“Bây giờ ngươi quay người cút khỏi chỗ này thì vẫn còn
cơ hội nếu không ta sẽ để cho ngươi phải mất mặt đấy”, Ưng Thiên Kiệt là một gã
siêu cấp Chí Tôn mạnh nhất tại đây, nói ra.
“Ngươi cứ thử xem.”
Trong thế giới cường giả vi tôn, chỉ có chiến đấu đến khi đối phương phục tùng
thì mới thôi.
“Muốn chết! Thiên Kiệt, để ta đến giáo huấn hắn một chút, ngươi ở một bên đứng
xem đi.” người này là một trong những siêu cấp Chí Tôn mạnh nhất, có tên gọi
là Ưng Phi Hải, là một trong tứ kiệt của Bất Lạc Chi Ưng Bộ Lạc, mà kẻ đứng đầu
tứ kiệt này chính là Ưng Thiên Kiệt. Lam Nguyệt cũng là một trong số đó.
Ưng Thiên Kiệt khẽ gật đầu rồi bước sang một bên để dọn ra không gian đủ rộng cho
đối phương, nói ra: “Động tác nhanh lên.”
“Yên tâm, có lẽ không cần bao lâu thời gian đâu.”
Ưng Phi Hải đi đến đối diện Diệp Trần, hắn duỗi tay phải ra liền xuất hiện một
cây trường thương màu xanh da trời, nhìn vào khí tức do nó tỏa ra, rõ ràng đây là
một thanh tam tinh thánh khí.
“Tiếp thương!”
Cầm Thánh thương trong tay, Ưng Phi Hải hét lớn một tiếng rồi đâm một thương về
phía Diệp Trần, chỉ trong chốc lát, thương hoa bạo tuôn ra làm cho người ta có cảm
giác đó là những con chim ưng nhỏ đang bay lượn ngập cả không gian vậy.
“Thương pháp không tệ đấy…!”
Diệp Trần có chút bất ngờ đối với thương pháp của Phi Hải, tuy còn chưa đạt đến
đại thành nhưng khoảng cách đến đại thành cũng không còn xa. Ngẫm lại mình, trước
khi trở thành Chí Tôn, võ học của hắn một mực chiếm ưu thế rất cao, nhưng từ sau
khi trở thành Chí Tôn thì mọi thứ đã ngược lại, võ học đã
trở thành yếu thế của chính mình, nếu không đoạt được chữ Bá và chữ Huyễn thì
ngay cả một đại thành kiếm chiêu cũng đều không có nổi.
“Táng Kiếm thuật!”
Đối mặt với thương hoa tập kích, Diệp Trần chỉ thi triển ra thời không kiếm
pháp Táng Kiếm thuật. Hiện tại, Táng Kiếm thuật đã được dung nhập vào tinh túy của
chữ “Phá” nên xét trên phương diện uy năng, có lẽ chỉ kém một ít so với Bá Kiếm
Thức cùng Huyễn Kiếm Thức, thế nhưng nó lại rất mạnh ở thời không kiếm thế, lại
vừa có thể chôn vùi thời gian vận mệnh của địch nhân. Chỉ thấy Diệp Trần đâm ra
một kiếm, thương hoa dù có bá đạo thế nào cũng bị chặn đứng lại, trong khi kiếm
khí của Diệp Trần vẫn từng điểm từng điểm xuyên qua đạo thương hoa, cuối cùng
rơi vào trên lồng ngực Ưng Phi Hải. “PHỐC” một ngụm máu tươi từ hắn phun ra.
Diệp Trần lập tức thu hồi kiếm chiêu, hắn không có ý định triệt để làm bị
thương đối phương.
Vút vút…
Thời không kiếm thế dần dần biến mất, còn ngược lại Ưng Phi Hải buộc phải lui về
phía sau mấy bước, trên mặt nảy ra nét kinh sợ như bị sét đánh vậy.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta.” Diệp Trần nói với Ưng Phi Hải.
Ưng Phi Hải đang muốn đáp lời thì Ưng Thiên Kiệt lạnh lùng nói: “Bằng vào lợi
thế thánh khí thì có gì hay mà đắc ý, nếu như ta đoán không sai, thanh kiếm
trong tay ngươi hẳn là Thất Tinh địa thánh khí.”
“Thất Tinh địa thánh khí!”
Mọi người chợt kinh hãi, thiên thánh khí thì không cần phải nói đến, bởi toàn bộ
Hoang Thần đại lục cũng không có được vài món, mà theo mọi người suy tính,
trong số các loại thánh khí thì Thất Tinh địa thánh khí thánh khí cũng thuộc về
hàng thượng đẳng tại toàn bộ Hoang Thần đại lục này, thông thường chỉ có truyền
kỳ Chí Tôn mới có thể có được, không thể tưởng được đối phương lại có một cái.
“Rất vừa vặn, ta cũng sử dụng kiếm đấy, Thiên Ưng kiếm trong tay của ta là
Lục tinh địa thánh khí.” Ưng Thiên Kiệt rút ra từ bên hông một thanh bảo
kiếm, thân kiếm sắc bén lăng lệ ác liệt làm cho người ta có một loại cảm giác
như nó là một con hùng ưng vô cùng dữ tợn vậy. Trong tứ kiệt Bất Lạc Chi Ưng Bộ
Lạc, mỗi người đều có một món thánh khí, hơn nữa đều là tam tinh cấp bậc, sau
đó nếu muốn tăng Tinh cấp lên thì chỉ có dựa vào thực lực của chính mình. Có thể
đem Thiên Ưng kiếm tăng lên tới lục tinh địa thánh khí thì Ưng Thiên Kiệt không
biết đã bỏ ra bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu thời gian rồi.
“Ra tay đi!”
Diệp Trần bắt đầu chăm chú hơn.
“Ưng Phong….PHÁ…!”
Xoẹt!
Ưng Thiên Kiệt xuất kiếm với một tốc độ cực nhanh, mặc dù nhanh đến mức độ không
thể xác định được nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta có một loại
hương vị “phiêu dật”, phảng phất như hắn đang ngao du bay lượn và lướt đi trong
gió vậy.
“Đại thành kiếm pháp!”
Diệp Trần hít sâu một hơi, đối phương đã có cơ hội tìm hiểu chữ Võ và đem Vô
Thượng kiếm pháp tăng lên tới đại thành cảnh giới. Chứng kiến điều này, Diệp Trần
càng mong đợi được tìm hiểu chữ “võ” nhiều hơn.
Như cũ vẫn là Táng Kiếm thuật, nếu như nói kiếm của Ưng Thiên Kiệt là “kiếm động”
thì như vậy kiếm của Diệp Trần là “bất động kiếm”. Khi hai kiếm bá đạo chạm vào
nhau thì không ai biết rõ chuyện gì sẽ phát sinh.
Đương đương đương đương…
Thanh âm kim loại giao kích tràn ngập toàn bộ quảng trường, Táng Kiếm thuật của
Diệp Trần cuối cùng bị kiếm pháp Ưng Thiên Kiệt phá vỡ một cách đơn giản. Đây
là bởi vì kiếm pháp của đối phương cũng là thời không kiếm pháp, hơn nữa còn có
thể vững vàng đè ép Diệp Trần, nếu như không phải tại thời khắc mấu chốt, Diệp
Trần áp dụng kiếm chiêu phòng thủ Thịnh Cực Nhi Suy thì căn bản đã không chống
đỡ được kiếm pháp của đối phương rồi.
“Lợi hại! thời gian áo nghĩa hẳn là đã đạt tới tám thành cảnh giới rồi.”
Diệp Trần rất rõ ràng, không phải là Táng Kiếm thuật không bằng kiếm pháp của đối
phương, mà là thời gian áo nghĩa của mình chỉ đạt tới bảy thành cảnh giới nên
thấp hơn của đối phương. Đừng cho rằng chênh lệch một thành thì tựa hồ không lớn
nhưng thực tế lại vô cùng hữu ích và thiết thực. Trong võ học, chênh lệch này tuyệt
đối sẽ đem lại hiệu quả gấp trăm thậm chí gấp nghìn lần. Nói cách khác, thời
không kiếm pháp của đối phương lợi hại gấp trăm ngàn lần so với Táng Kiếm thuật
của Diệp Trần, căn bản không cùng đẳng cấp.
Đương nhiên, Thiên Kiếm của Diệp Trần là Thất Tinh địa thánh khí, còn kiếm của
đối phương là lục tinh địa thánh khí, nên chênh lệch đã được rút ngắn đi một
chút.
Theo tình cảnh nhìn lại, Diệp Trần tất nhiên đã rơi vào thế hạ phong, không ngừng
bị Ưng Thiên Kiệt đè ép.
“Thiên kiệt thắng định rồi.”
Thấy thế, không ít cao thủ trẻ tuổi của Bất Lạc Chi Ưng Bộ Lạc đã tính trước.
“Nguyệt Nhi! con mang về tên tiểu tử này có thực lực không kém, nhưng tựa
hồ không phải là đối thủ của Thiên Kiệt.” trong đại điện bộ lạc, Ưng Liệt
Hùng cười nhạt một tiếng.
Lam Nguyệt nói: “Phụ thân! Người không nên xem thường hắn, hắn còn chưa thi
triển ra tuyệt chiêu thực sự đâu đấy.”
“A, vẫn còn có tuyệt chiêu sao?”
“Người cứ chờ xem!”
Lam Nguyệt thập phần tin tưởng Diệp Trần.
Để cho bị đánh một cách bị động không phải là phong cách của Diệp Trần, Táng Kiếm
thuật cũng không phải kiếm chiêu mạnh nhất của hắn, mà chính là Huyễn Kiếm Thức.
Đối với các cao thủ có tâm lực không đủ mạnh mà nói, Huyễn Kiếm Thức tuyệt đối
là khắc tinh của bọn hắn, Diệp Trần không cho rằng từ trong chữ “Võ” có thể tìm
hiểu ra tâm lực cảnh giới, cho dù có thể tham ngộ thì đoán chừng nếu không đủ thời
gian tu luyện thì thành quả cũng không thể cao được.
Thiên Kiếm tỏa ra vô số bọt khí kiếm quang, lập tức tràn ngập bao trùm toàn bộ
quảng trường, tất cả mọi người ở trong phạm vi kiếm thế của Huyễn Kiếm Thức đều
bị rơi vào ảo giác.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cái gì đã phát sinh vậy chứ!?.”
Đám cao thủ trẻ tuổi phát hiện ra bản thân mình tựa hồ bị rơi vào một chỗ hư vô,
những người khác thì không nhìn ra được bất kỳ thứ gì. Trong mắt họ, cả bầu trời
đều là lưu tinh kiếm quang đang lấp lóe, ngẫu nhiên còn có những cảnh tượng vô
cùng kỳ quặc xuất hiện.
Huyễn kiếm thức căn cứ vào đặc điểm tính cách của từng cá nhân, nên ảo giác xuất
hiện cũng không giống nhau.
Ưng Thiên Kiệt có tính cách mạnh hơn nên ảo giác sinh ra trong hắn là một đạo kiếm
khí vô cùng khổng lồ, nó quét tới mà như muốn san bằng cả thảo nguyên với khí
thế không thể chống đỡ được.
“Không có khả năng, đây chỉ là ảo giác.”
Ưng Thiên Kiệt rốt cuộc vẫn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Bất Lạc Chi Ưng Bộ
Lạc, là kẻ đứng đầu tứ kiệt. Hắn nhanh chóng thoát khỏi ảo giác và nhận ra thứ
đang nghênh đón hắn chỉ là một đạo kiếm quang bình thường, không có gì lạ cả.
Nhưng cũng phải cực kỳ chật vật thì Ưng Thiên Kiệt mới chặn được cái đạo kiếm
quang này, bất quá vì quá vội vàng nên hắn căn bản không kịp ngưng tụ đủ lực, cả
người bị đánh tơi tả mà bay ra ngoài.
“Phụ thân! Người thấy như thế nào?” Lam Nguyệt cười nói.
Ưng Liệt Hùng gật gật đầu: “Không tệ! một chiêu này dùng tốc độ nhanh để sinh
ra ảo giác, có thể moi ra tất cả suy nghĩ trong nội tâm và tiềm thức của đối thủ,
nếu người có tâm lực không đủ mạnh sẽ rất khó ngăn cản được chiêu này. Tốt rồi,
ta đồng ý để hắn thay mặt Bất Lạc Chi Ưng Bộ Lạc xông vào Hoang Thần
tháp.”
“Người đã đáp ứng rồi sao?”
Lam Nguyệt hưng phấn nói.
“Chờ một lát con đem hắn đến đây, ta có chuyện đàm phán với hắn chứ không thể
đơn giản như vậy.”
Ưng Liệt Hùng vẫn còn cảm thấy rất hứng thú đối với Diệp Trần, nhưng khảo nghiệm
giờ mới là bắt đầu, dùng thực lực bây giờ của Diệp Trần thì vẫn còn chưa đủ để cùng
ba vị cao thủ trẻ tuổi kia so chiêu. Nếu muốn lọt vào 5 bài danh đầu tiên thì sẽ
có chút khó khăn, tất cả còn phải nhìn xem đối phương còn có tiềm lực nào khác
hay lượng thời gian còn lại có đủ để tiến bộ hay không.