Đạo nhân trẻ tuổi đã nghĩ ra một đống lý do để trả lời cho vấn đề “Ai đấy” của thiếu niên giày rơm, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của hắn chính là cửa viện được mở ra rất nhanh. Rõ ràng thiếu niên trong ngõ đã bỏ qua bước hỏi han kia.
Ngõ Nê Bình là một trong những ngõ hẻm hẹp nhất trong tiểu trấn, chiếc xe đẩy hai bánh của đạo nhân không thể để ở ngoài choán đường mãi được. Cũng may Trần Bình An tuy gầy nhom, nhưng thể lực lại khá tốt. Hắn giúp đạo nhân đẩy chiếc xe khá nặng vào trong viện nhẹ như bỡn. Từ đầu chí cuối thiếu niên đều im lặng, điều này khiến cho đạo nhân vừa đóng cửa vừa lấy làm xấu hổ. Hắn cảm thấy chẳng khác gì mình mặt dày đến nhà xin vay tiền, chủ nhân lại tiếp đãi chu đáo ân cần, phàm là kẻ còn chút lương tâm nào thì sẽ khó mà mở lời được.
Đạo nhân trẻ tuổi thầm nghĩ đường nào cũng khó xử, chi bằng cứ huỵch toẹt cho rồi. Thế là hắn xốc tấm chăn đậy trên xe lên, để lộ ra một cô gái áo đen đang cuộn mình nằm nghiên trên đó, chiếc nón xiêu vẹo nhưng vẫn quật cường không hề rơi xuống, tiếp tục nhiệm vụ che khuất dung nhan của chủ nhân. Chẳng biết tại sao, sau khi xốc tấm chăn mỏng kia lên thì lại có mùi máu tanh phả vào mặt. Lúc này Trần Bình An mới phát hiện quần áo của cô đẫm máu, thầm lấy làm tò mò khi một tấm chăn mỏng manh như thế lại có thể hoàn toàn che giấu mùi máu tanh nồng này. Thiếu niên lùi lại vài bước, đoạn hỏi: “Đạo trưởng, ông muốn làm gì?”
Đạo nhân trẻ tuổi đáp: “Cứu người! Cô ta bị thương nặng, trong trấn không ai chịu cứu cả. Cũng không thể trách họ được, nên bần đạo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể ngươi sẽ ngoại lệ.”
Trần Bình An hỏi một câu vào thẳng vấn đề chính: “Sao cô ta lại bị thương?”
Đạo nhân đáp tỉnh bơ: “Vừa rồi bần đạo đẩy xe ngang qua miếu thờ thì gặp cô gái lạ mặt này, cô ấy nói là muốn dập bia Khí Xung Đẩu Ngưu, mang cả đống đồ để dập chữ với bàn chải leo lên. Dập bia là thú vui của đám đọc sách ăn no rửng mỡ ấy mà, bần đạo khó mà giải thích cho ngươi hiểu ngay được. Nói chung là sau khi cô gái này leo lên, lúc xoay người ngồi trên xà ngang, bần đạo đứng ở dưới nhìn lên mà sợ thót tim nên đành phải dừng lại, thỉnh thoảng lại nhắc cô ta phải chú ý. Nào ngờ cuối cùng cô ấy vẫn tập trung quá nên mất thăng bằng ngã xuống đất cái bịch. Ngươi cũng biết đấy, nền đất bên miếu thờ cứng như đá xăng bên đường Phúc Lộc ấy, chứ có mềm như ngõ Nê bình bên này đâu. Chắc là ngã xuống làm ngũ tạng bị thương rồi. Bần đạo là người xuất gia, phải mang lòng từ bi, sao có thể bỏ mặc được đúng không? Bần đạo đi suốt từ nãy đến giờ, nhà nào cũng chê cô ấy máu me ghê quá, bây giờ mới vừa hết tết không bao lâu mà đưa vào nhà thì không nên. Thế là chẳng ai chịu cho cô ấy vào nhà cả. Bần đạo hết cách nên mới phải tới chỗ ngươi. Nói thật, nếu như ngay cả ngươi cũng không chịu chứa, bần đạo cũng chẳng phải thần tiên có thể kéo người ta về từ cõi chết được, chỉ có thể chờ cô ta tắt thở thì tìm một nơi khác mà chôn, dựng một tấm bia cho xong chuyện mà thôi.”
Đạo nhân cố ý nói thật nhanh, nhả chữ không không rõ ràng để thiếu niên không nghe kịp hòng lấp liếm cho qua ải này. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần qua được bước mở đầu thì đi tới đâu tính tới đó, trời sẽ không tuyệt đường người, kiểu gì cũng sẽ có chút hy vọng.
Trần Bình An lúng túng nhìn vị đạo nhân trẻ tuổi mặt đầy hy vọng kia, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ áo đen đang thoi thóp nọ, sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì gật đầu đáp: “Cứu kiểu gì?”
Đạo nhân trẻ tuổi lập tức hớn hở: “Hay lắm! Có những lời này của Trần Bình An ngươi thì xem như đã thành hơn phân nửa rồi. Đừng nhìn cô ấy bị thương nặng như sắp chầu Diêm Vương mà lầm. Thật ra không nặng như ngươi nghĩ đâu… Đương nhiên, mấy lời bần đạo nói khi nãy cũng là thật cả. Chuyện này liên quan đến đủ loại huyền cơ, ví dụ như dục vọng sống còn của cô ấy rất mạnh, ngoài ra hình như trên người cô ấy cũng có chút môn đạo gia truyền, có thể bảo vệ tâm thiếu và đan thất quan trọng trong người cô ấy. Chưa kể trấn của chúng ta là một nơi thú vị với đủ thứ kỳ lạ. Ăn hoặc bắt chúng đều sẽ có lợi cho ta.”
Đạo nhân tuổi trẻ chợt giật mình nhận ra bản thân đã tiết lộ rất nhiều tiên cơ nên cười gượng: “Dù sao ngươi cũng không hiểu mà, phải không?”
Thiếu niên thành thật đáp: “Không hiểu, nhưng đã nhớ hết rồi.”
Đạo nhân trẻ tuổi hỏi dò: “Nên lúc ngươi ở trong nhà vừa nghe tiếng đã biết bần đạo chính là thầy bói mở quầy đúng không?”
Trần Bình An do dự một lúc, vẫn đáp: “Đúng vậy.”
Đạo nhân trẻ tuổi tò mò hỏi: “Trí nhớ của ngươi tốt lắm à? Tốt cỡ nào thế?”
Thiếu niên nhìn cô gái áo đen đang hấp hối, đạo nhân trẻ tuổi bèn mỉm cười giải thích: “Bây giờ cô ấy đang ở trong một trạng thái huyền diệu rất khó giải thích, không thể di chuyển bừa được, tốt nhất là nên chờ một lúc.”
Trần Bình An nửa tin nửa ngờ: “Ta nhìn cái gì đó sẽ dễ nhớ kỹ hơn là nghe người khác kể lại.”
Đạo nhân trẻ tuổi hỏi tiếp: “Ví dụ xem nào?”
Trần Bình An suy nghĩ một lúc: “Ví như trong lò gốm ngự của bọn ta có một vị Diêu sư phụ, kỹ thuật khiêu đao của ông ấy lợi hại nhất trong số tất cả sư phụ ở đây. Thật ra ta chỉ nhìn một lần là nhớ hết rồi, nhưng…”
Đạo nhân trẻ tuổi mỉm cười nói tiếp: “Nhưng tay chân của ngươi lại không theo kịp chứ gì?”
Hai mắt của Trần Bình An sáng rực lên, gật đầu lia lịa.
Đạo nhân trẻ tuổi mỉm cười: “Vậy ngươi có nghĩ tới chuyện điểm lợi hại thật sự trong tuyệt chiêu đó của Diêu lão đầu là gì không?”
Trần Bình An xụ mặt: “Trước kia ta nghĩ mãi cũng không ra, sau này Lưu Tiễn Dương mới nói cho ta biết, Diêu lão đầu nói muốn làm chiêu khiêu đao này tốt nhất thì tâm phải vững chứ không chỉ cần tay vững. Ta nghe xong thì cũng hiểu ra phần nào. Trước kia ta quá nóng vội, mà càng sốt ruột thì tay sẽ càng lóng ngóng, dễ phạm sai lầm hơn. Nếu đã làm sai thì dù ta sẽ biết mình làm không giống Diêu lão đầu, thế là lại nóng ruột hơn. Thành ra ta vẫn là người vụng về nhất trong số đám kéo phôi ở bên lò gốm.”
Đạo nhân trẻ tuổi thản nhiên nói: “Có một câu nói thế này, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành bởi do ta. Nhưng người ta vốn không muốn dẫn dắt ngươi vào nghề, thế thì ngươi tu hành kiểu gì?”
Trần Bình An lắc đầu đáp: “Ta tay chân vụng về, đừng nói là so với Lưu Tiễn Dương, đến đám học nghề bình thường còn khá hơn ta. Diêu lão đầu ghét ta cũng là chuyện thường.”
Đạo nhân trẻ tuổi phá lên cười: “Trần Bình An, ngươi có biết hai chữ ‘tâm vững’ kia khó gặp cỡ nào không? Cái đó khó mà hiểu rõ lắm, ngươi không nên xem nhẹ bản thân.”
Trần Bình An vẫn lắc đầu đáp: “Cũng giống như bắt cá ngoài suối vậy. Ta đứng ở chỗ nước nông chưa tới đầu gối, cúi lưng bắt cá thì gọi là bắt. Người nào giỏi bơi, đến chỗ nước sâu hơn để lặn xuống bắt cá thì cũng là bắt. Đều là bắt được cá, nhưng đạo trưởng ông cảm thấy hai bên khác hẳn nhau đúng không?”
Đạo nhân trẻ tuổi cười lớn, chẳng đáp nữa mà đổi chủ đề: “Chúng ta có thể cứu người rồi.”
Trần Bình An ngẩn ra, đạo nhân trẻ tuổi cũng ngớ người: “Còn đứng trơ ra đó làm gì, bế cô gái kia vào phòng đi chứ!”
Trần Bình An vẫn đứng im: “Sau đó thì sao?”
Đạo nhân trẻ tuổi nói với vẻ đương nhiên: “Thì đương nhiên là phải thay một bộ đồ sạch cho cô ta, sau đó lại tới hiệu thuốc mua mấy loại thuốc bổ khí dưỡng nguyên. Tiếp theo bần đạo sẽ tự mình ra tay.”
Trần Bình An đanh mặt hỏi: “Sau khi cô ấy tỉnh lại thì có đánh chết ta không?”
Đạo nhân trẻ tuổi nói chắc nịch: “Đương nhiên là không rồi!! Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của cô ta. Trên đời này làm gì có loại ăn cháo đá bát như thế?!”
Trần Bình An im lặng.
Đạo nhân trẻ tuổi hắng giọng một cái, khí thế chợt giảm mạnh: “Chắc là không đâu nhỉ?”
Trần Bình An thở dài, ướm lời hỏi thử: “Nhà kế bên có một cô gái tên Trĩ Khuê, hay là nhờ cô ấy làm nhỉ?”
Đạo nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ đáp: “Không được, mấu chốt là ở đây đấy.”
Trần Bình An trần bình an cũng không khăng khăng nữa, ngồi xổm xuống gãi đầu.
Đạo nhân trẻ tuổi chợt hỏi: “Ngươi có điều gì muốn hỏi không? Tuy chưa chắc bần đạo có thể giải thích tất cả những thắc mắc của ngươi, nhưng ta sẽ cố gắng chọn một vài câu có thể trả lời. Ngươi thấy sao?”
Trần Bình An thở dài, đứng lên nói: “Cứu người trước đã.”
Đạo nhân trẻ tuổi cười tươi: “Hay lắm!”
Hắn phất tay áo, áp chế thanh phi kiếm đang rục rịch ở yên trong vỏ.
Trần Bình An cõng cô gái đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường gỗ có lót đệm. Chiếc giường này vừa mới bị Lưu Tiễn Dương làm sập xong, bên dưới được lót bằng một băng ghế.
Đạo nhân trẻ tuổi nối gót bước vào, dõi mắt nhìn quanh thì thấy trong nhà chỉ có mỗi bốn bức tường trống.
Đạo nhân trẻ tuổi vỗ trán một cái, đi ra ngoài cầm giấy bút định ghi đơn cho thiếu niên đi mua thuốc.
Sau khi quay lại vào phòng, đạo nhân trẻ tuổi lắc đầu, cố ý không nhìn về phía chiếc giường nữa. Lòng thầm nghĩ thiếu niên nhà nghèo này xem như tự chui vào tròng, hết đường trốn thoát.
Hóa ra thiếu niên ngồi bên mép giường đã tháo chiếc nón che mặt của cô gái xuống, để lộ ra gương mặt tái nhợt dính đầy máu.
Cái gọi là thất khiếu chảy máu đại khái chính là thứ mà thiếu niên đang nhìn thấy.
Thiếu niên vội đứng dậy, đầu tiên là xách một cái ghế tới đặt bên giường, sau đó lại chạy tới chỗ góc tường. Bên đó có một cái giá gỗ nhỏ, chén bát, nồi niêu và chậu được xếp gọn bên trên. Bên cạnh giá gỗ còn có một chum nước nhỏ được đậy bằng ván gỗ hòng tránh muỗi. Nước trong chum là do thiếu niên gánh từ giếng nước ở ngõ Hạnh Hoa về. Thiếu niên cầm chậu gỗ và gáo, ngồi xổm bên chum múc nước ra. Tiếp theo lại lấy một tấm vải bông sạch vắt lên chậu, sau đó thì quay về đặt trên chiếc ghế ở cạnh giường, bắt đầu lau vết máu cho cô gái.
Đạo nhân trẻ tuổi quay lại, giơ tờ giấy trong tay lên: “Bên đường Phúc Lộc có một tiệm bán thuốc nhỏ, ngươi cầm đơn thuốc này qua đó mua đi.”
Trần Bình An lấy làm khó hiểu: “Chẳng phải trước đó đạo trưởng đã nói rồi à?”
Đạo nhân trẻ tuổi ra vẻ ngu ngơ, chớp chớp mắt đáp: “Thì đúng rồi, bần đạo bảo ngươi đi bốc thuốc nhớ chú ý một chút, đừng có rêu rao quá kẻo lại khiến người ta chú ý, ảnh hưởng tới thanh danh của con gái nhà người ta.”
Trần Bình An ờ một tiếng, vừa vò tấm vải vừa nói: “Đạo trưởng có tiền bốc thuốc không?”
Đạo nhân trẻ tuổi lập tức căng thẳng: “Ngươi không có à?”
Trần Bình An đặt chậu gỗ lên bàn, sau đó lại nhẹ nhằng đặt một đồng tiền màu vàng không biết lấy từ đâu ra lên bàn: “Đạo trưởng, ta dùng cái này để đổi lấy tiền xu thường với ông. Còn đổi thế nào thì tùy đạo trưởng vậy.”
Đạo nhân trẻ tuổi tự ước lượng một lúc: “Đồng tiền này đủ để mua thuốc rồi. Bần đạo sẽ đi lấy tiền cho ngươi.”
Chỉ lát sau đạo nhân đã cầm một túi tiền xu bình thường tới, bên trong lại có vài viên bạc vụn, ném thẳng cho Trần Bình An.
Trần Bình An lại dặn dò: “Chậu nước này cứ để ở đấy đi, khi nào về ta sẽ dọn, đạo trưởng ông không cần đổ giúp đâu. Tên Tống Tập Tân ở bên cạnh thích hóng chuyện, để hắn nhìn thấy sẽ không tốt lắm.”
Đạo nhân trẻ tuổi nghiêm giọng hỏi lại: “Trần Bình An, chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi gì à?”
Trần Bình An đứng im tại chỗ, chắc là đang ước lượng tiền xu và bạc vụn, làm xong thì mới cẩn thận cất kỹ, liếc mắt nhìn đạo trưởng ý bảo ra ngoài nói chuyện. Sau khi ra ngoài, thiếu niên giày rơm mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Ta biết rõ các người không phải người thường. Ngày xưa Diêu lão đầu uống say có nói tiểu trấn này không bình thường. Khắp trấn toàn mấy thứ kỳ lạ, ai nấy cũng kỳ lạ, nhưng lạ ở đâu thì chính ông ấy lại không nói ra được, ta đương nhiên lại càng không hiểu được. Cố Sán còn kể vị tiên sinh kể chuyện kia có thể đổ ra cả chum nước lớn từ một cái bát con con bình thường. Tuy Cố Sán khiến người ta cảm thấy khá phiền phức, nhưng ta biết hắn sẽ không bịa chuyện như thế. Giống như…”
Thiếu niên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cũng giống như cô gái cao cao hôm nay vậy. Lúc ở ngoài đầu hẻm cô ta dùng ngón tay bắn lên trán ta, sau đó lại vỗ lên ngực ta một cái, cuối cùng lại nói là ta sắp chết. Ta biết những lời cô ta nói đều là thật cả.”
Đạo nhân trẻ tuổi đanh mặt lại.
Cuối cùng, Trần Bình An lại nói: “Đạo trưởng ông nói đốt lá bùa do ông vẽ xong sẽ giúp cha mẹ ta may mắn, thật ra ta tin những gì ông đã nói. Nên khi đạo trưởng tìm tới tận cửa, muốn ta cứu người, ta cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng ta mong đạo trưởng hứa với ta một chuyện, nếu như ông đồng ý. Mặc kệ tiếp theo ông muốn ta làm gì cũng được. Nếu đạo trưởng không đồng ý thì đợi mua thuốc về, lại giúp ông sắc thuốc xong thì ta sẽ đuổi người đi.”
Đạo nhân bèn hỏi: “Điều kiện gì, ngươi nói ra thử xem.”
Thiếu niên vẫn mang tới cho người ta ấn tượng là bình tĩnh già dặn lại có vẻ thấp thỏm, đáp: “Cha mẹ ta qua đời từ sớm, khi ấy ta còn nhỏ, nhưng không biết tại sao ta lại không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện khi còn bé. Đến cả gương mặt của cha mẹ ta cũng mơ hồ, chẳng thể nhớ rõ được. Về sau ta ăn cơm bách gia, nhờ xóm giềng mới sống nổi. Có một lần ta tình cờ nghe người khác nói là ta sinh ra vào mùng năm tháng năm. Nghe giọng điệu của họ thì chắc là không phải ngày lành tháng tốt gì rồi, người ở kế bên còn nói huỵch toẹt hơn…”
Thiếu niên cứ vòng vo rồi lại lừng khừng mấy bận, cuối cùng cũng nói thẳng vào vấn đề. Đầu cúi thấp, giọng cứ nặng trịch: “Sau khi giúp đạo trưởng cứu người xong. Nếu như, ta nói là nếu như, nếu như một ngày nào đó ta bất ngờ qua đời, đạo trưởng có thể giúp ta được đầu thai làm con của cha mẹ thêm lần nữa ở kiếp sau được không?”
Đạo nhân trẻ tuổi lặng người.
Trần Bình An nhếch miệng cười, gãi đầu nói|: “Không được thì thôi vậy. Cũng đúng, trên đời này làm gì có chuyện như vậy được. Ta đã làm khó đạo trưởng rồi.”
Đạo nhân cười khổ: “Cô gái kia thì sao đây?”
Trần Bình An bỗng xoay người lại, đưa lưng về phía đạo nhân, giơ nắm tay lên lắc lắc, lần đầu mở miệng đùa: “Cô ấy xinh như thế, có ngu mới không cứu!”
Đạo nhân trẻ tuổi dõi mắt nhìn theo cậu thiếu niên giày rơm đang cố ra vẻ thoải mái đẩy cửa đi ra ngoài kia.
Thiếu niên đi giữa ngõ Nê Bình, như sực nhớ tới ai, bỗng chốc lệ tuôn như mưa.