Lúc Phù Nam Hoa đi ra khỏi phòng thì phát hiện cô nữ tỳ thanh tú kia đang ngồi trên ghế đẩu ở giữa sân, tay cầm một nắm ngô cho gà ăn. Con gà mái dẫn theo một đàn gà con lông vàng bông xù, cúi đầu mổ lấy mổ để.
Thấy vậy, Phù Nam Hoa bèn mỉm cười. Không rõ là cô gái vốn tính ngại ngùng, hay là bẩm sinh đã lạnh lùng mà chỉ mím môi một cái xem như đáp lễ.
Phù Nam Hoa mở cửa viện ra thì phát hiện Thái Kim Giản đang đứng ở ngoài ngõ, tinh thần không được hưng phấn cho lắm. Hắn xoay người đóng cửa lại, xuyên qua khe cửa đang hẹp dần, hắn chợt nhìn thấy một dung nhan yêu kiều đang ngẩng đầu nhìn sang. Phù Nam Hoa bỗng phát hiện nha hoàn vốn dĩ phải là một thiếu nữ nghèo hèn sặc mùi quê mùa này lại có một đôi mắt không hề tầm thường, tôn cô lên cứ như một nụ tầm xuân mơn mởn. Nhưng Phù Nam Hoa cũng chẳng nghĩ nhiều, với thiếu chủ thành Lão Long như hắn thì có loại giai nhân nào mà chưa gặp, hắn cũng đã nhìn chán rồi.
Lúc sóng vai bước đi cùng Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa chợt hỏi: “Sao thế, không thuận lợi à? Chuyện cơ duyên vốn dĩ đã lắm gian truân, chưa chắc có thể ổn thỏa chỉ trong một lần, cần gì phải rầu rĩ thất vọng.”
Thái Kim Giản bẩm sinh đã có vẻ nhu mì quyến rũ. Sau khi tu hành, được tẩy tủy phạt cốt, chỉ riêng thân thể đã trong trẻo như lưu ly chứ chẳng giống nữ tử thế tục. Những nữ tử dưới núi, dù có xinh đẹp đến đâu thì chung quy cũng chỉ là một lớp da hôi thối mà thôi.
Lúc này sắc mặt của tiên tử núi Vân Hà vô cùng khó coi, có thể thấy được tâm trạng của cô ta tệ đến mức nào, bằng không cũng chẳng thể hiện rõ ra mặt như thế. Hẳn là đã ôm một bụng tức tối khi ở trong ngõ nhỏ, đúng là không thể không nói ra: “Có một vị cao nhân nhanh chân đến trước, là Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu, một trong những vị đầu sỏ của hồ Thư Giản. Ngay cả cơ hội để thương lượng cũng không có, vừa gặp mặt đã nhắc tới chưởng môn sư tổ của núi Vân Hà để dọa một vãn bối như ta. Từ đầu chỉ cuối ta chỉ nói được có vài câu thì đã bị ông ta đuổi ra khỏi nhà Cố Sán.”
Phù Nam Hoa như có điều suy nghĩ, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ra khỏi ngõ Nê Bình rồi nói tiếp.”
Thái Kim Giản nghi hoặc hỏi lại: “Không phải nơi này đã cấm hết toàn bộ thuật pháp rồi à?”
Phù Nam Hoa cười đáp: “Người có thể tới đây tỳm kiếm cơ duyên, có ai mà chẳng giấu giếm chút bản lĩnh cơ chứ? Người trẻ tuổi như ta và cô thì còn đỡ, dựa theo quy định của tiểu trấn, tu vi càng cao thâm thì mức độ bị trấn áp lại càng lớn. Theo lý thuyết, dưới Thánh Nhân, cảnh giới càng gần Thánh Nhân thì sẽ càng yếu đúng không? Nhưng cô có nghĩ tới chuyện, nếu như có cao nhân đắc đạo liều mạng hao tổn đạo hạnh cũng phải thi triển thần thông thì chẳng lẽ lại thua đám hậu bối chúng ta hay sao?”
Thái Kim Giản buột miệng phản bác: “Có Thánh Nhân ở đây, Tiệt Giang Chân Quân ông ta lại dám trắng trợn ra tay với ta à?”
Phù Nam Hoa khuyên nhủ: “Chúng ta tới đây là để tỳm thiện duyên chứ không phải gây thù chuốc oán, dù không có nỗi lo sinh tồn đi chăng nữa, nếu sinh hiềm khích với các tiền bối dẫu sao cũng không ổn.”
Thái Kim Giản cũng không phải người cứng đầu, bèn gật gù: “Phù huynh nói đúng lắm.”
Cô nhăn nhó đầy nũng nịu: “Nhưng ta thật sự không cam lòng. Đã tặng cho ngươi mười viên đá Vân Căn rồi, nếu như không được gì cả thì quay về ta biết ăn nói thế nào với các tổ sư gia đây?”
Sau khi ra khỏi ngõ Nê Bình, Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản đồng loạt chấn động. Đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là bất ngờ chợt lóe. Hai người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Phù Nam Hoa vốn đang hưng phấn cũng tỉnh táo lại. Hắn tự đánh giá lại hành trình tới ngõ Nê Bình lần này, lẽ ra việc hắn và Thái Kim Giản kết minh không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào mới đúng. Lẽ ra lúc giao dịch cùng thiếu niên Tống Tập Tân cũng không hề có bẫy rập gì, đây vốn là một vụ mua bán công bằng và đúng luật, sao vị Thánh Nhân chỉ ngồi xem chuyện tới lui, lên xuống ở nơi này lại nổi hứng nhúng tay vào được? Vậy thì cỗ áp lực này tới từ đâu? Chẳng lẽ là vị Tiệt Giang Chân Quân mà hắn thậm chí còn chưa từng nghe tên kia?
So với suy nghĩ sâu xa của Phù Nam Hoa thì Thái Kim Giản lại đơn giản hơn nhiều. Cô ta còn nghĩ là bị Phù Nam Hoa nói trúng, Tiệt Giang Chân Quân quả thật đã dùng pháp thuật thần thông nào đó để tiến hành theo dõi mình. Nghĩ vây, Thái Kim Giản không khỏi hoảng sợ, may mà bản thân chỉ nói vài lời trút giận chứ không mạnh miệng mắng chửi gì.
Hai người đều ôm tâm sự đi trên đường, rời khỏi ngõ Nê Bình càng xa thì cảm giác nặng trĩu trong lòng họ lại càng vơi đi. Phù Nam Hoa cảm thấy đây là cái nặng nề của khí số cơ duyên, Thái Kim Giản lại nghĩ đây là do gánh nặng gia tộc.
Ngẩng đầu nhìn lên ngôi miếu đằng xa, Phù Nam Hoa tò mò hỏi: “Tiệt Giang Chân Quân hồ Thư Giản? Sao ta lại không có ấn tượng gì nhỉ? Mặc dù thành Lão Long ta nằm ở vùng cực Nam, nhưng địa vị chân quân lẫy lừng là vậy, dù kiến thức của ta nông cạn cách mấy thì cũng phải biết đến chứ.”
Thái Kim Giản thấp giọng, cười lạnh nói: “Chân quân cái gì chứ, xem như một kẻ bàng môn gần tới vị trí chân quân mà thôi. Lại còn thích ra vẻ đạo mạo, vốn dĩ không có tư cách tự xưng là chân quân. Đó là do mấy kẻ nịnh bợ gán cho, vị Nguyên Vũ Đế kia khôn khéo cỡ nào, đương nhiên sẽ không sắc phong kẻ này làm chấn quân. Mỗi gốc củ cải một cái hố, danh hiệu chân quân mà cho rồi thì có khi cả mấy trăm năm cũng chẳng lấy lại được. Cộng thêm tổ tông Nguyên Vũ Đế vung tay quá trán, đến thời hắn ta thì cũng chỉ còn lại hai vị trí chân quân, đương nhiên lại càng không thể ban nó cho một kẻ dã tu bàng môn mua danh chuộc tiếng một cách tùy tiện rồi.”
Phù Nam Hoa giật mình hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”
Mỗi vị chân quân tọa trấn trong vương triều đều có thể thu nạp, áp chế và tăng trưởng vận mệnh quốc gia.
Chân quân đạo gia gần như có thể nói là người có địa vị cao trong triều đình thế tục, thượng trụ quốc của binh gia hoặc đại học sĩ Nho gia đều nằm trong nhóm này.
Thái Kim Giản thuận miệng hỏi: “Tên Tống Tập Tân kia thế nào?”
Phù Nam Hoa cũng thuận miệng đáp: “Thiếu niên kia ấy à, dã tâm rất lớn, người lại thông minh, chỗ dựa cũng không nhỏ, chẳng qua tầm mắt…”
Thái Kim Giản cười nói: “Không lớn à?”
Phù Nam Hoa cười đáp: “Không thể nói là không lớn, chỉ là không đủ lớn mà thôi.”
Hai người đi tới miếu, Phù Nam Hoa hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Thời đến đất trời cũng góp sức.”
Thái Kim Giản ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Mạc hướng ngoại cầu” kia, trong lòng rỗng tuếch. Chỉ cảm thấy buồn rầu biến mất, giống như khi đốn ngộ ở ngõ Nê Bình trước đó đã trả hết lại cho tiểu trấn này.
Điều này khiến cô bực bội không thôi.
—
Ở ngõ Nê Bình, nhà của Tống Tập Tân được xếp vào hạng nhà cao cửa rộng, trừ sảnh lớn treo biển còn có phòng nhỏ ở hai bên trái, phải.
Tấm biển ở sảnh lớn viết ba chữ “Hoài Viễn đường” mà không kí tên. Nhìn chữ viết trên biển, Tống Tập Tân nghĩ nó cũng chẳng phải chữ của bậc thầy nào.
Lúc này hai chủ tớ đang ở sảnh lớn trong nhà Tống Tập Tân. Thiếu niên thì bới đồ lộn tùng phèo, nha hoàn thì đứng ngoài cửa mà hỏi với giọng dè dặt: “Công tử, chưa bàn xong chuyện làm ăn sao?”
Tống Tập Tân buông một chuỗi lục lạc, ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, hai tay gác sau đầu, bắt chân thành chữ ngũ: “Phù Nam Hoa thành Lão Long không phải thằng đần độn, từ đầu đã không coi ta là đồ của nợ chưa thạo sự đời, song cũng chẳng thông minh cho lắm, muốn lôi kéo ta để tạo quan hệ, thật sự là thú vị. Sau đó ta lừa chơi một vố, hắn lòi đuôi cáo ngay. Hắn cứ nghĩ chỉ cần ra vẻ bí ẩn, thêm vài mánh khóe lôi đình là giở đủ trò ân uy khiến ta rụt vòi, quả thực còn kém xa kẻ khó lường như Tề tiên sinh đến vạn dặm.”
Tỳ nữ Trĩ Khuê nói: “Kém xa vạn dặm? Công tử cứ nói quá lên thế.”
Tống Tập Tân làm mặt quỷ, sửa lời: “Thì kém mười cái ngõ Nê Bình.”
Thiếu niên ném cho tỳ nữ nhà mình một cái túi: “Xem thử đi, đây chính là tiền đồng mà phong mật tín kia nói tới. Trước đó họ Trần sát vách cũng được một cái túi, lúc đó ta đã đoan rằng cục tiền từ trên trời nện xuống này chưa chắc đã là chuyện tốt với hắn đâu. Quả nhiên, chẳng phải hắn chọc giận hai đôi nam nữ chó má kia rồi sao? Ta thấy sau này tên họ Trần kia còn ăn nhiều quả đắng lắm. À này Trĩ Khuê, ta nói cô hay, cái gã tới nhà chúng ta tự xưng là thiếu thành chủ của thành Lão Long, nghe giọng điệu và nhìn hành động thì ít nhất hắn không phải là một tên công tử bột, còn mảnh ngọc bội này nữa, tên là “Lão Long Bố Vũ” gì đó, chắc chắn đáng tiền!”
Tống Tập Tân vuốt ve mảnh ngọc bội xanh biếc đáng yêu được đeo bên hông mình, từ đáy lòng cảm thấy mình lại cách kiểu người đọc sách như Tề tiên sinh gần thêm một bước.
Trĩ Khuê mở túi thêu tinh xảo kia ra, nhẹ nhàng hỏi: “Công tử, có thể kiếm thêm một ít tiền đồng về không?”
Tống Tập Tân cười hỏi: “Cô thích à?”
Trĩ Khuê vân vê một đồng tiền bằng hai ngón tay, lắc đầu, vui vẻ cười đáp: “Lấp la lấp lánh, ngắm nhiều thì vui mà.”
Tống Tập Tân không nhịn được bật cười: “Thế cũng được hả? Ừ, cô đã thích thì để ta kiếm thêm mấy túi về đây. Ở bên ngoài, số tiền này theo thứ tự là tiền áp thắng để trên xà ngang, tiền đón xuân đặt trong bùa đào, tiền cung dưỡng trong bụng hoặc là tay phật, nhưng dân gian có cách nói của dân gian, tiên gia lại có cách nói của tiên gia.”
Cô nheo mắt cười như hai vành trăng khuyết, nói: “Túi của Trần Bình An thì sao?”
Tống Tập Tân nhíu mày: “Hắn?”
Tỳ nữ phát giác ra cảm xúc kì lạ của công tử nhà mình, bèn cẩn thận cất tiền đồng đi, thắt miệng túi lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tống Tập Tân bĩu môi, hai tay ôm cổ day day rồi nói với giọng thản nhiên: “Chẳng sao, nhớ đến vài việc đáng ghét thôi. Phía họ Trần kia chớ vội, tránh rước vạ vào thân. Con mọt sách Triệu Diêu chắc cũng nhận được tiền đồng, tên đó dễ gạt, công tử ta đảm bảo sẽ kiếm một túi lớn về cho cô.”
Tỳ nữ lấy làm lạ nhưng Tống Tập Tân không giải thích thêm. Công tử đã không muốn nói, tỳ nữ cũng chẳng cố gặng hỏi cặn kẽ hơn nữa.
Trĩ Khuê rời phòng ra sân, thấy con thằn lằn trời sinh chướng mắt nọ đang èo uột nằm dài ra đất phơi nắng, thi thoảng lại lăn một cái ra chiều khoan khoái.
Thiếu nữ nổi giận rảo bước đi tới, giẫm mạnh lên đầu thằn lằn rồi nghiến mũi chân một cái.
Con thằn lằn đáng thương rên ri rỉ.
Cô nhấc chân lên, thằn lằn chuồn biến đi, chạy loạn khắp sân, đụng tường liên tục.
Con thằn lằn màu vàng đất nhà mình.
Con cá chép vàng tham ăn rơi nhầm vào sọt cá.
Con lươn đen được Cố Sán nuôi trong chum nước.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ba trên năm đã xuất hiện.
Nhìn con thằn lằn đầu mọc sừng kia, thiếu nữ nhếch môi cười với vẻ xem thường đến cùng cực: “Đồ ngu xuẩn.”
—
Trong sân nhà thằng nhóc Cố Sán, ông lão và một người phụ nữ ngồi đối diện nhau. Ông lão xòe tay ra, nhìn những đường vân chằng chịt trong lòng bàn tay với tâm trạng nặng nề.
Ông lão thu tay lại, ngẩng đầu hỏi: “Cố thị, trên tiểu trấn có nhiều người lấy chồng xứ khác như cô không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không nhiều lắm, phía ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa này cũng chỉ có mình ta.”
Ông lão hơi do dự, cuối cùng vẫn tiết lộ một chút thiên cơ cho cô: “Con gái thì sáu tuổi, mười hai tuổi, con trai thì chín tuổi, mười tám tuổi sẽ lần lượt gặp hai cửa lớn. Cửa trước thì phải tự mình vượt qua, cửa sau có thể dùng lực từ bên ngoài mà đẩy. Về sau còn có một chuyện nữa, có thể nắm chắc được nhiều hơn, gia đình càng phú quý thì càng có ưu thế. Trong ba việc khai môn, đăng đường, nhập thất, hai việc trước chỉ có thể trông cơ duyên và mệnh số, nhất là bước đầu tiên, được hay không được thì phảixem ông trời có cho cơm ăn hay không.”
Trong đôi mắt của người phụ nữ đong đầy ý cười: “Cố Sán nhà ta lọt mắt tiên trưởng từ cái nhìn đầu tiên, có phải nó có thể tự bước ra bước đầu tiên hay không?”
Ông lão cười mà như không, đáp rằng: “Hễ là trẻ con lớn lên trong tiểu trấn này thì tư chất căn cốt chẳng hề xuất chúng. Tuy Cố Sán nhà cô chưa tròn chín tuổi, nhưng cũng không phải là ngoại lệ.”
Sắc mặt người phụ nữ sa sầm xuống.
Ông lão giơ chân chà xuống mặt đất, mỉm cười nói: “Yên tâm, căn cốt tốt xấu đương nhiên quan trọng, song không phải là quan trọng nhất. Nếu ông trời vừa ý thì dù là con chó hay cỏ dại ven đường cũng có thể từ từ tu thành đại đạo, một bước lên trời. Lần này tiểu trấn phá lệ cho phép nhiều người ngoài vào như vậy cũng là có chút bất đắc dĩ. Một mảnh ruộng, dù có màu mỡ đến mấy, trải qua mấy ngàn năm khai khẩn, cày cấy, thu hoạch, lại thêm không biết bao nhiêu lần bòn vét vì cái lợi trước mắt, thì cũng sẽ mất màu cằn cỗi dần đi. Phong thủy đất này cuối cùng cũng đi tới hồi lụn bại. Khi con người ta sắp chết thì hồi quang phản chiếu, tinh khí thần lúc ấy là thịnh nhất. Cố Sán nhà cô được hưởng lợi từ đây, cơ duyên mà nó có còn lớn hơn nhiều tưởng tượng, đến mức vượt xa những đứa trẻ tiểu trấn có thiên phú dị bẩm khi trước.”
Người phụ nữ run bờ môi, cố gắng kìm nén niềm vui vỡ òa trong lòng, đôi mắt rưng rưng ngập nước toát ra mấy phần phong tỳnh mê người.
Ông lão lườm cô, cười bảo: “Đương nhiên, cô cũng đừng nên quá tham lam. Người có cơ duyên lớn ấy không chỉ có một mình con nhà cô. Nói một câu khó nghe, trên cả cái đất Đông Bảo Bình Châu rộng lớn này, dù có người có tư cách độc chiếm khí vận ấy thì cũng chưa được sinh ra đâu.”
Người phụ nữ ôm ngực bằng cả hai tay, lẩm bẩm: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Ông lão nhớ tới cô gái vãn bối ở núi Vân Hà, bèn cất tiếng châm chọc: “Trăm suy ngàn tính, lo lắng hết lòng chỉ để cầu một chút vật ngoài thân, quả thực là giữ hạt vừng mà bỏ dưa hấu, ngu chẳng ai bằng.”
Sau đó ông lão bật cười: “Mà cũng phải thôi, mấy lão già ở núi Vân Hà xưa nay không biết nhìn xa trông rộng, nếu không thì cũng chẳng để lão phu có được tiên cơ này. Có được một ngọn núi báu lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, đáng lẽ phải có tài nguyên cuồn cuộn, phát triển không ngừng, ấy thế mà lại rơi vào bước đường phải nhờ một đứa đồ tử đồ tôn giữ thể diện cho.”
Trong phòng, thằng nhóc đấm đá cánh cửa hồi lâu đứng trên một cái ghế dài, thò mặt ra cửa sổ mà van nài với vẻ đau khổ: “Mẹ ơi, thả con ra được không? Con hứa sẽ nghe lời mẹ mà!”
Người phụ nữ nhìn tiên trưởng già, người sau gật đầu.
Bấy giờ cô mới đi mở cửa, dắt tay con ra sân rồi sầm mặt mắng khẽ: “Tiểu Sán, không được nghịch ngợm biết không? Mẹ chưa đánh con bao giờ, nhưng nếu dám bướng thì sẽ đánh thật đấy.”
Thằng nhóc đáp một tiếng, cụp đầu xuống đến là thiểu não.
Cố Sán bê cái ghế đẩu đến, ngồi xuống theo hướng chân vạc với mẹ và ông lão, nâng quai hàm bằng cả hai tay: “Mẹ, mẹ vừa nói cái gì với tiên sinh kể chuyện thế? Ban nãy con ở trong phòng nghe không rõ, hai người nói lại cho con nghe chút đi?”
Ông lão ồ lên một tiếng, suy nghĩ một lát rồi hơi động cổ tay. Chiếc bát trắng lại xuất hiện trong lòng bàn tay lão. Lão cúi đầu ngưng thần nhìn, ánh mắt tối tăm không rõ, chỉ thấy mặt nước trong bát gợn sóng lăn tăn, chợt có bọt nước văng lên. Một vệt đen từ đáy bát lan ra, thi thoảng lại va vào thành bát. Ông lão tự nhủ: “Thôi thôi, tùy ngươi vậy.”
Để nhận đứa đồ đệ này, lúc trước ở ngõ Nê Bình, ông lão đã hao tâm tổn tứ, liều mạng tiêu tốn mấy chục năm tu vi đạo hạnh mới mưu toan thành công ba lần.
Lần đầu là để cô gái kia đạp trúng phân chó.
Lần cuối là dùng bí thuật để cô ta tin mình khai ngộ. Nếu ở bên ngoài tiểu trấn thì đương nhiên việc này không thể thành công. Chỉ e dù có là một chân quân đạo gia thực thụ cũng chẳng dám làm như thế. Song ở trong tiểu trấn thì Thái Kim Giản chẳng khác gì người phàm, ông ta không tiếc bỏ ra cái giá cực đắt, bèn có cơ hội động tay.
Lần thứ hai lại là lần khéo nhất, khéo đến mức chính ông lão cũng cảm thấy tuyệt diệu như thần, chính là khiến cô gái kia hiểu lầm lời nhắc nhở thiện chí của thiếu niên đi giày cỏ, thực chất là một sự trả thù giảo hoạt. Lúc đó ông lão để thiếu niên lên tiếng, hơi ngập ngừng một chút, vừa hay để cô gái kia bắt được chi tiết này.
Không thể không nói, đây đúng là tính toán cặn kẽ.
Trên con đường tu hành, thiện duyên và nghiệt duyên giữa đồng đạo với nhau chẳng qua chỉ cách một lằn ranh rất nhỏ.
Lúc này, Cố thị ngồi trong sân mà tim thót lên tận cổ, chỉ sợ lão tiên trưởng nói ra tin xấu.
Ông lão giật nhẹ khóe miệng, liếc mắt nhìn vào trong. Một đứa nhóc rón rén đứng lên, chạy vụt theo hướng cổng.
Người phụ nữ thét lên một tiếng.
Ông lão cầm bát trắng, ung dung chậm rãi đứng dậy: “Đồ đệ, để vi sư cho ngươi xem cái gì là trời đất bao la, tránh cho ngươi không biết nặng nhẹ mà làm hỏng thiên thu đại nghiệp của thầy trò chúng ta.”
Người phụ nữ tối sầm hai mắt, hôn mê ngã xuống.
Ông lão đột nhiên vung tay áo lên.
Một khắc sau, đứa nhóc vừa chạm vào chốt cổng đã lảo đảo một cái rồi té ngã trên đất. Khi nó phát hiện ra chuyện lạ thì hoang mang nhìn xung quanh, cuối cùng mới ngẩng lên nhìn tiên sinh kể chuyện bên cạnh mình: “Đây là đâu thế?”
Ông lão chắp tay sau lưng, khoan thai đáp: “Trong bát.”
Đứa bé càng thêm hoang mang, bỗng nghe ông lão quát lớn: “Đứng lên!”
Đứa trẻ đứng lên theo bản năng, không động đậy.
Cố Sán nhận ra dường như mình đang đứng trên bờ vực, trước mặt là biển mây cuồn cuộn mênh mông.
Sau đó, đứa trẻ thảng thốt trợn mắt, thấy trong sương mù trắng xóa có một thân thể khổng lồ phá vỡ mây mù, từ từ di chuyển.
Nhưng vì nó quá lớn nên không thể hiển lộ hết dáng vẻ thực sự của mình.
Đứa trẻ sợ quá, muốn lùi lại, song lại bị ông lão ấn tay lên đầu mà nói với giọng tàn nhẫn: “Bây giờ mà lùi, thì trên con đường tu hành sau này, ngươi muốn bước một bước cũng khó khăn! Đứng vững lại cho ta!”
Cố Sán sợ ứa nước mắt. Thằng nhóc trước nay coi trời bằng vung, lần này lại chẳng dám khóc thành tiếng.
Đứa nhóc hoàn toàn không khống chế nổi thân thể của mình. Hai chân nó run lẩy bẩy, môi cũng run lên bần bật.
Biển mây nơi xa bốc lên cuồn cuộn.
Mây trắng và sương mù mông lung dường như hơi tản đi.
Vệt đen trên bầu trời càng ngày càng lộ rõ, thân thể rất dài, rất lớn, tựa như… con lươn nhỏ mình nuôi trong chum sao lại lớn phổng lên thế kia?
Trong đầu đứa nhóc không khỏi nảy ra ý nghĩ như vậy.
Vào giờ khắc này, Cố Sán như mất hồn mất vía, bất giác bước lên phía trước một bước, vươn cánh tay mảnh khảnh hướng tới bầu trời.
Một cái đầu to như núi từ từ trườn tới trong biển mây.
Hai mắt đứa trẻ tỏa sáng. Nó không những không hề sợ hãi mà còn vẫy tay gọi to: “Mau tới đây nào! Thì ra mày to như thế! Thảo nào tao cứ thấy tôm, cua, cá trong cái chum của mày ít đi bao nhiêu!”
Tiệt Giang Chân Quân hồ Thư Giản đứng sau lưng Cố Sán, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa thất vọng ghen ghét đến cùng cực, lại vừa vui mừng khôn xiết.
Tuy mình không có được phúc duyên to lớn như thế, nhưng có được đứa đồ đệ thế này cũng là một chuyện rất may, chuyến này tuyệt không uổng phí!
Ông lão tận mắt thấy cái đầu kia tới gần, lẩm bẩm nói: “Thiên hạ kỳ quan.”
…
Trần Bình An đột nhiên nói với thiếu nữ áo đen rằng muốn vào phòng một chuyến, sau đó ngồi xổm trong góc khuất, quay lưng về phía cô, giấu một thứ gì đó trong lòng bàn tay.
Khi ra ngoài, hắn nói là đi mua ấm để sắc thuốc cho cô vì trong nhà không có.
Sau khi thiếu niên đi giày rơm rảo bước rời đi, thiếu nữ liếc vào góc tối, trông thấy một cái ấm cũ kỹ.
Thật ra tai của thiếu nữ rất thính.
Vật mà thiếu niên kia nắm trong lòng bàn tay là một mảnh sứ vỡ sắc lẻm.
____
Qùy cầu donate cho dịch giả có động lực ra chương nhanh hơn nà ~