Khi Trần Bình An sắp chạy ra khỏi sân nhà, thiếu nữ áo đen đột nhiên gọi giật lại: “Chờ một lát, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trần Bình An giả bộ không nghe thấy, toan đi thẳng ra ngoài, thiếu nữ lại gọi to hơn: “Trần Bình An!”
Trần Bình An đành phải quay người chạy về. Sắc mặt thiếu nữ đã hồng hào hơn, song giọng nói vẫn khàn như cũ: “Thứ nhất, khi những người ngoài như bọn ta đi vào trong trấn, tuy thể phách vẫn mạnh mẽ hơn người thường như trước đó đã nói với ngươi, nhưng trừ điểm đó ra thì chẳng có gì khác biệt với các ngươi cả. Thứ hai, người ngoài không thể giết người ở đây, một khi làm trái thì dù có nguyên nhân gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài, không thể thu hoạch được gì. Cái giá này rất lớn, còn lớn hơn nhiều tưởng tượng của ngươi. Thứ ba, ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, đám người ngoài như bọn ta, đến thời khắc nguy cấp, dù có phải liều mạng đánh đổi tất cả cũng nhất định sẽ ra tay, bởi vì sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.”
Trần Bình An nghĩ ngợi rồi nói: “Ý cô là khi làm gì cũng phải ra tay thật nhanh đúng không?”
Thiếu nữ áo đen nhếch miệng cười, tinh thần phấn chấn hơn, ánh mắt rạng rỡ như khiến cả căn phòng bừng sáng. Cô vỗ vỏ đao xanh lục đặt ngang trên đầu gối, gật đầu nói: “Đúng! Ra tay phải thật nhanh, vô cùng nhanh, thậm chí là nhanh nhất! Ví dụ như ta, bất kể là rút đao hay rút kiếm, ta đều muốn trở thành người nhanh nhất thiên hạ!”
Cô dừng lại một chút, bỗng như biến từ một nữ hiệp hào hùng phương xa thành thiếu nữ hàng xóm thích khoe khoang, híp mắt cười hỏi Trần Bình An: “Này, ngươi có biết có mấy tòa thiên hạ không (*)?”
Trần Bình An nghệt mặt ra.
Dường như nhận ra thiếu niên không có hứng thú với chuyện này, thiếu nữ cũng thấy chán, bèn phẩy tay đuổi người: “Thôi đi mua ấm đi, ta đang chờ uống thuốc đấy.”
Lần này Trần Bình An đi ra chậm rãi và vững vàng hơn nhiều.
Hắn vừa rời ngõ Nê Bình một lát thì cánh cổng chưa khóa bị người ta đẩy ra. Thiếu nữ áo đen trong nhà đang hô hấp thổ nạp bằng một phương thức kì quái bỗng mở to hai mắt, nhìn ra phía cổng như gặp kẻ thù.
Thanh phi kiếm nằm trong vỏ kiếm trắng như tuyết trên bàn bỗng trở nên yên lặng, tỏa ra khí tức túc sát trong vô hình, như cái rét tháng ba có thể đóng băng người ta từ xương tủy.
Tì nữ Trĩ Khuê khoan thai bước tới như sang nhà hàng xóm chơi lúc thường ngày. Cô không bước qua ngưỡng cửa, chỉ đứng ở ngoài thò đầu nhìn vào trong, tầm mắt đảo khắp nơi, song lại làm như không thấy thiếu nữ áo đen gác đao trên đầu gối ngồi ở trên giường.
Trĩ Khuê nhìn quanh quất hồi lâu mới thấy cô nàng sống sờ sờ ngồi đó, bèn cất giọng hỏi với vẻ rất ngây thơ: “Tỷ tỷ nơi, tỷ là ai thế? Sao lại ngồi trên giường của Trần Bình An? Ta có nghe hắn nói hắn có bà con xa bao giờ đâu?”
Ninh Diêu nhìn thiếu nữ không mời mà tới một cái rồi nhắm mắt lại, chẳng quan tâm.
Trĩ Khuê thấy cô giả vờ câm điếc cũng không tức giận, chỉ lắc nhẹ đầu rồi bĩu môi ra chiều ghét bỏ.
Nhìn thanh trường kiếm vỏ trắng đặt trên bàn, sâu thẳm trong mắt Trĩ Khuê ẩn giấu nỗi sợ hãi và căm hận tột độ, dường như có những sợi tơ vàng điên cuồng uốn lượn nơi đáy mắt. Tỳ nữ do dự một chút, vẫn nhấc chân toan bước qua cánh cửa, nhưng sau đó đột ngột thu chân lại, đằng hắng một tiếng rồi làm bộ nói: “Ta vào nha. Cô không nói gì nghĩa là không phản đối đúng không? Mà cũng phải, đây là nhà của Trần Bình An mà. Ta quen biết hắn bao nhiêu năm rồi đấy… Chẳng lẽ cô không hiểu ta nói gì ư? Cũng chẳng sao, dù sao chúng ta cũng chẳng có gì mà nói. Ta chỉ sang xem bên này có thiếu thốn cái gì không thôi. Bọn ta sắp dọn đi rồi, có nhiều thứ để lại cho Trần Bình An lắm. Cô không biết chứ, trước đây hắn sống chẳng đủ đầy gì.”
Trĩ Khuê nói liên mồm bao nhiêu thứ chuyện, cứ như cô và Trần Bình An thực sự là một đôi thiếu niên thiếu nữ lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tỳ nữ Trĩ Khuê đi vào phòng, chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô đi tới chiếc bàn nhỏ, ngồi xuống ghế, mắt như dán vào thanh trường kiếm.
Cùng lúc đó, thiếu nữ áo đen cũng lấy ba tấm giấy mà đạo nhân trẻ tuổi để lại cho Trần Bình An ra mà nhìn thật kĩ, muốn xem có thể thấy được manh mối gì không. Tiếc rằng nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng chẳng ra, đành thất vọng nói: “Những chữ này viết thật là… nhạt nhẽo.”
Cô nhớ rõ bức tường dài ở quê mình có mười tám chữ rải rác do ai đó dùng kiếm khắc lên, chữ nào cũng ẩn chứa khí thế hùng hồn có thể trấn áp vạn yêu.
Khi còn tấm bé, cô thích nhất là đứng trong một nét bút nào đó của những chữ lớn kia mà phóng mắt nhìn ra xa tít.
Cho nên thiếu nữ thực sự chẳng coi tấm biển bốn chữ “Khí Xung Đẩu Ngưu” của tiểu trấn này ra gì.
Tỳ nữ Trĩ Khuê xoay người, lặng lẽ thẳng lưng lên và đặt tay trên đầu gối như muốn khiến mình giống một tiểu thư khuê các. Cô nhìn thiếu nữ áo đen, cười tủm tỉm nói: “Này cô nương, cô quá bất cẩn rồi.”
Ninh Diêu nhịn không được, hỏi: “Cô là ai?”
Trĩ Khuê ôi chao một tiếng, hai tay ôm ngực ra vẻ kinh ngạc: “Cô nương biết nói tiếng bản địa của bọn ta cơ à?”
Ninh Diêu lại hỏi: “Cô có việc gì không?”
Trĩ Khuê vươn tay chỉ trường kiếm trên bàn: “Của cô à?”
Ninh Diêu nhíu mày, không nói gì.
Thiếu nữ áo đen không nói gì, Trĩ Khuê cũng không để ý. Cô đứng lên đi tới góc nhà, nhìn đám bình lọ để trên giá gỗ. Đống gia sản ấy chẳng đáng tiền nhưng tỳ nữ nhìn rất chăm chú.
Khi học việc ở lò gốm, Trần Bình An đã chạy chân trần khắp núi non quanh tiểu trấn, một mình lên núi đào đất, đốn củi, leo lên leo xuống nhanh thoăn thoắt. Chỉ cần người khác chịu dạy Trần Bình An, thì dù là mấy ngón nghề nhập môn thô thiển hay những điều tối nghĩa khó hiểu, hắn đều dốc hết sức lực mà làm. Cuối cùng kết quả được đến đâu thì hắn mặc kệ, mà không kệ cũng chẳng làm gì được. Ví như khi ông già họ Diêu dạy hắn nung gốm, toàn giấu giấu diếm diếm, chưa từng muốn chỉ bảo hắn tuyệt chiêu để đáy hòm, nhưng hễ việc gì lão Diêu từng nói hay từng làm thì hắn đều học theo vô cùng nghiêm túc. Về sau Lưu Tiễn Dương dạy hắn chế tác cung gỗ, cần câu, hắn cũng học vô cùng cẩn thận. Tống Tập Tân nhà bên ăn nói chua ngoa, suốt ngày bảo tính tình của Trần Bình An thuộc dạng làm hết mình mà nghe mệnh trời, tiếc rằng số mệnh của Trần Bình An chẳng tốt đẹp gì, chẳng bằng ăn không ngồi rồi mà chờ chết cho xong, vò đã mẻ còn sợ gì sứt nữa?
Trĩ Khuê phẩy tay, cười rạng rỡ bảo: “Thôi ta đi đây, cô nương cứ dưỡng thương đi nhé. Có cần gì thì gọi một tiếng, ta tên là Trĩ Khuê, ở ngay nhà sát vách.”
Ninh Diêu mặt lạnh như tiền.
Tỳ nữ rời nhà, đi ra ngoài sân, thiếu nữ áo đen trong nhà nghe thấy cô lẩm bẩm: “Cũng đâu có xinh đẹp gì lắm.”
Ninh Diêu cũng mỉa khẽ một câu: “Tên tuổi gì mà tục tằng quá thể.”
Trĩ Khuê đóng mạnh cánh cổng, làm nó kêu đánh rầm một tiếng.
Ninh Diêu lại nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyến viếng thăm của thiếu nữ kì lạ chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Song Ninh Diêu không thích tiểu trấn này, càng không thích đám người tu hành tới đây tìm kiếm cơ duyên, chỉ biết lục đục với nhau và kết bè xu nịnh. Bọn họ tự xưng là tiên nhân, cao nhân, chỉ là do đứng trên núi mà thôi, đâu phải là người “cao” đích thực.
Trong lòng thiếu nữ Ninh Diêu, đại đạo không nên là thứ nhỏ hẹp như thế.
…
Sau khi ra khỏi ngõ Nê Bình, ánh nắng hơi chói mắt. Thiếu niên che tay phải lên trán rồi thở phào một hơi.
Sau đó hắn bắt đầu chạy chậm với những bước chân hết sức nhẹ nhàng, dù đã xuyên qua bao nhiêu đường, hẻm nhưng vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi. Dù sao đối với thiếu niên đã quen trèo đèo lội suối thì mấy con đường này chẳng đáng là gì, chuyện vất vả nhất là lên núi đốt than kia. Một cái lò gốm mỗi năm cần dùng đến hai, ba vạn cân than củi, khi trời mưa to mà phải đốt than trên núi thì đúng là tội nợ ở đời. Thiếu niên đã từng suýt chết trong một cái lò than đang xây thì sập. Mấy năm nay hắn đều làm những việc tốn thể lực, tuy cũng học chút kĩ xảo, nhưng sau khi nhập môn thì hoàn toàn là bán sức kiếm ăn, cho nên vẻ gầy teo yếu ớt của hắn chỉ là cái vỏ bên ngoài, chứ xương cốt hắn đã trở nên rắn rỏi dẻo dai sau muôn vàn thử thách.
Trần Bình An dừng lại ở một ngã tư, dựa lưng vào vách tường ngồi xổm xuống, một tay vẫn nắm chặt từ trước, một tay siết lại giày cỏ.
Giờ khắc này, lòng hắn tĩnh như nước.
Chỉ hơi nhớ người bạn duy nhất trong tiểu trấn này.
Người bạn ấy từng dấm dúi khoe khoang với Trần Bình An, rằng ông nội y kể là hồi còn bé đã tận mắt thấy có người đứng bên khe suối, chạy vài bước lấy đà rồi bước một bước phóng qua con suối nhỏ. Sau này Lưu Tiễn Dương và Trần Bình An tự mình đi thử, chọn nơi lòng suối hẹp nhất rồi đồng thời nhảy lên. Kết quả là Lưu Tiễn Dương lớn hơn Trần Bình An mấy tuổi vừa nhảy lên đã rớt xuống nước vì cạn sức, sau đó thấy một bóng đen nhảy vọt qua đầu mình, bay vèo một cái về phía trước, đáp xuống một chỗ rất xa.
Sau lần đó, Lưu Tiễn Dương chẳng nhắc gì đến thần tiên bước một bước qua suối nữa.
Cũng sau lần đó, Lưu Tiễn Dương mới biết Trần Bình An thường xuyên đến dòng suối kia một mình, chạy lấy đà, nhảy lên, phóng trên không trung, đáp xuống.
Thiếu niên càng ngày càng đến gần bờ bên kia, không biết mệt là gì.
Có một lần Lưu Tiễn Dương len lén đứng xa nhìn, thấy cảnh tượng rung động lòng người ấy, bỗng cảm thấy thiếu niên da ngăm đen kia hình như không giống với thằng đần trong ấn tượng của mình cho lắm.
Khi phóng vọt qua khe suối, thiếu niên ấy chẳng khác nào một con chim ưng bắt rắn hay chao liệng trên bầu trời của trấn nhỏ này.
(*) Bản gốc là “你知不知道这个天下到底有几座”, do tạm thời không hiểu ý chỉ là gì nên mình cứ dịch tạm như thế, nếu các chương sau có giải thích thì sẽ quay về sửa lại.