Thiếu nữ đội mũ không để ý tới thiếu niên cẩm y đang đi về phía mình, ánh mắt của cô lướt qua vai hắn để nhìn về phía lão già cao lớn theo đuôi, sầm mặt nói: “Vừa rồi ngươi một lời không hợp đã muốn giết người, tuy ngươi có lý do của mình, nhưng ta cảm thấy như thế là không đúng.”
Thiếu niên cẩm y dừng lại cách cô bảy tám bước, nói với ánh mắt vô cùng chân thành: “Ta tên Cao Chẩn, là người quận Dực Dương Đại Tùy. Nếu Ngô gia gia có gì đắc tội, ta bằng lòng nhận lỗi và bồi thường cho cô nương.”
Lão già cao lớn đứng sau lưng thiếu niên lại thấy lòng dạ rối bời. Cái gọi là là con cháu nhà họ Cao, quận Dực Dương, Đại Tùy chẳng qua chỉ là một cách nói tránh nói mé mà thôi. Đại Tùy quốc tộ một ngàn hai trăm năm nay, người ngồi trên long ỷ đều mang họ Cao. Thái tổ hoàng đế chính là Long Hưng ở quận Dực Dương.
Thiếu nữ chẳng quan tâm lắm, giơ hai tay siết chặt thắt lưng, nói với lão già: “Nếu là ở bên ngoài, đối mặt với một vị đại tông sư võ đạo rất có thể đã là “Ngự phong viễn du”, ta chắc chắn không phải đối thủ. Nhưng lúc này, chỉ cần ta mượn dùng phi kiếm thì ngươi chết là cái chắc.”
Lão già cao lớn cười lạnh: “Chỉ cần tên thích khách kia biết được tuyệt chiêu của ngươi trước, với thể phách tiểu tông sư đỉnh phong của hắn, chỉ cần bảo vệ chỗ hiểm, mặc ngươi đâm mười kiếm thì đã sao? Hắn đã như vậy, huống hồ gì ta còn cao hơn hắn hai cảnh giới, trong đó còn có một cánh cửa được ví như lạch trời võ đạo. Tiểu cô nương, ta không biết cô lấy khí thế từ đâu mà dám nói ra bốn chữ ‘chết là cái chắc’ như thế.”
Thiếu nữ nhíu mày, một tay đỡ lấy chuôi đao: “Ta là người sợ phiền toái, cũng ghét đấu võ mồm với người khác. Chi bằng chúng ta đánh thử để xem thật giả ra sao? Ai thắng thì người đó có lý, sao hả?”
Lão già ít khi bị ai uy hiếp cảm thấy tức tối. Nếu như không phải đang chôn chân ở nơi quỷ quyệt thần căm quỷ hờn thế này, với tu vi cỏn con của thiếu nữ, cho dù cô có thiên phú dị bẩm cao cỡ nào đi nữa thì lão già cũng có thể một tay đánh chết cả mười người như cô. Lùi một bước mà nói, nếu như không phải còn có trách nhiệm trên người, cần phải chiếu cố vị điện hạ thiếu niên được cả Đại Tùy gửi gắm kỳ vọng này, dù có phải liều mạng bị đại đạo tuần hoàn tự động ở đây trấn áp cho trọng thương thì lão già cũng phải dạy cho thiếu nữ không biết trời cao đất dày này một bài học. Đúng là nghé con không sợ hổ, can đảm thì đáng khen thật, nhưng nếu chỉ có vậy thì không có nghĩa là hổ sẽ không làm thịt con nghé.
Thiếu niên cẩm y tự xưng là Cao Chẩn vội lên tiếng giảng hòa: “Nếu cô nương nhất định muốn truy cứu thì ta đồng ý lấy thứ này ra xem như bồi thường.”
Cao Chẩn cúi đầu mở túi vải bên hông, lấy một khối ngọc tỉ ra, một tay giơ lên đưa về phía cô gái đội mũ: “Để thể hiện thành ý, chỉ xin cô nương đừng truy cứu chuyện Ngô gia gia sơ ý mạo phạm lúc trước nữa. Dù sao ông ta cũng xuất phát từ lòng trung nghĩa chứ không muốn hại người.”
Lão hoạn quan tóc tai bạc trắng lập tức hoảng hốt, một gối quỳ xuống, sợ hãi nói: “Điện hạ không thể làm vậy! Lão nô là kẻ thấp hèn, ngọc tỉ này lại là cơ duyên của điện hạ, là bảo vật thuần túy thế gian hiếm gặp, thậm chí có thể gánh hương hỏa dân gian, hai bên sao có thể đánh đồng. Điện hạ đây là muốn ép chết lão nô mà!”
Sắc mặt của thiếu niên họ Cao xuất thân con cháu thiên hoàng cứng lại.
Thiếu nữ mất kiên nhẫn nên cười mỉa: “Đúng là đồ ếch đáy nồi tưởng thế giới bằng vung, lúc nào cũng cho rằng đồ của mình quý báu lắm. Lấy về đi, ta thích một câu thế này, ấy chính là quân tử không giành thứ yêu thích của người khác.”
Thiếu nữ dứt khoát xoay người bỏ đi.
Thiếu niên cẩm y như trút được gánh nặng. “Đứng lên đi, Ngô gia gia, quỳ mãi thì kỳ lắm. Mười hai vị công công của Đại Tùy ta xưa nay chỉ quỳ trước đế vương. Nếu chuyện này mà bị người của lục khoa ngôn quan hay lễ bộ nhìn thấy, lấy ra nói thì cả hai ta đều có chuyện. Được rồi, chuyến tới tiểu trấn lần này ta được tổ tông che chở, hoàn thành viên mãn. Chúng ta mau rời khỏi đây, đừng gây thêm chuyện nữa. Hơn nữa, sau khi tiếp ứng với người của ta ở bên ngoài cũng không thể lơ là. Phải biết rằng trong lục đại trụ quốc của vương triều Đại Ly, tuy hai nhà Viên, Tào ở phe đối lập, nhưng không khéo là hai trụ Đại Ly này lại có thù không đội chung trời với Đại Tùy ta. Một khi Ngô gia gia ông có bất trắc gì ở đây, chiến lực bị tổn hao thì ta khó mà bình an quay về Đại Tùy.”
Lão già gật đầu rồi từ từ đứng dậy: “Lão nô biết phân nặng nhẹ.”
Khi lão già nói dứt câu thì thiếu nữ đội mũ đã đi được hơn hai mươi bước.
Một cơn gió lạnh lướt qua bên người thiếu niên cẩm y, tóc mai và ống tay áo bị gió hất tung bay.
Hóa ra lão già nắm quyền lớn ở Đại Tùy ở bên cạnh vốn chẳng có lòng tha cho thiếu nữ. Lúc này lão đã xông lên, ba nước đầu giẫm mạnh xuống mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, mặt đất lún hẳn xuống hơn một trượng. Tới bước thứ tư thì lão già lại nhảy vọt lên, tung một quyền đánh về phía lưng của thiếu nữ.
Thiếu nữ đội mũ xoay eo, dùng mũi chân trái điểm nhẹ làm điểm tựa, tay phải rút đao ra khỏi vỏ, giữa ngõ nhỏ xuất hiện một vệt sáng trắng còn lóa hơn cả mặt trời.
Lão già cao lớn dùng xu thế áp đỉnh để đánh tới, một quyền nện thẳng lên lưỡi đao. Mu bàn tay lại chỉ bị lưỡi đao cắt bị thương một vệt nhỏ, hai chân của lão hoạn quan giẫm mạnh xuống đất, tiếp tục vọt tới, đẩy cho thiếu nữ cầm đao liên tục lùi lại phía sau. Tiếp theo, lão già lại nhẹ nhàng tung ra một chưởng, nhìn thì có vẻ chậm chạp, nhưng lại đánh lên trán của thiếu nữ nhanh như chớp. Lão già đang muốn gia tăng lực đạo, một chưởng đánh nát cái đầu giấu dưới chiếc khăn che mặt này. Cước bộ vội động, thân thể lách qua một xích, phập một tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy có lợi khí đâm xuyên qua ngực phải của mình từ sau lưng, đúng là mũi kiếm.
Lão già vẫn bình tĩnh như thường, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm đẩy ra sau.
Đẩy thanh phi kiếm sắc bén bay theo suy nghĩ của thiếu nữ ra khỏi lồng ngực của mình.
Bởi vì bị phi kiếm ngăn cản nên lão hoạn quan không thể một chưởng đánh vỡ đầu của thiếu nữ, thiếu nữ bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào trên đất mượn cơ hội này để thở dốc. sau khi đứng dậy thì uốn mình như một con ly miêu, chỉ chớp mắt đã biến mất sau lối rẽ của một con hẻm.
Thiếu niên mặt mày sa sầm, hai tay siết chặt, khí thế ngùn ngụt, tức giận trách cứ: “Thái giám chưởng ấn Ngữ Mã giám, Ngô Việt, Ngô công công! Tại sao ông không chịu nghe theo ám hiệu của ta mà cứ nhất quyết làm theo ý mình, ông thật sự cho rằng trong trấn này chỉ có Ngô công công ông vô địch thiên hạ à? Rõ ràng là chúng ta đã làm sai trước, cô ta cũng chẳng muốn sinh chuyện, tại sao ông lại còn độc ác như vậy, đúng là hiếp người quá đáng mà!”
Lão hoạn quan thu hồi tầm mắt, chẳng nhìn về phía ngõ nhỏ mà thiếu nữ thoát đi nữa. Ông ta xoay người quay về, lưng thẳng tắp trông đầy khí thế. Từng bước đi về vô cùng khoan thai như đang giẫm vào tận tâm khảm.
Thiếu niên cảm nhận được khí thế khiến người ta hít thở không thông, bị một nô tài áp bách như thế lại làm lửa giận của hắn tăng cao, trừng mắt nghiến răng nói: “Ngự Mã giám Ngô công công, ông đây là phạm vào tội chết!”
Lão hoạn quan thản nhiên nói: “Điện hạ, tội sống hay chết, cũng cần bệ hạ tự mình định đoạt. Theo ta thấy, an nguy của điện hạ mới quan trọng hơn tất thảy, là thứ phải đặt lên hàng đầu. Mà bản thân sự tồn tại của thiếu nữ kia đã trở thành mối nguy kề cận. Nên nếu muốn mọi sự chính thức suôn sẻ thì chỉ có thể hạ sát thủ với cô ta. Cô ta chết, ta mới có thể yên tâm.”
Thấy lửa giận bừng bừng gần như chẳng thế dằn xuống trong lòng thiếu niên, lão hoạn quan thở dài, đoạn nói nhỏ: “Nhậm chức trong hoàng cung đại nội hơn sáu mươi năm, ta đã gặp qua bao tranh đấu, có máu tanh lẫn không dính máu, nên ta thật sự không tin vào nhân tâm. Chỉ riêng những vụ ám sát lớn nhỏ trên đường hộ giá, ta đã tự tay giải quyết không dưới ba mươi lần. Điện hạ, sự âm hiểm và xảo trá của những tên thích khách, sát thủ kia tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của ngài. Nhất là đám tử sĩ phát rồ kia, chúng căn bản không thể nói lý, mượn tên sát thủ che mặt và thiếu nữ kia để nói…”
Thiếu niên cẩm y vươn tay chỉ về phía lão hoạn quan mặt mày lạnh tanh, tức giận chỉ trích: “Câm miệng!! Lão hoạn quan nhà ông! Ta không muốn nghe ông luyên thuyên nữa! Ta chỉ biết là ông đã hủy đi mối quan hệ mà ta gắng sức lôi kéo. Kẻ mù cũng biết thiếu nữ có thể khống chế phi kiếm kia có thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt diễm ra sao! Dù đặt giữa đám tu hành trên non cao thì cô ta cũng là thiên tài vượt trội nhất! Người như vậy, đừng nói là Đại Tùy hay Đại Ly, dù là cả Đông Bảo Bình Châu này cũng chẳng được mấy ai! Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm mười năm mấy hai mươi năm thì cô ta sẽ trở thành thích khách lợi hại nhất trong số ảnh tử sau lưng ta! Cho dù ông là lục địa thần tiên, là võ đạo tông sư thì đã là gì?! Kết quả thì sao? Ta là Cao Chẩn, là thái tử tương lai của vương triều Đại Tùy! Là chủ tử của lão hoạn quan nhà ông!”
Lạ là lão hoạn quan đã trải qua bao thăng trầm thế sự chẳng những không bị một tiếng “lão hoạn quan” kia chọc giận, mà ánh mắt lại càng lộ rõ nét vui mừng. Đợi thiếu niên phát tiết xong, lão già mới mỉm cười nói với thiếu niên đang thở hồng hộc rằng: “Điện hạ, tuy có thể vì ngài chưa tự mình trải qua một vài chuyện nên không biết thế sự dễ đổi, nhân tâm hiểm ác. Nhưng có một chuyện điện hạ làm rất tốt, rất có phong thái của bệ hạ năm xưa.”
Bầu không khí có vẻ lúng túng.
Cao Chẩn tỉnh táo lại thì ý thức được mình đã sai lầm nghiêm trọng, trước khi được khâm định trở thành thái tử mà lại dám bất kính với một vị thái giám chưởng ấn của Ngự Mã giám, kiêm một trong ba vị giữ cửa của hoàng cung Đại Tùy như thế. Quan trọng nhất là người này còn rất được phụ hoàng và mẫu hậu tin tưởng. Hoàng tử Cao Chẩn há miệng, lại thấy vị hoạn quan quyền thế bị mình mắng là lão thái giám kia mỉm cười, đoạn nói: “Điện hạ, xin ngài nhớ kỹ cho, lúc không cần thiết mà tự hạ thấp thân phận thì chưa chắc hạ nhân đã sinh lòng cảm kích. Dù tâm thấy hổ thẹn, cũng phải chôn sâu dưới đáy lòng. Phải biết rằng hoàng đế quân vương là chân long tại nhân gian, là ngôi cửu ngũ chí tôn miệng thốt luật trời…”
Cao Chẩn nói ngay: “Ngô gia gia, với thân phận của ta hôm nay mà nói những điều này thì hãy còn quá sớm.”
Thân thể của lão hoạn quan đột nhiên căng cứng như gặp đại địch, một tay kéo thiếu niên cẩm ý tới sau lưng mình, bản thân thì nhìn về phía thi thể của tên sát thủ che mặt bên kia.
Có một nho sĩ trung niên cao gầy đột nhiên xuất hiện ở cuối con hẻm, khoan thai bước tới. Đi tới bên cạnh thi thể của sát thủ thì còn ngồi xổm xuống tháo khăn che mặt ra. Chỉ thấy để lộ ra một gương mặt kỳ lạ, không có chân mày, mũi bị gọt, mặt còn bị khắc chữ.
Kẻ này lúc sinh tiền từng là hình đồ, điểm này chẳng thể sai được.
Nho sĩ im lặng, quả nhiên đã có dự mưu từ trước, e là mưu đồ này phải bắt đầu từ ngôi miếu kia.
Ánh mắt của Cao Chẩn sáng rực lên, lách qua lão hoạn quan đi tới, cúi người thi lễ. Mặc kệ ra sao, cứ hành lễ trước rồi lại nói. Sau đó mới ngẩng đầu, cung kính hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là Tề tiên sinh của Sơn Nhai thư viện hay không?”
Nho sĩ đứng dậy, nói với Cao Chẩn: “Nếu không phải ngươi mang theo một phần đại cơ duyên đã chiếm được từ trước đó thì hôm nay hai người các ngươi sẽ không rời khỏi dễ như vậy đâu.”
Dựa theo quy củ mà bốn vị Thánh Nhân đã ký kết từ đầu, những kẻ ngoại lai chém giết lẫn nhau ở trong tiểu trấn cũng sẽ không bị trừng phạt gì nặng, nhưng cũng chẳng hề nhẹ. So với việc bị đuổi cổ vì lạm sát phàm phu tục tử ở tiểu trấn, tranh đấu giữa đám ngoại lai lại có một “lỗ hổng” rõ ràng, có thể giúp bọn họ làm xong mới tính. Lý do đám người Cao Chẩn đều mang theo một vị “hỗ trợ” như thế cũng là vì đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra, đến lúc mấu chốt có thể đẩy kẻ đó ra làm người chịu tội thay. Bằng không, chỉ một suất tham gia đã phải tốn phân nửa của cải trong kho riêng của hoàng đế Đại Tùy. Tốt xấu gì cũng là hoàng đế thượng quốc, cả một nửa của cải riêng của hoàng đế bệ hạ lớn biết nhường nào, nên không dưng ai lại chịu phí tiền như thế?
Nói cho dễ hiểu một chút thì chính là để của đi thay người.
Có điều dùng “tiêu hết cả núi vàng núi bạc” để chỉ chỗ của cải bỏ ra cũng không đủ, so với điều này, cái gọi là tiêu tiền như nước ngoài thế tục chỉ là trò trẻ con.
Cao Chẩn bị hạ lệnh trục khách vẫn nói tiếp: “Tề tiên sinh, nếu ngày sau có cơ hội, có thể tới thư viện Đại Tùy ta dạy học được không? Đại Tùy ta nguyện ý dành vị trí quốc sư cho tiên sinh!”
Lão hoạn quan ngẫm nghĩ một lúc, vẫn không lên tiếng ngăn cản lời nói có phần vượt quá giới hạn của thiếu niên.
Nếu thật sự có thể thuyết phục vị này bày mưu tính kế cho Đại Tùy, hoàng đế Đại Tùy nhất định sẽ long nhan đại duyệt.
Nho sĩ chỉ mỉm cười, không đáp.
Khi đối mặt với thiếu nữ đội mũ tình cờ gặp mặt thì lão hoạn quan kia sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt. Nhưng khi đối mặt với vị Tề tiên sinh của Sơn Nhai thư viện tọa trấn tại nơi này thì lại thể hiện tư thái hoàn toàn khác, cúi đầu ôm quyền nói: “Tề tiên sinh, đã quấy rầy nhiều, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho. Vừa rồi thật sự là bất đắc dĩ nên ta mới ra tay với một vãn bối, mong tiên sinh thông cảm cho nỗi khô tâm của kẻ làm nô bộc Cao gia như ta.”
Tề Tĩnh Xuên khoát tay: “Mau đi đi.”
Cao Chẩn và lão hoạn quan đành phải cáo từ rời đi, vừa vặn đi vào con đường mà thiếu nữ đội mũ kia lùi lại.
Thiếu niên nhỏ giọng hỏi: “Cô ta chết rồi à?”
Lão hoạn quan lắc đầu đáp: “Chắc chắn không thể sống lâu được. Phi kiếm chỉ có thể khiến cô ta sống thêm một lúc, chẳng thể làm gì khác.”
Thiếu niên do dự một lúc, lại tò mò hỏi: “Ngô gia gia nhìn ra cô ta không thể khống chế phi kiếm nhẹ nhàng tùy ý như vẻ ngoài từ khi nào?”
Lão hoạn quan đáp: “Hăng quá hóa dở, cô ta đã để lộ sơ hở từ lâu rồi.”
Thiếu niên kinh ngạc, lấy làm khó hiểu.
Lão hoạn quan dẫn thiếu niên rẽ vào ngõ hẻm kia, nói khẽ: “Ta hỏi điện hạ một chuyện, điện hạ đã thấy nhiều thứ quý hiếm xa hoa trong thiên hạ rồi, liệu có cảm thấy hứng thú với mấy món đồ sứ tầm thường ở đây nữa không?”
Thiếu niên vỗ túi tiền bên hông, cười đáp: “Đương nhiên là không rồi, chỉ có ngọc tỉ này, hoặc thứ ngang ngửa với nó mới có thể khiến ta cảm thấy thích.”
Lão hoạn quan gật đầu đáp: “Chính là ý này. Lúc thiếu nữ kia ngự kiếm giết người thì tâm như nước lặng, cực kỳ trấn định và ung dung… giống như người thường ăn cơm uống nước vậy. Hơn nữa, sau khi phát hiện tu vi võ đạo thật sự của ta thì đã quyết đoán từ bỏ ý định tranh đấu. Nhất là do sợ ta nhìn thấu cô ta chỉ đang mạnh miệng nên mới cố ý chủ động khiêu khích ta. Ý đồ thật sự của cô ta chính là tìm bậc thang cho cả hai bên, sợ chúng ta có sát tâm, thà giết lầm cũng không muốn thả sai mà giết cô ta để nhổ cỏ tận gốc, nên cô ta nhất định phải phá vỡ cục diện. Đương nhiên, sự thật chứng minh cô ta làm không được tốt cho lắm. Nhưng xét đến cùng, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư như thế đúng là không đơn giản. Nhưng càng là như vậy, một khi thả hổ về rừng, để nó mặc sức phát triển thì uy hiếp mà ngày sau điện hạ phải đối mặt sẽ càng lớn hơn.”
Lão hoạn quan lại cảm khái: “Người trẻ tuổi chính trực hăng hái, nếu hăng say giết người hoặc hùng hồn chịu chết thì ta cũng chẳng lấy làm lạ. Nhưng một sát nhân đã tự cân nhắc thật kỹ xong lại ung dung chịu chết, không mảy may dao động nào thì lại rất khác thường. Thậm chí có thể nói, dạng tính cách chỉ có thể trui rèn qua bao trải nghiệm này không liên quan gì nhiều tới tư chất tốt xấu hoặc thiên phú cao thấp của một người. Dù là tu sĩ hay võ phu, rất nhiều thiên tài chết non cũng vì khiếm khuyết tính cách quá rõ ràng, vừa gặp trắc trở sẽ dễ dàng có chuyện.”
Cao Chẩn than dài: “Nhưng nói sao thì cũng đáng tiếc.”
Lão hoạn quan nói đùa với vẻ nửa thật nửa giả: “Điện hạ, nếu chỉ vì sống chết của một người như thế mà phải thở dài, sau này điện hạ chính thức đứng trên đỉnh cao chắc sẽ bận lắm đây.”
Thiếu niên cười nói: “Ta không tin.”
Lão hoạn quan bỗng nói: “Chẳng rõ có phải ảo giác không, ta cảm thấy hình như một thân tu vi thông thiên của vị Tề tiên sinh kia đã có vấn đề không nhỏ.”
Vị hoàng tử Đại Tùy này thì lại nói với vẻ dửng dưng: “Vốn chỉ cần lấy được khối Long Môn tỉ này đã xem như đại công cáo thành rồi, cần gì nghĩ tới khối bảo tỉ giá trị liên thành kia, lại rơi vào bẫy đẩy giá của vụ làm ăn đó nữa. Chúng ta thấy đủ thì rút thôi. Vừa nhắc tới con cá chép vàng đó thì ta lại nghĩ tới thiếu niên giày rơm kia…”
Lão hoạn quan cười hỏi: “Điện hạ định sau này tìm cơ hội để cảm tạ vị thiếu niên kia à?”
Thiếu niên lắc đầu đáp: “Làm gì có, ta đang xót túi tiền kia thôi.”
Lão hoạn quan bật cười.
Nói không chừng sau này Đại Tùy sẽ có một vị hoàng đế cần kiệm chăng?
___
Trong một ngõ hẻm vắng lặng hướng Bắc Nam chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc.
Một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, sáng nay không bày hàng nữa mà đẩy xe đi tới, thầm nghĩ sau khi quay về chỗ ở thì phải thu xếp đồ đạc, tranh thủ dọn đường hồi phủ. Giữa cục diện rối rắm thế này, người nào nhúng tay vào kẻ đó xúi quẩy.
Đột nhiên, có một người áo đen nhỏ nhắn loạng choạng bước ra từ trong hẻm nhỏ phía Tây Đông. Cuối cùng dựa lưng vào tường, lê bước thật chậm, một tay luồng qua lớp lụa mỏng trên mặt để bịt miệng, một tay chỉ về phía đạo nhân trẻ tuổi.
Đạo nhân trẻ tuổi vội cúi đầu mặc niệm:
“Không thấy ta… Không thấy ta… Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh… Thôi bỏ đi, vẫn là mong Phật Tổ phù hộ, Bồ Tát hiển linh vậy…”
Một tên đạo sĩ, khi gặp chuyện không cầu Tam Thanh lão tổ, mà lại đi cầu Phật bái Bồ Tát, đúng là lạ đời.
Quả nhiên, dường như Phật Tổ và Bồ Tát không quan tâm đám đồ tử đồ tôn của các giáo phái khác cho lắm, không biết thiếu nữ đội mũ lấy đâu ra một chút sức lực cuối cùng, lảo đảo xông về phía đạo nhân, sau đó ngã phịch xuống đất. Nhưng cuối cùng một tay của cô cũng nắm chặt chân của đạo nhân.
Đạo nhân trẻ tuổi hai tay ôm đầu, mặt mày nhăn nhó, như đang ngửa đầu hỏi trời: “Một nhân quả lớn như vậy đập vào mặt, không phải là muốn khắc bốn chữ ‘Một lòng muốn chết’ lên trán bần đạo à? Mấy năm nay bần đạo vân du bốn bể, màn trời chiếu đất, trèo non lội suối, đi đường thường xuyên bị chó cắn… Có biết ta khổ lắm không hả! Tiên sư cái tên Cao thị Đại Tùy, còn lão cẩu họ Ngô kia nữa, các ngươi chờ đó cho ta, món nợ này không mất năm trăm năm thì không thể trả hết… Tu vi đạo hạnh của bần đạo thấp như vậy, thật sự không gánh nổi trách nhiệm này mà…”
Đạo nhân trẻ tuổi bắt đầu nói năng lộn xộn, chỉ thiếu nước khóc rống lên mà thôi: “Tiểu cô nương, xin cô hãy tỏ lòng từ bi mà tha cho bần đạo được không. Lát nữa bần đạo giúp cô tìm một nơi non xanh nước biếc, phong thuỷ thật tốt, nhất định có thể kiếm đủ phúc trạch cho con cháu… Ấy chết, cô nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ, vậy thì…”
Thiếu nữ này đã hoàn toàn hôn mê.
Đạo nhân trẻ tuổi thấy xung quanh không có ai, bèn ngồi xổm xuống lặng lẽ gỡ ngón tay của thiếu nữ ra.
Vèo một tiếng.
Phi kiếm lơ lửng trên không, mũi kiếm cách mi tâm của đạo nhân trẻ tuổi chưa đến ba tấc.
Đạo nhân trẻ tuổi lặng lẽ buông tay ra, vẻ mặt thương xót, hiên ngang nói: “Con người chẳng phải cây cỏ, há lại không có lòng trắc ẩn? Bần đạo cả đời này rộng rãi ngay thẳng, há lại là loại người thấy chết mà không cứu?!”
Đạo nhân trẻ tuổi khoanh chân ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn của hắn sắp nhăn thành một cục, “Tiếp theo dù có đưa tới đâu thì cũng phiền phức lắm đây.”
Thanh phi kiếm vốn cách mi tâm đạo nhân ba tấc đột nhiên nhích thêm một tấc.
Đạo nhân kiên trì giải thích: “Muốn cứu sống chủ nhân của ngươi thì bần đạo cần có thêm một người nữa giúp đỡ. Đúng rồi, ngươi đến gốc hòe già bên kia găm một chiếc về đây, bần đạo sẽ giúp cô ta giữ lại một chút nguyên khí. Chủ nhân nhà ngươi hơi đặc biệt, bần đạo không muốn chữa lung tung, đến lúc đó sơ sẩy làm lỡ tiền đồ tu hành của cô ta, món nợ nhân quả mới này… Bần đạo thật sự muốn chết quách cho xong…”
Phi kiếm có vẻ do dự, mũi kiếm run lên nhè nhẹ.
Đạo nhân tức giận nói: “Đi nhanh một giây, chủ nhân nhà ngươi sẽ trở về từ Quỷ Môn quan nhanh hơn một bước. Nếu ngươi đi chậm thì cả đám cùng toi!”
Phi kiếm thoắt cái đã biến mất tăm.
Đạo nhân tức giận lầm bầm:
“Chàng có tình, thiếp có ý mới có thể nên vợ nên chồng, Tề Tĩnh Xuân Tề đại tiên sinh nhà ngươi thì giỏi rồi, loạn điểm uyên ương phổ*, đi ị xong cũng không chịu chùi mông!”
Đạo nhân trẻ tuổi một tay chống cằm, một tay bấm chỉ tính toán, “Để bần đạo tính xem nên đưa cô đến nhà nào trong trấn. Quan trọng là vừa có thể giúp cô sống sót, mà người ta cũng không đến mức cửa nát nhà tan. Từ Lư gia trước… Lư gia không được, đã có cơ duyên trong người giống với Triệu gia rồi, vậy Tống gia thì sao?”
Đạo nhân trong ngõ nhỏ còn chưa dứt lời.
Tại cổng Tống gia trên đường Phúc lộc, tất cả môn thần dán trên cửa chớp mắt trở nên ảm đạm, thậm chí còn có từng làn khói xanh không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay lên.
Sâu trong sân, có một vị lão già đi chân trần đẩy cửa ra, đứng ở trong sân giậm chân nổi giận mắng: “Là tên khốn nào đang mưu hại cơ nghiệp Tống thị ta?! Ra đây đánh một trận với ta này!”
Đạo nhân trẻ tuổi ho khan một tiếng, lẩm bẩm: “Lưu gia bên đường Phúc Lộc trông khá thịnh vượng, có lẽ sẽ gánh vác được việc này, thử xem sao?”
Tấm biển gia tộc truyền thừa cả ngàn năm nay của Lưu gia đột nhiên nứt ra, xuất hiện một khe nứt thấy mà giật mình.
Giọng nói hùng hậu của một bà lão vang lên, quải trượng đầu rồng gõ mạnh xuống đất, “Thần thánh phương nào, có dám ra gặp mặt hay không?!”
Đạo nhân trẻ tuổi vờ như không có chuyện gì xảy ra, “Vậy Ngụy gia của ngõ Đào Diệp thì sao? Vừa nhìn là biết nhà các ngươi cũng hay làm việc thiện tích đức, nhất định có thể gánh nổi phần nhân quả này.”
Chẳng mấy chốc đã có một lão già dùng bí thuật truyền âm, rống lên với bên phía lớp học: “Tề Tĩnh Xuân! Ngươi vẫn mặc kệ à? Nếu như ngươi không làm gì, hoặc là không dám làm thì mau cút đi, nhường vị trí này lại cho Nguyễn Cung! Để hắn xử lý cái tên thập thò kia! Hay mấy chuyện này đều là do Tề Tĩnh Xuân ngươi đang phát tiết lòng căm tức của mình đấy?”
Một người đàn ông đang dắt người đào giếng bên bờ suối nhỏ ở cầu Nam, sau khi đứng thẳng lưng thì quay về phía bắc mấp máy môi.
Giống như có từng tiếng sấm mùa xuân vang lên cuồn cuộn giữa không trung của đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, “Đủ rồi! Không được bất kính với Tề tiên sinh, hơn nữa Nguyễn mỗ ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của tiểu trấn trước xuân phân đâu!”
Trong lúc nhất thời, trời đất lặng đi, mọi âm thanh đều im bặt.
Mà tên đầu sỏ gây hoạ thì đang ngồi cạnh xe đẩy trong ngõ nhỏ, hắn cầm một tay của thiếu nữ áo đen lên, sau đó nhét lá hoè xanh biếc do phi kiếm mang đến vào trong lòng bàn tay đầy máu tươi của cô.
Lá hoè vừa chạm vào vết thương trong lòng bàn tay thiếu nữ thì lập tức tan ra như băng tuyết, thoáng cái đã biến mất.
Đạo nhân trẻ tuổi cảm thán: “Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, ta đều phải vì môn thiên địa tạo hóa công này mà cảm thấy…”
Suy nghĩ cả buổi, đạo nhân cũng không nghĩ ra được câu nào vừa ý.
Cuối cùng đạo nhân trẻ tuổi lại cúi đầu xuống, nhìn thiếu nữ đã lấy lại chút khí sắc mà rơi vào vòng khó xử, “Nếu như vận mệnh của cô liên quan đến nhiều thứ như vậy, thế thì chỉ có thể làm ngược lại mà thôi. Trong tiểu trấn có sáu trăm hộ dân, ăn sâu bén rễ, qua bao đời cũng dần ngấm khí tức của bí cảnh này. Cô muốn bần đạo tìm một người có số mệnh quấn thân thì rất dễ, nhưng tìm một tên nghèo kiết xác thì lại khó hơn lên trời. Chẳng khác gì tìm một người quan lớn trên đại điện triều đình thì dễ rồi, nhưng tìm một tên ăn mày thì cô nói bần đạo phải tìm thế nào đây?”
Đạo nhân trẻ tuổi bỗng “Ớ” một tiếng.
Đúng là tìm được một tên đáng thương như vậy thật này.
Thay vì kinh hỉ thì hắn lại cảm thấy sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, để tay lên ngực tự hỏi.
Đạo nhân trẻ tuổi thở dài, “Mặc kệ thế nào đi nữa, trước tiên phải xem cô sẽ lựa chọn ra sao đã. Bần đạo nhất định sẽ không ép buộc cô, nếu như cô không muốn, bần đạo sẽ tự gánh phần nhân quả này vậy.”
Cuối cùng hắn học tăng nhân hợp hai tay lại thành chữ thập, “Phật Tổ phù hộ, Bồ Tát hiển linh, nhất định phải giúp bần đạo vượt qua kiếp nạn này.”
————
Trong ngõ Nê Bình.
Đạo nhân trẻ tuổi khom lưng đẩy xe, lúc đi tới trước cửa một ngôi nhà nhỏ thì dừng lại, sau khi gõ cửa hỏi: “Trần Bình An có ở nhà không?”
Trên xe đẩy, một thanh trường kiếm vỏ màu tuyết trắng được đặt trong góc, phi kiếm bên trong vỏ run lên khe khẽ như không vừa ý vì đạo nhân trẻ tuổi lại tìm một ngôi nhà rách nát như thế.
*Loạn điểm uyên ương phổ: ghép đôi lung tung những người không phù hợp.