Trong một ngôi trường không treo biển, nho sĩ trung niên Tề Tĩnh Xuân đang ngồi bày cờ, chẳng phải ván cờ nổi tiếng lưu truyền thiên cổ, cũng không phải bày lại ván cờ của những quốc thủ trong giới chơi cờ.
Ông đang định đặt một con cờ trắng xuống bàn, đoạn thở dài một tiếng, con cờ vốn đã có định số bỗng mọc rễ, nho sĩ chợt do dự. Sau khi ông thu tay lại, quân cờ vẫn lơ lửng giữa không trung, cách bàn cờ hơn một tấc.
Tề Tĩnh Xuân vẫn ngồi ngay ngắn, thân là Thánh Nhân đương đại tọa trấn tại nơi này, là sơn chủ tiền nhiệm của thư viện Sơn Nhai, một trong bảy mươi hai thư viện của Nho gia. Dù đã bị giáng chức, đày đến đây đái công chuộc tội, nhưng Tề Tĩnh Xuân vẫn xứng đáng là một vị thuần Nho đương thế.
Đối với dân chúng bình thường trong tiểu trấn mà nói, cây cối mỗi năm cứ khô héo rồi lại đâm chồi (*), sáu mươi năm chớp mắt đã qua, các vị tiên sinh dạy học ở đây đã đổi qua mấy người. Bộ dạng khác nhau, tuổi tác khác nhau, chỉ có cái khí chất của người đọc sách rất khó diễn tả kia là không khác gì nhau, đều bảo thủ, hà khắc, ít nói, nói tóm lại là rất nhạt nhẽo. Nhưng không ai ngờ mấy vị tiên sinh dạy học đã đến rồi lại đi kia thật ra chính là một người. Không chỉ như vậy, vị Tề tiên sinh quanh năm chỉ ở trong nhà đó lại từng có được địa vị cao thượng siêu nhiên ở thế giới rộng lớn bên ngoài, trên người còn có vô thượng thần thông và hạo nhiên chính khí.
Một giây sau, nguyên thần của Tề Tĩnh Xuân xuất khiếu bay đi, như một vị thần tiên với một thân áo bào trắng xóa, thoát khỏi trói buộc của lồng giam thể xác, bay về phía một ngõ hẻm nhỏ trong tiểu trấn.
Tề Tĩnh Xuân chớp mắt đã đi vào trong hẻm, ông dừng lại nhìn cô gái đang nằm trong vũng máu kia trước. Ba hồn báy vía của Thái Kim Giản núi Vân Hà đang lay lắt tan biến, như một ngọn đèn tàn trước gió.
Tề Tĩnh Xuân dừng lại một lúc, cuối cùng mới đi tới bên cạnh hai người kia.
Thiếu chủ thành Lão Long hơi ngả người ra sau, trợn mắt há mồm. Trên gương mặt anh tuấn như quan ngọc kia là ánh mắt vô cùng phức tạp, xen lẫn vài phần khiếp sợ, nghi hoặc và cả tuyệt vọng.
Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế sắc bén nhảy lên cao, đánh về phía trước, tay trái nắm một mảnh sứ sắc lẻm như dao. Cho dù đang ở trong thời khắc mấu chốt ngươi sống ta chết như thế, ánh mắt của thiếu niên đang nhảy lên vẫn vô cùng kiên nghị, vẻ mặt bình tĩnh chẳng giống một thiếu niên vô tri sinh ra trong một con hẻm nhỏ nơi quê nghèo. Có lẽ, thứ duy nhất phù hợp với thân phận thiếu niên còn sót lại chính là vẻ bất đắc dĩ ẩn sâu trong đáy mắt. Người đọc sách lâu năm đi ra từ thư phòng và thư viện cũng chẳng xa lạ gì với loại bất đắc dĩ này, giống như nhìn thấy một người nông dân sống bám vào thời tiết đang ngồi xổm bên bờ ruộng khô cằn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trời cao. Thật ra cũng chẳng có cảm giác đau buồn thảm thiết gì, mà chỉ có bất đắc dĩ ngập tràn cùng với mờ mịt.
Thân là chủ nhân tạm thời của một vùng, Tề Tĩnh Xuân đương nhiên biết chân tướng về gia đình Trần Bình An, thậm chí ngược dòng thời gian trăm ngàn năm qua, dù ông không tận mắt nhìn thấy tổ tiên của thiếu niên nhưng cũng có thể miễn cưỡng thôi diễn ra. Đạo lý rất đơn giản, giống như một vị huyện thái gia trong huyện nha vậy, nếu thật sự muốn biết về thân thế gia đình của dân chúng trong huyện thì chỉ cần tới phòng quản lý hộ tịch, kiểm tra hồ sơ mà sẽ hiểu ngay.
Tiểu trấn trải qua hơn ba nghìn năm phát triển, cành lá đã lan ra cả bên ngoài, rễ men đâm sâu. Do mỗi đời đều có vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tuy không thể áo gấm về làng, nhưng có thể thông qua vài con đường bí mật để đưa về gia tộc, cuối cùng tạo thành bốn họ mười tộc hưng thịnh nhất trong tiểu trấn hôm nay.
Lịch sử gia tộc của Trần Bình An cũng đã rất lâu đời, tổ tiên từng thăng tiến cực nhanh, sống đời cao sang. Nhưng sau khi trải qua hai lần biến cố đổi thay, giữa Đông Bảo Bình châu với vô số phiên quốc, vương triều đông như rừng này thì lại dần dà suy bại trước một dòng họ khác. Ngàn năm tụt dốc, nước sông cạn khô, đến đời của cha thiếu niên thì dòng họ Trần ở tiểu trấn này cơ hồ đã hoàn toàn suy bại giữa Đông Bảo Bình châu. Càng khỏi cần nói tới quan viên và gia tộc nằm trong tiểu trấn thuộc bản đồ vương triều Đại Ly, giống như bị ban sắc lệnh “Đời đời không được làm quan” của quân vương thế này lại càng không có khả năng xoay người.
Sau khi Tề Tĩnh Xuân tới chủ trì đại trận này, hon sáu mươi năm nay luôn tuân thủ theo bốn chữ sư huấn “phương chính bình hòa” (**), tuyệt đối không vì yêu ghét cá nhân mà tự tiện thay đổi quỹ tích vận mệnh của dân chúng trong tiểu trấn. Nếu không, trong mắt của người đọc sách từng ghét ác như thù này, đám nhà giàu trong tiểu trấn quá mức nhơ nhuốc, nhà tranh hẻm nhỏ cũng có quá nhiều người nghèo khổ. Nhưng sau khi Tề Tĩnh Xuân bình tĩnh theo dõi một thời gian thì cũng nhìn thấy những vọng tộc kia cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình, dân chúng nhà nghèo cũng có sự hung ác của họ. Dần dà, Tề Tĩnh Xuân giống như một vị tượng thần cao cao tại thượng, không hưởng thụ nhan khói, cũng chẳng thừa nhân tình, chỉ ngồi im mà nhìn, chẳng màn đến thế sự nữa.
Tề Tĩnh Xuân kinh ngạc bước tới, nhìn thật kỹ rồi thoáng gật đầu. Hóa ra thiếu niên bần hàn khí thế bừng bừng, thoạt nhìn như nhất quyết phải thực hiện lần tấn công này, không giết được Phù Nam Hoa thề không bỏ qua. Nhưng thật ra từ tư thái hiện tại để xem thì cuối cùng chỉ là cổ tay của thiếu niên đánh mạnh lên cổ Phù Nam Hoa, vẫn tốt hơn kết cucjc của Thái Kim Giản rất nhiều. Phù Nam Hoa chắc là do bị trúng một cú quá mạnh nên mới ngã ngửa ra vách tường phía sau, tiếp theo lại bị thiếu niên một tay bóp cổ, tay còn lại thì cầm mảnh gốm vỡ chĩa vào bụng.
Tề Tĩnh Xuân bỗng lấy làm thắc mắc, không hiểu tại sao thiếu niên không hạ sát thủ. Cơ hội tốt thế này, nếu bỏ qua thì hậu hoạn khôn lường. Tề Tĩnh Xuân là thuần Nho, tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt nhưng không phải kẻ toan Nho cổ hủ chỉ biết giáo điều, ngày ngày rung đùi đắc ý nơi giá sách. Dù là căn cốt tư chất hay tính tình của loại như Phù Nam Hoa ông đều rành rẽ cà rồi, dù hôm nay bị thiếu niên uy hiếp mà tạm thời bỏ qua việc trả thù, nhưng chuyện này nhất định sẽ khiến loại ngựa non háu đá như Phù Nam Hoa cảm thấy nhục nhã. Có khi lại nổi khùng làm điều điên rồ, đến lúc đó, rất có thể kẻ sẽ nhất quyết tính toán cùng thiếu niên giày rơm không phải bản thân Phù Nam Hoa, mà là cả thành Lão Long đứng đầu Nam hải.
Sở dĩ Tề Tĩnh Xuân tới đây ngăn cản thiếu niên tiếp tục giết người, phần là vì chút lòng riêng, cũng là vì công đạo. Tiểu trấn hiện tại giống như một món đồ gốm đã có vết rạn, sớm muộn gì cũng sẽ nổ vỡ. Tề Tĩnh Xuân nhất định phải kéo dài quá trình đại thế không thể ngăn cản đó, cố gắng an bài đường lui cho nhieeuf người hơn, tốt nhất là có thể yên ổn giao đến tay người thợ rèn họ Nguyễn kia. Sống nốt sáu mươi năm cuối cùng thì có tất cả đều xem như miễn cưỡng vui vẻ, người trên núi có được cơ duyên, kẻ dưới núi lại được yên ổn. Phải biết rằng trước kia phần lớn mọi người đều như nhau, cứ thấy đại đạo sụp đổ, cũ mới giao thời, cơ duyên xuất hiện trùng trùng, trường sinh có thể nắm trong tay, thì sống chết của lũ kiến hôi dưới chân núi có là cái gì?!
Sự vô tình của thiên gia trong các vương triều thế tục chẳng đáng là gì khi đứng trước đại đạo vô tư mà biết bao tu sĩ tôn sùng.
Tề Tĩnh Xuân tự đánh giá một lát, thân hình lặng lẽ biến mất.
Đất trời vận chuyển, thời gian không bị gián đoạn nữa.
Cảnh tượng đứng im lúc trước cũng lặng lẽ vỡ nát.
Cổ tay của thiếu niên cuối cùng cũng đánh mạnh lên cổ của Phù Nam Hoa, đầu của hắn ta choáng váng, người ngã ngửa lên vách tường trong ngỏ hẻm, bị lực đạo cực mạnh đánh cho choáng váng. Thiếu niên hạ xuống thì nhanh chóng áp sát, khủy tay đánh lên bụng của Phù Nam Hoa.
Phù Nam Hoa dựa lưng vào vách tường, khủy tay của thiếu niên đánh vào bụng khiến hắn suýt nôn cả mật đắng ra, gập người lại theo bản năng.
Thiếu niên một tay bóp cổ Phù Nam Hoa, tay cầm mảnh gốm vỡ chĩa vào bụng của vị công tử nhà giàu này.
Phù Nam Hoa không hiểu tại sao thiếu niên gầy yếu, thấp hơn mình một cái đầu lại có sức mạnh lớn tới vậy, sự sắc bén và lạnh buốt của mảnh gốm đang kề sát bụng khiến thiếu thành chủ của thành Lão Long lại cảm nhận được cái chết đang cận kề, một đường ngăn cách đó cũng chính là ranh giới âm dương.
Phù Nam Hoa đương nhiên sẽ không biết tiềm lực do một đứa trẻ còn nhỏ đã phải chạy khắp núi đồi tìm thảo dược, vì chấp niệm nào đó còn ương ngạnh hơn cả mong muốn sống còn của bản thân bộc phát ra sẽ kinh người tới cỡ nào.
Khi thiếu niên vì ăn nhầm thảo dược mà oằn mình đau đớn, lăn lộn dưới đất thì loại chấp niệm này thậm chí có thể khiến cho một đứa trẻ vốn nên đi học ở trường nghĩ rằng, dù có bò cũng phải lết vào được trong nhà, muốn đặt giỏ trúc chứa thảo dược cứu mạng vào nhà.
Sau đó là đốn củi đốt than, nung gốm kéo phôi, đào bùn thử đất… không chuyện nào là không phải đang thử thách thể lực và sức chịu đựng của thiếu niên.
Ở bên ngoài tiểu trấn, Phù Nam Hoa tiện tay thi triển một thuật pháp tiên gia là có thể dễ dàng đè bẹp cả trăm nghìn thiếu niên như thế. Nhưng lựa chọn quyết liều sống chết trong tiểu trấn thế này chẳng khác gì đến hồi xui xẻo, đá phải tường thép.
Phù Nam Hoa bị đau đớn dữ dội và cảm giác ê chề nhục nhã đồng loạt đả kích, mất hết lý trí, hung tợn nói: “Ngươi mà giết ta thì chỉ có một con đường chết thôi! Ngươi không giết ta thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết! Tiểu tạp chủng, ngươi chết chắc rồi!”
Trần Bình An ngửa đầu nhìn chằm chằm vào gã công tử mặt mày vặn vẹo điên cuồng nọ, đáp: “Ngươi cũng biết là ta không định giết ngươi. Hai ta không thù không oán, chẳng qua là do ngươi muốn hại ta, nên ta mới đánh trả mà thôi.”
Phù Nam Hoa nhếch miệng cười: “Tiểu tạp chủng như ngươi mà cũng xứng nói chuyện đạo lý với Phù Nam Hoa ta sao?!”
Hắn ta gắng sức gằn giọng: “Ngươi xứng à?!”
Trần Bình An im lặng một lúc, chợt hỏi: “Có phải ngươi nhất quyết muốn giết ta hay không?”
Khi Phù Nam Hoa nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên giày rơm thì đầu óc bỗng tỉnh táo lại.
Gương mặt của Phù Nam Hoa đang bị bóp cổ đỏ dần lên, sau đó thì chuyển sang tím tái. Thật ra thiếu niên không hề bóp mạnh tay hơn, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến một gã thanh niên trai tráng ngạt thở tới chết.
Phù Nam Hoa gian nan lên tiếng: “Nếu ta nói ta không giết ngươi thì ngươi có tin không?”
Hắn ta cố giãy ra.
Nhưng gần như cùng lúc này thiếu niên cũng bóp mạnh hơn, khiến bàn tay đang rục rịch giơ lên của Phù Nam Hoa buông thõng xuống.
Trần Bình An lắc đầu.
Đầu óc của Phù Nam Hoa lại càng choáng váng hơn, hai mắt hoa đi. Tuy trong lòng hận không thể đánh nát đầu tên tiểu tạp chủng này, nhưng hắn ta vẫn cố ra vẻ ôn hòa, nói thêm một câu: “Hay là ta thề nhé? Loại người như bọn ta sẽ không thề thốt bừa bãi đâu.”
Phù Nam Hoa đang giở trò, chí nguyện Phật gia và lời thề của tu sĩ đúng là có sức ước thúc khá lớn. Nhưng rõ ràng Phù Nam Hoa chỉ nói thật có một nửa, dù hắn ta thề thì cũng chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi, chứ không phải thề thật tâm như “Không viết thành chữ nhưng vẫn khắc trong tâm khảm”. Nên sau này có tuân thủ hay không thì phải xem tâm trạng của hắn ta. Chưa kể, lời thề của kẻ tu hành vẫn có cách hóa giải, chỉ là cái giá phải trả lớn hay nhỏ mà thôi. Tóm lại, cái giá đó có liên quan trực tiếp tới cảnh giới của tu sĩ và nội dung lời thề nặng nhẹ ra sao.
Không ngờ thiếu niên giày rơm lại lắc đầu.
Phù Nam Hoa hít thở ngày càng khó khăn hơn, đã mất hết tinh khí thần để ngả giá, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt.
Sắp chết rồi ư?
Chết trong tay thứ ti tiện này giống như Thái Kim Giản kia ư?
Nếu tin này truyền về thành Lão Long thì liệu có biến thành trò cười cho cả thành hay không?
Thậm chí hắn ta còn không có cơ hội bấm vào cơ quan giấu trong đai ngọc. Thật ra đai lưng bạch ngọc của hắn ta chính là tinh phách còn sót lại của một con địa giao.
“Được.”
Một giọng nói vang lên bên tai của hai người, với Phù Nam Hoa thì đây chẳng khác gì âm thanh của đất trời, chẳng qua lúc này hắn ta cũng đã ngất lịm đi, không thể xác định được đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Trần Bình An kinh ngạc quay đầu lại.
Kết quả nhìn thấy Tề tiên sinh toàn thân trắng toát, hư vô mờ ảo.
Tề Tĩnh Xuân mỉm cười không nói.
Ánh mắt của Trần Bình An lấy lại vẻ kiên quyết khó có thể đổi dời, bàn tay phải vẫn không hề buông lỏng.
Tề Tĩnh Xuân lại không hề tức giận khi lòng tốt bị xem như tà tâm, cũng không vui mừng như thấy một khối tài liệu tuyệt hảo để chế tác. Ông chỉ mỉm cười phẩy nhẹ tay áo với thiếu niên giày rơm, giống như “lấy” một thứ gì đó.
Vị Thánh Nhân Nho gia này mở lòng bàn tay ra xem, không khỏi bật cười.
Một đoàn nhơ bẩn như mực đông.
Hóa ra tâm ý của kẻ nào đó gieo lên người thiếu niên đã ảm đạm lu mờ, rõ ràng đã biến mất từ lâu.
Khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Bình An lần nữa, Tề Tĩnh Xuân bỗng tiếc nuối cảm khái: “Chẳng trách tiên sinh lại nói kẻ thành sự, tài hoa hơn người trên thế gian này cũng chỉ có vậy. Bền gan vững chí mới là quan trọng nhất. Trần Bình An, ngươi đã thay tiên sinh dạy cho ta thêm một bài học. Tiếc rằng Tề Tĩnh Xuân ta hôm nay đã không còn cơ hội thu đệ tử quan môn nữa.”
(*) Ý chỉ quy luật năm tháng tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.
(**) Ngay thẳng ôn hòa