Quyền thứ mười một cực nhanh.
Chỗ mạnh mẽ thực sự của quyền ý Thần Nhân Lôi Cổ Thức, đó là lúc khí tức lưu chuyển trong cơ thể, chỉ cần người xuất quyền có thể chịu đựng đau đớn kịch liệt, thành công đánh ra một quyền mới, sẽ có thể nhiều quyền chồng chất, lay núi phá thành cũng không phải là kẻ ngốc nói mê.
Một quyền của Trần Bình An đánh cho “núi cao” lớn như ngôi nhà lùi lại mấy trượng. Hắn không chần chừ, lại giậm chân một cái, một quyền đánh lên trên.
Sắc mặt lão già mũ cao nghiêm túc hơn mấy phần, không còn vẻ trêu đùa nữa. Lão mặc niệm pháp quyết, hai ngón tay khép lại, liên tiếp vạch bốn đường ở gần mũ Ngũ Nhạc.
Cho dù sẽ hao tổn không ít linh khí, mũ Ngũ Nhạc trên đầu này cũng sẽ tạm thời mất đi thần thông, lão cũng quyết tâm phải giết chết thiếu niên vướng tay vướng chân này.
Chiếc mũ Ngũ Nhạc này là pháp bảo duy nhất của lão, lấy được từ trong bí cảnh. Vì muốn độc chiếm vật này, lúc chia của lão đã ra tay giết chết huynh đệ đã cùng nhau vào sinh ra tử. Lúc người kia chết, đã cầu xin lão chiếu cố con cái của mình, bảo đảm cho bọn chúng hưởng thụ vinh hoa thế tục trăm năm. Lão gật đầu đáp ứng, nhưng sau đó lại dùng một chút thủ đoạn nhỏ, lặng lẽ nhổ cỏ tận gốc cả phủ đệ hơn trăm miệng ăn.
Năm xưa bị Kim Đan trẻ tuổi của núi Thái Bình truy sát vạn dặm, chiếc mũ Ngũ Nhạc giá trị liên thành này vẫn bảo tồn hoàn hảo, không tổn hại nghiêm trọng. Trải qua tu sửa trăm năm, hôm nay đã khôi phục phẩm chất đỉnh cao.
Chỉ tiếc lão lật xem vô số điển tịch, vẫn không tìm được gốc rễ của Ngũ Nhạc được vẽ trên chiếc mũ này. Nhiều nhất chỉ có thể phát huy được một nửa công hiệu của pháp bảo, đúng là một việc đánh tiếc. Nếu không năm xưa đụng độ tên khốn khiếp núi Thái Bình kia, rốt cuộc là ai truy sát ai còn chưa biết.
Hai ngọn núi cao chồng lên nhau, thế rơi nhanh như sét đánh. Trần Bình An nhanh chóng đánh ra quyền thứ mười ba, chỉ khiến cho ngọn Đông Nhạc kia nổi lên hơn một trượng.
Rất nhanh lại có một ngọn núi lớn đè xuống.
Là núi lớn nặng nề chiếm được ưu thế, hay là quyền pháp cao cường càng vô địch hơn?
Mũ Ngũ Nhạc trên đầu lão già đã ảm đạm mờ mịt, không còn tiếng hạc kêu thông reo du dương. Khí huyết của Trần Bình An cuồn cuộn, vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu suy kiệt.
Trần Bình An không muốn bị ba ngọn núi lớn này vây khốn, có trời mới biết lão già mũ cao còn có bí pháp trên núi nào. Mượn Thần Nhân Lôi Cổ Thức dẫn dắt, tạm thời có thể dừng xuất quyền một lúc mà quyền ý vẫn còn. Thế là hắn dự định rời khỏi sân luyện võ, dịch chuyển chiến trường, sau đó nhanh chóng đánh ra quyền thứ mười bốn.
Trần Bình An đã sớm chuẩn bị bùa rút đất, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, hắn đứng trong cái bóng của núi cao đè xuống, giống như đặt mình vào vị trí mà Lục Đài gọi là “nơi vô pháp”. Mấy lần đại chiến trước bùa rút đất đều lập được công lao, lần này lại không hể có phản ứng.
Bất đắc dĩ, hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm đành phải rời khỏi hồ lô nuôi kiếm, một trái một phải lướt vào biển mây trên cao.
Trần Bình An đành phải tiếp tục đánh ra một quyền, khiến cho núi cao hạ xuống hơi đình trệ. Sau đó hắn nhanh chóng xông tới trước, muốn rời khỏi khu vực cái bóng của ngọn núi bao phủ.
Lão già mũ cao cười ha hả:
– Muốn chạy à?
Một tay lão đè xuống dưới, ngọn núi cao thứ tư lại rơi xuống.
Bốn ngọn núi chồng lên nhau đập xuống đầu Trần Bình An. Sân luyện võ ở “chân núi” bị linh khí hùng hậu trấn áp, thân hình Trần Bình An lướt về phía trước cũng chậm đi mấy phần.
Thiếu niên áo bào vàng quyền pháp kinh người kia, cuối cùng đã bị núi lớn trấn áp.
Sau khi thành công, lão già mũ cao hơi kinh ngạc:
– Từ lúc nào võ phu thuần túy cũng có thể sai khiến phi kiếm bản mệnh vậy?
Núi cao thường làm bạn với nước chảy, lão cảm giác được hai thanh phi kiếm đang xé gió bay đến, liền “lấy xuống” hai dòng nước sông trên mũ Ngũ Nhạc. Sau đó nước sông hiển hóa, cuối cùng biến thành nhỏ bé như vòng eo của cô gái.
Một dòng nước đục ngầu ố vàng, một dòng nước xanh biếc trong vắt, cuồn cuộn xoay quanh bồ đoàn của lão già, nhiều lần ngăn cản thế công ác liệt của hai thanh phi kiếm. Bọt nước tung tóe, số lượng nước sông không ngừng giảm bớt. Lão già mũ cao vẫn đặt phần lớn sự chú ý vào sân luyện võ kia.
Lúc này biển mây chỉ cách mặt đất hai mươi trượng, bồ đoàn mà lão già đang ngồi gần như chạm vào đỉnh ngọn núi thứ tư. Tầm mắt bị che lấp, lão liền vươn một ngón tay ra, nhấn vào ấn đường, mặc niệm một tiếng “mở”.
Trong tầm mắt của lão, đầu tiên là một mảnh đen kịt, sau đó giống như mây mù ban đêm tản đi, lộ ra chân dung trăng sáng, trời đất rõ ràng. Ánh mắt của lão xuyên qua bốn ngọn núi lớn chồng chất, nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên áo bào vàng kia.
Giỏi thật, giống như cá chạch vậy, còn muốn chạy trốn.
Thiếu niên kia đầu tiên là cúi đầu hạ thấp người, dùng vai gánh núi cao chạy về phía trước. Theo bốn ngọn núi lớn rơi xuống, hắn dứt khoát khom người xông tới, dùng lưng ngăn cản núi cao.
Bộ pháp bào màu vàng trên người thiếu niên, phát huy ra hiệu quả khiến lão già cảm thấy kinh ngạc, giúp thiếu niên giành được thời gian quý báu ngàn cân treo sợi tóc. Nhờ vậy lúc núi cao chỉ còn cách mặt đất sân luyện võ bốn thước, hắn lập tức lăn một vòng, vừa khéo tránh thoát kết cục bị núi lớn nghiền thành thịt vụn.
Lão già mũ cao trong lòng cười lạnh, đạo cao một thước ma cao một trượng, vốn đang chờ khoảnh khắc thằng nhóc ngươi lầm tưởng đã thoát khỏi hiểm cảnh này.
Ngọn núi cao thứ năm vẫn luôn chờ đợi, chính là Trung Nhạc có địa vị tôn sùng nhất, loáng thoáng có thể nhìn thấy chân thân thế núi hiểm trở.
Thiếu niên có thể ngăn cản bốn ngọn núi lớn, đã nằm ngoài dự liệu của lão già mũ cao. Lão vốn tưởng rằng ba ngọn núi chồng chất đã có thể đè chết thằng nhóc này rồi.
Loại quyền pháp kia giống như uy thế gia tăng không có điểm dừng, quả thực rất kỳ quái. Quyển bí tịch quyền pháp này, chưa chắc đã thua kém bộ pháp bào màu vàng kia.
Lão già khẽ quát một tiếng:
– Đi!
Trung Nhạc vừa lúc đập xuống Trần Bình An đang lăn mình dưới đất.
Cùng lúc này, bốn ngọn núi cao trước đó cũng lần lượt tản ra, xoay quanh Trung Nhạc, ào ào “bám rễ” xuống dưới. Có ngọn núi nghiền ép phòng ốc của sân luyện võ, có ngọn núi ép vỡ tường cao, có ngọn núi rơi xuống con đường bên ngoài sân luyện võ, còn có ngọn núi đập vào một đình viện tư nhân ở sát bên.
Một khi bốn ngọn núi cao sừng sững trên mặt đất, cộng thêm Trung Nhạc trấn giữ ở giữa, sẽ hình thành một đại trận tự nhiên.
Hai thanh phi kiếm phía trên biển mây, dường như tâm ý tương thông với thiếu niên đang rơi vào hiểm cảnh, càng liều mạng công kích chân ý hai dòng nước sông kia.
Lão già mũ cao thoải mái cười lớn:
– Sợ hai vật nhỏ các ngươi rồi, được được được, lão phu sẽ chơi trốn tìm với các ngươi một hồi. Lát nữa chủ nhân của các ngươi chết rồi, xem hai ngươi sẽ làm thế nào.
Hai tay lão vươn ra hai bên, nắm lấy hai chùm mây mù màu đen, sau đó vỗ tay một cái. Mây mù che phủ, thân hình lão già lập tức biến mất.
Trần Bình An bị Ngũ Nhạc vây khốn, đã đứng trước lằn ranh sinh tử. Mùng Một và Mười Lăm mặc dù kiếm khí lẫm liệt, nhưng đối diện với lão già mũ cao lẩn trốn, bọn chúng cũng đành bất lực, chỉ có thể cố gắng tiêu giảm biển mây màu đen.
Trần Bình An lấy ra dây trói yêu làm bằng hai sợi râu dài của lão giao long. Dây trói yêu ánh sáng vàng rực rỡ bỗng nhiên biến lớn, giống như một con giao long màu vàng nằm phía trên Trung Nhạc kia, cưỡng ép nhấc nó lên cao mấy trượng, khiến nó không đến mức ép sát xuống đất, Ngũ Nhạc đại trận tạm thời không thành hình.
Nhưng cho dù dây trói yêu không ngừng thu lại, trên Trung Nhạc liên tục có đá vụn tung tóe, nhưng ngọn núi này vẫn đang chậm rãi hạ xuống.
Mà biển mây phía trên trấn Phi Ưng chỉ còn cách mặt đất mười trượng. Nếu đứng ở sân ngắm cảnh lầu chính nhìn ra xa, sẽ giống như đứng trên đỉnh núi cao hơn mặt đất trăm ngàn trượng, triều dâng sóng dậy, gió nổi mây vần, sóng lớn vỗ bờ.
———
Trong lầu chính trấn Phi Ưng, gã đàn ông cầm phất trần chỉ di chuyển được trong phạm vi nhỏ hẹp, bị hai thanh phi kiếm bản mệnh một lớn một nhỏ truy đuổi đến mệt mỏi.
Những thành viên họ Hoàn trấn Phi Ưng, đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của thần tiên trên núi. Ngoài sự vui mừng, cũng có người khó tránh khỏi sinh ra tuyệt vọng. Đối diện với những tiên sư trên núi thần thông quảng đại này, võ phu giang hồ chúng ta thật sự không đáng nhắc tới.
Lục Đài không đứng yên theo dõi biến hóa, cũng không mặc cho hai thanh phi kiếm phẩm chất cực cao là Châm Tiêm và Mạch Mang, từ từ hao tổn gã đàn ông cao lớn kia. Hắn từ trong dải lụa màu lấy ra đồ vật pháp bảo vơ vét khắp nơi. Những đồ vật pháp bảo kia xuyên qua khe hở lồng giam do phi kiếm chém ra, âm thầm tập kích gã đàn ông cao lớn, khiến hắn khổ không thể tả.
Gã ta đầu tiên là tìm mọi cách cầu xin, khuyên Lục Đài mọi chuyện từ từ thương lượng. Chỉ cần Lục Đài dừng tay, hắn sẵn lòng giao ra tất cả gia sản, hơn nữa mặc cho Lục Đài động tay động chân vào thần hồn của mình.
Thấy Lục Đài vẫn thờ ơ, gã đàn ông trong tay chỉ còn lại chuôi sắt của phất trần, vẻ mặt bắt đầu nghiêm nghị. Hắn tuyên bố muốn ngọc đá cùng tan với hai thanh phi kiếm bản mệnh kia, uy hiếp nhất định sẽ khiến thần hồn của Lục Đài bị tổn thương, đời này tu vi khó tiến triển được.
Lục Đài dựa nghiêng vào ghế của phu nhân trấn chủ, tay cầm quạt xếp, cũng không để ý tới gã đàn ông cao lớn đang giật gấu vá vai kia. Cửa lớn phòng khách đã bị hắn mở ra, cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn hiện rõ.
Trời đất mù mịt.
Mấy trăm người của trấn Phi Ưng, có lẽ đời này cũng không quên được cảnh tượng hôm nay, loại cảm giác bất lực đó đã khắc sâu vào trong xương. Loại ảnh hưởng này cực kỳ sâu sắc, chỉ cần bọn họ có thể sống sót, vậy chuyện thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa hôm nay, sẽ được lưu truyền lại đời đời.
Một thế giới Hạo Nhiên chín châu lớn, nếu tất cả đều không kiêng dè như vậy, đã sớm loạn đến mức không thể loạn hơn nữa rồi. Cho nên mới có sự xuất hiện của ba học cung lớn và bảy mươi hai thư viện Nho gia.
Sự tồn tại của học cung thư viện, chính là để phòng ngừa thần tiên trên núi, hở ra là một quyền đánh nát núi cao sông lớn, một món pháp bảo tùy ý đập vỡ thành trì nhân gian.
Dù sao người trên núi cũng đến từ nhân gian. Nếu nhân gian biến mất, vậy thì còn trên núi gì nữa?
Có một số luyện khí sĩ theo đuổi trường sinh đại đạo, tiêu dao tự tại. Ta đã đứng trên núi, còn quan tâm đến nhân gian sống hay chết làm gì.
Có một số tu sĩ, bảo trì thanh tịnh, không hỏi thế sự. Hoặc là tuân thủ quy củ, vì thái bình của nhân gian mà khiến cho bản thân sống không thoái mái, không theo đuổi tự do tuyệt đối.
Thế gian muôn vẻ, mỗi người mưu cầu; thị phi đúng sai, một mớ lộn xộn.
Trên đời này có quá nhiều người, chỉ nói đạo lý cho người khác nghe, chứ không dùng nó để ràng buộc bản tâm của mình, trên núi dưới núi đều như vậy.
Lục Đài là con cháu họ Lục Âm Dương gia, càng hiểu được sâu sắc bản tính của con người.
Dù là thân phận gia tộc hay chính bản thân, Lục Đài đều rất đặc biệt. Trong họ Lục Trung Thổ Thần Châu, mọi người cũng thường tránh đề cập đến sự tồn tại của hắn.
Đối với những lão tổ họ Lục trầm mặc ít nói, dáng vẻ già nua, vãn bối này thật sự khiến người ta cảm thấy “kỳ quặc”, đồng thời lại khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Hắn giống như hợp đạo mà sinh, chuyện này gần như chưa có tiền lệ trong lịch sử. Cho nên trong họ Lục to lớn, thái độ đối với Lục Đài vẫn luôn rất mơ hồ không rõ.
Thánh hiền có nói: “Đại nhân hổ biến, tiểu nhân cách diện, quân tử báo biến” (1). Thân thể của Lục Đài giống như một món pháp bảo, thậm chí còn thần kỳ hơn thân xác mà “học sinh” Thôi Đông Sơn của Trần Bình An năm xưa mưu đoạt.
Lục Đài chú ý đến biển mây ngoài lầu, đang tìm thời cơ tốt nhất để ra tay. Cảnh tượng ở đại sảnh lầu chính đã sớm bị hắn che giấu, gã đàn ông cao lớn muốn truyền tin ra ngoài khó như lên trời.
Phu nhân trấn chủ nhẹ giọng nói:
– Tiên sư, tôi nghĩ kỹ rồi.
Lục Đài hơi nghi hoặc, cúi đầu nhìn:
– Thế nào?
Nét mặt phu nhân đau thương nhưng ánh mắt lại kiên nghị, đưa tay ôm ngực, nói:
– Nó có thể sống không?
Mặc dù bà ta không phải người tu hành, nhưng sự khác thường ở tim đã kéo dài mấy năm rồi. Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, liên hệ với tai bay vạ gió của trấn Phi Ưng, cùng với cuộc nói chuyện giữa gã đàn ông cầm phất trần và Lục Đài, đương nhiên đã đoán được đại khái.
Lục Đài lắc đầu nói:
– Nó bẩm sinh đã đi ngược đại đạo, bản tính hung ác, tàn nhẫn khát máu. Cho dù ngươi chết nó sống, sau này vẫn là tai họa. Đến lúc đó một trấn Phi Ưng nho nhỏ, còn không có tư cách để chôn theo nó, rất có thể là cả nước Trầm Hương…
Phu nhân khóc lóc nói:
– Nhưng tôi muốn nó sống, tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, dù sao nó cũng là con cái của tôi…
Lục Đài không cảm động, cũng không xem thường, chỉ hờ hững cười, vạch trần một sự thật với phu nhân đáng thương:
– Vậy ngươi có biết không, nó đã sớm mở linh trí, vì vậy cố ý truyền tâm tình giả dối cho ngươi. Nó thậm chí còn dựa vào bản năng, âm thầm ảnh hưởng đến tâm trí của ký chủ là ngươi. Nếu không vì sao ngươi biết thân thể của mình khác thường, lại chưa từng nói rõ chuyện này với trượng phu?
Một tay phu nhân gắng sức ôm ngực, tay kia giơ lên che miệng, vẻ mặt thống khổ. Bà ta ngỡ ngàng bơ vơ, chỉ lắc đầu với Lục Đài, yên lặng chịu đựng cơn đau như xoắn tim, ánh mắt nhìn đối phương tràn đầy cầu khẩn.
Lục Đài thở dài:
– Ngươi cần gì phải như vậy? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến mấy trăm mạng người ở trấn Phi Ưng? Trượng phu Hoàn Dương, con cái Hoàn Thường và Hoàn Thục, còn có thành trấn đã sinh ra và nuôi dưỡng ngươi, đều mặc kệ tất cả sao? Chỉ vì thứ dơ bẩn này?
Phu nhân rưng rưng lắc đầu, để tay xuống, vết máu đen kịt như mực lập tức trào ra khỏi miệng, cực kỳ khiếp người. Bà ta không quan tâm đến dung mạo bà chủ gì nữa, thần chí đã bắt đầu tan rã, ánh mắt mờ mịt, cầu khẩn Lục Đài:
– Để nó sống đi, van cầu tiên sư. Nó có gì sai? Chỉ hại chết một mình mẹ nó mà thôi. Tôi không trách nó, không hề trách nó. Sau này tiên sư ngài hãy dạy dỗ nó, khuyên nó hướng thiện, để nó không đi sai đường. Tiên sư ngài đạo pháp thông thiên, không gì không thể, chắc chắn sẽ làm được. Đứa trẻ này của tôi nhất định sẽ trở thành một người tốt…
Phu nhân giống như một món đồ sứ trăm ngàn vết nứt, theo trái tim rung động kịch liệt, không thể chịu nổi gánh nặng, cuối cùng hoàn toàn tan vỡ. Bà ta vẫn luôn nhìn chăm chú vào bên mặt của Lục Đài.
Lục Đài mỉm cười gật đầu:
– Được rồi, nó có thể sống.
Lúc này khóe miệng phu nhân mới co giật, chậm rãi nhắm mắt lại. Máu tươi màu đen nhìn thấy mà giật mình, từ trong hốc mắt bà ta chảy ra. Mí mắt bà ta đã vỡ nát, hai con ngươi rơi xuống đất, lăn đến ghế dựa phía sau.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng. Hoàn Dương đã bị đóng năm giác quan, ngồi yên trên ghế dựa, vành mắt đỏ bừng. Lúc này ông ta tràn đầy giận dữ với người bên gối sớm chiều chung sống, sao bà ta có thể ích kỷ như vậy!
Bà ta nhất định là bị quỷ ám, tẩu hỏa nhập ma rồi! Bà ta chết không hề oan uổng, nên chết cùng với tên tạp chủng kia!
Lục Đài đi tới trước người phu nhân đã chết, cúi người xuống, nhìn chăm chú vào nơi ngực bà ta bị máu tươi thấm ướt, lẩm bẩm nói:
– Vì ngươi mà mẹ ngươi đã trả giá nhiều như vậy, cái gì cũng cho ngươi, ngay cả lương tâm làm người cũng không cần nữa. Ngươi thì sao? Còn đang điên cuồng hấp thu linh khí và hồn phách của thi thể. Khi bà ta còn sống, ngươi đã giày vò bà ta quá nhiều. Bây giờ bà ta chết rồi, lại không thể để bà ta yên tĩnh một lúc sao?
Lồng ngực phu nhân đang nhấp nhô đột nhiên dừng lại, giống như có tiếng khóc nhỏ bé đi tới nhân gian, cũng như tất cả hài nhi trên đời, bắt đầu bằng tiếng khóc.
– Muộn rồi.
Quạt trúc trong tay Lục Đài đột nhiên đâm tới, xuyên qua trái tim phu nhân, đâm vào lưng ghế, mặt không cảm xúc nói:
– Nhân gian rất nhàm chán, không bằng đừng đến.
Một tiếng rít đâm rách màng nhĩ vang khắp đại sảnh, ánh nến vụt tắt, những cây cột lớn đồng thời phát ra tiếng vỡ nứt.
Gan mật mọi người đều muốn nứt ra. Chỉ có Hoàn Dương giống như trút được gánh nặng, sau đó lại cảm thấy mất mát. Ánh mắt ông ta trống rỗng, ngơ ngác nhìn ghế dựa bên cạnh. Cô gái ôn nhu dịu dàng thanh mai trúc mã kia, chết một cách rất khó coi.
Người đàn ông căm phẫn bất bình này cũng không biết, thực ra bản thân đã sớm lệ rơi đầy mặt.
———
Chú thích:
(1) Đại nhân hổ biến, tiểu nhân cách diện: Bậc đại nhân làm thay đổi xã hội giống như hổ thay lông, còn kẻ tiểu nhân chỉ miễn cưỡng theo ngoài mặt.
Quân tử báo biến: Quân tử giống như báo, khi sinh ra xấu xí và bình thường, nhưng trải qua rèn luyện và học hỏi, cuối cùng giống như con báo trưởng thành, khỏe mạnh và có phẩm chất.