Trong nhà trọ Thu Lô, tại giếng nước cổ cách đình nghỉ mát không xa, có một thiếu niên giày cỏ yên lặng ngồi ở đó, giống như đang đợi người.
Trong phòng của hắn, Lý Hòe đã ngủ say, ngọn đèn trên bàn đã tắt.
Trước đó thiếu niên đã cất mấy tấm bản đồ địa thế núi sông, có châu quận phía nam Đại Ly, cũng có lãnh thổ Đại Tùy, đều là Nguyễn Tú tặng cho hắn. Sau khi bỏ những địa đồ này vào gùi, hắn lại ngồi bên cạnh bàn bắt đầu suy nghĩ cùng một vấn đề.
Nguyễn cô nương chắc chắn không cần hoài nghi, nhưng thiếu niên ấn đường có nốt ruồi và huyện lệnh Ngô Diên từng cùng xuất hiện ở tiệm rèn. Mà khi đó nghe những lời vô ý của Nguyễn cô nương, những địa đồ này là do huyện nha khẳng khái dâng lên.
Nhóm người mình một đường xuôi nam, gặp nhau ở ngoài Dã Phu quan, hai nhóm hội họp, cùng nhau tiến vào nước Hoàng Đình, những gì thấy và nghe được rất kỳ lạ…
Cuối cùng hắn lại đi về phía đình nghỉ mát, đi đến bên giếng nước, ngồi ở miệng giếng chờ người.
———
Trong phủ đệ Đại Thủy, cảnh tượng bi thảm, máu tươi đầm đìa.
Một căn phòng náo nhiệt vốn đang ca múa thái bình, lúc này đã không còn lại mấy người.
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi trên ghế bạch ngọc, thần thái bay xa.
Giang thần Hàn Thực đứng ở bên dưới, đang dùng thủy pháp thần thông xua tan vết máu và mùi máu tanh trên người. Những tỳ nữ tuổi xuân của phủ Đại Thủy, dù là quỷ nước của sông Hàn Thực hay người sống đều đã bị hắn giải quyết sạch sẽ.
Vua nói chuyện không cẩn thận thì mất uy tín với thần tử, thần tử nói chuyện không cẩn thận thì sẽ gặp tai ương. Giang thần Hàn Thực uy chấn mười tám nhánh sông bắc bộ nước Hoàng Đình, xây dựng mảnh giang sơn nhỏ này giống như một thùng sắt, đương nhiên hiểu rõ một chút đạo lý này.
Quân sư của phủ đệ Đại Thủy ngồi ngay ngắn, không uống rượu cũng không ăn thịt, giống như một pho tượng Bồ Tát đất không có sức sống. Con cóc Lan Giang vóc người mập mạp kia thì vẻ mặt uể oải, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, giống như bị thảm án hôm nay dọa cho sợ hãi.
Tử sĩ Trúc Diệp Đình Đại Ly Đường Cương ngồi ở chỗ cũ, một tay cầm đũa, một tay cầm ly, ăn món ngon đang dần nguội rất thích thú. Đã bao nhiêu năm không sảng khoái như vậy rồi? Cái lưng này của hắn nếu còn khom thêm mấy năm, có lẽ sẽ hoàn toàn quen làm chó săn cháu trai cho người khác, cho dù kỵ binh Đại Ly nghiền nát lãnh thổ nước Hoàng Đình, hắn cũng không biết đường đường chính chính làm người như thế nào nữa.
Tu sĩ phản bội phái Linh Vận kia mặc dù không chết, nhưng đã đổ mồ hôi như mưa.
Ngoài ra còn có hai người may mắn sống sót, đó là hai kiếm tu trẻ tuổi xuất thân khác biệt. Trước đó Thôi Đông Sơn đã cho bọn họ một cơ hội sống, trong phòng còn có hai con vật do tu sĩ phái Linh Vận để lại, nếu hai người không dùng bội kiếm, chỉ dùng phi kiếm bản mệnh mỗi người giết chết một con, sẽ có thể trở thành khách quý thật sự của phủ Đại Thủy.
Thôi Đông Sơn thậm chí đáp ứng bọn họ có thể xưng huynh gọi đệ với giang thần Hàn Thực, vinh dự đặc biệt này chắc chắn sẽ giúp hai người thành cá chép vượt long môn, nhảy lên thành nhân vật quyền thế ở phía bắc nước Hoàng Đình. Nhất là luyện khí sĩ của Phục Long quán kia, trước đó chỉ là một trong số đồ đệ của chưởng môn chân nhân, từ nay về sau có lẽ sẽ thành chưởng môn đời kế tiếp được quyết định nội bộ, không ai dám tranh giành.
Hai tên kiếm tu đều có cảnh giới thứ ba đỉnh cao, uy thế của phi kiếm bản mệnh còn rất yếu ớt, chém giết với hai con vật liên tục gặp nguy hiểm, chỉ có thể xem là thắng thảm. Cả hai đều bị thương không nhẹ, may mà phi kiếm bản mệnh không hao tổn nhiều.
Thôi Đông Sơn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không ai dám quấy rầy.
Nhưng không khí yên lặng như vậy cũng không thể tiếp tục được, giang thần Hàn Thực đành phải nhẹ giọng hỏi:
– Chân tiên?
Thôi Đông Sơn khôi phục tinh thần, nhìn qua một vòng, nói với hai tên kiếm tu:
– Đã thắng rồi, nói lên các ngươi có tư cách tiếp tục bước trên đại đạo. Trước tiên đi xuống dưỡng thương, phủ Đại Thủy sẽ cho các ngươi đan dược tốt nhất, cùng với cung cấp tất cả tài liệu cần thiết để luyện kiếm. Kiếm tu không chính quy kia, sau này ngươi làm một cung phụng cấp thấp ở phủ Đại Thủy là được rồi. Còn kiếm tu của Phục Long quán, sau khi trở về hãy nói với sư phụ tham tiền háo sắc của mình, chuyện Phục Long quán thăng lên lên làm cung, từ quan trường châu quận đến phủ đệ sông Hàn Thực, cùng với mấy vị các lão trong triều đều sẽ giúp đỡ, cứ ở nhà chờ tin tốt.
Hai người mừng rỡ như điên, đội ơn cáo từ.
Thôi Đông Sơn quay đầu nói với Đường Cương:
– Sau khi trở về không cần vẽ rắn thêm chân, ngươi và những gián điệp tử sĩ còn lại cứ tiếp tục ẩn nấp là được.
Đường Cương nhanh chóng đứng dậy lĩnh mệnh, đang định rời đi, lại nghe thiếu niên áo trắng kia tức giận nói:
– Không biết thừa gió bẻ măng, lấy rượu kim ngọc còn lại trên mấy bàn sao?
Đường Cương hơi do dự. Thôi Đông Sơn không kiên nhẫn nói:
– Coi như là Đại Ly thiếu ngươi, không lấy thì uổng.
Trên gương mặt không hề đặc biệt của Đường Cương bỗng xuất hiện thần thái khác thường, ôm quyền xoay người, bước nhanh rời đi. Sau khi vượt qua ngưỡng cửa, hắn quay lưng về phía thiếu niên áo trắng trên ghế chủ nhân, ôm quyền giơ cao, vẫn không dám xoay người, đỏ mắt nhìn về phương xa, cao giọng nói:
– Vị đại nhân này, Đại Ly không hề thiếu Đường Cương gì cả! Cho dù chỉ có thể từ xa nhìn Đại Ly ta ngày một phát triển, quốc thế cường thịnh, chậc chậc, tư vị này ngon hơn rượu kim ngọc kia đâu chỉ gấp trăm ngàn lần.
Thôi Đông Sơn cười mắng:
– Ái chà, công phu nịnh bợ đúng là thuần thục. Chỉ tiếc ông đây không thích như vậy, cút cút cút!
Ngoài ngưỡng cửa, người đàn ông Đại Ly đã không còn trẻ tha hương ở nước khác, dưới chân nổi gió, cất tiếng cười to.
Thôi Đông Sơn nhìn căn phòng trống trải, nói:
– Ta họ Thôi, đến từ kinh thành Đại Ly.
Con cóc tinh vẻ mặt ngỡ ngàng, giang thần Hàn Thực hơi ngẩn ra. Chỉ có quân sư lập tức đứng dậy, kính cẩn chắp tay thi lễ:
– Bái kiến quốc sư đại nhân!
Giang thần Hàn Thực tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn khuất phục nói:
– Hóa ra là quốc sư Đại Ly đích thân tới tệ xá.
Con cóc Lan Giang lại nằm rạp xuống đất, liên tục dập đầu phát ra tiếng, vô cùng thành tâm.
Thôi Đông Sơn hỏi:
– Tên quận chủ họ Ngụy kia có bối cảnh ẩn giấu không? Sau này liệu có trở thành tảng đá cản đường?
Giang thần Hàn Thực lắc đầu nói:
– Ngụy Lễ kia xuất thân từ gia đình nghèo phía nam nước Hoàng Đình, trên quan trường cũng không có chỗ dựa lớn. Nếu không cũng không đến mức hư tình giả ý với ta như vậy, chỉ có thể từ bỏ tính khí thư sinh của mình đến nịnh nọt phủ Đại Thủy.
Một tay Thôi Đông Sơn nâng cằm, tay kia gập ngón gõ vào tay vịn của ghế, chậm rãi nói:
– Lúc trước Đại Ly thôn tính các nước ở bắc bộ, coi trọng thế như chẻ tre, kẻ không hàng thì giết chết không tha. Tống Trường Kính dẫn quân diệt thành, đào vạn hố chôn người là chuyện bình thường, đó là để lập uy. Thế nhưng kế tiếp xuôi nam sẽ không thể sảng khoái như vậy. Nước Hoàng Đình là tảng đá cản đường khá lớn đầu tiên, cho nên không thể tạo thành hỗn loạn trăm ngàn vết thương. Dù sao toàn bộ Đông Bảo Bình châu từ phía bắc thư viện Quan Hồ đến phía nam Dã Phu quan Đại Ly, vương triều bang quốc đều đang quan sát tình hình phát triển. Loại trung thần hiếu tử như Ngụy Lễ sau này sẽ càng ngày càng nhiều, mấu chốt phải xem hạng người như Ngụy Lễ chiếm cứ địa vị quan trọng trong một quốc gia nhiều hơn, hay là hạng người như vị biệt giá kia đông hơn. Tình huống bất đồng, thế công của biên quân Đại Ly sẽ có nặng nhẹ, nhanh chậm khác nhau.
Quân sư trong phòng khẽ gật đầu. Thôi Đông Sơn đột nhiên nhìn về phía hắn:
– Ngươi hãy bình luận về Ngụy Lễ một chút.
Quân sư cười nói:
– Ngụy Lễ rất thông minh, nhưng lại không đủ thông minh. Nếu quả thật đủ thông minh, trong cơn sóng gió lúc trước, hắn cũng sẽ không định lừa gạt lấy lòng cả hai phía. Đã muốn lương tâm không bị cắn rứt, lại muốn đường làm quan được thuận lợi. Trên đời nào có chuyện tốt như vậy, ít nhất sẽ không có trong địa bàn phủ Đại Thủy ta.
Hắn đưa tay chỉ vào phản đồ phái Linh Vận đang nơm nớp lo sợ:
– Tên này bị ta uy hiếp dụ dỗ một chút…
Thôi Đông Sơn cắt ngang lời hắn, cười nói:
– Một chút? Lời này nói thật nhẹ nhàng, dù sao một loại gạo trăm loại người. Nhưng không phải ai cũng có thể trung thành với nước cũ như Tùy Bân ngươi, chính trực kiên trung, đại nghĩa trước mắt, khẳng khái đi chết, chẳng những mình chết mà còn kéo người nhà cùng chết theo.
Sắc mặt Tùy Bân vẫn như thường, ôm quyền nói:
– Quốc sư đại nhân khen lầm rồi.
Thôi Đông Sơn giơ tay lên, ra hiệu cho Tùy Bân tiếp tục chủ đề trước đó. Tùy Bân rủ rỉ nói:
– Bản quận là sào huyệt của phủ Đại Thủy, mấy trăm năm qua đã xảy ra nhiều chuyện. Chẳng hạn như chúng ta âm thầm làm cho Đại Thủy vỡ đê, khiến một quận nào đó xảy ra hạn hán, ngập úng… Chẳng những họ Ngụy kia trong lòng biết rõ, đám thứ sử và quận chủ trước đó có lẽ cũng từng hoài nghi, nhưng vẫn luôn không có bằng chứng, cộng thêm kiêng dè uy thế của thủy thần lão gia, cho nên mới sống yên ổn hòa thuận với nhau. Chỉ nói đến kho tài liệu ở dinh thự quận chủ đã nhiều lần gặp hỏa hoạn, những thứ bị lửa lớn thiêu hủy kia viết những gì, phủ Đại Thủy chúng ta đương nhiên không muốn cho mọi người biết. Không phải sợ quan phủ vây quét gì đó, chỉ là truyền ra thanh danh sẽ xấu đi mà thôi.
Nói đến đây hắn lại quay đầu nhìn về giang thần Hàn Thực, mỉm cười nói:
– Lão gia của chúng ta vẫn cọi trọng danh tiếng.
Giang thần Hàn Thực vừa bực vừa buồn cười nói:
– Tùy Bân ngươi đấy, lại chế giễu ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Năm xưa hồn phách còn sót lại của ngươi lang thang trong nước sông, nếu không nhờ ta thu hồi âm hồn của ngươi, đúc lại thân thể, lúc này không biết ngươi đã đầu thai bao nhiêu lần rồi.
Tùy Bân chỉ cười làm bộ xin dung thứ, lại không hề sợ uy thế ngập trời của thủy thần một phương.
Hắn khom lưng cầm ly rượu lên, uống một hớp rượu, sau đó mới nói tiếp:
– Ngụy Lễ kia vừa có dã tâm vừa có bản lĩnh, dựa vào chính mình trèo lên địa vị quận chủ, còn biết cúi đầu ẩn nhẫn. Người như vậy một khi thoát khỏi khống chế, lên làm thứ sử, sau này vào kinh thăng chức thành quan đứng đầu một bộ, nhất là Lễ bộ, trở thành tâm phúc của hoàng đế nước Hoàng Đình, cộng thêm năm xưa ở địa phương tích góp một bụng uất ức, không sợ hắn quyết tâm xoay mũi dùi nhắm vào phủ đệ Đại Thủy của chúng ta sao? Cho nên ta đã nói với thủy thần lão gia, loại quan viên này có thể dùng, nhưng chỉ cần trong lòng hắn còn có một hơi… chính khí, tuyệt đối không thể trọng dụng.
Thôi Đông Sơn liếc nhìn hắn:
– Hay cho một phương pháp diệt tâm. Nếu năm xưa ngươi không làm quan mà lên núi tu hành, không chừng sẽ có hi vọng bước vào cảnh giới thứ mười.
Tùy Bân vui vẻ cười nói:
– Thế gian khổ vì không có thuốc hối hận.
Thôi Đông Sơn đứng lên, rung tay áo, từ trong tay áo trượt ra nửa nén nhang. Chuyện này khiến người thần yêu quỷt rong phòng đều cảm thấy nghi hoặc, vị quốc sư Đại Ly dùng hình tượng thiếu niên để hiện thế này, trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?
Thôi Đông Sơn dựng thẳng đoạn nhang đã cháy hơn nửa kia, để nó đứng yên giữa không trung, sau đó búng tay một cái.
Nhang cháy, khói mù lượn lờ.
Những khói mù kia cũng không tiêu tán giữa không trung, mà chậm rãi ngưng tụ thành thân hình uyển chuyển của một cô gái trẻ.
Sắc mặt Tùy Bân biến đổi, cuối cùng không thể duy trì tâm cảnh lặng yên như trước đó:
– Làm sao có thể?
Giang thần Hàn Thực nheo mắt lại, khóe mắt quan sát quân sư tâm phúc. Mặc dù kinh ngạc vì thần thông huyền diệu của thiếu niên quốc sư, nhưng phần nhiều vẫn ung dung bàng quan.
Thân hình cô gái dần dần vững chắc, nét mặt càng rõ ràng, cuối cùng đáp xuống trong phòng. Đó là cô gái được tế tự trong miếu Thanh nương nương ở Hoành Sơn, từng đánh cờ với Lâm Thủ Nhất, cuối cùng được Thôi Đông Sơn yêu cầu Vu Lộc thắp một nén nhang.
Nên biết Thôi Đông Sơn là người mà ngay cả lão Dương ở trấn nhỏ cũng phải khen ngợi một câu “tinh thông thuật thần hồn”, vì vậy tất nhiên là hắn đã dùng bí thuật “trộm” cô gái kia ra. Loại miếu thần linh xây dựng lung tung không được triều đình đồng ý, nhất là miếu nữ nhân, thần vị cực kỳ thấp kém, đạo hạnh nông cạn, dưới tình huống bình thường chắc chắn không thể tự tiện rời khỏi ranh giới.
Tùy Bân bỗng nhiên giận dữ, sắc mặt càng xanh mét, đưa tay chỉ vào cô gái kia, ngón tay run rẩy, gương mặt nho nhã trở nên cực kỳ dữ tợn:
– Nghiệp chướng không biết liêm sỉ, ngươi còn có mặt mũi rời khỏi Hoành Sơn à? Đã quên lời thề của ngươi rồi sao? Đúng là nghiệp chướng, phụ nước nhà, phụ trung hiếu, tất cả đều phụ!
Cô gái trẻ tuổi nhìn thấy Tùy Bân, vẻ mặt lập tức sợ hãi, rụt rè nói:
– Cha…
Sau khi thốt lên chữ này, cô liền xấu hổ ôm mặt khóc, dáng vẻ đáng thương không nơi nương tựa.
Thôi Đông Sơn khoanh chân ngồi trên ghế dựa, giống như cười trên nỗi đau của người khác:
– Bất ngờ không?
Hắn lập tức quay đầu nhìn về giang thần Hàn Thực, cười ha hả nói:
– Ta có xem qua một quyển “Chuyện vụn vặt nước Thục”, trong đó có viết về miếu Thanh nương nương ở Hoành Sơn. Nói rằng có một vị đại thần tiền triều mang theo gia quyến, đã tự sát vì nước tại cây bách già ở Hoành Sơn. Gia quyến không muốn chết theo nên đã trốn sạch, chỉ có con gái cầm kiếm tự vẫn theo phụ thân, máu tươi bắn vào cây bách già, hồn phách sống nhờ trong đó, cuối cùng trở thành Thanh nương nương của Hoành Sơn. Cố sự này đúng là xúc động lòng người, xúc động lòng người.
Giang thần Hàn Thực tìm một chỗ trống ngồi xuống, cười nói:
– Lời đồn thất thiệt mà thôi, sự thật và tin đồn lại vừa lúc trái ngược. Khi đến ngôi miếu nhỏ kia thì Tùy Bân quyết định không chạy trốn nữa, muốn lấy cái chết để tỏ rõ tâm chí. Cả nhà cũng tự sát theo vị thị lang mất nước này, nữ quyến phần lớn treo cổ, còn lại có người đập đầu vào tường, có người nuốt vàng. Chỉ có con gái là không muốn chết, chạy ra ngoài miếu nhỏ, lại bị Tùy Bân đuổi kịp, một kiếm đâm chết dưới cây bách già. Cô ta đã trở thành oán linh, nhưng một điểm linh quang vẫn không tan. Sau khi chết còn xem như lương thiện, nhiều lần che chở cho phàm phu tục tử, nhờ vậy mới có danh tiếng tốt trong quyển “Chuyện vụn vặt nước Thục” kia.
– Sau đó cha cô ta biến thành ma quỷ dưới trướng ta, được ta đề cử làm hà bá một nhánh sông gần Hoành Sơn. Không biết Tùy Bân lòng sinh hổ thẹn hay thế nào, đã âm thầm tìm người xây dựng một tượng đất kim thân. Con gái của hắn vốn đã sắp bị gió mạnh và mặt trời đánh tan hồn phách, nhờ tượng thần mới sống được đến hôm nay.
Thôi Đông Sơn tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Tùy Bân càng tức giận:
– Không bằng cầm thú! Tùy Bân ta cả đời quang minh lỗi lạc, họ Tùy ta nếp nhà chính trực ba trăm năm, sao lại có nghiệp chướng như ngươi!
Thôi Đông Sơn lại nghiêng người, một tay chống cằm, tư thái lười biếng. Hắn nhìn cảnh tượng thê lương hai cha con trở mặt thành thù, đột nhiên nói:
– Tùy Bân, như vậy là được rồi.
Tùy Bân đang tức giận, không quan tâm thiếu niên là quốc sư hay gì nữa, liền phản bác:
– Tùy Bân ta dạy dỗ con gái, có gì không ổn?
Thôi Đông Sơn hờ hững nói:
– Bởi vì ta cảm thấy đủ rồi, lý do này thế nào?
– Tùy Bân, không được vô lễ! Ngươi còn dám nói thêm một chữ, ta sẽ đánh nát răng của ngươi!
Tối nay đây là lần đầu tiên giang thần Hàn Thực chủ động cầu tình cho thuộc hạ, đứng dậy cúi đầu khẩn cầu thiếu niên áo trắng:
– Xin quốc sư đại nhân đừng chấp nhặt với Tùy Bân.
Thôi Đông Sơn nhảy xuống ghế dựa, duỗi eo mỏi:
– Đi thôi, đi thôi, còn không trở về sẽ bị người ta nghi ngờ.
Hắn vòng qua bàn lớn đi xuống bậc thềm, hai tay khép trong tay áo, nhìn cô gái vẫn luôn không dám ngẩng đầu, cười hì hì nói:
– Đừng nghe mấy lời rác rưởi của cha ngươi! Một cô gái yếu đuối tuổi tác như ngươi, lẽ ra nên học một chút cầm kỳ thư họa, xuân tâm nảy mầm trốn trong khuê phòng lén suy nghĩ về tình lang mới đúng chứ. Cái gì non sông vỡ tan, nước nhà hủy diệt, vốn là do bọn đàn ông như cha ngươi vô dụng. Tùy Bân hắn không biết xấu hổ, lại còn kéo ngươi chôn theo. Ngươi hổ thẹn cái gì? Phải là cha ngươi xấu hổ đến mức treo cổ tự sát mới đúng. Yên tâm, sau này có thủy thần lão gia bảo vệ ngươi, cha ngươi mắng ngươi một câu, ngươi cứ bảo thủy thần lão gia tát hắn một cái.
Tùy Bân ngây người như phỗng, giang thần Hàn Thực lại cảm thấy nhức đầu.
Cô gái lấy can đảm ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn nét mặt của cha mình, sau đó lại cúi đầu, nức nở nhỏ giọng nói:
– Cha, là con gái bất hiếu.
Thôi Đông Sơn giận đến mức bước nhanh tới, gõ đầu cô gái một cái, cười mắng:
– Ngươi đúng là không có tiền đồ.
Giang thần Hàn Thực thấy vị quốc sư Đại Ly này muốn rời đi, vội vàng bám theo sau, nhẹ giọng hỏi:
– Tối nay quốc sư đại nhân không nghỉ ngơi ở đây sao?
Thôi Đông Sơn nói:
– Sát khí lớn như vậy, ta sợ.
Giang thần Hàn Thực dở khóc dở cười.
Lúc đi tới ngưỡng cửa, Thôi Đông Sơn trước tiên nhìn hai cha con đang im lặng, sau đó nói với giang thần Hàn Thực:
– Ngươi may mắn hơn cô ta nhiều, có một người cha không cổ hủ cứng nhắc như vậy.
Giang thần Hàn Thực càng ngoan ngoãn vâng lời:
– Quốc sư đại nhân đã gặp phụ thân của ta rồi à?
Thôi Đông Sơn gật đầu nói:
– Lão nhân gia còn mời chúng ta ăn mấy bữa món ngon rừng núi. Nói thật là ngon hơn thịt cá phối hợp với son phấn của ngươi nhiều.
Giang thần Hàn Thực cười nói:
– Ta làm sao dám so sánh với phụ thân.
Thôi Đông Sơn dừng bước, vỗ vai vị thủy thần này:
– Hao tổn do hai cước kia của ta, đợi đến khi Đại Ly thôn tính nước Hoàng Đình sẽ bồi thường cho ngươi nhiều hơn. Chiếc ghế dựa bạch ngọc kia xem như còn có tác dụng với gia tộc các ngươi, tặng nó cho ngươi.
Giang thần Hàn Thực cúi đầu khom lưng, trầm giọng nói:
– Nguyện quên mình cống hiến cho quốc sư đại nhân!
Thôi Đông Sơn hiển nhiên không xem là thật, bảo giang thần Hàn Thực không cần đưa tiễn, một mình rời khỏi phủ đệ Đại Thủy, nhảy vào trong sông Hàn Thực. Không thấy tay chân hắn có bất kỳ động tác nào, vẫn có thể bơi lội linh hoạt, dáng vẻ xuất trần, giống như một con giao long màu trắng sống trong lãnh thổ nước Thục cổ thượng cổ.
Hắn men theo dòng nước đi đến phía dưới cái giếng ở địa điểm cũ miếu Thành Hoàng, không lập tức đi lên nhà trọ Thu Lô gần trong gang tấc, thân hình dừng lại, một lúc lâu không cử động, hai tay đặt sau người, đứng trong giếng ngẩng đầu nhìn trời.
Nơi niệng giếng bỗng có người lên tiếng hỏi:
– Sao ngươi lại không lên?
Thôi Đông Sơn cười đáp:
– Ta không dám.