– Chỉ Thủy, đi thôi! Trở về lại nghĩ cách sau.
Bản thân Tô Như Tuệ ngược lại vô cùng lạc quan, an ủi Mộ Dung Chỉ Thủy.
Mộ Dung Chỉ Thủy yên lặng gật đầu.
Đợi khi một đoàn người Trương Chính Quang Diệp Trần ly khai, Vũ Văn Kim hít sâu một hơi, đột nhiên đánh một chưởng lên quảng trường gồ ghề, đụng một tiếng, toàn bộ quảng trường vỡ ra một khe hở nhỏ.
Hôm nay Vũ Văn gia tộc có thể nói là tiền mất tật mang, trở thành trò cười cho mọi người, Vũ Văn Kim hắn lại càng là nhân vật chính là trò cười đó.
…
Đại điện phân bộ Hoàng Long điện.
Trương Chính Quang ngồi ngay ngắn trên ghế thủ tọa, ngồi phía dưới là bọn người Diêu Nhất Phong, Diệp Trần, về phần người của Mộ Dung gia tộc đã được an bài ở một nơi khác.
– Diêu Nhất Phong, ngươi có biết tội của ngươi không?
Trương Chính Quang lạnh lùng nhìn Diêu Nhất Phong ở phía dưới.
Diêu Nhất Phong vẫn cố nói xạo
– Điện chủ, Diệp Trần gây chuyện thị phi khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ mang đến phiền toái cho Long Thần Thiên Cung ta, Diêu Nhất Phong là vì nghĩ cho Long Thần Thiên Cung, kính xin điện chủ minh xét.
– Minh xét? Minh xét ngươi sao?
– Điện chủ…
Trong nội tâm Diêu Nhất Phong có sợ hãi, có phẫn nộ, là Diệp Trần, đều là vì Diệp Trần, không có hắn, thì mình cũng không cần phải chịu tội, hắn sống không khá giả, Diệp Trần cũng đừng mong yên lành.
– Chuyện của ngươi, trở về với ta rồi nói, Vương thạch, sau khi Diêu Nhất Phong rời đi, ngươi tạm thời chủ trì chuyện ở phân bộ Hoàng Long điện, Nham Khuê, ngươi phụ trợ hắn, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ phái Phó điện chủ mới tới.
Trương Chính Quang nguyên bản vốn không muốn nhiều lời với Diêu Nhất Phong, nói nhảm nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Diệp Trần là người nào, là cứu tinh tương lai của Long Thần Thiên Cung, tình huống trước mắt của Long Thần Thiên Cung hắn rất rõ ràng, thật sự rất cấp bách, bọn hắn đang đợi, đợi một thiên tài hoàn toàn lớn loeen, mà Diệp Trần không thể nghi ngờ là người có hy vọng nhất trong đó, Diêu Nhất Phong rõ ràng dám nhằm vào Diệp Trần, nếu như Diệp Trần bởi vậy mà sinh ra khoảng cách với Long Thần Thiên Cung, chết 100 tên Diêu Nhất Phong cũng không đủ, bất quá may mắn là Vương Thạch Nham Khuê kịp thời truyền tin cho hắn, nếu không tự sự to đầu rồi.
– Cái gì?
Diêu Nhất Phong không thể tin được lỗ tai của mình nữa, hắn cũng bị triệt hồi vị trí Phó điện chủ? Để Phó điện chủ mới thay thế hắn, chính là vì chuyện mình bất công với Diệp Trần?
– Điện chủ, Diêu Nhất Phong mặc dù có tội, nhưng tội cũng không lớn, Diêu Nhất Phong đối với Long Thần Thiên Cung không có công lao, cũng cũng có khổ lao, ngươi xử phạt như thế, Diêu Nhất Phong ta không phục.
Diêu Nhất Phong có chút cuồng loạn nói.
Trương Chính Quang hừ lạnh một tiếng
– Không phục? Trở về với ta thì sẽ phục thôi, Hoàng Long Phong Cấm đại pháp.
Đột nhiên đứng người lên, Trương Chính Quang ném một hoàng sắc quang cầu ra ngoài, quang cầu lơ lửng trước ngực, hai tay của hắn kết ấn, chỉ nghe một tiếng ầm vang, toàn bộ phân bộ Hoàng Long điện đều đang rung động lắc lư, chợt, một đầu Hoàng Long hư ảnh lao ra từ trong quang cầu, xuất hiện ở trên không Diêu Nhất Phong, bao phủ hắn vào bên trong. Ah! Diêu Nhất Phong muốn chạy trốn khỏi sự bao phủ của Hoàng Long hư ảnh nhưng sau một khắc, trên người Hoàng Long hư ảnh lóe ra mấy chục quang điểm, quang điểm vừa ra, Hoàng Long hư ảnh nhanh chóng thu nhỏ lại, chui vào trong cơ thể Diêu Nhất Phong.
– Chân Nguyên của ta? Còn có thể lực nữa?
Diêu Nhất Phong phát hiện, mình không cách nào Chân Nguyên nữa, ngay cả kinh mạch cũng bị khóa lại, mà lại thân thể lại chập choạng vô lực, trong cơ thể phảng phất có một đầu Hoàng Long cuộn tròn, thời thời khắc khắc thôn phệ Chân Nguyên và huyết khí của hắn, mất đi hai thứ này, hắn chỉ có võ đạo ý chí là có thể dùng, nhưng nếu như không đủ huyết khí để chèo chống thì võ đạo ý chí của hắn sẽ dần dần suy yếu, phải biết rằng linh hỗn và thân thể có mối liên hệ với nhau.
– Hai người các ngươi, dẫn hắn đi, trông giữ cẩn thận.
Trương Chính Quang nói với hai người cùng đến.
– Vâng!
Hai người này cũng là đại năng cấp chân nhân, trông giữ một Diêu Nhất Phong đã mất đi Chân Nguyên còn không phải dễ dàng sao, lập tức tiến lên kéo Diêu Nhất Phong ra ngoài.
Trước khi đi, Diêu Nhất Phong oán độc nhìn thoáng qua Diệp Trần, tựa hồ muốn khắc sâu hắn vào trong mắt vậy, đối với việc này, Diệp Trần chẳng có cảm giác gì, thần thái đạm mạc.
– Diệp Trần, lần đầu gặp mặt, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn ưu tú hơn nhiều.
Trên mặt Trương Chính Quang lộ ra vẻ mỉm cười, nói với Diệp Trần.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, thuận miệng hỏi
– Trương điện chủ, không biết ngươi muốn xử phạt hắn như thế nào, một gã Tông sư Linh Hải Cảnh, đối với Long Thần Thiên Cung có lẽ cũng rất trọng yếu a!
Tông sư Linh Hải Cảnh cũng không phải rau cải trắng, lục phẩm tông môn có thể có một Tông sư Linh Hải Cảnh, liền có thể nhảy lên trở thành một trong các lục phẩm tông môn đỉnh tiêm, đối với Ngũ phẩm tông môn mà nói, có bao nhiêu Tông sư Linh Hải Cảnh cũng là mấu chốt để bình phán thực lực, dùng từ ở thế giới kia của Diệp Trần để hình dung thì Vương giả Sinh Tử Cảnh là vũ khí hạt nhân, mà Tông sư Linh Hải Cảnh làđạn đạo, vũ khí hạt nhân không thể tùy ý sử dụng, nhưng đạn đạo là vũ khí chủ chiến chủ yến, thứ nào cũng có tác dụng cả.
Trương Chính Quang nói
– Đã làm sai thì phải chuộc tội, tội hắn không đáng chết, cho nên ta sẽ thông báo cho bên trên, phái hắn đến Huyết Chiến Hải, để hắn vì Long Thần Thiên Cung lập công lao, thuận tiện chuộc tội.
– Huyết Chiến Hải?
Diệp Trần có thể cảm nhận được sát khí từ trong danh từ này.
Trương Chính Quang cười cười
– Huyết Chiến Hải tài nguyên phong phú, tất cả các thế lực lớn của đông phương thiển hải đều có đội ngũ trú đóng trên đó, là một nơi rất tàn khốc.
Khẽ gật đầu, Diệp Trần rõ, liên quan đến đến tranh đoạt tài nguyên, muốn không tàn khốc cũng không được.
– Diệp Trần, thực lực của ngươi cục thể đến mức nào?
Trương Chính Quang đột nhiên hỏi.
Diệp Trần trầm ngâm thoáng một phát, mở miệng nói
– Không sử dụng Lôi kiếp kiếm, có thể chống lại Tông sư Linh Hải Cảnh bình thường, bất quá nếu là gặp được Tông sư Linh Hải Cảnh bình thường có tốc độ cực nhanh, ra tay cũng cực nhanh, ta có lẽ sẽ chịu thiệt.
Phòng ngự thủy chung là điểm yếu của Diệp Trần, gặp phải Tông sư Linh Hải Cảnh có tốc độ nhanh, ra nhanh tay, điểm yếu này sẽ bị phóng đại lên rất nhiều.
– Ngươi có tu vị Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cũng không có tu luyện qua áo nghĩa võ học loại phòng ngự, phòng ngự khó tránh khỏi sẽ thấp.
Kỳ thật Trương Chính Quang đã rất kinh ngạc, tiêu chuẩn của Tông sư Linh Hải Cảnh có ba cái, thứ nhất, tu vị ở vào Linh Hải Cảnh hậu kỳ, thứ hai, hoàn toàn nắm giữ mấy cái áo nghĩa võ học cấp thấp, một áo nghĩa võ học trung giai, thứ ba, Vũ Hồn ở vào tứ giai, đương nhiên, bởi vì có một ít người có phương diện nào đó nổi bật, cho nên ba phương diện này có một cái không đạt tiêu chuẩn, cũng có thể liệt vào hàng ngũ tông sư, chỉ cần thực lực tổng hợp đủ là được, Diệp Trần về mặt tu vị thập phần không đạt tiêu chuẩn, áo nghĩa võ học cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ dựa vào kiếm hồn cường đại, có thể xếp vào hàng ngũ tông sư, có thể nghĩ có bao nhiêu kinh khủng.
– Loại thiên tài này, trên đời khó cầu, khó trách Cung Chủ lại liệt hắn vào hạt giống đệ nhất của Long Thần Thiên Cung, ngay cả bọn người Lý Tiêu Linh cũng xếp sau hắn.
Lý Tiêu Linh là một trong những người được đề cử vào chức phó điện chủ Hoàng Long điện, về mặt thực lực có lẽ không bằng Diệp Trần, nhưng cách phương diện khác của hắn đều mạnh, tu vị là Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong, đang nghiên cứu áo nghĩa võ học trung giai, Vũ Hồn ở vào tứ cấp, vốn, Trương Chính Quang càng coi trọng Lý Tiêu Linh hơn, nhưng sau khi thấy được Diệp Trần, hắn đã cải biến cách nhìn của mình, nói tương đối thì Diệp Trần càng trẻ tuổi hơn, tiềm lực càng lớn hơn, nhất là kiếm hồn của hắn, quả thực là kinh thế hãi tục, một khi phương diện khác lớn lên, thành tựu rất kinh người.
– Chuyện của Diêu Nhất Phong là ngoài ý muốn, hi vọng ngươi không nên để trong lòng, Long Thần Thiên Cung ta có rất nhiều người đều thập phần coi trọng ngươi.
Trương Chính Quang nghiêm mặt nói.
Diệp Trần nhịn không được cười lên
Trương điện chủ quá lo lắng rồi, cánh rừng thì cái gì cũng có, ta sẽ không để chuyện này vào trong lòng đâu.
– Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Trương Chính Quang thả lỏng một hơi, phẩm tính của Diệp Trần hắn sớm đã nghe thấy, hôm nay sau khi thấy được, mới cảm thấy danh xứng với thực.
Diệp Trần nghĩ tới chuyện của mẫu thân Mộ Dung Khuynh Thành, cau mày nói
– Trương điện chủ, không biết thời gian phát tác của Vô ảnh độc dài bao lâu?
Sắc mặt Trương Chính Quang rùng mình
– Vô ảnh độc là một trong thiên hạ kỳ độc, sau khi trúng độc, vô ảnh vô hình, căn bản không tìm thấy căn nguyên, cũng chính vì thế, thời gian phát tác của Vô ảnh độc sẽ hơi muộn một chút, sẽ không lập tức trí mạng, nhưng một khi bắt đầu phát tác thì không người có thể cứu được, kể cả Vương giả Sinh Tử Cảnh. Thời gian phát tác của Vô ảnh độc có quan hệ với phẩm giai của Linh Khu người trúng độc, Đại năng Linh Hải Cảnh tu Linh Khu đến nhất giai trúng độc, ba ngày sau sẽ sinh ra tác dụng trí mạng, Linh Khu nhị giai là mười ngày, Linh Khu tam giai là một tháng, về phần võ giả dưới Linh Hải Cảnh trúng độc, một ngày liền hết thuốc chữa.
– Một tháng!
Tô Như Tuệ là Linh Khu tam giai, nói cách khác, tánh mạng của nàng chỉ có một tháng, phải trong vòng một tháng, tìm được biển pháp cứu chữa.
– Vậy bây giờ, Vương giả Sinh Tử Cảnh có cách nào cứu được không?
Trương Chính Quang lắc đầu
– Ta cũng không biết, Vô ảnh độc cực kỳ thưa thớt, có rất ít người trúng loại độc này, cho nên không có ví dụ cụ thể, bất quá ta nghĩ, Vương giả Sinh Tử Cảnh cho dù không thể cứu, cũng có thể trì hoãn thời gian phát tác của nó.
– Trì hoãn thời gian phát tác? Long Vương tiền bối có ở Long Thần Thiên Cung không?
Người thứ nhất Diệp Trần nghĩ tới đúng là Long Vương, không có biện pháp, coi như thiếu Long Vương mốt cái nhân tình vậy.
Trương Chính Quang cười khổ nói
– Không gạt ngươi, Cung Chủ trước mắt đang bế tử quan, không ai biết hắn đi nơi nào, hơn nữa ngươi có lẽ có nghe nói qua, tuổi thọ của Cung Chủ đã vượt qua một thiên tuế, phá vỡ hạn chế tuổi thọ của vương giả nhân loại, đây là lần thứ hai hắn bế tử quan rồi, chúng ta đều rất lo lắng.
Nghe vậy, Diệp Trần nhíu mày, quả nhiên, đánh vỡ hạn chế tuổi thọ không phải dễ dàng như vậy đấy, ngay cả Long Vương cũng phải bế tử quan, có thể nghĩ đến khó khăn cỡ nào.
– Đây là bí mật a!
Diệp Trần không rõ Trương Chính Quang vì sao lại nói ra.
– Cung Chủ bế tử quan không phải bí mật gì, rất nhiều người đều đang đợi hắn bế quan thất bại, đương nhiên, trước khi chính thưc thất bại thì bọn hắn cũng không dám động, Diệp Trần, kỳ thật ngươi chưa phải tìm Cung Chủ, ở trên phương diện cứu người này, Huyền Hậu nếu so với Cung Chủ càng am hiểu hơn, ta nghĩ ngươi đi tìm Huyền Hậu, Huyền Hậu có lẽ sẽ đáp ứng đấy. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Thiên phú của Diệp Trần, Huyền Hậu không thể không chú ý tới, Diệp Trần đi, so với bất kì ai khác đều hữu dụng hơn, huống chi giao tình giữ Huyền Hậu và Long Vương từ trước đến này vẫn rất tốc, Huyền Hậu không thể nào không có Long Vương mặt mũi được.
Dừng một chút, Trương Chính Quang tiếp tục nói
– Tông môn của Huyền Hậu ở Phượng Minh Sơn trong Thiên Võ Vực, cách nơi này cũng không xa lắm, ước chừng lộ trình hơn bảy trăm ngàn dặm, đi sớm về sớm, bất quá ngươi ở trên đường phải cẩn thận một chút, nếu như không có việc gấp thì, ta ngược lại có thể cùng đi với ngươi rồi.
Long Vương mỗi lần bế tử quan, Long Thần Thiên Cung nếu so với bình thường đều bận rộn hơn, Trương Chính Quang chạy tới trong lúc cấp bách, có thể thấy hắn coi trọng Diệp Trần bao nhiêu, đương nhiên, nếu chỉ đơn giản cùng đi với Diệp Trần thì cũng không phải là không thể được, nhưng Long Vương đã giao phó cho hắn, để Diệp Trần trãi qua nhiều áp lực một chút, chút việc nhỏ đó không nên đi quản làm gì.
“Không làm phiền Trương điện chủ nữa, ta sẽ cẩn thận.
Diệp Trần tự nhiên sẽ không làm phiền Trương Chính Quang.
Từ trng Trữ Vật Linh Giới lấy ra địa đồ, Trương Chính Quang đưa cho Diệp Trần, nói
– Đây là địa đồ của Thiên Võ vực, trên đó có Phượng Minh sơn đấy.
– Đa tạ!
Tiếp nhận địa đồ, Diệp Trần tiện tay bỏ vào trong Trữ Vật Linh Giới.
Trong một viện tử rông rãi thoái mái ở phân bộ Hoàng Long điện, một nhà Mộ Dung Chỉ Thủy sống chung một chỗ.
– Chỉ Thủy, Khuynh Thành, các ngươi vui vẻ lên chút đi, ta cũng không phải chết luôn bây giờ, còn có thời gian mà
Tô Như Tuệ thấy Mộ Dung Chỉ Thủy và Mộ Dung Khuynh Thành bộ dạng buồn bực nặng nề, bất đắc dĩ nói.
Mộ Dung Chỉ Thủy nói
– Bất kể như thế nào, ta đều phải cứu ngươi, dù là liều mạng cả tính mệnh của mình.
Cảm tình gần ba mươi năm, Mộ Dung Chỉ Thủy đã xem Tô Như Tuệ như một bộ phận của bản thân, không thể nào phân cách.
– Mẫu thân!
Con mắt của Mộ Dung Khuynh Thành đỏ hoe, nếu như không phải nàng, mẫu thân cũng không bị trúng Vô ảnh độc, trong nội tâm nàng đã phẫn hận Vũ Văn gia tộc, lại cảm giác mình quá vô lực.