năm tiến bộ của Yến Khinh Huyên. Vào lúc sơ kỳ,
Yến Khinh Huyên không phải là đối thủ của lão ta, nhưng theo thời gian dần trôi
qua, Yến Khinh Huyên đã đuổi theo kịp và trở nên cân sức ngang tài cùng lão, sau
đó, nàng đã vượt qua hắn. Đến khi thực lực của một bên lớn hơn bên còn lại tới
một trình độ nhất định, tính cân đối của thời không quang cầu bị phá vỡ làm cho
quang cầu nổ tung.
Khi rơi ra khỏi thời không quang cầu, kỳ thật áo vàng lão giả đã bị chết từ lúc
còn ở bên trong, nhưng bởi vì lúc đó ngoại giới bắt đầu tiếp quản sinh tử giữa
hai người, cho nên lùi lại một sát na kia, còn việc Yến Khinh Huyên nhổ ra một
ngụm máu tươi chỉ là tác dụng cắn trả, mà cái cắn trả này là do nàng đã hấp thu
tuyệt đại bộ phận bên trong thời không quang cầu.
“Thiên Đạo không có bất kỳ định số nào cả, khi ở bên trong thời không
quang cầu, ta đã trở thành một Chí Tôn, còn trong hiện thực này lại không có bất
kỳ biến hóa nào, con đường từ hiện tại đến tương lai, đến tột cùng là có liên hệ
gì chứ?”
Trở lại trên chỗ ngồi, Yến Khinh Huyên lâm vào trầm tư.
Diệp Trần cũng không đi quấy rầy Yến Khinh Huyên, hắn không biết bên trong thời
không quang cầu đã xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả này không thể nghi ngờ là tốt
nhất rồi.
“Có lẽ chỉ có Chân Thần mới được xem là “không gì không biết, không gì là
không làm được” mà thôi.”
…
Sau khi cuộc giác đấu giữa Yến Khinh Huyên cùng áo vàng lão giả kết thúc, mấy
cuộc chiến đấu kế tiếp đều lộ ra sự đần độn vô vị, thẳng đến bắt đầu trận giác
đấu này.
Diệp Trần đấu với Dạ Kiếm Hoàng.
Mặc dù Dạ Kiếm Hoàng chỉ có bài danh thứ mười ba Chuẩn Tôn bảng, nhưng không
người nào dám coi thường hắn, lúc trước hắn đã đánh bại Linh tộc Ngọc Linh
Hoàng bài danh thứ chín Chuẩn Tôn bảng, Dạ Xoa tộc Sơn Hoàng thứ bảy Chuẩn Tôn
bảng, Man tộc Man Hoàng thứ sáu Chuẩn Tôn bảng, Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp của
hắn chỉ mới xuất hiện qua một lần, lúc đó tựu là để đối phó với Man tộc Man
Hoàng, kết cục của Man Hoàng tất nhiên là tử vong.
Mà Diệp Trần mãi cho đến bây giờ vẫn là liên tiếp chiến thắng, không một đối thủ
nào có thể bức ra lá bài tẩy của hắn.
“Vô Thiên Kiếm Vực!”
Dạ Kiếm Hoàng thấp niệm một câu trong miệng, “oanh”, Kiếm Vực đen kịt khuếch
tán ra với tốc độ như ánh sáng, mang theo một màu đen kịt thuần túy, hoàn toàn
không có một tia tạp sắc nào, thân ảnh Dạ Kiếm Hoàng đang ở bên trong Kiếm Vực
của mình đã sớm biến mất.
“Cái gì, là bát trọng trung kỳ Kiếm Vực, điều này sao có thể chứ?”
Đến bây giờ, Bạch Cốt Kiếm Hoàng chỉ còn lại hơi tàn, trợn mắt há mồm kinh hãi,
tại 360 năm trước, Bạch Cốt Kiếm Vực hắn đã đạt đến Bát trọng sơ kỳ, tự cho mình
là Kiếm đạo Hoàng giả có thể ngạo thị thiên hạ, nhưng nào có thể đoán
được Kiếm Vực của Diệp Trần cũng không hề yếu hơn so với hắn, lại có Kiếm
Nguyên phối hợp. 360 năm qua đi, Bạch Cốt Kiếm Vực của hắn như cũ vẫn là Bát trọng
sơ kỳ, không có một tia tiến bộ nào, đây cũng không phải là hắn không có tiềm lực
phát triển, chủ yếu là vì Kiếm Vực càng về sau sẽ càng khó tăng lên. Đó là
nguyên do tại sao tuyệt đại bộ phận Kiếm đạo Chí Tôn đều có Kiếm Vực bị kẹt tại
Bát trọng đỉnh phong. Kiếm Vực đã đạt đến Bát trọng, mặc cho ngươi là kinh tài
tuyệt diễm thế nào thì trên cơ bản cũng phải bỏ ra ngàn vạn năm mới có thể tiến
lên được một bước nhỏ, chứ đừng nói chi là một cái cảnh giới nhỏ đấy.