Chương 24: Mang tặng (2)

Mang tặng (2)

Vô số tia lửa bắn ra khắp căn phòng trống trải, rực rỡ huy hoàng.

Mỗi lần vung búa đều có thể đánh ra một bức họa.

Đối điện người này là một thiếu nữ nhỏ nhắn bím tóc đuôi ngựa. Cô khoác một chiếc áo choàng bằng da bò vàng để tránh tia lửa bắn lên người, quần áo bằng vải bình thường rất dễ bị bắn cháy.

Sau khi đánh xong một lần, vô số tia lửa bắn ra, đột nhiên dừng lại khắp phòng.

Thiếu nữ tóc bím nhíu mày hỏi: “Cha?”

Người đàn ông trầm giọng đáp: “Đổi cho con đánh kiếm mỏng đấy, đúng lúc mượn cơ hội này cho con luyện thần ý luôn.”

Thiếu nữ đặt thanh kiếm mỏng kia xuống, đẩy những tia lửa ở trước mặt ra hai bên. Tia lửa bị cô phẩy tay đẩy lùi, những tia lửa bắn vốn nên bất động giữa dòng thời gian đằng đẵng không ngừng va chạm với nhau, khiến cho ánh sáng trong phòng có vẻ vô cùng hỗn loạn.

So với những vị tiền bối cao tuổi như tiềm long ẩn dưới vực sâu, ai nấy đều ngưng thần nín thở, tĩnh tâm nhập định khác trong tiểu trấn thì hành vi của thiếu nữ đúng là có phần hoành hành bá đạo.

Nhất là sau khi đổi sang cô vung búa thì thế mạnh lực trầm, động tác còn mạnh bạo hơn cả những hán tử có kinh nghiệm.

Những tia lửa bắn ra sau từng nhát búa đều nằm im giữa không trung, sau khi lần lượt chất chồng lên nhau thì chẳng khác gì biển sao trời lấp lánh giữa không trung.

Trong phòng đúc kiếm, ánh lửa sáng rực.

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào phôi kiếm đỏ bừng, trầm giọng phân phó: “Trong lòng mặc niệm thiên Hám Long của Chú Kim Kinh đi!”

Khí thế của thiếu nữ bỗng giảm xuống, thấp giọng hỏi lại: “Cha ơi?”

Người đàn ông gắt lại: “Sao đấy?”

Khí thế của thiếu nữ lại giảm xuống, rụt rè đáp: “Ban trưa con ăn ít quá nên đói bụng rồi, đánh không nổi nữa!”

Người đàn ông lại tức giận hơn, nếu như không phải đang đúc kiếm thì ông đã mắng một chặp rồi: “Bảo con đọc sách thì cứ như bắt con chết vậy, cứ viện đủ lý do… Mẹ nó, với sức ăn của con thì đói bụng cũng là chuyện thường, đúng là không phải viện cớ…”

Thiếu nữ cười thầm, ngoài miệng thì bảo đói, nhưng động tác không hề yếu đi. Thoắt cái đã nảy ra một ý, cô hét lớn một bữa, giáng một búa toàn lực, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói: “Ra cho ta!”

Lần này tia lửa bắn ra lại càng nhiều và chói mắt hơn nữa.

Người đàn ông kia không lộ vẻ gì, lòng thầm nghĩ: “Được rồi.”

Trong nhà Cố Sán, người phụ nữ kia từ từ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Bà được con trai đỡ ngồi lại trên ghế, Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu thì nhắm mắt dưỡng thần, ngón cái dưới tay áo từ từ bấm chỉ.

Cố thị kéo con trai ngồi lại bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: “Tiên trưởng, có chuyện gì thế?”

Lão nhân không mở mắt ra, chỉ nói: “Lão phu thu được một đồ đệ tốt, ngươi có một con trai ngoan. Cố thị ngươi cứ yên tâm chờ hưởng phúc của con trai đi.”

Phụ nhân vui mừng quá đỗi, lệ nóng doanh tròng, ôm lấy con trai mà thấp giọng nỉ non: “Cha nó ơi, ông có nghe thấy không, Cố Sán nhà chúng ta nhất định sẽ có tiền độ xán lạn…”

Lưu Chí Mậu bỗng ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, trợn mắt cúi đầu nhìn đường chỉ tay trong lòng bàn tay, giống như vừa chuyển hướng xuất hiện thêm một đường mới, lòng thầm nghĩ: “Chuyện gì thế này? Không thể nào. Thiếu niên đó không sao mà kẻ chết lại là cô đệ tử tiên gia kia ư?”

Lão nhân không thể không đứng dậy, đi lại vài bước trong nội viện, bấm tay tính toán: “Phế vật! Lại chết trong tay một thiếu niên đầu đường xó chợ, danh vọng ngàn năm mà núi Vân Hà vất vả gầy dựng đã bị hủy hoại trong nháy mắt như thế!”

Phụ nhân bất an hỏi lại: “Lão tiên trưởng, nếu như Cố Sán nhà ta đã bái ngài làm thầy rồi, chi bằng hãy tha cho Trần Bình An đi nhé?”

Lão nhân tức giận quát: “Đúng là lòng dạ đàn bà! Nếu như ngươi có tấm lòng từ bi thì ngay khi vừa gặp ta đã không nên nảy sinh sát tâm như thế. Lúc này mới định giả vờ làm nữ Bồ Tát với lão phu, nói ra mà không thấy ngượng mồm à?”

Phụ nhân bị chửi bạc cả mặt, chỉ biết ấp úng không dám nói thêm nửa lời.

Lão nhân vẫn chưa hả giận, giơ tay chỉ vào bà ta mà mắng: “Đúng là đồ thôn phụ quê mùa, tầm nhìn hạn hẹp! Sau này Cố Sán theo ta về hồ Thư Giản thì mẹ con hai người tuyệt đối không thể gặp lại nhau nhiều, tránh cho ảnh hưởng đến việc tu hành của nó, ngươi có ý kiến gì không?”

Phụ nhân vội xua tay: “Không dám!”

Ánh mắt của lão nhân vô cùng lạnh lẽo.

Phụ nhân ngẩn ra, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mếu máo nói: “Không có ý kiến gì cả, tuyệt đối không có ạ!”

Lão nhân phất tay áo, hừ lạnh nói: “Đúng là tức chết lão phu mà!”

Lúc trước, ông thấy phụ nhân xem như có vài phần ý nhị khác biệt, vừa mới định thu bà ta làm nô tỳ đi theo bên người thì bà ta đã lộ rõ vẻ tầm thường như thế, đáng đời bà ta mất đi phần phúc khí có hy vọng đặt chân vào cửa tu hành.

Lão nhân bỗng nhiên như lâm đại địch, dõi mắt nhìn quanh. Qủa nhiên nơi này đã bị người khác làm bất động vì “Chỉ cảnh” rồi. Chỉ cảnh là một loại tiể động thiên trên thế gian này, thần tiên lục địa, la hán kim thân cũng đừng hòng dựng nên.

Loại đại thần thông thế này có thể nói là đăng phong tạo cực, tuy phần lớn cũng là nhờ công của đại trận ở đây, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy kính sợ.

Nghĩ thử đi, chỉ cần thân ở giữa vùng đất này, cho dù ngươi có là tiên phật thần ma quỷ quái gì đó, tới đây rồi thì đều phải dập đầu trước ta thì sẽ là cảm thụ thế nào?

Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu có nằm mơ cũng muốn đạt tới đẳng cấp này. Thuật cao chớ dùng? Bớt nói nhảm đi! Lưu Chí Mậu hận không thể kéo hết đệ tử đời thứ ba của ba vị giáo chủ Phật Đà, Đạo Tổ và Nho Giáo vào sau khi sở hữu tiểu động thiên này. Không dám nói chuyện đòi bọn nó cúi người dập đầu với mình, nhưng ít nhiều gì mọi người cũng có thể cùng đứng cùng ngồi, vai vế tương đương.

Lưu Chí Mậu bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, lòng bàn tay cũng đẫm máu, cứ như bị người ta dùng thứ gì đó sắc bén rạch mạnh một đường máu vậy.

Trên cánh tay còn lại cũng bất giác xuất hiện một chiếc bát trắng, nước bên trong gợn sóng lăn tăn, từng đường vân đen tán loạn khắp nơi.

Lão nhân lập tức chồng lòng bàn tay lên mu bàn tay còn lại, thân là người trong Đạo gia, lại phải hành lễ với Nho gia. Ông cúi lưng thật thấp, vô cùng thành kín, run run nói: “Đảo chủ đảo Thanh Hạp hồ Thư Giản Lưu Chí Mậu, xin Tề tiên sinh thương cảm cho tấm lòng cầu đạo chân thành của vãn bối. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong tiên sinh đại nhân… Thánh Nhân đừng chấp nhất với tiểu nhân!”

Thật lâu sau.

“Mau rời khỏi đây!”

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset