Chương 25: Chia ly (1)

Chia ly (1)

Bên ngoài một căn nhà nhỏ ở ngõ Nê Bình, có một thằng bé bướng bỉnh thò lò mũi xanh đang hầm hè đá cửa, vừa gọi vừa oang oang mắng: “Trần Bình An! Ngươi mà không lăn ra đây, ta sẽ tìm người chém chết ngươi, sau đó đập nát cái căn nhà rách nát của ngươi đấy! Ta biết ngươi ở nhà, làm cái gì đấy, chẳng lẽ đang làm chuyện đó với cô vợ nhỏ Trĩ Khuê của Tống Tập Tân à? Ban ngày ban mặt, không biết nghĩ tới cảm nhận của Tống Tập Tân một chút được hay sao? Được được được, không ra đúng không, ta đi đây, ta đi thật đấy! Ta mà đi thì đời này ngươi đừng hòng gặp được ta nữa, ta còn đang định để lại hết bảo bối của ta cho ngươi đây này, Trần Bình An! Mau ra đây cho ta!”

Chẳng biết tại sao, chửi đến cuối cùng, thằng bé lại hơi nghẹn ngào, hút mạnh hai hàng nước mũi thò lò về lại.

Cố Sán bỗng cảm thấy đầu đau nhói, vội xoay người nhìn, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì chửi ầm lên: “Trần Bình An! Tiên sư ngươi…”

Sắc mặt thiếu niên đi giày rơm rất khó coi, Cố Sán vội lựa gió giong thuyền đãi bôi một câu: “Ngươi có ổn không?”

Nước chảy mây trôi, chuyển ý nhanh như gió, tự nhiên hợp lý.

Đã quen với kiểu không tim không phổi của thằng nhóc này, Trần Bình An xách theo bình gốm tức giận nói: “Ngươi còn không biết ta có ổn hay không à?”

Cố Sán nhớ ra mình còn có chuyện nghiêm túc phải làm, vội vàng kéo Trần Bình An đến cửa sân, lấy hai cái túi thêu tinh xảo nhét hết vào trong tay hắn. Thằng bé nhỏ giọng hỏi: “Còn nhớ con lươn nhỏ mà ta đòi ngươi hồi năm ngoái không?”

Trần Bình An chẳng hiểu gì, cầm lấy hai cái túi nặng trịch. Thứ này cũng không xa lạ gì, trước kia thiếu niên cẩm y vừa mua vừa cướp con cá chép vàng đã trả một túi tiền đồng như vậy cho hắn. Trần Bình An nhìn xung quanh, thấy hai đầu ngõ Nê Bình không có người đi đường, nhưng vẫn vội mở cửa kéo Cố Sán vào sân, sau đó đặt bình gốm sứ xuống bên cạnh rồi hỏi thẳng: “Có người bên ngoài hỏi mua con lươn của ngươi đúng không?! Cố Sán, ta khuyên ngươi tuyệt đối không được bán! Đánh chết cũng đừng bán, chẳng phải ngươi muốn cho mẹ ngươi sống tốt hơn sao, ngươi nhất định phải giữ lại con lươn kia, có biết không hả?!”

Cố Sán òa khóc, túm lấy tay áo Trần Bình An, nức nở nói: “Ta muốn trả con lươn lại cho ngươi, nhưng mẹ ta không cho, còn tát ta một bạt tai. Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng đánh ta lần nào đâu đấy. Còn cả lão tiên sinh kể chuyện kia nữa, không biết ông ta là thần tiên hay yêu quái mà ghê gớm lắm. Ông ta bỏ con lươn ta đưa vào trong bát rỗng, sau đó nó lập tức trở nên to thật to, to hơn cái vại nước lớn nhà ta quá chừng chừng…”

Trần Bình An vươn tay che miệng thằng bé lại, nghiêm mặt trừng mắt nói: “Lươn tặng cho người thì là của ngươi! Cố Sán, ngươi còn muốn sau này mẹ ngươi được sống sung sướng hay không? Còn muốn ngày nào mẹ ngươi cũng được ăn thịt, được dùng son phấn, được mua quần áo tơ lụa mịn ơi là mịn kia hay không?”

Cố Sán khụt khà khụt khịt, gật đầu như giã tỏi.

Trần Bình An buông tay ra, ngồi xổm xuống, toan hỏi: “Hai túi tiền này là sao đây, có phải ngươi lén lấy ra đây không?”

Cố Sán liếc ngang liếc dọc, định bụng nói dối cho qua chuyện, nhưng Trần Bình An đã biết thừa tính nó, nó nhấc mông là biết nó ị phân kiểu gì ngay. Thế là hắn thằng tay ném một hạt dẻ nữa vào cho Cố Sán, gằn giọng: “Cầm về đi!”

Cố Sán cũng bướng càng: “Không đấy!”

Trần Bình An giận tái mặt, vung tay định dộng cho thằng này một cú, nhưng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh quật cường của thằng bé thì lại hơi mềm lòng, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nói cho ta nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Cố Sán kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Bình thường thằng ranh này khiến người ta ghét đến ngứa cả răng, nhưng nó lại già dặn trước tuổi. Nó kể lại tất cả kỳ ngộ tiên sinh kể chuyện muốn thu nó làm đồ đệ, từ cây hòe già đến cái giếng, rồi tới chuyện diễn ra ở nhà mình cho Trần Bình An nghe. Lúc này, trong lòng Trần Bình An đã hiểu rõ có lẽ Cố Sán chính là một trong những người nhận được lá hòe phúc ấm trong tiểu trấn. Hoặc là được tổ tiên phù hộ, hoặc là có phúc khí và cơ duyên như Tề tiên sinh và Lục đạo trưởng đã nói, cho nên nó sẽ được tiên sinh kể chuyện kia dẫn đi khỏi nơi này. Nhưng vừa nghĩ tới vị Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu kia thì trái tim Trần Bình An đã thắt lại. Theo những gì Tề tiên sinh nói, kẻ này phẩm hạnh chẳng ra gì, không những muốn giết quách hắn đi cho đỡ ngứa mắt mà còn không tiếc dùng tới thần thông tiên gia để hãm hại hắn và Thái Kim Giản. Cố Sán nhận người này làm sư phụ thật sự là chuyện tốt sao? Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, người này chịu thu Cố Sán làm đệ tử mà không phải hãm hại lừa đảo hay là ép mua ép bán, có phải cũng chứng tỏ Cố Sán tạm thời không có nguy hiểm gì về tính mạng hay không?

Con ngươi thằng bé láu lỉnh đảo qua đảo lại, thừa dịp Trần Bình An suy nghĩ, nó bỗng túm lấy hai túi tiền trong tay hắn, chọi mạnh vào trong phòng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Kết quả lại bị Trần Bình An chộp một phát bắt được cổ áo, kéo về chỗ cũ.

Hai tay Cố Sán ôm đầu, ra vẻ đáng thương.

Tuy Trần Bình An mạnh tay túm thằng bé về, nhưng lúc phải xử lý như thế nào thì lại do dự. Chuyện này vô cùng phức tạp, Trần Bình An rất sợ đưa ra lựa chọn sai lầm, làm hại mẹ con Cố Sán và người thân của họ bị liên lụy.

Nếu chỉ là chuyện của mình thì có lẽ thiếu niên giày rơm không nơi nương tựa ấy đã giải quyết nhanh chóng và dứt khoát hơn rất nhiều.

Chẳng biết thiếu nữ áo đen xuống giường tự lúc nào, cô đứng phía sau cánh cửa nói vọng ra: “Mẹ ta từng nói, mỗi người có cơ duyên của chính mình, vừa nhìn thằng nhóc này đã biết nó chính là loại tai họa lưu ngàn năm, sau này chẳng thiếu may mắn đâu.”

Mắt Cố Sán sáng lên, vội lau hai hàng nước mũi, toét miệng khoe hàm răng sún, mặt mày tơn hớn mà nịnh nọt: “Tỷ tỷ đẹp quá, giống y như nhị tỷ nhà ta! Chỗ này bé như cái lỗ mũi ấy, tỷ có muốn sang nhà ta ngồi một chút không?”

Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Mẹ ngươi tái giá với cha ngươi lúc nào thế?”

Sau khi bị vạch trần, thằng bé lập tức trợn trắng mắt, đổi xoạch ngay thành vẻ mặt và giọng điệu khác, tặc lưỡi nói: “Trần Bình An, ghê thật đấy, có tiến bộ, lừa được cô nàng này về nhà khi nào đấy? Có cần quậy động phòng không? Đáng tiếc ta không tới được rồi, không thì ta nhất định ngồi xổm góc tường, nghe các ngươi đánh nhau trên giường…”

Trần Bình An giơ tay đè lên đầu Cố Sán, nhìn thiếu nữ áo đen mà nói với vẻ áy náy: “Tính nó thế, đừng giận.”

Thiếu nữ liếc nhìn thằng bé: “Đồ giặc con!”

Cố Sán đang tính phát huy bản lĩnh gia truyền, bỗng cảm nhận được bàn tay đặt trên đầu mình lặng lẽ tăng thêm sức mạnh, thế là xìu ngay, uể oải nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp như thế, nói gì cũng đúng hết á.”

Thiếu nữ áo đen không thèm để ý tới thằng bé, quay đầu nhìn Trần Bình An, nói với giọng đầy thâm ý: “Tốt nhất ngươi nên nhận lấy hai túi tiền to kia, để sau này khỏi trở mặt thành thù. Hơn nữa, nếu hôm nay ngươi không giúp thằng bé này bớt áy náy thì rất có thể sẽ hại đạo tâm của nó không ổn định khi tu đạo thành công, khiến cho thiên ma hình thành bên ngoài thừa cơ lợi dụng.”

Cố Sán nghe câu này mát tai, bèn vươn ngón tay cái với cô nàng kia: “Tóc dài, kiến thức cũng dài, đúng là đáng tin hơn con mụ sát vách!”

Thiếu nữ áo đen nhướn mày, lại vui vẻ chấp nhận.

Ở xa xa trong ngõ Nê Bình vang lên tiếng quát điên tiết: “Cố Sán!”

Vẻ mặt thằng bé hơi tái đi: “Đi đây đi đây, Trần Bình An, ta đi đấy nhé!”

Miệng thì nói đi đây, nhưng thằng bé lại không có nhận ra rằng năm ngón tay nó túm lấy Trần Bình An càng ngày càng chặt.

Có lẽ ở trong tiềm thức, ngoài mẹ ra, Cố Sán đã coi Trần Bình An là người thân duy nhất từ lâu rồi.

Kiếm Lai

Kiếm Lai

Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!_______________________________________________________________________________________________________Đôi lời của người Dịch:Mình bắt đầu làm bộ này với tư thế của một kẻ chưa đọc chương nào Kiếm Lai, hoàn toàn làm vì thấy mọi người bảo truyện này khó Dịch, đọc convert rất mệt nên làm thử. Kết quả là hiện tại mỗi ngày mình đau khổ cặm cụi, không phải vì Dịch nó mà là vì đọc convert ngoài mệt vì câu từ trúc trắc thì nội dung quá hack não. Quả thực Kiếm Lai liên tục đứng Top bên trang Tung Hoành của Trung Quốc trong bối cảnh Tiên Hiệp bị thất sủng là cực kỳ xứng đáng. Một số đánh giá cá nhân của mình về khoảng 100 chương đầu, 100 thôi bởi mình cũng chỉ mới đọc tới đó khi viết những dòng này.1. Nhân vật chính đặc sắc thú vị: Trần Bình An, tên là Bình An nhưng cuộc đời không bình an. 5 tuổi chính thức mồ côi cả cha lẫn mẹ, trải qua cuộc sống cơ cực, số mệnh như bị Thiên oán Nhân nộ nhưng bản tâm không mất mà ngược lại càng thêm sáng trong. Trần Bình An rất giống một con người bình thường, với những ước mong bình thường, có chút tiền để mua câu đối xuân dán cửa nhà, có chút tài sản để sau này lấy vợ sinh con...vv... thế nhưng Trần Bình An lại không hề bình thường, như người hàng xóm thiên tài Tống Tập Tân nói thì hắn như bất kiến sơn, bất lộ thủy, ý chí sắt đá, bản tâm trong sáng vững vàng. Trần Bình An chỉ khóc vì cha mẹ mình, chưa từng quỳ gối hay khóc vì bất kỳ lý do gì khác.2. Tuyến nhân vật phụ quá nhiều não: Nếu bạn bắt đầu đọc vài chương đầu bạn sẽ thấy cái trấn mà Trần Bình An ở nó rất bình thường, thậm chí tầm thường với những con người y như trấn nhưng theo mạch truyện bạn sẽ dần dần thấy cái trấn đó nó không bình thường và những nhân vật tầm thường kia cũng vậy. Mỗi người quanh Trần Bình An đều có những nét tính cách khác biệt với những suy tính rõ ràng. Có người mang trong mình tinh thần đại nghĩa sẵn sàng xả thân mình vì nhân sinh, lại có kẻ bày mưu tính kế tầng tầng lớp lớp mưu hại kẻ khác.3. Cách xây dựng, dẫn dắt mạch truyện khiến người đọc vừa kích thích lại rất đau não: Mỗi tình tiết trong Kiếm Lai, dù nhỏ nhặt dù cảm giác như vô vị nhưng khi đọc tới một lúc nào đó, bạn đọc sẽ phải thốt lên: A, thì ra nó là như vậy! Cách phát triển mạch truyện từ đơn giản tới phức tạp, từ phức tạp, bí ẩn tới đơn giả, rõ ràng đan xen nhau, rồi từ vô số chi tiết nhỏ nhặt để cuối cùng cho ra một kết quả khó ngờ và cái kết quả khó ngờ kia lại là kết quả của một mưu tính còn bất ngờ hơn khiến bạn đọc sẽ liên tục phải chú ý, phải ghi nhớ và tất nhiên, luôn luôn cảm thấy sự thú vị, sự hưng phấn khi đọc.4. Dù chưa biết kết quả nhưng mình có thể nói Kiếm Lai ở những chương mình đọc nó thực sự xứng với chữ Hiệp, ngoài những chi tiết logic cuốn hút, câu chữ xứng với từ Văn Học thì cái tình, cái nghĩa trong truyện rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Dù bạn sẽ chẳng bao giờ thấy tác giả để nhân vật nói những câu hoành tráng hùng hồn kiểu: Ta thề chết vì huynh đệ, xả thân vì thiên hạ nhưng bằng những sự việc, bằng những câu nói nghe có khi ngô nghê, có khi mơ hồ khó hiểu ở những thời khắc mấu chốt, sinh tử quan đầu, ta thấy cái tình, cái nghĩa trong Kiếm Lai rất sáng, huynh đệ chưa bao giờ nói với nhau câu tử tế vẫn có thể chết vì nhau, người chưa bao giờ nhận thứ gì từ thiên hạ vẫn có thể chết vì thiên hạ.5. Tóm lại là bạn hãy đọc Kiếm Lai đi, không phí đâu ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset