Khi đó Thái Kim Giản đang đi ngược, thật ra khi giẫm chân xuống thì cô cũng đã nhận ra có điều không ổn.
Chuyện khó mà chấp nhận hơn cả giẫm phải phân chó đương nhiên chính là giẫm trúng phân chó rồi. Kết quả còn bị người khác nhìn thấy, chuyện thảm hơn nữa chính là người nhìn thấy còn mở miệng nói cho cô biết là cô đã thật sự giẫm trúng phân chó.
Thái Kim Giản không phải loại nữ tử nông cạn, lại càng không phải thiên kim yếu đuối không chịu khổ nổi. Thân là một trong số những người con của sơn chủ núi Vân Hà, cô có thể bộc lộ tài năng, giành được suất cuối cùng thế này đã nói rõ vấn đề. Núi Vân Hà tổng cộng có mười tám ngọn núi, quanh năm sương mù bao phủ. Là nơi cho ra đời đá Vân Căn, một loại tài liệu quan trọng để phái đan đỉnh Đạo gia luyện chế ngoại đan, lấy “vô hà vô cấu” để dương danh hậu thế, thành một phái riêng. Nên người trên núi Vân Hà phải chú ý sạch sẽ, phần lớn đều thích sạch sẽ, đương nhiên Thái Kim Giản cũng không ngoại lệ. Nếu như không phải tiểu trấn liên quan quá rộng, cả đời này Thái Kim Giản cũng sẽ không đặt chân tới đây, càng khỏi phải nói tới chuyện bảo cô đi trong cái ngõ Nê Bình đầy phân gà phân chó này. Khó xử nhất là sau khi tới đây, những vị thần tiên vốn dĩ cao cao tại thượng như họ lại như cá bị ném lên bờ, bỗng chốc đã mất hết hết cả chỗ dựa. Gia tộc chiếm cứ động thiên phúc địa nào đó, tu vi dời non lấp bể, cưỡi gió đạp mây, pháp bảo hàng yêu phục ma, sai thần khiến quỷ cũng mất hết tác dụng.
Sau đó lại là cảnh tượng giẫm trúng phân chó này.
Phù Nam Hoa cảm thấy buồn cười, Thái tiên tử chẳng nhiễm bụi trần của núi Vân Hà lại giẫm lên một bãi phân chó thối rình như thế, nói ra có mấy ai dám tin?
Nhưng ngay sau đó, Phù Nam Hoa lập tức trầm giọng quát: “Thái Kim Giản, dừng tay lại!”
Đồng tử của Tống Tập Tân đang đứng trên đầu tường co rụt lại, siết chặt miếng ngọc bội hình rồng màu lục ở trong tay.
Trong ngõ Nê Bình, Thái Kim Giản giống như chỉ bước một bước đã tới trước mặt Thái Kim Giản. Bàn tay nõn nà của cô đánh mạnh về phía đỉnh đầu của thiếu niên giày rơm. Ngay khi Phù Nam Hoa lên tiếng ngăn cản thì cô bỗng dừng tay lại, cuối cùng nhẹ nhàng xòe ra, vỗ nhẹ xuống. Sau khi làm xong động tác hệt như trưởng bối cưng nựng vãn bối thì cô cúi người, nhìn vào đôi mắt trong veo như dòng suối mát lành của thiếu niên. Thái Kim Giản gần như có thể soi thấy gương mặt của mình từ đôi mắt này, tiếc rằng tâm trạng của cô lại vô cùng bực bội, cười gằn: “Tiểu tử kia, ta biết thừa là ngươi cố ý nói chậm lại.”
Phù Nam Hoa thở phào một hơi. Nếu như Thái Kim Giản thật sự dám ngang nhiên giết người ở đây thì rất có thể sẽ bị tống cổ ra khỏi tiểu trấn, hại cả núi Vân Hà trở thành trò cười của bao người.
Hắn sa sầm mặt, dùng tiếng quan thoại chính thống để nhắc nhở cô ta: “Thái Kim Giản, xin cô nghĩ trước rồi hãy làm. Nếu tiếp theo cô vẫn hành động xốc nổi như vậy thì ta cảm thấy mình phải hủy minh ước kia đi. Ta không muốn bị cô hại đâu.”
Thái Kim Giản đưa lưng về phía thiếu chủ thành Lão Long thấp giọng lẩm bẩm: “Thượng phẩm gặp Phật nhanh, hạ phẩm gặp Phật trễ… mỗi hạt giống đều có tịnh thổ, mỗi hạt giống đều có ao sen…”
Lát sau, cô quay đầu lại, mỉm cười tỏ ý xin lỗi Phù Nam Hoa: “Là ta thất lễ. Ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện như thế nữa.”
Phù Nam Hoa cười lạnh: “Có chắc không?”
Thái Kim Giản cười trừ, không hứa hẹn gì với Phù Nam Hoa nữa mà cúi đầu nhìn thiếu niên giày rơm kia, dùng ngôn ngữ thịnh hành một châu để nói: “Trong ngũ tông Phật môn, núi Vân Hà ta là nơi xem trọng hàng phục tâm viên và trói buộc ý mã. Nhưng trước khi tới đây, ngay cả tâm viên và ý mã là gì ta cũng chưa thể nắm bắt được. Trưởng bối trong nhà cũng không muốn chiều hư con trẻ, nên chỉ để ta tự mình tìm tòi. Không ngờ, một lần giẫm trúng phân chó ở ngõ Nê Bình này lại khiến ta phát hiện manh mối…”
Trần Bình An nhắc nhở: “Tỷ tỷ gì ơi, cô giẫm trúng phân chó cả buổi rồi mà sao không tranh thủ cạo ra đi?”
Vị nữ tử tiên gia kia vốn cảm thấy mình đã vào một loại tâm cảnh như tịnh thổ Phật gia, nghe vậy xong thì lập tức bị phá công, rơi lại về thế tục. Sắc mặt của cô tái đi, nhưng lời cảnh cáo của Phù Nam Hoa hãy còn vang vọng bên tai, cô đành phải giơ một ngón tay ra búng một cái thật mạnh lên trán của thiếu niên giày rơm, xem như để xả giận. Cô trợn mắt nói: “Mới mấy tuổi đầu, chẳng lẽ không ai dạy ngươi tính khí quái đản là tướng chết yểu, miệng lưỡi chanh chua là người phúc mỏng à?!”
Trần Bình An da dày thịt béo nên không để ý lắm, chỉ nhìn Tống Tập Tân ở phía xa chứ không nói gì.
Tống Tập Tân giơ chân quát tháo: “Trần Bình An, ngươi nhìn ta làm gì, đúng là xúi quẩy!”
Phù Nam Hoa kinh ngạc phát hiện, mình còn chưa bước vào nhà Tống Tập Tân thì đã có phần khó chịu, giễu thẳng không buồn che giấu: “Thái Kim Giản! Đúng là thú vị thật đấy, trên đời này lại có người vì một đống phân chó mà làm trễ nãi bước chân trên con đường trường sinh thế này!”
Thái Kim Giản phá lệ không nổi giận mà chỉ nhìn thiếu niên gầy yếu một cái rồi xoay người bỏ đi.
Bỗng nhiên lại nghe thiếu niên sau lưng nói: “Tỷ tỷ, lông mi của tỷ dài thật đấy.”
Một con kiến hôi thế tục thấp hèn mà cũng dám trêu ghẹo thần nữ thiên gia ư?
Thái Kim Giản giận tím mặt, bất ngờ quay đầu lại.
Cô ta thầm hạ quyết tâm, dù mất một phần vận số cũng phải dạy cho thằng ranh khốn kiếp tuy trông thật thà nhưng lòng dạ gian xảo này một bài học. Tuy đám người Thái Kim Giản vào đây như phạm nhân bị nhốt vào lao lung, bó tay bó chân, bị cản trở đủ điều. Tất cả thuật pháp và pháp bảo tạm thời mất khống chế, nhưng nhờ công tu hành từ nhỏ, ví như đăng đường nhập thất có thể phản hồi lại cho thân thể, giống như rèn luyện gân cốt mọi lúc mọi nơi. Tuy hiệu quả không rõ rệt lắm, thua xa mấy người đi theo nhánh này trong võ đạo, nhưng với bản lĩnh của bọn họ, đối phó với một thiếu niên lăn lộn kiếm ăn giữa phố phường là chuyện dễ như trở bàn tay. Tiện tay tung một chưởng hoặc động tay động chân lên khiếu huyết quan trọng, gieo bệnh căn xuống là có thể dễ dàng cắt đứt dương thọ của kẻ đó.
Nhưng trong ngõ hẻm tối tăm này, cô chỉ thấy một gương mặt đen nhẻm với đôi mắt sáng ngời kia.
Hải thượng sinh minh nguyệt.*
Trăng sáng treo trên biển.
Thoạt tiên, hai mắt của Thái Kim Giản sáng rực lên, lập tức sinh lòng thương cảm vốn có của phái nữ. Cuối cùng, vẻ nuối tiếc trong đôi mắt xếch của cô rút đi hết, cô nhoẻn môi cười tươi, bừng tỉnh đại ngộ.
Chém đứt tâm ma, đúng là cơ duyên.
Kể từ khi Vân Hà Lão Tiên khai sơn đến nay, núi Vân Hà luôn tôn sùng một quan điểm: Mỗi lần duyên tới duyên đi chính là một lần độ kiếp.
Đương nhiên, cách độ kiếp này không hề có quy chuẩn gì, tất cả đều cần người trong cuộc tự mình tìm ra cách phá giải.
Cũng như Thái Kim Giản bây giờ vậy.
Cô cảm thấy mình đã tìm được tâm viên ý mã cần phải trấn áp và hàng phục, chính là thiếu niên nhìn như vô số tội kia.
Nên cô lại giơ tay đặt lên ngực của thiếu niên, ấn nhẹ một cái. Tất cả hành động diễn ra nhaanh như chớp. Dù thiếu niên đã lùi ra sau nửa bước theo bản năng nhưng vẫn không thoát được một chiêu của cô.
Phù Nam Hoa nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha quyến rũ kia, trong lòng chẳng những không hề rung động mà còn bừng bừng sát ý, gần như sắp sửa khiến tâm địa của hắn trở nên sắt đá. Hắn cố gắng che giấu sát cơ của mình, cố ý lớn tiếng quát: “Lúc trước cô bắn vào trán của thiếu niên, khiến hắn ngày sau bị bệnh tật đeo bám, khiển trách như thế đã đủ rồi! Tại sao còn phải làm vậy, Thái Kim Giản, có phải cô bị điên rồi không? Chẳng lẽ cô thật sự muốn vì một kẻ thấp hèn mà bỏ mặc cơ duyên đại đạo hay sao?!”
Thái Kim Giản ngoảnh mawjTống Tập Tân làm ngơ, Phù Nam Hoa dịu giọng, khôi phục khí độ ung dung của đệ tử thế gia, cười nói: “Đường đường là Thái Kim Giản của núi Vân Hà mà lại so đo với một thiếu niên phố phường như thế. Nếu truyền ra ngoài, cô không sợ mất mặt à?”
Thái Kim Giản xoay người lại cười nói: “Ngõ hẻm này đúng là có duyên với ta. Không ngờ thế mà lại để ta bắt được một phần cơ duyên như thế, tuy không lớn lắm, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, đúng là điềm lành mà. Ta lại có thêm niềm tin với đứa trẻ tên Cố Sán kia rồi!”
Phù Nam Hoa lấy làm kinh ngạc.
Chẳng lẽ cô ta thật sự có đốn ngộ ở đây ư?
Thái Kim Giản giơ chân lên, nhìn thứ dơ bẩn dính bên dưới, bật cười nói: “Đúng là giẫm phải vận cứt chó mà.”
Sắc mặt của Tống Tập Tân âm trầm bất định, không nhìn ra tâm tư.
Trĩ Khuê vẫn đứng im một chỗ, nhưng trong một thoáng, đôi mắt cô lại hiện ra thêm hai đồng tử màu vàng nhạt, đúng là đồng tử kép.
Phù Nam Hoa ẩn ẩn sinh ra cảm ứng, vội quay đầu nhìn quanh, nhưng lại không phát hiện điều gì bất thường. Cuối cùng, hắn đò xét nha hoàn kia một lượt, cũng không nhận ra có gì không ổn, đành cho rằng đấy là do hành vi của Thái Kim Giản tạo thành, khiến cho vị thánh hiền trong tiểu trấn ghé mắt nhìn qua.
Thái Kim Giản hân hoan, từng ý niệm bị dừng lại bao lâu nay lại tuôn trào như đê vỡ.
Đâu chỉ là cơ duyên nhỏ.
Nếu không phải núi Vân Hà hiện đang rỗng túi thật sự cần một món trọng khí tiên gia đủ cân lượng để trấn trụ khí vận sơn môn vẫn liên tục tiết ra ngoài, cô cũng cần dùng việc này để củng cố địa vị sơn chủ tương lai của mình thì Thái Kim Giản chỉ muốn lập tức rời khỏi đây, quay lại núi Vân Hà bế quan mấy chục năm.
Thái Kim Giản đi về phía tỳ nữ đứng gần chỗ Phù Nam Hoa.
Thiếu niên sau lưng bỗng hỏi: “Có phải cô vừa làm gì ta không?”
Thái Kim Giản cũng không quay đầu lại: “Tiểu tử à, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Thiếu niên im lặng.
Thái Kim Giản ngoảnh đầu lại cười: “Tối đa nửa năm nữa ngươi sẽ chết.”
Thiếu niên giật mình.
Cô lại cười tươi: “Tin thật đấy à, tỷ tỷ lừa ngươi thôi!”
Trần Bình An nhếch miệng cười.
Đôi nam nữ tiên gia Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa gần như cùng lúc nảy ra một suy nghĩ.
Ếch ngồi đáy giếng, kiến hôi dưới núi.
Tống Tập Tân ngồi xổm trên đầu tường xem trò hay xoa huyệt thái dương, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Dù Trĩ Khuê đã đưa vị tỷ tỷ tính tình quái gở kia đi tìm thằng nhóc Cố Sán, còn tên trẻ tuổi hở ra đã ném tiền như rác kia cũng đi vào nhà mình, nhưng Tống Tập Tân thông minh hơn người vẫn ngồi ngây ra đó. Trong tầm mắt của thiếu niên thiên tư trác tuyệt có một thiếu niên cao gầy đứng giữ ngõ Nê Bình, mắt nhìn bóng lưng của cô gái cao gầy kia một lúc rồi quay lưng đi về phía cổng nhà mình, nhưng mãi mà không đẩy cổng tre ra.
Tống Tập Tân rất ghét cảm giác này, có một tên bình thường có gì cũng giấu nhẹm, nhưng đôi lúc lại hệt như tảng đá trong hầm cầu vậy, không chuyển đi thì chướng mắt, đưa đi thì lại ngại bẩn.
Nên thiếu niên cũng không nghe thấy những lời Phù Nam Hoa vừa nói.
Vị thiếu chủ thành Lão Long này đành phải lặp lại: “Tống Tập Tân, ngươi có biết trên đời này có một loại người khác hẳn các ngươi hay không?”
Cuối cùng Tống Tập Tân cũng lấy lại tinh thần, xoay người lại, tiếp tục ngồi trên đầu tường nhìn xuống Phù Nam Hoa, thản nhiên đáp: “Ta biết.”
Phù Nam Hoa đành phải nuốt câu nói đã đến bên miệng xuống, nhưng vẫn không cam lòng nên cười hỏi: “Biết thật không?”
Tống Tập Tân cười lạnh nói: “Có phải ngươi định nói bọn họ có thể hồi sinh người chết, làm xương trắng mọc thịt, trường sinh ngàn đời, đạo pháp vô biên hay không?!”
Phù Nam Hoa gật đầu, vui vẻ nói: “Chúng ta có thể xem như nửa đạo hữu rồi.”
Tống Tập Tân liếc mắt nhìn cổng sân bên cạnh, có vẻ thấp thỏm đến lạ.
Phù Nam Hoa nói thẳng: “Vậy ta xin nói thẳng, mặc kệ ngươi có cái gì, chỉ cần ngươi chịu ra giá, dù có phải đập nồi bán sắt ta cũng sẽ mua lại!”
Tống Tập Tân nghi hoặc hỏi: “Ta nhìn ra được, giữa ngươi và cô gái kia thì địa vị và gia thế của ngươi cao hơn một bậc. Nếu cô ta đã có thể đối đãi với tên cách vách như vậy, tại sao ngươi lại chịu cùng ta…”
Phù Nam Hoa chủ động nói tiếp: “Bằng vai phải lứa?”
Tống Tập Tân gật đầu, khen ngợi: “Ngươi rất thông minh, nói chuyện với ngươi đỡ mệt biêt bao.”
Phù Nam Hoa không để ý thái độ nhìn xuống hoặc giọng điệu kiêu căng của thiếu niên.
Khác hẳn với hành động xem thiếu niên giày rơm kia là con kiến thấp hèn, Phù Nam Hoa chẳng những sinh lòng thân cận với Tống Tập Tân mà còn mang theo nỗi kính sợ không ro đối với ngõ Nê Bình này.
Nên Phù Nam Hoa thật sự xem thiếu niên trước mắt như người đồng đạo.
Trên con đường này, càng đi xa hơn thì thân phận cao thấp, nam nữ già trẻ đều thành mây bay, chẳng có chút nghĩa lý nào.
Tống Tập Tân nhảy xuống đất, thấp giọng nói: “Vào phòng nói tiếp đi.”
Phù Nam Hoa gật đầu đáp: “Được.”
Lúc đi tới trước cửa, Tống Tập Tân chợt hỏi vu vơ: “Hỏi chơi thôi nhé, ngươi có quan hệ gì với tỷ tỷ kia thế?”
Phù Nam Hoa đáp thẳng: “Tạm thời là cùng một phe, nhưng không phải người cùng đường.”
Tống Tập Tân ờ một tiếng, lại nói mấy câu khó hiểu: “Thế thì các ngươi làm việc lươn khươn quá, chẳng đã chút nào. Trước kia ta nghe nói ở bên ngoài có thần tiên yêu ma, đủ chuyện kỳ lạ. Nhưng chẳng phải người trong giới tu hành mà có ân oán thì nên nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu hoạn à?”
Phù đại công tử, hậu đuệ tiên gia lớn lên tại thành Lão Long đã quen thấy sóng to gió lớn, nghe xong vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn cười hỏi: “Hai người có thù oán gì à?”
Thiếu niên trợn mắt, ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi nói gì thế?”
Dường như phát hiện đối phương hoàn toàn không tin, Tống Tập Tân cũng chẳng làm lố nữa. Đầu tiên là ngồi xuống ghế ở phòng khách, chỉ tay ý bảo Phù Nam Hoa cũng ngồi xuống, sau đó mới nghiêm túc nói: “Ta và tên Trần Bình An mồ côi cha mẹ ở bên cạnh là hàng xóm bao năm, từ trước tới nay chưa từng cãi vã gì, tin hay không thì tùy ngươi.”
Phù Nam Hoa lập tức hiểu rõ ý tứ ám chỉ của thiếu niên.
Thiếu niên ở bên kia không có chỗ dựa, chỉ là một tấm bèo trôi.
Nếu hắn chết thì chẳng ai truy cứu làm gì.
Thiếu chủ thành Lão Long dở khóc dở cười, đột nhiên nhận ra sóng gió trong ngõ hẻm này có phần hoang đường và nực cười.
Có thể nói, thiếu niên nhà nghèo ở cách vách vì muốn giấu địa chỉ của chủ tớ Tống Tập Tân nên mới rước lấy tai vạ, thậm chí là vì thế mà bỏ mạng.
Nhưng thiếu niên nhà họ Tống có vẻ sung sướng an nhàn này lại muốn mượn đao giết người, đẩy kẻ kia vào chỗ chết.
Một đao không đủ, lại bổ thêm một đao
Phù Nam Hoa không khỏi cảm khái, chẳng trách Thi Tử có nói: Con của hổ báo, dù chưa nổi vằn, nhưng đã có thực ngưu khí.
—
Trong sân nhà Cố Sán, thằng nhóc đã bị mẹ nó nhốt trong phòng, phụ nhân đang ngồi đối diện với lão nhân tự xưng là Chân Quân kia.
Lão nhân khép bàn tay chằng chịt chỉ tay kia lại, mỉm cười nói: “Đại cục đã định.”
Phụ nhân nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi vừa rồi tiên sư đã làm gì để khiến Trần Bình An…”
Nói tới đây, bà phát hiện ánh mắt lão nhân đột nhiên lóe lên, làm bà giật thót, vội ngậm miệng không nói nữa.
Lão nhân nhìn ra cửa sân, phất nhẹ tay áo, một cơn gió mát xoay tròn trong tiểu viện, lúc này lão nhân mới nói: “Người có thân phận như ta, đặt chân vào đây thì càng hãm sâu vào hoàn cảnh bất đắc dĩ như nê bồ tát qua sông. Tuy hiện tại vẫn chưa đến mức khó mà giữ thân, nhưng càng kéo dài thì sẽ càng… Ừm, theo như lời thiếu niên Tống Tập Tân kia nói thì là lươn khươn, chỉ có nước rước lấy kết cục nhân quả bám đầy người. May mà kẻ kia trời oán người ghét, dù đã nghĩ chuyện lùi một bước nhưng khó mà giữ được khí tiết lúc cuối đời, không thể tránh khỏi tai họa ngập đầu. Đúng là đáng tiếc, vốn có hy vọng hưởng thụ thế cục hương khói ngàn đời, ngờ đâu thế cục xoay vần, thảm không nói hết… Nhân cơ hội này, ta mới có thể mưu toan vài điều cho con trai của ngươi, để xem có thể chấm dứt tính mạng của thiếu niên kia hay không. Lại cắt đứt phiền hà sẽ có khi các vị thánh nhân tiên sư kia truy theo đó mà tìm hiểu nguồn gốc. Là cho con đường đăng tiên tương lai của đệ tử ta xuôi chèo mát mái, cuối cùng hóa rồng…”
Phụ nhân ngồi bên cạnh, câu hiểu câu không, nghe mà đổ hết cả mồ hôi.
Lão nhân cười hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy lạ là tại sao những thế ngoại cao nhân ăn mây uống sương, không màng chuyện thế tục kia dốc lòng tu đạo, tu tới tu lui, nhưng hình như chỉ tu ra lòng dạ ác độc như thế, chẳng tốt hơn ngữ thôn phụ thiển cận như ngươi hay không?”
Phụ nhân vội cúi đầu, run rẩy đáp: “Tuyệt đối không dám nghĩ vậy!!”
Lão nhân cười trừ, im lặng chờ Thái Kim Giản của núi Vân Hà gõ cửa.
Trên con đường tu hành, thuật pháp vô biên, thần thông vô hạn. Chỉ quan tâm lớn nhỏ, đạo hữu cao thấp.
Thái Kim Giản xem các ngươi như con kiến hôi, chẳng phải bản chân quân cũng xem cô ta và Phù Nam Hoa như kiến hôi hay sao?
Nói đạo lý với lũ kiến hôi bò dưới chân mà làm gì?