– Nhận một kiếm nữa của ta.
Diệp Trần hồi phục lại từ trạng thái căng cứng, thuận theo áp lực bay xuống, bổ một kiếm lăng không, kiếm mang chói mắt như bão mặt trời, kiếm khí chưa đến, bề mặt cát đã có thêm một cái hố sâu, vô số cát bị kiếm áp nghiền thành bột mịn.
– Tên tiểu tử này lợi hại quá.
Lão giả áo tơi liều mình chui xuống, chưa được vài trăm mét, tác dụng của cự lực lên cát đã tầng tầng truyền đến.
Linh hồn lực cảm ứng được lão giả áo tơi chưa chết, Diệp Trần một kiếm rồi lại một kiếm chém ra, thể hiện hết uy lực của kim diệu chấn sát kiếm.
– Đáng ghét!
Lúc này, dưới đất lão giả áo tơi cuối cùng cũng phải biến sắc, lấy ra một toà bảo tháp nhỏ từ trong linh giới trữ vật, tiểu tháp cao chưa đầy một thước, khí tức tản phát nặng như sơn, không, còn năng hơn sơn gấp mười lần, được chân nguyên quán nhập, quang mang tiểu tháp đại phóng, đột nhiên biến lớn, chống vỡ mặt cát, lộ ra đỉnh tháp rồi đến thân tháp.
– Đây là thứ gì?
Diệp Trần vội vàng kéo giãn khoảng cách, kinh nghi bất định.
Ầm ầm!
Sóng cát tuôn ra, cả toà tháp xuất hiện trong không khí, tầng một bảo tháp, lão giả áo tơi toàn thân đẫm máu, đang nhét đơn dược vào miệng.
– Có cực phẩm bảo khí khí tức, là bán cực phẩm bảo khí!
Diệp Trần nhận ra, bảo tháp là một món bảo khí, hơn nữa là một món bảo khí phòng ngự cực kì hiếm gặp, bảo tháp phòng ngự không hạn chế trong bảo giáp, có thể là hình trạng khác, bảo khí có thể biến to biến nhỏ, chỉ có cực phẩm bảo khí và chế phẩm cực phẩm bảo khí bán cực phẩm bảo khí.
Không biết lão già này tìm được món bán cực phẩm bảo khí này ở đâu, bán cực phẩm bảo khí mặc dù chỉ là chế phẩm của cực phẩm bảo khí, nhưng cũng có ba bốn phần uy năng chính phẩm, một số đỉnh tiêm bán cực phẩm bảo khí thậm chí còn có thẻ đạt đến bốn năm phần, nam sáu phần uy năng, đến Sinh Tử Cảnh vương giả cũng không thể bỏ qua.
– Tiểu huynh đệ, long huyết thảo ta trả cho ngươi, chúng ta làm hoà ngươi thấy thế nào?
Lão giả áo tơi vừa quán chú chân nguyên vào trong bảo tháp, vừa xuyên qua bảo tháp, đưa ra đề nghị với Diệp Trần.
Diệp Trần nhíu mày,
– Ngươi chịu trả long huyết thảo?
Bán cực phẩm bảo khí xuất hiện, Diệp Trần tưởng phải tiến hành một trận chiến trường kì nữa, nếu mình không thể phá bán cực phẩm bảo tháp, đối phương hoàn toàn có thể ngồi trong đó hồi phục một thời gian rồi mới ra.
– Không sai, lão hủ sẽ trả.
Lão giả áo tơi rất dứt khoát, lấy ra long huyết thảo huyết hồng sắc, các không bắn ra ngoài bảo tháp.
Để mặt long huyết thảo rơi trên mặt đất, Diệp Trần cẩn thận lại gần, không phát hiện thấy điều gì khác lạ mới thu nó vào trong tay.
– Đúng là long huyết thảo, lão già này định làm gì?
Diệp Trần ánh mắt lập loè.
Trong bảo tháp, lão giả áo tơi trong lòng có chút lo lắng, nhưng nét mặt thì vẫn vô cùng trấn định, nói:
– Ngươi cũng nhìn ra, bảo tháo phòng ngự của ta vô cùng cường đại, ngươi không thể công tiến được nó, còn ta cũng không thể phát động công kích với ngươi, cho nên cách giải quyết tốt nhất là dừng chiến đấu.
– Không cần nói nhiều, ta cũng không có hứng.
Diệp Trần không hi vọng đối phương nói thật, nếu bảo tháp không xuất hiện, hắn vẫn phải mất thêm một chút thời gian nữa, giết chết đối phương, bay giờ tình hình đã đổi, hắn không thể không nghĩ đến hậu quả, ai biết đối phương còn có thủ đoạn gì, mất cả chì lẫn chài không phải cục diện mà hắn muốn thấy, cho nên lấy được huyết long thảo, đả thương đối phương đã là kết quả tố nhất cho hắn.
Soạt!
Thân hình loé lên, Diệp Trần hoá thành lưu quang biến mất.
Thở phào nhẹ nhõm, lão giả áo tơi nhìn theo bóng dáng Diệp Trần, ánh mắt âm trầm bất định.
– Phân nguyên tháp là loại chất lượng kém trong các chế phẩm của cực phẩm bảo khí hỗn nguyên tháp, dùng một lần là tổn hại một chút, lần này dùng xong, không biết còn duy trì được bao lâu.
Lão giả áo tơi trả lại long huyết thảo không phải vì lý do gì, mà vì tiếc phân nguyên tháp, phân nguyên tháp dù có tổn thương thì cũng là một món bảo vật bảo mệnh, chưa đến thời điểm sinh tử tồn vong, hắn tuyệt đối không muốn sử dụng, cho nên không muốn tiếp tục lằng nhằng với Diệp Trần.
Thu phân nguyên tháp, lão giả áo tơi nhanh chóng rời đi, biến mất trên trời.
Cách đó mấy dặm, trong đầu Diệp Trần đang hiện lên hình ảnh lão giả áo tơi rời đi, chi tiết biểu tình cũng như nhãn thần biến hoá trên mặt đối phương, hắn đều nhìn thấy hết.
– Long huyết thảo, linh thảo ẩn hàm long chi huyết, long chi huyết giống như tinh thạch linh năng, có tác dụng nâng cao
linh khu, gốc long huyết thảo này có ba ngàn năm hoả hậu, ít nhất tương đương ba mươi viên linh năng tinh thạch bình thường, quan trọng nhất là, long chi huyết ẩn hàm long chi lực, cho dù chỉ là một tia, đối với cao thủ luyện thể mà nói, đều rất trân quý.
Diệp Trần hiểu rất rõ tác dụng của long huyết thảo, lấy ra làm linh năng tinh thạch, có chút gáo vàng múc nước giếng bùn, long chi lực trong long huyết thảo mới là tinh hoa, xem ra khi lão giả áo tơi lựa chọn từ bỏ long huyết thảo, trong lòng cũng tiếc lắm.
Nhưng, những thứ này chẳng liên quan gì đến Diệp Trần, chỉ cần lấy được long huyết thảo là được.
Ba!
Thân hình chợt loé, Diệp Trần hoá thành hư ảnh bắn đi.
Nửa ngày còn lại, trên mỗi đỉnh núi đi qua, Diệp Trần đều tìm thấy mấy gốc linh thực giá trị, số linh thực này, thuỷ hầu nông nhất cũng có hai ba ngàn năm, hoả hậu sâu nhất khoảng một vạn năm, đương nhiên, linh thực một vạn năm hoả hậu, về cơ bản không thể tiếp tục sinh trưởng, trên thực tế, rất nhiều linh thực giống vậy, chỉ sống được vài trăm năm, sống được vài ngàn năm là linh thực chủng loại tốt, cho nên chống chịu được dòng chảy thời gian.
Qua mười mấy ngọn núi, Diệp Trần tìm thấy một vùng đất bằng phẳng được bao vây bởi một dãy núi trùng điệp. Nơi này linh khí thập phần nồng hậu, mưa xuân lất phất, mưa xuân này không phải mưa xuân bình thường, mà là linh vũ do linh khí ngưng kết thành.
Xoè tay hứng lấy vài giọt linh vũ, Diệp Trần cảm nhận rõ ràng linh vũ hoá thành linh khí dung nhập vào trong cơ thể, luyện hoá ra chân nguyên tinh thuần.
– Linh khí đáng sợ quá, tu luyện ở đây, e rằng chẳng thua kém gì tu luyện thượng phẩm linh thạch, lâu dần, thân thể được linh khí tưới tắm, rất nhanh thăng cấp thành linh khu.
Diệp Trần than thầm một tiếng, có chút cảm khái.
Khu vực bằng phẳng chiếm địa rất lớn, gần bốn năm dặm, Diệp Trần đến khu vực trung tâm, ở đây, hắn mới biết, tại sao linh khí lại nồng đến mức có thể hoá thành linh vũ, thì ra ở đây có một mảnh dược viên, mảnh dược viên được quây bởi một hàng rào bằng dây leo, hàng rào rất cao, xấp xỉ năm mươi mét, Diệp Trần nghĩ mình có thể bay qua, đương nhiên, cũng không cần bay qua, vì trước mặt hắn là lối vào dựng bằng hai thân cây lớn, xuyên qua lối vào, hắn nhìn thấy bên trong dược viên có linh quang lấp lánh muôn hồng nghìn tía.
– Nhiều linh dược quá, ra ngoài đổi thành thượng phẩm linh thạch, cả đời cũng không dùng hết.
– Đổi thành thượng phẩm linh thạch làm gì, trao đổi đơn dược nâng cao thực lực với ngũ phẩm tông môn mới là vương đạo.
– Nói cũng đúng, mau lại đây, người mỗi lúc một nhiều rồi.
Diệp Trần không phải là người đầu tiên phát hiện dược viên, bên trong đang có không ít người bận rộn hái thuốc, vui vẻ trò chuyện.
– Ý, tinh linh quả, phạt mạch thảo đều không có ai hái?
Diệp Trần chú ý đến một số linh thực bên rìa, chủng loại linh thực rất nhiều, có mấy gốc thu hút Diệp Trần, là tinh linh quả giúp Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả thuận lợi đột phá lên Tinh Cực Cảnh, và phạt mạch thảo nâng cao tư chất võ giả dưới Linh Hải Cảnh…
…
Nghĩ cũng khó trách, đến đây đều là Linh Hải Cảnh đại năng, ai cần trung phẩm linh thực, mọi người đều tranh hái thượng phẩm linh thực có lợi cho mình. Nguồn: http://truyenfull.vn
– Đến đây!
Diệp Trần tay hơi chiêu, chân nguyên làm lỏng mặt đất, cách không nhổ mấy gốc trung phẩm linh thực, khiến hắn ngạc nhiên là đất trong dược viên đã được linh khí tươi tắm, cứng rắn vô cùng, mặt đất nứt ra, hình dạng giống như những viên thuỷ tinh, nổ lộp bộp, mấy gốc linh thực cũng đứt theo.
– Chẳng trách mọi người hái từng gốc một, cách không hút, chỉ lãng phí một lượng lớn.
Diệp Trần lắc đầu cười khổ, cũng phải khom lưng xuống hái.
– Trung phẩm thiết tuyến thảo!
– Trung phẩm giải độc thảo!
– Thượng phẩm hoá nguyên quả!
– Thượng phẩm tử tâm mộc!
– Thượng phẩm thiên tiên trà!
Linh dược trong dược viên thực sự quá nhiều, nếu hái từng gốc từng gốc, hái nửa tháng cũng không xong, nhưng Diệp Trần cũng không vội, Bảo Hà Đảo xuất thế, sẽ ở lại ba tháng, đúng ba tháng, rồi mới biến mất, đối với hắn mà nói, thời gian vừa đủ.
Ong ong!
Đúng lúc này, trung tâm dược viên có thanh âm chấn động truyền đến, nghe giống như tiếng ong bay, nhưng to hơn tiếng ong bay gấp trăm lần, bên trong còn lẫn tiếng kim loại rung động.
Những tiếng ong ong mỗi lúc một nhiều, cuối cùng phô thiên cái địa, liền thành một mảng, tất cả mọi người đều dừng hoạt động trên tay, ngây người nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Kim sắc, kim sắc chói mắt.
Vô số kim sắc chói mắt lao về phía chúng nhân, tốc độ nha như điện xẹt.
A!
Mấy Linh Hải Cảnh đại năng gần đó hai mắt trợn tròn, giữ nguyên trạng thái ngửa mặt, người thủng lỗ chỗ, qua những vết thương này, mọi người có thể nhìn thấy mấy cái gai kim sắc to bằng ngón tay, chính những cái gai kim sắc này đâm xuyên qua chân nguyên hộ thể của họ.
– Là ong kim châm, mau chạy!
Có người rống lên thê thảm, liều mạng bay ra sau, những người còn lại cũng kinh tỉnh, nổi da gà, quay người bỏ chạy.
Diệp Trần nheo mắt, hắn đang nhìn thứ gọi là ong kim châm, ong kim châm to bằng bàn tay, toàn thân có như được đúc bằng hoàng kim, là cánh của chúng phát ra thanh âm chấn động, đôi cánh ấy rung với tần suất cực cao, với linh hồn lực của Diệp Trần, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt.
Số lượng ong kim châm cực nhiều, nhìn sơ qua cũng phải có trăm ngàn con, hoá thành một phiến kim quang, lao thẳng đến.
– Chạy!
Diệp Trần không có suy nghĩ khác, điều duy nhất hắn có thể làm là chạy, ra sức chạy, chạy chậm, rất có khả năng mất mạnh trong dược viên này, trở thành phân bón cho linh thực.
Rất nhanh, Diệp Trần đến bên hàng rào dây leo gần đó nhất, rút ra trường kiếm lục sắc, một kiếm chém xuống.
Rắc!
Hàng rào dây leo cứng đến khó tin, một kiếm của Diệp Trần chỉ chém được một cành to bằng ngón tay, vết cắt phẳng như gương, như phỉ thuý, nhìn độ dày của hàng rào, Diệp Trần không khỏi chán nản, mấy cành dây leo bị đứt nếu so với cả cả hàng rào, chẳng khác gì sợi tóc trên thân thể, căn bản không có ý nghĩa gì.
Những tiếng kêu thảm thiết mỗi lúc một nhiều, rất nhiều tiếng kêu đột nhiên tắt nửa chừng, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết hơn, không một khắc nào dừng.
Đại danh của ong kim châm trong thời đại thượng cổ thậm chí còn gấp mười lần huyết giao xà, loại yêu thú này thực lực đơn thể có thể không phải quá mạnh, nhưng tập thể cùng hành động, chính là ác mộng của kẻ thù, ngòi của chúng ẩn hàm kịch độc, hơn nữa có hiệu quả phá canh, dễ dàng xuyên qua chân nguyên hộ thể, thân thể chúng, cứng như kim cương, người có thực lực cao hơn chúng, chưa chắc đã chém đứt được thân thể chúng, mà chúng ngừng vỗ cánh, chỉ cần chúng xẹt qua người, chắc chắn sẽ là một vết thương nghiêm trọng.
– Đáng chết!
Diệp Trần từ bỏ việc phá hàng rào, nghiêng người bay về phía lối ra, bây giờ hắn bắt đầu căm ghét độ rộng và linh khí đậm đặc trong dược viên, dược viên quá lớn, bay được đến lối ra cũng phải mất một khoảng thời gian, linh khí đậm quá sẽ sản sinh trở ngại cực lớn, trở ngại này tăng theo tốc độ, khiến Diệp Trần căn bản không thể đột phá âm tốc.
Khi Diệp Trần chỉ còn cách lối ra chưa đến một trăm mét, đàn ong kim châm bắt đầu để ý đến hắn.
Ong ong ong!
Kim sắc bùng nổ, ong kim châm phân thành ba nhóm, trong đó một nhóm phá không bắn ngòi, khiến người ta không kịp phản ứng.
– Cút!
Diệp Trần vung tay chém ra một kiếm, kiếm mang kim thanh sắc tung hoành.
Phốc!
Keng!
Khiến Diệp Trần phải hít ngược một hơi lãnh khí là, trừ một con tiếp tục chính diện bị trường kiếm cắt làm hai nửa, những con khác chỉ bị kiếm đánh văng, loạng choạng từ xa bay đến, trên người hình như có vết kiếm.
– Đám này, ương ngạnh quá!
Diệp Trần hiểu, muốn chém chết ong kim châm, chỉ có công kích cự lý gần, kiếm khí, kiếm mang, căn bản không thể giết được ong kim châm.
Chiu chiu chiu chiu chiu chiu chiu!
Một chiế ngòi kim sắc đâm tới, da đầu Diệp Trần tê rần, cánh tay hơi rung, thi triển tốc kiếm chi ngục, kiếm quang bắn ra.
Tốc kiếm chi ngục công kích lực không cao, nhưng không mất quá nhiều lực khí để đỡ ngòi kim sắc.
Vừa đánh vừa lui, Diệp Trần cuối cùng cũng ra được lối vào, nghĩ cũng không nghĩ, toàn lực xông ra.
Bên ngoài, ling khí thưa hơn rất nhiều, tốc độ Diệp Trần dần dần hồi phục, nhưng khiến hắn không biết làm thế nào là, tốc độ của ong kim châm cũng đang tăng, kéo gần khoảng cách, nghiến nghiến răng, Diệp Trần loại bỏ chân nguyên hộ thể, cực tốc thi triển kiếm quang phi hành thuật, hoá thành một phiến kiếm quang bỏ chạy.
Ong kim châm kiên nhẫn bền bỉ, đuổi theo Diệp Trần không biết mệt mỏi.
Một đường kiếm quang, một phiến kim quang, hai bên bắt đầu cuộc chiến truy đuổi.
Chạy qua mấy ngọn núi, không hay không biết, Diệp Trần đến bên một hồ nước rộng, linh cơ thoáng động, ong kim châm phải vẫy cánh mới gia tốc được, dưới nước, trở lực mang đến sẽ rất lớn, võ giả thôi động nhờ chân nguyên, trở lực nhận được đương nhiên không bằng ong kim châm.
Rầm!
Diệp Trần nhảy xuống nước.