Phù Nam Hoa thấy Thái Kim Giản bắt đầu cụt hứng, bèn dẫn cô ta đi dạo một vòng. Hai người sóng vai mà đi, tạm xem như giải sầu. Trong lúc đi dạo còn kể vài chuyện linh tinh ở phía Nam của Đông Bảo Bình châu, Thái Kim Giản cũng miễn cưỡng cười vui. Nhưng so với cảm giác bực dọc sau khi rời khỏi ngõ Nê Bình thì đúng là tâm trạng của cô ta đã tốt hơn hẳn.
Ấn tượng của cô ta đối với vị quý công tử thành Lão Long này dần tốt hơn. Phải biết rằng tuy nội tình của thành Lão Long rất thâm hậu, anh tài xuất hiện vô số, chỉ cách tông môn hàng đầu một lằn ranh mà thôi. Theo lý thuyết thì cao hơn tông môn nhị lưu đứng kế cuối như núi Vân Hà rất nhiều, nhưng núi Vân Hà truyền thừa có thứ tự, là tiên gia chính thống căn chính miêu hồng (1), vẫn có cảm giác bản thân hơn hẳn đám man di ở tận góc Nam như thành Lão Long. Nếu như trước hôm nay mà gặp nhau, không ở sau lưng mắng thầm một tiếng “mọi đất Nam” đã xem như có giáo dưỡng lắm rồi.
Thái Kim Giản buồn bã nói: “Phù huynh, tuy đá Vân Căn là gốc rễ của núi Vân Hà bọn ta, nhưng ta nhất định sẽ không làm trái lời đã hứa. Dù có táng gia bại sản cũng sẽ trả lại cho huynh.”
Phù Nam Hoa an ủi: “Hiện tại cơ duyên nhà Cố Sán vẫn chưa thể nói là đã định mà.”
Thái Kim Giản mặt mày ủ ê, lắc đầu đáp: “Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu, tiếng xấu chẳng ngoa, thủ đoạn hơn người, bằng không cũng chẳng thể giành được một vùng trong hồ Thư Giản. Mối cơ duyên này không thể cưỡng cầu được. Một khi chọc giận Lưu Chí Mâu, ta sao có thể gánh nổi uy thế của một vị bàng môn đại chân nhân. Sợ là lỡ như bị Lưu Chí Mậu ghi thù, một khi rời khỏi tiểu trấn này, không có Thánh Nhân tọa trấn và quy định ước thúc, có trời mới biết Lưu Chí Mậu sẽ làm ra hành động quá khích gì. Phù huynh ở bên cạnh ắt hẳn cũng đã nhìn ra phần nào, thực lực của người mà sơn môn phái tới tầm bảo cùng ta lần này không đủ, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.”
Phù Nam Hoa cười nói: “Yên tâm đi, dù là vì mười viên đá Vân Căn kia, thành Lão Long ta cũng sẽ hộ tống cô bình an quay về núi Vân Hà.”
Thái Kim Giản quay đầu lại mỉm cười cùng hắn, đôi mắt sóng sánh như hồ thu, lấp lánh đưa tình.
Phù Nam Hoa bỗng thấy tự đắc, quen tay toan sờ miếng ngọc bội, nhưng bắt hụt mới sực nhớ mình đã đưa miếng ngọc bội Lão Long Bố Vũ cho thiếu niên tên Tống Tập Tân kia.
Thái Kim Giản thở phào một hơi, lúc đi đường còn hơi dịch sang bên trái, bả vai chạm nhẹ vào Phù Nam Hoa.
Hành trình đến ngõ Nê Bình lần này là lần đánh cược đầu tiên nằm ngoài kế hoạch của Thái Kim Giản, cũng do nhất thời nảy lòng tham chứ không phải suy tính kỹ càng. Chẳng qua sự thật chứng minh cô ta đã thua, phải trả một cái giá đắt là mười viên đá Vân Căn giá trị liên thành. Điều này khiến cho cô ta bỗng lo lắng về hành trình tiếp theo ở tiểu trấn, bất giác sinh lòng ỷ lại vào Phù Nam Hoa, hay nói đúng hơn là do tâm lý thích đánh cược. Mười viên đá Vân Căn là đánh cược, năm mươi viên chẳng phải cũng vậy hay sao? Cược thắng thì xem như bội thu, thua… Thái Kim Giản cảm thấy mình sẽ không thua, tuyệt đối không! Cô ta chính là Thái Kim Giản, người có thiên phú tu hành cao nhất trên núi Vân Hà! Con đường tu hành thuận buồm xuôi gió, cảnh giới tăng lên vùn vụt khiến Thái Kim Giản tin rằng mình sẽ không sẩy chân trong con mương thối này.
Trong lúc tâm trạng của Thái Kim Giản trở nên tốt hơn, Phù Nam Hoa đang có cảm giác đại cục đã định ở bên kia cũng chính thức có thời gian nhàn rỗi mà thưởng thức dung mạo của Thái tiên tử. Không thể phủ nhận, cô ta là một người quyến rũ bẩm sinh, một khi kết thành đạo lữ với người con gái như thế, sớm chiều kề cận, dù là tu hành hay chuyện giường chiếu đều tuyệt vời khôn tả.
Thái Kim Giản từng được một vị đại lão tiền bối đức cao vọng trọng chính miệng khen là “Vân căn sơn phong, phi thiên chi tư”, thật ra ngụ ý của nó chính là ứng cử viên đạo lữ hiếm có khó tìm. Mấy năm nay, Vân Hà Lão Tổ dựa vào núi để kiếm ăn, quen tính bán buôn đã bất chấp tất cả, bỏ ra một cái giá cực lớn để bồi dưỡng Thái Kim Giản, chưa chắc là không có lòng treo giá. Tiên gia liên hôn là ông trời tác hợp, còn thận trọng hơn thế gia vọng tộc trong các vương triều thế tục rất nhiều, phải nhìn xa hơn nữa.
Nhưng Phù Nam Hoa thật sự không có thiện cảm với núi Vân Hà, đặt hết vận mệnh của sơn môn lên vai một cô ta gái như Thái Kim Giản đúng là chẳng ra sao cả, đây cũng là nguyên nhân khiến Phù Nam Hoa phản cảm với núi Vân Hà.
Phù Nam Hoa nhắc nhở: “Lỡ như thiếu niên cách vách Tống Tập Tân cũng là món đồ sứ tốt do thế lực nào đó lựa chọn và giữ lại, vậy thì lần này cô ta ra tay sẽ rước lấy phiền toái, dễ bị người ta lần theo manh môi để tìm tới cô và núi Vân Hà. Còn nữa, chủ tớ Tống Tập Tân và Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu cũng có thể phát hiện việc này.”
Thái Kim Giản bật cười: “Có thể Phù huynh chỉ tập trung vào manh mối liên quan đến cơ duyên nên không để ý đến một vài quy định bất thành văn ở đây. Bé trai sinh ra trong tiểu trấn, nếu năm chín tuổi mà không được những người ‘mua sứ’ đã đợi ròng rã gần mười năm đưa ra khỏi đây thì có nghĩa là căn cốt và thiên tư không tốt, chẳng đáng giá gì. Sau này tuổi càng lớn thì sẽ càng mất giá, thay vì làm kẻ xem tiền như rác, bỏ một cái giá trên trời để đưa về, những bang phái và tông môn kia thà lấy đó để bồi dưỡng vài đệ tử thân truyền, như thế còn thực tế hơn.”
Nhắc tới thiếu niên giày rơm kia, trong lòng Thái Kim Giản chỉ toàn chán ghét: “Đã là phàm phu tục tử thì nên có giác ngộ của phàm phu tục tử!”
Phù Nam Hoa cố gắng tìm lời khuyên lơn: “Đúng là vậy, nhưng thiếu niên kia kiến thức hạn hẹp, làm sao hiểu được sự tôn quý của Thái tiên tử núi Vân Hà như cô. Nếu hắn mạo phạm thì dạy dỗ một lần là đủ rồi, không cần phải ra tay hai lượt như thế.”
Phù Nam Hoa cảm thấy Thái Kim Giản ngang nhiên ra tay như thế có vẻ không bình thường, nói không chừng trong này còn ẩn chứa huyền cơ liên quan đến cơ duyên, nên hắn mong là có thể moi ra vài lời, để xem có tìm được vài dấu vết còn sót lại hay không. Tránh rơi vào trường hợp bọ ngựa bắt xe, se sẻ theo sau, bản thân mình còn ngỡ cô ta là ve, nào ngờ cô ta mới đúng là se sẻ. Thành Lão Long vượt qua bao khốn khó, cộng thêm việc phải trả cái giá lớn hơn cả núi Vân Hà lẫn núi Chính Dương mới tìm được đôi câu bí văn lẻ tẻ giúp Phù Nam Hoa hiểu rằng, cái gọi là cơ duyên suốt ba nghìn năm nay của tiểu trấn ngoại trừ đám trẻ con với thiên tư trác tuyệt kia ra thì đúng là ám chỉ đống pháp bảo mà các tổ sư tiền bối để lại sau trận chiến rung động tâm can, thảm thiết xưa nay có một tự thuở nào. Nhưng khi vùng đất lành này gặp phải thời khắc sụp đổ hoàn toàn thì mọi chuyện lại không đơn giản như vậy nữa.
Vương triều kết thúc, non nước sụp đổ, tất có thần binh trọng khí xuất thế, là khí tượng mới để nghênh đón một vương triều mới.
Thái Kim Giản phụng phịu: “Đừng có nhắc tới hắn nữa, cứ nhớ đến là lại thấy ghét.”
Trong làn thu thủy của cô ta lóe lên tia lệ khí hiếm thấy, chẳng qua không muốn phá hỏng hình tượng tiên tử của mình trong lòng Phù Nam Hoa nên cô ta mới không nói hết suy nghĩ thật ra.
Nếu như sau này gặp phải thứ tiện chủng kia ở ngoài tiểu trấn, cô ta nhất định sẽ giết hắn luôn chứ không chỉ ôm thân thể dặt dẹo ấy sống lay lắt thêm mười mấy hai mươi năm nữa.
Thật ra cô ta rất ghét đôi mắt của thiếu niên kia. Tận đáy lòng có một chấp niệm mà chính bản thân cô ta cũng chưa từng nghĩ sâu xa hơn.
Cô ta tu hành ở nơi được xưng là “chẳng nhiễm bụi trần” như núi núi Vân Hà đã lâu mà cũng hiếm khi thấy ai có đôi mắt trong veo như thế. Một thiếu niên nghèo hèn sinh ra nơi nhà tranh ngõ vắng như thế có tư cách gì mà được hưởng phần tốt đẹp như thế suốt bao năm?
Thái Kim Giản nghiêng đầu xoa mí mắt, động tác này lại càng tôn lên đôi mày cong cong như núi xa của cô.
Phù Nam Hoa vẫn luôn ngắm nghía xung quanh chợt trêu đùa: “Trong thành Lão Long của bọn ta có lưu truyền một kiểu nói thế này, gọi là mắt trái giật tài, mắt phải giật tai. Cô ta bị giật mắt trái hay phải?”
Thái Kim Giản rụt tay về như phải bỏng, sau đó trừng măt nguýt hắn một cái, hiển nhiên là mắt phải của cô ta bị giật.
Phù Nam Hoa lúc này cũng biết mình đã lỡ mồm, vội cười cầu hòa: “Mấy lời vớ vẩn của bọn phàm phu tục tử ấy mà, đừng tin là thật.”
Thái Kim Giản nhếch môi, nghiêng người nhìn bên mặt của Phù Nam Hoa, đắc ý nói: “Bị lừa rồi nhé!”
Phù Nam Hoa ngẩn ngơ nhìn vẻ tinh nghịch đầy hồn nhiên của Thái Kim Giản, trái tim không khỏi hẫng một nhịp.
Hắn bỗng sinh lòng do dự, sát tâm dành cho cô ta bắt đầu lung lay. Thay vì như thế, phải chăng bọn họ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ sẽ có lợi cho mưu đồ Bắc thượng của thế lực trong thành Lão Long hơn hay không?
Một khi Thái Kim Giản thành công giành được cơ duyên, sau khi quay về sơn môn thì địa vị tất sẽ lên theo. Nếu chuyện ổn thỏa, thậm chí còn có cơ hội trở thành nữ chủ nhân của núi Vân Hà, trong lịch sử xa xưa của núi Vân Hà cũng từng có tiền lệ nữ tử làm chủ kia mà. Nếu vậy, thành Lão Long chẳng khác nào được bắc nhịp cầu, danh chính ngôn thuận hòa nhập vào khu vực ở giữa Đông Bảo Bình châu. Ngày sau cả Nam lẫn Bắc đều có thể giúp đỡ lẫn nhau, tiến có thể công, lùi có tể thủ, đúng là thế dựng cơ nghiệp bá vương. Như thế sẽ giúp thành Lão Long thoát khỏi cục diện khó xử là không có thực lực nên chỉ có thể an phận nằm một góc và số phận chịu đủ nỗi khổ do bị bài xích suốt mấy trăm năm qua.
Cách đó vài bước chính là ngã tư đường, nơi giao thoa của hai ngõ hẻm.
Phù Nam Hoa nhìn ngã rẽ kia, bỗng nhiên bừng tỉnh như ngộ ra gì đó, ánh mắt lại trở nên kiên nghị.
Trán của hắn lập tức ướt đẫm mồ hôi.
Kẻ làm loạn tâm chí ta, nhất định phải trừ để củng cố đạo tâm!
Lúc này đây, Phù Nam Hoa lại nhìn Thái Kim Giản, ánh mắt, trạng thái và tâm cảnh đã tiêu sái trở lại. Thuần túy như đang thưởng thức một bức họa, người đẹp cảnh đẹp đều có thể bổ mắt, hôm nay còn thấy thì cứ ngắm thêm vài lần, dù sao sau khi rời khỏi tiểu trấn cô ta nhất định cũng sẽ hương tiêu ngọc nát trên tay hắn.
Sát nhân phóng hỏa kim yêu đái, tu lộ phô kiều vô hài cốt. (2)
Nghe xong mới thấy, có những câu răn dạy của đám dưới đáy xã hội quả là áp dụng được khắp nơi.
Lòng dạ Phù Nam Hoa bỗng chốc rộng mở.
Thái Kim Giản nghiêng người, dịu giọng cười hỏi: “Nam Hoa, huynh nghĩ gì mà trông có vẻ vui thế?”
Cô ta thầm đổi sang một xưng hô khác thân thiết hơn.
Phù Nam Hoa lắc đầu mỉm cười, đang định lên tiếng thì khóe mắt chợt thất một bóng đen.
Một thiếu niên cao gầy giống như chỉ dùng một bước đã từ ngõ con hẻm nhỏ kia chạy tới trước mặt Thái Kim Giản. Tay trái của hắn hất mạnh lên, cùng lúc đó, nắm đấm tay phải cũng nện vào bụng của tiên tử núi Vân Hà. Thế mạnh lực trầm, bỗng nhiên phát lực, lại ẩn ẩn có tiếng xé gió vang lên, khiến cho cô ta không thể không xoay người lại, cúi đầu nhìn xuống.
Tuy lực tay phải của thiếu niên đã mạnh hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa, nhưng thật ra hắn lại thuận tay trái, nên thứ sắc bén trong tay trái của hắn đã cắm hẳn vào yết hầu của Thái Kim Giản, đâm thủng qua khoang miệng.
Thiếu niên vẫn không bỏ qua, tay phải lại nện thêm một quyền vào lồng ngực của Thái Kim Giản, tay trái thì kéo mạnh lên.
Bảo đảm lần đánh lén này không có bất kỳ sơ suất nào.
Lúc này, chiếc cổ mảnh dẻ nõn nà của thiếu nữ bỗng chốc máu tuôn như suối.
Tiếp theo đó, thiếu niên xoay eo, bàn chân phát lực, dùng đầu vai đẩy mạnh vào lồng ngực của Thái Kim Giản, hất cô ta đập mạnh vào ngõ hẻm.
Hai chân Phù Nam Hoa như cắm rễ trên đất, đứng trơ ra tại chỗ.
Đầu óc của vị thiếu chủ thành Lão Long này bỗng trống rỗng.
(1) Ý là người trong gia đình có xuất thân tốt, là một kiểu nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một câu cửa miệng chính trị trong thời kỳ Mao Trạch Đông, Cái gọi là “căn hồng” chính là gia đình có xuất thân tốt như công nhân, bần nông, trung nông, liệt sĩ vân vân. Họ cho rằng con cháu trong những gia đình đó nhất định sẽ tốt và theo cách mạng. “Miêu chính” là “sinh ra ở tân Trung Quốc, lớn lên dưới cờ đỏ”, không bị tư tưởng cũ ảnh hưởng.
(2) Ý chỉ phường phóng hỏa giết người toàn là những kẻ giàu có, tiếng tăm. Còn người tốt bụng sửa đường xây cầu thường chết mất xác ở đâu cũng chẳng ai biết.