Mỗi lần tiến vào hang động, Diệp Trần
cũng biết chọn thời điểm thích hợp để ly khai, tuyệt đối sẽ không bởi vì đang
cao hứng mà lưu lại thêm một khắc nào, nếu lần này là một khắc, lần sau sẽ là
hai khắc, một ngày nào đó hội sẽ không còn tiết chế được nữa. Có lẽ, Cuồng Tôn từ
một người bình thường đã trở nên điên cuồng, cũng không phải là sự tình một sớm
một chiều, “đóng băng ba thước không phải do một ngày rét lạnh” mà thành đấy.
Trong hang động, làn khói đen ẩn chứa tin tức phong phú hơn rất nhiều so với
nơi ngoại giới, cơ hồ mỗi một làn khói đen nơi đây đều tương đương với ngàn vạn
làn khói ở ngoại giới, hơn nữa thông tin bên trong nó lại càng thêm thâm sâu,
càng tiếp cận gần đến bản chất của sự vật.
Bất tri bất giác, Bất Hủ kiếm thể của Diệp Trần đã tăng từ tầng thứ năm sơ kỳ lên
tới tầng thứ năm đỉnh phong cảnh giới.
Bất Hủ kiếm thể tầng thứ năm có thể ngạnh kháng công kích của Ngũ cấp Chí Tôn
chiến ngẫu, tương ứng với điều đó là Kiếm Nguyên tiêu hao thập phần nhanh. Tại
tầng thứ năm trung kỳ chỉ nhanh hơn vài lần so với bình thường, hậu kỳ lại nhanh
hơn thêm vài lần nữa, đến cảnh giới đỉnh phong thì đã nhanh hơn trăm lần so với
cảnh giới sơ kỳ rồi, tuy nhiên lại có thể duy trì trong thời gian lâu hơn trăm
lần.
Chỉ là, để cho Diệp Trần phải cười khổ chính là, Bất Hủ kiếm thể tầng thứ năm
đỉnh phong đã tiếp cận cực hạn của Diệp Trần, hắn muốn tiếp tục đột phá thì cần
phải hấp thu càng nhiều tinh hoa của kiếm hơn nữa, hoặc là Linh khu bản thân
phải tiến bộ trên một diện rộng, nếu không hội sẽ vĩnh viễn kẹt lại tại tầng
thứ năm đỉnh phong cảnh giới.
“Ta có nên hấp thu tinh hoa của Hoàng Thần Kiếm không?”
Diệp Trần trong đầu hiện lên một ý niệm.
Tinh hoa trong Chí Tôn Bảo kiếm không thể nghi ngờ là hùng hậu và cô đọng hơn
những thanh kiếm bình thường rất nhiều, tinh hoa của mỗi thanh đều có thể vượt
xa vô số thanh kiếm khác.
“Không được, Nhân tộc Chí Tôn Bảo kiếm có số lượng không nhiều lắm, hấp
thu một thanh là thiếu đi một, hay là chờ đến khi ta có thể luyện chế ra Chí
Tôn Bảo kiếm rồi hẵn nói sau!”
Ban đầu, Diệp Trần có ý định dùng số lượng thay cho chất lượng.
Bất Hủ kiếm thể tuy không cách nào tiếp tục tăng lên, nhưng Diệp Trần cũng
không buông tha cho việc nghiên cứu các tin tức thuộc về phương diện này. Chỉ
cần tích lũy thật hùng hậu thì ngày sau sẽ bạo phát càng mãnh liệt hơn. Cùng
lúc đó, Diệp Trần bắt đầu chú trọng đến việc tăng Võ Đạo Nguyên Thần lên, Võ
Đạo Nguyên Thần cùng Bất Hủ kiếm thể, một trong một ngoài, cái nào cũng có tầm quan
trọng tương đương nhau.
“Đám khói đen càng ngày càng nhiều hơn rồi!”
Sau một thời gian tiến vào trong hang động, Võ Đạo Nguyên Thần của Diệp Trần
cũng tiến bộ thần tốc, từ Thanh Đồng sơ kỳ dần dần tăng lên đến Thanh Đồng
trung kỳ. Phải biết rằng để tăng Võ Đạo Nguyên Thần lên là điều gian nan nhất,
cần phải trải qua tuế nguyệt lắng đọng thì mới có thể luyện thành. Ngay cả Chân
Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn là các trụ cột Nhân tộc, thế nhưng Võ Đạo
Nguyên Thần của họ cũng chỉ là Thanh Đồng cấp bậc. Đương nhiên, Võ Đạo Nguyên
Thần tiến bộ càng thần tốc thì đồng thời những đường chỉ đen trên thượng diện của
nó càng ngày càng nhiều hơn, từ ngoài nhìn vào trông như là kinh mạch của Võ
Đạo Nguyên Thần, hoặc như là một cái lưới lớn trói buộc chặc Võ Đạo Nguyên Thần
vậy.
Diệp Trần thử “cỡi bỏ” những sợi chỉ đen này, liền phát hiện, bọn chúng cực kỳ có
linh tính và không chịu sự khống chế của hắn. Diệp Trần đoán chừng, các sợi chỉ
đen này hẳn là một thứ dị chủng Võ Đạo Nguyên Thần, một khi dị chủng Võ Đạo
Nguyên Thần này đủ cường đại và đủ nhiều, thì khi đó bản thân Võ Đạo Nguyên
Thần của Diệp Trần hội sẽ dần dần bị nó chuyển biến thành một dạng khác. Khi đó
Diệp Trần sẽ không còn là Diệp Trần thực sự nữa, mà là một Diệp Trần đã “hoàn toàn bị thay đổi”.
“Mau nghĩ ra biện pháp thả ta đi ra ngoài, ta có thể giúp cho Võ Đạo
Nguyên Thần của ngươi tăng lên đến Bạch Ngân cấp bậc đấy.”
Những ngày này, trong đầu Diệp Trần không ngừng vang lên một thanh lạ.
“Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn cũng không nhất
định có thể có được đấy.”
“Một khi có được Bạch Ngân Võ Đạo Nguyên Thần thì sống mấy trăm vạn năm cũng
dễ dàng như trở bàn tay, với thời gian dài như vậy cũng đủ để cho ngươi chạy
nước rút đến cảnh giới Bán Thần rồi.”
“Nếu như không có ta trợ giúp ngươi, ngươi muốn đem Võ Đạo Nguyên Thần
tăng lên đến Bạch Ngân cấp bậc, tối thiểu nhất phải mất mười vạn năm, thậm chí
càng lâu hơn nữa.”
“Thật ồn ào!”
Diệp Trần đáp lại những tiếng mời mọc kia bằng một câu rất đơn giản, sau đó trực
tiếp dùng Hủy Diệt Kiếm Ý chém giết đám dị chủng ý niệm đang xuất hiện trong
đầu, một lần giết sạch, cái này cũng may là hắn có được Bát giai Hủy Diệt Kiếm
Ý, bằng không thì không có biện pháp giết sạch được chúng.
…
Ngày hôm đó, Hắc Phong Giản đến thêm hai vị “khách”, là Huyền Hà Chí Tôn cùng A
Nan Chí Tôn, bọn hắn theo thứ tự là đệ tử của Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí
Tôn, cũng đồng thời là những người để cho Chân Vũ Chí Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn
có thể yên tâm nhất, bởi nhiệm vụ tuần tra Hắc Phong Giản, bọn hắn đã trải qua
rất nhiều lần rồi.
“Diệp Chí Tôn, sư phụ để chúng ta đến thay thế cho ngươi.”
Huyền Hà Chí Tôn nói rõ ý định khi đến đây.
A Nan Chí Tôn hai tay hợp thành chữ thập nói: “Diệp Chí Tôn, sau này muốn
đến đây, hãy đến Chí Tôn Các để triệu hoán Chân Vũ sư bá trước nhé.”
“Tốt quá, mọi chuyện kế tiếp giao cho các vị nhé.”
Diệp Trần gật gật đầu, hắn cũng đang có ý định ly khai Hắc Phong Giản, một phần
vì Bất Hủ kiếm thể cần phải có càng nhiều kiếm chi tinh hoa hơn nữa thì mới có
thể tấn cấp.
Sau khi ra khỏi Hắc Phong Giản, Diệp Trần cũng không trở về Cửu Chuyển tinh
Thiên Thần đại lục trước, mà là đi đến Chu Tước tinh vực Thủy Điểu Tinh.
Thủy Điểu Tinh là một Bát cấp sinh mệnh tinh cầu, đường kính 500 triệu dặm. Trong
toàn bộ Chu Tước tinh vực, Bát cấp sinh mệnh tinh cầu cũng tựu chừng mười cái
mà thôi. Vào lúc này, phía trên nó là những tinh thể Chu Tước Tinh Kim Ô có độ
sáng cao hơn cả một số ít Cửu cấp sinh mệnh tinh cầu.
Từ chỗ xa xa, Diệp Trần đã thấy được Thủy Điểu Tinh.
Nhìn từ ngoài vào, Thủy Điểu Tinh trông rất xinh đẹp,
toàn thân hiện lên một màu xanh biển trong vắt, phảng phất giống như một ngôi
sao bằng nước vậy, diện tích đất đai của nó cũng rất nhỏ, ước chừng chỉ chiếm
một hai thành mà thôi, nếu nói đó là đại lục thì không bằng nói là một hòn đảo
lớn trên đại dương bao la thì đúng hơn, đương nhiên, Thủy Điểu Tinh cũng đủ
lớn, một hòn đảo lớn của nó cũng có diện tích lớn hơn một cái sinh mệnh
tinh cầu nhỏ đấy.
Thủy Điểu Tinh sở hữu tổng cộng ba mươi sáu khối đại lục và vô số hòn đảo.
Diệp gia sinh sống tại Thủy Điểu đại lục, còn Lạc Trần Kiếm Tông thì ở bên trên
Thác Nước đại lục.
Thủy Điểu đại lục không thể nghi ngờ là Thủy Điểu Tinh đại lục giàu có nhất,
trên cái thế giới này, cuối cùng vẫn là người bình thường chiếm đa số, người
bình thường là những ngường không cần phải tu luyện, cuộc đời này của bọn hắn tựu
là muốn kiếm được thật nhiều tiền và hưởng thụ cuộc sống.
Bầu trời nơi đây xanh ngát một màu, những
bãi biển sáng long lanh, từng bãi cát trắng tuyệt đẹp, vịnh Thiên Đường là nơi
dành cho giới quý tộc lui tới tại Thủy Điểu đại lục, những người tới đây nếu
không giàu có thì cũng là có địa vị, ai cũng đều có thuyền Khôi Lỗi rất xa hoa,
từ trên không bay xẹt qua, Diệp Trần có thể chứng kiến vô số người đang sinh
hoạt ở chỗ này.
“Nơi sinh sống của người bình thường cũng không tệ.”
Diệp Trần trong đầu hiện lên những ký ức kiếp trước của mình và so sánh với
kiếp này.
Hào quang lóe lên, Diệp Trần biến mất vô tung vô ảnh, người bình thường căn bản
không thể phát giác ra sự tồn tại của Diệp Trần.
Thủy Điểu đại lục không chỉ có danh tự “đại lục”, mà còn chứa hai chữ “Thủy
Điểu”, đây là bởi hình dạng của nó cũng giống như Thủy Điểu vậy, Diệp gia tọa
lạc ở tại vị trí đầu của Thủy Điểu, hoàn cảnh địa thế ở chỗ đó là tốt nhất.
Hôm nay, Diệp gia bắt đầu hiển lộ bề thế của một đại gia tộc, sau bảy trăm năm
phát triển, vẻn vẹn số nhân khẩu đã đột phá đến ngàn vạn người, rất nhiều đệ tử
Diệp gia cảm thấy tiềm lực bản thân không đột phá nổi đến Sinh Tử Cảnh nên cũng
bắt đầu đem tâm tư đặt vào việc lấy vợ sinh con, hi vọng đời sau của mình có
thể đột phá đến Sinh Tử Cảnh. Dù sao, ở trong một đại gia tộc mà không đạt đến
Sinh Tử Cảnh được thì căn bản không thể có tiếng nói được, chỉ có thành công đột
phá Sinh Tử Cảnh Vương giả thì cha mẹ và đời sau của mình mới nhận được đãi ngộ
tốt.
Gia tộc như thế, chủng tộc cũng là như thế, nhưng tài nguyên lại có hạn vì vậy cần
phải dựa vào chính mình để tranh thủ đấy.
Tại vị trí chiếc mỏ nhọn của Thủy Điểu, đó là nơi tọa lạc của một trong ba ngôi
trường bồi dưỡng nhân tài lớn nhất của Diệp gia, một phần ba số lượng đệ tử Diệp
gia đều ở chỗ này để tiếp nhận bồi dưỡng, nếu như có thiên phú đủ cao, hội sẽ
có thể đến Lạc Trần Kiếm Tông để tiếp nhận bồi dưỡng chính thức của tông môn. Không
biết bao nhiêu người của Diệp gia đều đem ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ này, cả
đám đều mong mỏi con cái của mình có thể có biểu hiện đột xuất.
Trên bờ biển, một thanh niên và một người con gái đang tản bộ, người thanh niên
tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, nữ tử thì chính là Diệp Tiểu Tiểu, sáu
bảy trăm năm qua đi, một điểm thay đổi ở nàng cũng đều không có.
“Tiểu Tiểu, nàng kể cho ta một chút sự tình về đại ca nàng được không?”
Thanh niên nghiêng đầu chờ đợi nàng nói.
Diệp Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: “Một ngày nào đó, đại ca ta sẽ trở lại, đến
lúc đó ngươi sẽ tận mắt trông thấy, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.”
Thanh niên lại càng hoảng sợ, “Ta nào dám chứ!”
Hoàn toàn chính xác là hắn không dám, Diệp Trần là Chí Tôn, căn bản không cùng một
cấp độ với hắn, dù trên danh nghĩa, hắn là chồng tương lai của muội muội Diệp
Trần.
“Ngươi nhát gan quá đi!”
Diệp Tiểu Tiểu thè lưỡi giễu cợt, chợt, ánh mắt nàng trở nên sững sờ, hướng
phía trước gọi một câu, “Đại ca!”